Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 17

Hồ Trân Trân vừa bước vào cửa, Trần Khai đã ra nghênh đón cô.

"Ngài đừng nóng vội, người vẫn còn ở trong phòng khách."

Sốt ruột cũng không thể giải quyết vấn đề, từ gara đi lên, Hồ Trân Trân suy nghĩ xem nên đối phó với hai bảo mẫu này như thế nào.

Nếu chỉ sa thải thì dường như quá dễ dàng cho bọn họ.

"Hai người này anh thuê từ đâu?"

Hồ Trân Trân không biết nhiều về mấy chuyện này, vì vậy chỉ có thể hỏi quản gia.

"Từ chỗ công ty môi giới người giúp việc.", chuyện này là Trần Khai đi làm, lúc chọn bảo mẫu, hắn đã đặc biệt chọn người có ngoại hình ưa nhìn, phúc hậu, tay nghề khéo léo, nhưng lại không ngờ hai người này chỉ được cái vẻ bên ngoài đánh lừa.

"Họ có gia đình không?"

Từ cửa chính đi vào chỉ có vài bước chân, hai bảo mẫu ở trong phòng khách cũng nghe rõ được.

Hai người lập tức lo lắng.

"Cô Hồ, đều là do miệng thối của tôi, là do tôi thích nói chuyện phiếm, cô độ lượng tha cho tôi lần này đi."

Người bảo mẫu lớn tuổi hơn rất thận trọng, vừa nghe thấy Hồ Trân Trân nhắc tới gia đình, lập tức quỳ xuống đất cầu xin.

Thấy như vậy, bảo mẫu nhỏ tuổi hơn đứng bên cạnh cũng sững sờ, choáng váng, trong lúc nhất thời cũng không quỳ.

Khóe miệng Hồ Trân Trân nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào.

"Yên tâm, bây giờ là xã hội pháp quyền, tôi chỉ hỏi xem cô có gia đình hay không, có con cái hay không mà thôi, cũng sẽ không làm gì họ."

Cô càng nói như vậy, người bảo mẫu càng lo lắng.

“Cô Hồ, tôi thật sự biết sai rồi, cô tha cho tôi lần này đi, tôi lập tức sẽ từ chức rời khỏi đây.”

"Cho dù cô không chủ động từ chức, tôi cũng sẽ sa thải cô."

Hồ Trân Trân nhìn thấy cô ta liền khó chịu, đưa tầm mắt lên nhìn móng tay của mình.

Trần Khai đúng lúc mở miệng nói: "Hai vị bảo mẫu đều đã kết hôn, con cái cũng đã học cấp 2, hiện tại gia đình hạnh phúc, không có chuyện ly hôn.”

"Gia đình hạnh phúc..."

Hồ Trân Trân lặp lại 4 chữ này với ý vị sâu xa.

"Hạnh Phúc cỡ nào? Hạnh phúc đến mức có thể tùy ý mắng Tiểu Thầm của tôi là sao chổi sao?”

"Oh, đúng rồi", Hồ Trân Trân giả vờ như chợt nhận ra điều gì đó: "Quả thật là rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức có thể nói tôi là người khắc chồng.”

Cô từ từ ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy ly rượu vang mà quản gia đưa tới, lắc nhẹ.

Nước ép cà chua có màu sắc giống như rượu vang đỏ, mùi hương vẫn quanh quẩn ở chóp mũi, Hồ Trân Trân uống một ngụm, cô vốn chỉ thoa son dưỡng cho đôi môi sáng màu nhưng vì uống nước ép cà chua lại trở nên đỏ thẫm.

Cô nở một nụ cười, giống như một con quỷ ăn thịt người trong mắt hai bảo mẫu.

“Con người tôi rất công bằng, các cô ở sau lưng nói xấu tôi, tôi sẽ đáp trả lại, thế nhưng Tiểu Thầm còn nhỏ tuổi, cũng không thể để đứa nhỏ làm ra loại chuyện này, như vậy đi, để tôi kiểm chứng một chút, gia đình mấy người có thật sự hạnh phúc như vậy hay không nhé."

Nói xong, nụ cười trên miệng Hồ Trân Trân đột nhiên biến mất.

"Trần Khai, cho bọn họ rời đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ở trong khu biệt thự Ngọa Sơn này một lần nữa."

Trần Khai nở một nụ cười hoàn hảo như đeo một chiếc mặt nạ cười: "Vâng, bà chủ.”

Liệu mọi chuyện thật sự buông tha dễ dàng như vậy sao?

Bảo mẫu quỳ trên mặt đất không giấu được sự vui mừng trên khuôn mặt, sau khi rời khỏi nhà này cô ta vẫn có thể đi nhà giàu khác để làm, đối với cô ta chuyện này chẳng ảnh hướng gì.

Hồ Trân Trân nhìn thấy dáng vẻ kia, khóe môi lại cong lên, nở một nụ cười mỉa mai vô cùng rõ ràng.

Cô ta sẽ không cho rằng chuyện này cứ đơn giản như vậy mà kết thúc chứ?

Trong phòng khách vẫn còn mấy người làm khác, như ông chú phụ trách làm vườn, phần lớn bọn họ đều nghe hiểu ý của Hồ Trân Trân, trong lòng càng thêm cảnh tỉnh.

Làm việc ở đây, chúng ta phải tôn trọng chủ nhân, đó là một nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản.

Bây giờ bà chủ coi trọng đứa con riêng này như vậy, bọn họ cũng phải tôn trọng vị cậu chủ nhỏ này mới được, sau đó phải cẩn thận một chút, để tránh phạm sai lầm bị đuổi ra ngoài.

Khi nhìn hai bảo mẫu, trong mắt không khỏi hiện lên sự khinh bỉ.

Cơ hội làm việc trong biệt thự cao cấp cũng không dễ tìm, huống chi cô Hồ còn trả mức lương cao, mất đi loại công việc này còn có thể vui mừng như vậy, thật ngu xuẩn.

Trần Khai mang người đi, trực tiếp đưa về công ty môi giới bảo mẫu.

"Hai vị bảo mẫu này rất ác độc, thật sự không thích hợp làm việc dưới tay cô Hồ."

Hắn chỉ nói một câu này, người quản lý đến đón hắn lập tức toát mồ hôi lạnh.

"Anh Trần, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thái độ của hắn đối với Trần Khai vô cùng cung kính, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi.

Trần Khai vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Những người nói xấu sau lưng, tôi nghĩ các anh cần huấn luyện lại, ngay cả rửa rau cũng không chuyên tâm, còn nguyền rủa cậu chủ nhỏ nhà tôi c.h.ế.t sớm, bất cứ một hành vi nào cũng không thể tha thứ."

Người quản lý nghe thấy vậy khuôn mặt liền tái nhợt.

"Anh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào rồi."

Trần Khai vỗ vỗ bả vai hắn: "Đừng lo lắng như vậy, bà chủ chúng tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, chẳng qua anh giới thiệu cho nhà giàu người như thế này, có lẽ sẽ đắc tội người ta đấy.”
Bình Luận (0)
Comment