Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 180

Sau khi cân nhắc một hồi lâu thì Hồ Trân Trân nghĩ có lẽ ý sau hợp lý hơn.

Nhiệm vụ của giai đoạn hai mà hệ thống đưa ra vẫn luôn phức tạp hơn giai đoạn đầu, vị trí thứ nhất trong cuộc thi thì có thể dễ dàng đạt được, nhưng đôi khi việc xếp hạng cũng không quan trọng.

Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, thì phải giúp Giang Thầm tỏa sáng nhất vào ngày hôm đó mới được.

Hồ Trân Trân nghĩ tới sở trường của Giang Thầm.

Ngày thường cậu rất thích chơi mấy trò thủ công, nên Hồ Trân Trân thường hay mua cho cậu mấy bộ đồ chơi xếp gỗ cùng vài món khác.

Có lẽ có thể tổ chức một môn thi đấu giống vậy.

Sau khi tính toán xong Hồ Trân Trân liền đi đến Lâu Đài Chó.

Hôm nay công viên giải trí không đón khách du lịch vào thăm quan, mà hôm nay Lâu Đài Chó chỉ đón tiếp những em học sinh và phụ huynh của trường tiểu học Bắc Quan.

Hồ Trân Trân đã chờ ngày này rất lâu rồi.

Mấy ngày nay chưa hoàn thành nhiệm vụ, nên tiền trong thẻ mà hệ thống cung cấp cho cô càng ít, điều này làm cho Hồ Trân Trân có chút lo lắng.

Giang Thầm đang đứng ở khu thi đấu xếp gỗ thì thấy Hồ Trân Trân rất lo lắng, nên cậu kéo tay Hồ Trân Trân gật đầu bảo đảm.

“Mẹ cứ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức!”

Gần đây cậu chơi chung với Đồng Soái, dần dần cũng biết cách biểu đạt tâm trạng bằng lời nói hơn lúc trước.

“Được, Tiểu Thầm cố lên nha!”

Những khối gỗ được công viên giải trí chuẩn bị cho cuộc thi đấu này có hơi lớn, yêu cầu của môn thi đấu này là người chơi phải dùng những khối gỗ đó xếp thành một căn nhà, hoàn thành xong càng sớm càng tốt.

Chỉ có học sinh ở lớp dưới mới đến tham gia trò chơi này.

Còn những học sinh đã bắt đầu phát triển chiều cao từ lớp ba trở lên, thì rất coi thường trò chơi xếp gỗ ‘Ấu trĩ’ này.

Thế giới quan của đám nhóc này rất kì lạ.

Rất nhiều bạn học sinh lúc đầu coi thường trò chơi ấu trĩ này nhưng khi thấy bạn mình ở trong đó chơi rất vui thì cũng muốn chơi, nhưng ngoài miệng vẫn nói không thích trò chơi này rồi đi chỗ khác.

Cho nên trò chơi xếp gỗ này có ít người tham gia hơn Hồ Trân Trân tưởng.

Sau khi có kết quả Giang Thầm đạt được vị trí thứ nhất, nhưng hệ thống vẫn chưa có thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

May mắn thay cô còn chuẩn bị một hoạt động khác.

Hồ Trân Trân tươi cười, véo đôi má bánh bao Giang Thầm rồi chúc mừng cậu.

Cô cho rằng hôm nay sẽ là một ngày bình thường tràn ngập sự vui vẻ như bao ngày khác, nhưng không nghĩ đến giữa đường lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Đúng là hôm nay Lâu Đài Chó chỉ mở cửa để đón học sinh và phụ huynh trường tiểu học Bắc Quan, nhưng cũng có một vài bậc phụ huynh không đơn thuần là tới chơi với con mình mà họ ôm một mục đích khác.

Và Triệu Hào cũng nằm trong số ít đó.

Có hai vị phụ huynh chung lớp với con của hắn ta, bị hắn ta hãm hại quá nhiều, nên vừa nhìn thấy mặt hắn ta thì cũng không thèm nể mặt, dắt con đi chỗ khác luôn.

Triệu Hào âm thầm bĩu môi.

Mấy người thuộc nhóm người không có tiền như hắn thì cần gì phải lo lắng cơ chứ, nơi này có nhiều người có tiền như vậy, hay là hắn ta cũng nên đi kiếm ít tiền từ mấy người này nhỉ?

Hắn ta đảo mắt xung quanh, nhìn nhóm người giàu có này.

Các phụ huynh cũng có một vòng tròn giao tiếp riêng, theo lý mà nói các phụ huynh càng có tiền thì sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn.

Triệu Hào liếc nhìn Hồ Trân Trân, ánh mắt tham lam của hắn ta dừng lại tại mấy vị phụ huynh đứng bên cạnh cô.

Hồ Trân Trân thì hắn không dám đụng vào rồi.

Gần đây Triệu Hào đọc báo nên biết được, cô có thể trực tiếp dùng mấy triệu để giúp cảnh sát truy tìm tội phạm, nên có lẽ mối quan hệ của cô với những người trong Cục Cảnh sát cũng khá tốt.

Nên hắn ta chỉ có thể tìm người khác để gây chuyện mà thôi, tốt nhất là người có tiền nhưng không có quá nhiều mối quan hệ.

Triệu Hào cứ nhìn tới nhìn lui, rồi dừng lại trên người Đổng Ngọc.

Vị phụ huynh này ăn mặc như vậy chắc chắn là người có tiền rồi, nhưng sống khác mộc mạc giản dị, nên ai không tìm hiểu kĩ sẽ không biết vị phụ huynh đó là người giàu có đâu.

Hắn ta đẩy vai con mình một cái: “Đi thôi, mục tiêu là người phụ nữ mặc âu phục trắng đang đứng ở phía bên kia.”

“Ba, vẫn làm giống như trước sao?”

Cậu bé cảm thấy rất lo lắng, ngón chân co quắp lại vì sợ hãi, hỏi hắn ta thêm một lần nữa.

“Phải.” Triệu Hào có chút không kiên nhẫn dùng hai tay để lên vai con mình dặn dò cậu bé.

“Con phải giả vờ đụng phải người đó rồi ngã trên mặt đất khóc thật to, hiểu chưa? Cho dù cô ta có nói gì thì cũng không được ngừng khóc nghe chưa, nói chân con đau thì càng tốt.”

“Dạ” Cậu bé vừa mới gật đầu đồng ý thì đã bị ba mình đẩy về phía trước, cứ thế cậu bé loạng choạng đi về trước.

Nơi này có rất nhiều trẻ con, chạy tới chạy lui cũng là chuyện bình thường.

Nên việc những cậu bé hiếu động chạy nhảy khắp nơi cũng không có ai để ý quá nhiều.

Cho đến khi cậu bé đụng thật mạnh vào Đổng Ngọc, thiếu chút nữa đã làm cho Đổng Ngọc ngã xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment