Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 153

Hồ Trân Trân cười nói: "Cơ hội để xem phim thần tượng ngoài đời thực như thế này thật sự không có nhiều đâu."

Trần Khai dừng lại một chút, bất đắc dĩ đẩy mắt kính lên: "Không có bộ phim thần tượng nào mà nam chính bốn mươi tuổi cả."

"Vậy thì đây là một vở kịch trung niên cẩu huyết." Hồ Trân Trân nhún vai: "Gọi cho bác sĩ Chu đi cùng chúng ta, đến đó xem thử mọi chuyện thế nào, Ôn Lệ vẫn còn đang bệnh đấy."

Giang Thầm đang thành thật ngồi bên cạnh cô ăn dâu tây, nghe vậy thì giơ tay: "Mẹ ơi, con cũng muốn đi!"

Trần Khai nhìn thấu ý đồ của bà chủ nhà mình, nhưng không nói một lời nào, im lặng kêu Lưu An chuẩn bị xe.

Nếu bà chủ đã muốn xem trò vui, thân là cấp dưới bọn họ đương nhiên sẽ làm hài lòng rồi.

Hơn nữa, hắn cũng muốn xem vở kịch này.

Đợi khi bọn họ đến nơi, thì vở kịch này đã gần kết thúc.

"Con mẹ nó, đôi cẩu nam nữ các người đều là những kẻ vô lương tâm."

"Tôi coi cậu là anh em tốt, thế mà cậu lại dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi!"

"Còn cái thể loại ăn cây táo rào cây sung như mày, thế mà lại đi nhận kẻ thù làm cha, tao là ba mày mà mày còn chưa thèm quan tâm tao lấy một lần, trong suốt thời gian qua tao đã đối xử tốt với mày như vậy, tất cả đều như nuốt hết vào bụng chó rồi à!"

Trong phòng chỉ nghe được tiếng của Đổng Thụ, nghe qua thì hắn đang chiếm ưu thế về lý lẽ.

Nếu không phải Hồ Trân Trân biết rõ hắn có con riêng cùng hai người phụ nữ khác, nói không chừng cô cũng cảm thấy thông cảm cho hắn.

Trong phòng không ai ngắt lời hắn cả, để hắn tuỳ ý mà phát tiết.

Nhưng Hồ Trân Trân không thích hắn phát điên lên như vậy, càng không thích nghe cái giọng nói đó của hắn, cô gõ nhẹ cửa rồi mở cửa ra.

"Này! Đồng tổng, sao anh lại vào nhà tôi vậy? Tôi cảnh cáo anh đừng có mà quậy ở nhà của tôi."

Đồng Thụ quay đầu lại thì thấy cô, lửa giận liền xông lên não.

Hắn chỉ thẳng vào mặt Hồ Trân Trân rồi chửi: "Đều là do mày. Mày hại tao tan nhà nát cửa, nếu không có mày..."

Nếu không có cô, Đổng Soái sẽ không bao giờ thoát ra khỏi sự kiểm soát hắn, Ôn Lê đang ốm yếu bệnh tật kia cũng sẽ không có cơ hội rời khỏi nhà họ Đồng.

Đáng tiếc hắn còn chưa nói hết nửa câu sau, Đồng Thụ đã bị Lưu An ấn mặt xuống đất.

"Đồng tổng, chúng ta làm rõ một chút nhé. Hiện tại, ngài là nghi phạm xông vào nhà dân cướp bóc đấy. Đừng có chỉ tay vào bà chủ của tôi, khéo tôi lại nghĩ ngài muốn tấn công bà chủ, sau đó tôi có đánh ngài thì cũng là phòng vệ chính đáng."

Mặt Đồng Thụ bị đè xuống đất, nửa khuôn mặt hắn bị ấn xuống đất, cho dù có muốn mắng cũng không thể mắng được.

Sau đó Hồ Trân Trân đi vào rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

"Bác sĩ Chu, ông vào phòng xem xét. Đừng để ảnh hưởng tới bệnh tình của Ôn Lê."

Bác sĩ Chu đang đứng xem náo nhiệt ngoài cửa nghe được mệnh lệnh của cô liền đi vào: "Vâng, bà chủ."

Bước chân bác sĩ Chu tiến vào phòng, nhưng ánh mắt hóng hớt vẫn không hề rời khỏi người Đồng Thụ.

Quang minh chính đại xem náo nhiệt.

Mặt mũi nửa đời của Đồng Thụ đều mất sạch trong hai ngày. Hắn cố vùng vẫy nhưng bị Lưu An giữ chặt xuống đất không cách nào cử động được. Hắn chỉ có thể không ngừng dãy dụa trừng mắt nhìn Đỗ Sơn mà thôi.

Miệng của hắn phát ra những âm thanh mơ hồ, nhưng cố gắng hết sức mới có thể nói hết một câu.

"Tôi coi cậu là anh em tốt, có xứng đáng không?"

Đỗ Sơn bước tới trước mắt hắn nhưng vẫn im lặng không nói lời nào, để mặc hắn mắng chửi.

Khi nghe được câu hỏi của Đồng Thụ, anh ta chỉ thở dài rồi cất giọng trả lời.

"Xứng đáng."

Giọng anh ta rất kiên quyết. Đồng Thụ không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, hắn bắt đầu cố gắng vùng vẫy trong tức giận.

Đỗ Sơn năm nay đã bốn mươi tuổi, anh ta chăm sóc bản thân khá tốt lại thường xuyên tập thể dục, nên dáng người rất giống những người đàn ông trẻ tuổi thậm chí còn đẹp hơn ấy chứ.

Anh ta cụp mắt xuống, nhìn Đồng Thụ đang bị đè trên mặt đất rồi thở dài.

"Ở quê thường tảo hôn, hai người mới có mười mấy tuổi đã kết hôn, tính đến bây giờ hai người đã kết hôn được mười tám năm."

*Tảo hôn: kết hôn sớm hơn quy định của pháp luật.

*Tảo hôn: kết hôn sớm hơn quy định của pháp luật.

"Tôi thích Ôn Lệ 15 năm. Nhưng chưa từng nói và làm một số hành vi vượt quá giới hạn với cô ấy. Nên tôi cảm thấy không thẹn với lương tâm, cũng xứng đáng."

Anh ta đứng dậy, bước đến cửa phòng ngủ chính rồi đóng cánh cửa đang mở lại.

"Chính cậu mới là người có lỗi với A Lệ."

Anh ta quay người lại, nói với Hồ Trân Trân: "Hồ tổng, phiền ngài dẫn hai đứa nhỏ tránh đi chỗ khác. Tôi còn có chuyện muốn nói với hắn."

Có vài lời nói đúng thật là không thích hợp để những đứa nhỏ nghe thấy.

Hồ Trân Trân hiểu được ý anh ta, nói nhỏ với Giang Thầm: "Tiểu Thầm, con có muốn lên phòng chơi cùng với Đồng Soái một lúc không?"

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay của Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân thấy cậu hiểu lầm ý mình, liền thì thầm vào tai con mình.

"Con đi trước đi, mẹ ở lại xem náo nhiệt một chút."

Giang Thầm buông tay cô, rồi đi theo Đồng Soái lên phòng.

Đỗ Sơn cũng không để ý đến Hồ Trân Trân ở lại xem náo nhiệt.

Bọn trẻ vừa vào phòng, anh ta liền nói gì đó với Lưu An.
Bình Luận (0)
Comment