Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 151

Đồng Thụ đưa mắt nhìn xung quanh thì chẳng còn một bóng người nào nữa.

Thực phẩm Đồng Thụ là một nhà máy rất lớn nên có rất nhiều nhân viên. Tại sao trong mấy ngày ngắn ngủi hắn bị giam ở đồn cảnh sát, mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Đồng Thụ thật sự không thể nào hiểu được, nhưng linh cảm mách bảo hắn rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hồ Trân Trân.

Điều này thì hắn đã nghĩ đúng rồi.

Việc Đồng Thụ thê thảm như hiện tại đúng là có liên quan đến Hồ Trân Trân.

Sau khi Hồ Trân Trân nói muốn thực phẩm Bách Hoa thay thế thực phẩm Đồng Thụ, thì cô đã tin tưởng giao mọi việc cho Phương Bình tuỳ ý quyết định.

Tuy đã lâu rồi Phương Bình chưa gặp cô, nhưng khi nghe được mệnh lệnh của Hồ Trân Trân, cô ấy lập tức hành động.

Rốt cuộc chỉ có sau khi hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao, thì mới có thể đi tìm bà chủ đòi công lao được.

Phương Bình cũng rất mong chờ khoản tiền thưởng cuối năm của mình. Chỉ khi gặp bà chủ nhiều hơn một chút thì mới giúp bà chủ nhớ rõ lời hứa thưởng một căn nhà được.

Cô đã trò chuyện vài lần với phóng viên đến thăm trang trại Bách Hoa lần trước, hiện giờ cũng khá quen thuộc, lập tức gửi cho hắn một tin nhắn Wechat.

[Ngài Vương Đức Phát, anh có hứng thú với một nhà máy gia công chế biến thịt không?]

Khi Phương Bình hỏi hắn, cô nghĩ trong đầu là "Chắc sẽ không có thu hoạch gì đâu", nhưng không ngờ Vượng Đức Phát lại mang đến cho cô ấy một bất ngờ lớn như vậy.

Vụ clenbuterol tại nhà máy của thực phẩm Đồng Thụ gây chấn động cả nước, đều do một tay hắn vén bức màn sự thật đó lên.

Thời điểm sự việc này lên hot search, Đồng Thụ vẫn đang bị tạm giam, không hề biết những việc đang diễn ra ở bên ngoài.

Phương Bình nghĩ mấy ngày hôm nay cũng đủ để làm công chúng biết được sự thật về món thịt ở thực phẩm Đồng Thụ rồi, nó còn được những quan chức trong ngành có liên quan coi trọng, lập tức cho người điều tra.

Chờ Đồng Thụ được thả ra thì thời thế đã thay đổi rồi. Cho dù hắn muốn giải quyết mọi chuyện thì cũng không có cách nào giải quyết được.

"Bà chủ thấy như thế nào? Lần này tôi làm không tồi đúng không?."

Khi buổi phát sóng trực tiếp phỏng vấn Đồng Thụ đang diễn ra, thì Phương Bình đang ở bên cạnh kể công với Hồ Trân Trân.

"Không tệ, tiến bộ rất nhiều."

Sau khi nhận được lời khích lệ từ cô, giám đốc Phương trầm tính ở trong mắt đám công nhân đang nở nụ cười toe toét, cả người đều cảm thấy phấn chấn.

"Chúng ta đang từng bước tiếp nhận lại thị trường của thực phẩm Đồng Thụ, nhưng kế hoạch của tôi vẫn chưa dừng ở đó đâu, bà chủ cứ chờ tin vui của tôi đi!"

Phương Bình tràn đầy tinh thần chiến đấu, "Vừa đúng lúc phó tổng thực phẩm Đồng Thụ cũng từ chức. Tình hình hiện tại khá khó khăn nên không ai muốn tiếp nhận công ty họ cả, nhân lúc này chúng ta sẽ chiếm hết những thị trường trước đây của họ."

"Cũng không biết tại sao phó tổng của thực phẩm Đồng Thụ lại từ chức nữa. Trước đây tôi từng nghe nói rằng anh ta là một nhân tài đấy."

Nhắc đến vị Đỗ phó tổng này, mí mắt của Hồ Trân Trân giật giật vài cái.

Chuyện này thì cô biết.

Phó tổng Đỗ rời đi bởi vì trước khi ly hôn Ôn Lệ đã gọi cho anh ta.

Mỗi lần nghĩ đến việc này Hồ Trân Trân cũng nghi ngờ mình vô tình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đấy chứ.

Đây không phải là tình tiết của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào đấy chứ?

Bằng không nam phụ khổ sở chờ đợi mười mấy năm để nữ chính ly hôn, rồi cùng nhau tiếp tục mối tình dang dở lúc trước của hai người họ, tình tiết này sao lại xuất hiện ở đời thực được chứ.

"Vậy thì sao? Cô có hứng thú với Đỗ tổng à?"

Phương Bình nói: "Tôi chỉ có hứng thú với năng lực làm việc của Đỗ tổng mà thôi. Mới đây, xưởng chúng ta có tuyển được một công nhân trước đây từng làm cho thực phẩm Đồng Thụ. Tôi có hỏi thì cậu ấy nói là lúc đầu khi công ty mới phát triển chất lượng thịt cũng khá tốt, tất cả mọi thứ khi đó đều do Đỗ tổng quản lý. Nhưng sau này do người khác quản lý, nên mới xảy ra mọi chuyện như bây giờ."

"Ồ." Hồ Trân Trân gật đầu: "Xem ra vị Đỗ tổng này thực sự là một nhân tài rồi."

"Tôi biết anh ta hiện tại ở đâu đây, cô có muốn đào anh ta qua nhà máy mình không?"

Đột nhiên hai mắt Phương Bình sáng lên: "Đào, nhất định phải đào hắn ta qua. Người tài giỏi như thế có thể đến làm việc cho chúng ta, thật sự giúp ích rất nhiều đấy."

"Ở đường Hà Đông." Hồ Trân Trân nói thẳng số nhà luôn.

"Tốt nhất cô nên chọn thời điểm cho thật tốt rồi mới đi. Ở đó có người bệnh, đừng quấy rầy nhà người ta."

Sự hưng phấn lúc nãy trong Phương Bình liền biến thành sự nghi hoặc: "Bệnh nhân sao?"

Cô nhớ tới những việc gần đây mà bà chủ làm, ngạc nhiên hỏi: "Là hai mẹ con đó à?"

Hồ Trân Trân gật đầu.

"Đúng vậy, trong phổi của cô Ôn bị ứ nước, mỗi ngày đều phải rút hết nước ra, hiện tại vị Đỗ tổng này đều ở phòng dành cho khách để tiện cho việc chăm sóc cô ấy."

Phương Bình nghe xong thì lắp bắp nói: "Khó trách vị phó tổng này lại dứt khoát từ chức nhanh như vậy."

Nhưng chẳng bao lâu, Phương Bình liền ý thức được những tin đồn tình cảm xung quanh chuyện này.

Anh ta chăm sóc Ôn Lệ, tương đương với cứu Ôn Lệ một mạng.

Mục tiêu hiện tại của thực phẩm Bách Hoa là đánh bại thực phẩm Đồng Thụ, cũng xem như là đánh bại tình địch hắn ta.

Người đàn ông nào lại không muốn dẫm nát tình địch mình dưới chân cơ chứ?
Bình Luận (0)
Comment