Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 142

Cậu không muốn gọi người phụ nữ kia là mẹ kế, cũng không muốn nhận đứa em do người phụ nữ đó sinh ra.

Cho nên Đồng Soái mới ghen ghét Giang Thầm khi thấy cậu hạnh phúc như thế.

Ba của Giang Thầm qua đời, những người họ hàng đều kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng cậu lại không thành một đứa trẻ bị bỏ rơi, mà lại được mẹ kế Hồ Trân Trân cưng chiều hết mực.

Dựa vào cái gì chứ?

Vì sao ba mẹ cậu vẫn còn, nhưng khi cậu bị đánh trở về nhà, lại chỉ có thể nhận lại một cái tát chứ?

Tại sao người đàn bà đó lại phá huỷ gia đình cậu, mà lại muốn cậu lễ phép coi người đàn bà đó như người lớn trong nhà, bắt cậu gọi người phụ nữ đó là mẹ cơ chứ?

Đồng Soái nhận ra rằng thế giới này thật bất công.

Cậu chỉ là không cam lòng, chỉ là cảm thấy ghen tị thôi.

Giống như bây giờ, sau khi bị tát rồi nghe ba nổi trận lôi đình, mà cậu chỉ có thể cúi mặt nhìn nền nhà dính những vết m.á.u đỏ tươi chằm chằm mà thôi.

"Có chuyện gì thế?"

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên: "Sao lại tức giận như vậy?"

Giọng nói rất nhỏ của người phụ nữ vang lên, như đang bị ốm, cả người mang theo một thân bệnh tật cố gắng đi ra khỏi phòng.

Khi nhìn thấy tình hình trong phòng khách, tim cô ấy đập thình thịch.

"Tiểu Soái sao con lại chảy m.á.u mũi? Mau dùng nước đá để cầm máu!"

Giọng cô ấy tuy nhỏ nhưng cũng khiến Đồng Thụ phải im lặng.

"Không có việc gì, chỉ là giữa ba con có chút mâu thuẫn thôi."

Những lời này căn bản không có sức thuyết phục, cô hoàn toàn không tin, dấu bàn tay trên mặt Đồng Soái rõ ràng như thế, mũi còn đang chảy máu.

Khi thấy cô ấy đi ra, Đồng Soái không thể nào nói thêm được gì, giống như đang có một cục đá lớn mắc vào cổ họng cậu vậy, không có cách nào nuốt trôi nó được.

Cậu không kìm được mà rơi nước mắt nên cảm thấy rất xấu hổ chạy nhanh vào phòng vệ sinh, vặn vòi rồi liên tục tạt nước lên mặt.

Tiếng khóc này, cậu tưởng có thể che giấu được nhưng thật chất là không.

Mặc dù Đồng Soái đã cắn chặt răng không muốn phát ra những tiếng nấc, nhưng những âm thanh ấy vẫn truyền ra được từ phòng vệ sinh.

Người phụ nữ chuyển sự chú ý sang Đồng Thụ.

Hắn đứng trong phòng khách, trông có vẻ bối rối.

"Thằng bé đánh nhau với một người ở trường. Đối phương là một cậu nhóc lớp 2, thế mà lại bị đánh đến mức chảy m.á.u mũi. Anh không chịu nổi nữa nên mới nói thằng bé vài cầu."

Hắn giải thích với người phụ nữ đó.

"Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, sao em lại ra đây chứ. Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi nhiều, như thế cơ thể mới tốt lên được. Để anh đỡ em vào phòng."

"Đồng Thụ, tôi bệnh, chứ không bị điếc."

Một câu này, đã hoàn toàn làm cho Đồng Thụ im lặng.

Mặt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ một lúc lâu, rồi mới lên tiếng.

"Được rồi, em đang bị bệnh, anh không muốn cãi nhau với em."

Người phụ nữ hất tay hắn ta ra không cần sự giúp đỡ của hắn. Đồng Thụ cảm thấy rất mất mặt, nhưng hắn cũng không thể lớn tiếng với người bệnh được, nên đành cầm túi đi ra cửa.

Khi Đồng Soái từ phòng vệ sinh ra thì thấy được một màn này.

Cả cậu bé và mẹ cậu đều biết Đồng Thụ sẽ đi đến chỗ nào.

"Mẹ, mẹ biết tại sao…"

Cậu chỉ mới nói được một nửa, nhưng người phụ nữ đó không chịu được nữa mà ngã khuỵu xuống nền nhà.

"Mẹ, mẹ không sao chứ? Để con đỡ mẹ ngồi xuống trước."

Cũng may, Đồng Soái lớn lên rất cao. Dù mới chín tuổi nhưng cậu bé đã có cân nặng như một người trưởng thành.

Cậu bé giúp người phụ nữ đi đến bậc cầu thang rồi ngồi xuống, đợi một lúc mẹ mới mở mắt ra, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn.

Nhưng lần này, cô ấy không nói những lời an ủi Đồng Soái như lúc trước nữa.

Ngược lại nhìn vết thương trên mặt cậu bé, trầm mặc một hồi lâu.

"Tiểu Soái, mẹ không sống được bao lâu nữa rồi."

Những lời này vừa nói ra, nước mắt của Đồng Soái đã rơi xuống.

"Không, mẹ đừng nói như vậy, mẹ sẽ sống thật lâu. Ba giàu lắm, ba có rất nhiều tiền mà, ba sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho mẹ."

Chỉ những lúc như vậy, Đồng Soái mới cảm thấy biết ơn vì mình được sinh ra trong gia đình giàu có.

Người phụ nữ nhìn cậu bé một lúc lâu rồi kêu con trai ngồi xuống bên cạnh mình.

"Tiểu Soái, con ngồi xuống đi đã lâu rồi hai mẹ con mình không nói chuyện với nhau."

Đồng Soái ngồi ở bậc dưới, một tay cậu bé nắm lấy tay mẹ không chịu buông ra.

Người phụ nữ im lặng một lúc lâu.

"Mẹ biết rõ tình trạng của mình, theo thời gian bệnh của mẹ ngày càng trầm trọng hơn, mẹ luôn muốn giao con cho ba chăm sóc, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, thì ba sẽ yêu thương con hơn."

Cô ấy nhìn vào hư không, rồi nhớ về quá khứ.

"Trước đây ba và mẹ là một đôi vợ chồng trẻ, nhưng lại quá nghèo. Mẹ nghĩ mẹ cũng có một vị trí quan trọng trong lòng ba con. Mẹ nghĩ rằng ba con sẽ niệm tình vợ chồng bấy lâu nay, mà chăm sóc con thật tốt."

Đồng Soái vừa cầm được m.á.u mũi, nhưng mặt đã ướt đẫm nước mắt. Nghe được lời nói của mẹ mình thì nhịn không được nữa, m.á.u mũi lại chảy ra.

"Hiện tại xem ra mẹ đã suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Con của mình, hay con của người phụ nữ khác thì chẳng có gì khác nhau cả.”

Người phụ nữ nắm lấy tay Đồng Soái, dùng hết sức lực kéo Đồng Soái về phía mình.

Đồng Soái cảm giác được điều này, nên rất hợp tác tựa đầu vào vai mẹ.

Bàn tay lạnh lẽo ấy dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu bé.

Đồng Soái nghe được mẹ nói: "Tiểu Soái, mẹ đã suy nghĩ rất kỹ rồi, mẹ muốn ly hôn với ba con. Nếu con cứ tiếp tục sống cùng ba con như vậy, thì con sẽ không trưởng thành được."

Cô ấy có thể thấy được điều đó.
Bình Luận (0)
Comment