Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 194

Đứa bé này rất ngoan, biết bọn họ không muốn để cậu nhìn thấy nên khi lên lầu cũng không tùy tiện di chuyển mà ngồi đúng tại vị trí ban đầu.

"Cảm ơn cục cưng!

Hồ Trân Trân cầm cốc Coca đá lên, uống một ngụm rồi xoa đầu con trai.

Thomas ở phía bên kia kêu người bịt miệng hai kẻ kia lại, cho đến khi cảnh sát đến thì anh ta không muốn nghe thấy giọng nói của hai người này nữa.

May mắn thay, nước F có số lượng cảnh sát đông đảo nên họ có thể đến đây nhanh chóng, nhất là khi giải quyết các vụ việc liên quan đến người giàu.

Lúc Thomas quay trở lại chỗ ngồi, đã có một nhóm người lao vào và mang hai kẻ kia đi.

Hồ Trân Trân đang trả lời cuộc điện thoại từ Trần Khai.

"Bà chủ, ngài lại lên hot search rồi, có cần xử lý không?"

Việc mua lại Kỷ Tiên Sinh rất có thể sẽ gây ra một trận xôn xao dư luận, Hồ Trân Trân cũng nghĩ đến chuyện này từ trước nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Có chuyện gì sao? Nếu là chuyện của Kỷ Tiên Sinh thì không cần đâu."

Trần Khai liếc nhìn màn hình, suy nghĩ hai giây.

"Chuyện có liên quan đến Kỷ Tiên Sinh, nhưng chủ yếu là thảo luận về ngài."

"Ồ, vậy sao?"

Hồ Trân Trân bắt đầu có hứng thú: "Thế thì mọi người thảo luận cái gì về tôi?"

Có cả tin tức tiêu cực và tin tức tích cực, sau khi nói xong, Trần Khai tiếp tục lên tiếng:"Ai đó đã tung ra tin tức về số tiền cụ thể để mua lại thương hiệu Kỷ Tiên Sinh, sau đó cư dân mạng thảo luận về việc liệu cô có dự định thay đổi quốc tịch của mình hay không."

"Hả?"

Đột nhiên, Hồ Trân Trân cảm thấy không hiểu được mạch não của cư dân mạng.

Sau khi suy nghĩ vài giây, cô đã hiểu được lí do.

"Vấn đề này vẫn phải nên giải quyết sớm."

Trần Khải ở đầu bên kia điện thoại cúi người, khéo léo rút bút ra: “Vâng, bà chủ cứ việc nói."

“Trước hết phải xua tan tin đồn và khẳng định rằng tôi đến nước F để du lịch chứ không phải để định cư.”

"Thứ hai, hãy kiểm tra xem tin đồn bắt đầu lan truyền từ đâu và ai đã làm phát tán bí mật về số tiền. Nếu có kẻ đứng sau, hãy nhớ ghi lại và xử lý sau khi tôi trở về Trung Quốc."

*Trung Quốc và nước Z là một, Trung Quốc có pinyin là ‘zhong guo’ nên tác giả để là nước Z

Nói xong, Hồ Trân Trân vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên hỏi lại.

"Cuối cùng thì hot search nói gì? Đọc lại cho tôi nghe."

Trần Khai hắng giọng: "Hồ tổng đã bỏ ra số tiền khổng lồ là 85 tỷ đồng để mua lại thương hiệu Kỷ Tiên Sinh, đồng thời bí mật gặp gỡ người thừa kế duy nhất của Kỷ Tiên Sinh là Thomas tại thủ đô của nước F. Người trong cuộc tiết lộ rằng cả hai đang bị nghi ngờ về việc có quan hệ tình cảm.""

"Cái gì cơ???"

Cô và Thomas rõ ràng đã gặp nhau một cách công khai, nhưng giới truyền thông cho rằng đó đã trở thành một cuộc hẹn hò.

Chuyện này còn chưa kết thúc, Trần Khai nói tiếp: “Cô Hồ đã đưa con trai đến gặp Thomas. Con trai của cô Hồ và Thomas ngay lập tức có thiện cảm với nhau, họ ôm nhau ở sân bay trong vài phút. Khung cảnh đó rất ấm áp."

Hầu như mọi bài báo đều suy đoán mối quan hệ giữa Thomas và cô là theo hướng tình nhân.

Hồ Trân Trân cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Trí tưởng tượng của nhóm người này quả thực rất phong phú, nếu Giang Thầm có khuôn mặt con lai, hoặc Giang Thầm là con ruột của cô, chắc nhóm người này có lẽ sẽ đoán cha ruột của Giang Thầm là Thomas.

Cô uống tiếp một ngụm, chuẩn bị nghe xem các bài đăng trên tài khoản mạng có thể kinh khủng đến mức nào.

Kết quả là chưa kịp nuốt xuống, Trần Khai đã đọc được một bản tin khiến Hồ Trân Trân sốc nặng.

"Hồ Trân Trân và Thomas đang trong mối quan hệ yêu đương và liệu rằng ngài Thomas điện m.ô.n.g vểnh có trở thành cha dượng hay không?"

"Khụ, khụ, Trần Khai..."

Hồ Trân Trân nghẹn ngào, cô chưa kịp nói hết câu thì Trần Khai đã hiểu ý cô và chủ động giải đáp những nghi ngờ của cô chủ.

“Cô chủ, đó là tin tức do Hồng Kông City Daily đưa tin."

"......"

Hmm…không có gì đáng ngạc nhiên, vì hầu như các tiêu đề tin tức của họ luôn rất thú vị.

Rốt cuộc do ai nghĩ ra cái cụm từ cái điện m.ô.n.g vểnh của Thomas vậy?

Sau khi tắt điện thoại, Hồ Trân Trân ăn nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả, trong đầu cô vẫn đang hình dung cái cụm từ cái điện m.ô.n.g vểnh của Thomas.

Cô nhịn không được liếc nhìn Thomas một cái, rồi sau đó nhìn dáng người anh ta.

Hình như…… hông anh ta có vểnh lên một chút thì phải.

Cũng khó trách được truyền thông lại đặt ra một cái tiêu đề như vậy.

“Này, Hồ Hồ, tôi lại lên hot search của nước Z sao?”

Thomas đột nhiên hỏi làm cho Hồ Trân Trân giật mình.

Chắc là lúc nãy khi cô vừa mới nhận điện thoại, anh ta cũng nghe được rồi.

“Đúng vậy, cậu và tôi cùng nhau lên hotsearch rồi.”

Hồ Trân Trân cười khổ: “Nhưng mà tựa đề của tin tức này không hay lắm, hy vọng cậu đừng để ý.”

“Không hay lắm?”

Thomas cười: “Không sao đâu, tôi cũng có bạn làm truyền thông ở bên nước Z, nên tôi biết cũng khá rõ, bọn họ rất hiền và dễ nói chuyện mà.”

Hồ Trân Trân cảm thấy cũng đúng, dù sao mấy tin truyền thông nước ngoài còn phóng đại hơn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện diễn ra nên mỗi ngày bảng hotsearch cũng rất sống động, truyền thông nước ngoài với truyền thông trong nước cũng người tám lạng người nửa cân.

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là mấy cái tin bịa đặt hot lên thôi.”

Sau khi Hồ Trân Trân nói xong câu này thì Thomas cũng hiểu ra phần nào.

Anh ta tò mò tìm kiếm trên điện thoại di động một lúc rồi dùng phần mềm phiên dịch để hiểu hết nội dung trong đó, sau đó vui vẻ ngẩng đầu lên.

“Ha ha, Hồ Hồ, bọn họ tinh mắt thật đấy, đám truyền thông ở nước F chẳng bao giờ quan tâm đến dáng người của tôi, rõ ràng tôi cố gắng luyện tập như vậy mà bọn họ toàn để ý thứ gì đâu không.”

“Cái điện m.ô.n.g vểnh là sao vậy, là nói m.ô.n.g của tôi cứ giật giật như có điện phát ra hả?”

Thomas nháy mắt một cái rồi hỏi Hồ Trân Trân: “Cậu nói thử xem lần sau khi lên sân khấu chữ T, tôi có nên lắc m.ô.n.g một cái rồi nháy mắt không?”

Không, vẫn là đừng nên làm……

Hồ Trân Trân lắc nhẹ đầu, muốn đem cảnh tượng cay mắt mà cô vừa mới tưởng tượng ra trong đầu quăng hết ra ngoài.

“Thôi bỏ đi Thomas, cậu là nhà thiết kế chính của thương hiệu đấy.”

“Đúng rồi!” Đột nhiên Thomas vỗ tay, dường như vừa nghĩ ra một ý tưởng gì mới lạ: “Cậu nhắc tôi mới nhớ, chúng ta có thể hiện những điều này qua các thiết kế mà.”

“Tôi dường như đã tưởng tượng được ra thiết kế đó rồi.”

Hồ Trân Trân nghe xong liền cảm thấy đau đầu.

Rốt cuộc là tại sao nhờ cụm từ này mà anh ta nảy ra được ý tưởng thiết kế hay vậy, đừng nói là anh ta muốn vẽ cái m.ô.n.g vểnh đó lên quần áo đấy nha!
Bình Luận (0)
Comment