Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 169

Thời điểm Trương tổng mua mảnh đất này đã không nghĩ đến chuyện đó, cho nên khai thác thứ gì trên mảnh đất này cũng đều không thành công.

Hồ Trân Trân nghĩ đến mảnh đất khác ở phía Tây thành phố S.

Mảnh đất này lớn hơn mảnh đất kia một chút nhưng vị trí của nó cũng khá hẻo lánh, xung quanh không có nguồn lực hay tài nguyên để khai thác gì cả, nếu mua mảnh đất này thì đồng nghĩa với việc cô sẽ bắt đầu lại từ con số không tròn trĩnh.

Nếu mua thì bây giờ cô phải đắn đo cân nhắc đến ngay cả bữa ăn của công nhân.

Nhưng mà so với 200 triệu tệ, với mảnh đất 60 triệu tệ thì mảnh đất 60 triệu tệ có lợi hơn hẳn.

Nếu Trương tổng đã biết cô muốn mua mảnh đất đó nên mới tăng giá vô tội vạ như thế thì cô dứt khoát chọn cách ăn miếng trả miếng, chơi khăm anh ta một vố, vì thế cô quyết định ra vẻ cho Trương tổng cảm thấy rằng mình vẫn còn hứng thú với mảnh đất này.

Nhân thời cơ đó, đi trước anh ta một bước.

Trương tổng vì muốn tăng giá nên đã sử dụng chiêu trò, cho người của anh ta trà trộn vào những nhân viên thân cận với Hồ Trân Trân, rồi trực tiếp đẩy giá của mảnh đất đó lên tiếp.

Nếu anh ta đã dám làm như vậy, thì chắc anh ta cũng đã sẵn sàng tinh thần hứng chịu hậu quả rồi.

Hồ Trân Trân cong khóe miệng lên, nhẹ nhàng trả lời người đang ở đầu dây bên kia.

“Nếu bọn họ đã luyến tiếc mảnh đất đó như vậy, thì giữ lại mà dùng luôn đi tôi không cần nữa.”

Trương tổng còn đang cùng với người bạn tốt của mình đánh bài hút điếu xì gà, đầu óc thì lâng lâng, nghĩ đến việc sau này có tiền rồi thì sẽ tiêu vào việc gì.

“Trương tổng, có chuyện không hay rồi!”

Thư ký nghe được tin này nên có chút vô ý đẩy cửa chạy thẳng vào phòng Trương tổng mà không xin phép, anh ta thấy vậy thì lập tức tỏ ra vẻ khó chịu: “Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi đừng nói từ ‘không hay’ nữa, thay vì đó hãy nói từ tốt thì mọi thứ mới diễn ra suôn sẻ.”

Thư kí còn chưa kịp thông báo chuyện gì thì đã bị anh ta giáo huấn một trận ra trò, nên không biết có nên nói tiếp hay không.

Vừa thấy dáng vẻ do dự của cô ta thì Trương tổng không hài lòng.

“Được rồi, nói đi, có chuyện gì xảy ra.”

“Hồ tổng, Hồ tổng cô ấy từ bỏ mảnh đất đó rồi, không muốn mua nữa!”

“Cái gì?”

Người phát ra tiếng không phải là Trương tổng mà là người bạn đang ngồi đánh bài chung với anh ta: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ có thể gọi cho Hồ tổng để thương lượng lại một chút được không, nói chúng ta nguyện ý giảm giá một nửa, hỏi lại xem cô ta có còn muốn mua hay không!”

“Cậu gấp cái gì!”

Trương tổng đứng lên, mạnh mẽ đè người đàn ông đang hoảng sợ đến mức bật dậy đó xuống ghế.

“Cô ta nói như vậy vì chỉ muốn thử chúng ta mà thôi, mới thế mà cậu đã cuống cuồng lên rồi.”

“Nhưng……”

“Không có nhưng nhị gì cả, Hồ tổng đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với chúng ta, chẳng lẽ cậu không nhận ra sao?”

Anh ta an ủi người bạn đang bị mất bình tĩnh của mình.

“Sao có thể biết được cô ta đang sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt chứ?”

Trương tổng suy nghĩ vài giây, ngón trỏ đặt ở trên lưng ghế rồi gõ vài cái: “Tôi chắc chắn đến 99%.”

Anh ta không suy nghĩ chuyện này quá nhiều trong đầu.

Trừ bỏ mảnh đất đang nằm trong tay anh ta ra, thì còn mảnh đất nào nữa chứ.

So với những mảnh đất ở những khu hẻo lánh khác, thì mảnh đất trong tay anh ta chính là một báu vật trân quý.

Mảnh đất này nằm gần một huyện nhỏ và cũng khá gần trung tâm thành phố, bởi vì vị trí không tốt lắm nên mới không có khu dân cư ở đây, cũng chẳng trồng trọt được nên mảnh đất này vẫn cứ bỏ hoang như thế.

Nghĩ lại cũng khá đúng bởi vì mảnh đất này khá hoang vu, muốn khai thác nơi này cũng khá khó.

Hơn nữa mảnh đất này cũng khá gần một con đường đi lại, muốn vận chuyển nguyên liệu hay thi công gì đó thì cũng khá đơn giản, mặc kệ là vật tư được mua ở đâu đi chăng nữa, thì con đường này cũng giải quyết được không ít phiền toái.

Trương tổng đã suy nghĩ kĩ rồi nên mới quyết định không bán mảnh đất đó đi.

Mỗi người đều có một góc nhìn khác nhau, đừng nói là đường lớn, ở đây có đường xi măng thì đã không tồi rồi.

Hơn nữa mảnh đất này gần với khu dân cư hơn những mảnh đất khác, nếu muốn khai phá mảnh đất này thì số lượng nhân công và tiền của bỏ vào cũng bớt được ít nhiều.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trương tổng càng trở nên chắc chắn hơn về việc anh ta lựa chọn mảnh đất này là một quyết định sáng suốt.

Trương tổng đem suy nghĩ này của mình, nói cho đồng bọn nghe.

Anh ta phân tích kĩ càng như vậy nên đồng bọn cũng tin tưởng anh ta, nếu không phải vừa nãy trực tiếp nhận điện thoại từ Hồ tổng thì cô thư kí cũng bị thuyết phục bởi đống lí lẽ này.

“Nhưng thưa Trương tổng, vừa nãy bên Hồ tổng đã trực tiếp gọi điện đến.”

“Không có khả năng.” Trưởng tổng khoanh tay lại vẫn quả quyết nói: “Nếu từ bỏ mảnh đất của chúng ta thì cô ta có thể mua mảnh đất nào nữa chứ?”

Thư ký không dám nhìn sắc mặt của Trương tổng hiện tại, thật cẩn thận nói.

“Trương tổng, hình như Hồ tổng đã hoàn thành xong việc mua đất rồi, tôi nghe nói cô ấy đang bắt đầu hạng mục này rồi.”
Bình Luận (0)
Comment