Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 223

Lần đầu khi nhìn thấy Hồ Trân Trân, hắn ta liền có một suy nghĩ.

Quyết tâm đến cùng.

Đã ba mươi tuổi đầu rồi hắn ta phải cho vợ của mình ăn sung mặc sướng mới được, không thể để cô ấy uống gió Tây Bắc chịu khổ như vậy được.

Vì thế khi Trần Khai vừa giới thiệu xong, Lôi Đào liền gập người chín mươi độ, cung kính chào hỏi Hồ Trân Trân: “Hồ tổng, chào ngài.”

Khi thấy Lôi Đào hành xử như vậy Hồ Trân Trân liền bị dọa sợ.

Cô có nghe Trịnh Hưng nói, vị biên kịch Lôi này luôn có một châm ngôn sống là “Mình là trên hết nhất định không được cúi đầu khom lưng với người khác” mà.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà vừa nhìn thấy cô vị biên kịch này lại thành tâm như thế chứ.

Cô cẩn thận nói: “Biên kịch Lôi, có gì khó khăn thì cứ nói, nếu tôi có thể giúp được thì tôi sẽ giúp.”

Lôi Đào cũng là một người khá thẳng thắn, nên không cảm thấy lời nói của Hồ Trân Trân có ý gì khác.

Hắn ta dứt khoát nói: “Không có tiền.”

Ba chữ này, trực tiếp làm cho hai người trong phòng có chút trầm mặc.

Hồ Trân Trân nhịn không được mà đỡ trán, từ trong tủ sắt lấy ra 20.000 tệ: “Nhiêu đây chính là tiền lương của anh, anh thấy có đủ không?”

Lôi Đào nhìn Hồ Trân Trân, ánh mắt có chút thay đổi.

Đã đi làm lâu như vậy, lần đầu tiên hắn ta mới thấy được một bà chủ trực tiếp đưa thẳng tiền lương trước cho nhân viên như vậy đó.

Trong nháy mắt, hình tượng của Hồ Trân Trân trong lòng hắn ta càng cao thêm.

Hắn ta nghiêm túc nhìn Hồ Trân Trân một lúc lâu, Hồ Trân Trân bị hắn ta nhìn chằm chằm như vậy nên có chút khẩn trương mà lấy thêm một xấp tiền: “Như vậy đã đủ chưa?”

Theo thói quen Lôi Đào mở to hai mắt ra nhìn, lần đầu hắn ta thấy nhiều tiền như vậy luôn đó.

Hắn ta mở miệng đáp: “Đủ!”

Lôi Đào chỉ mới đến đây hai phút, nhưng trạng thái tinh thần khác biệt hoàn toàn so với lúc đầu.

Hắn ta đứng thẳng lưng cả người đều rất có tinh thần, thoạt nhìn còn trẻ hơn vài tuổi ấy chứ.

“Hồ tổng, khi nào chúng ta ký hợp đồng?”

Tuy mới nói được vài câu thôi, mà Lôi Đào gấp đến mức không thể chờ được rồi.

Ánh mắt của hắn ta dừng lại ở xấp tiền trên bàn, ý tứ cũng quá rõ ràng rồi.

Hồ Trân Trân trực tiếp bật cười.

“Đừng gấp gáp như vậy chứ, trước hết chúng ta bàn đến vấn đề kịch bản đã.”

Nói đến chuyên môn của mình, ánh mắt của Lôi Đào liền trở nên sắc bén hơn.

Nhưng trong lòng hắn ta cũng có chút do dự, không dám nói thẳng ra giống như trước đây.

“Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nhất định tôi sẽ trả lời hết.”

Hắn ta không nói chuyện quá thẳng thắn mà đã khách khí hơn rất nhiều rồi, nhưng khi lời này vào tai người khác thì vẫn cảm thấy như cũ, tính tình chẳng tốt chút nào cả.

Trần Khai đứng phía sau hắn ta nhịn không được mà cau mày.

Hồ Trân Trân cũng chẳng để ý đến cách nói chuyện của hắn ta, cô cầm lấy xấp tài liệu trong tay chuyển đến trước mặt hắn ta: “Những tác phẩm giống như vậy, hiện tại anh có viết được nữa không?”

“Tôi không viết được nữa.”

Lôi Đào trả lời rất nhanh làm cho Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc.

“Đã lâu rồi anh không viết thể loại này sao?”

Lôi Đào gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại tôi không có hứng thú với thể loại thanh xuân vườn trường giống vậy nữa rồi, cũng sẽ không viết mấy tác phẩm tệ như vậy nữa.”

Tác phẩm tệ sao???

Hồ Trân Trân không nhịn được mà bật cười.

“Tác phẩm này rất tệ sao? Tôi cảm thấy nó không tồi mà, xem đánh giá ở trên mạng tôi thấy mọi người cũng khen khá nhiều.”

Không phải Lôi Đào không thích sự tán dương từ mọi người.

Nhiều năm như vậy, tài năng của hắn ta cũng được không ít người tán dương, ngay cả kịch bản “tuổi mười tám trưởng thành của tôi” cũng vậy, họ nói ngưỡng mộ nên mới muốn dựng kịch bản của hắn ta làm phim, nhưng lúc sau lại thêm thắt không ít tình tiết.

Cuối cùng thành phẩm cũng không khác quá nhiều so với kịch bản gốc của hắn ta, nhưng cũng có không ít chi tiết bị thay đổi, Lôi Đào không thích người khác đụng vào tác phẩm của hắn ta, nên đương nhiên cũng không quá thích tác phẩm này.

“Theo kịch bản gốc thì có cả tình tiết nữ chính tự gây dựng sự nghiệp cho riêng mình nhưng khi lên phim lại bị sửa hết, vốn dĩ trong kịch bản nam nữ chính đều tỏa sáng trong lĩnh vực của mình rồi mới gặp lại nhau, nhưng họ lại biến thành dáng vẻ như vậy nên tôi không thích.”

Lôi Đào nói thẳng ra.

Hồ Trân Trân sửng sốt nhớ lại cốt truyện vừa rồi.

Đúng thật là như hắn ta nói, nữ chính đơn phương độc mã không có một chút toả sáng nào trái ngược hoàn toàn với nam chính.

“Vậy ý của anh là hiện tại anh có thể viết một kịch bản hay hơn vậy đúng không?”

Lôi Đào ưỡn n.g.ự.c tự tin nói.

“Đương nhiên rồi.”

Ba chữ này hắn ta nói ra rất tự tin và khí phách thể hiện niềm tin tuyệt đối của bản thân mình.

“Gần đây anh có viết kịch bản nào không? Tôi muốn đọc qua một chút, nếu kịch bản tốt thì tôi hy vọng chúng ta có thể bắt đầu khai máy hạng mục phim truyền hình này tại phim trường sắp tới của tôi.”

Lôi Đào vừa nghe được lời này thì càng trở nên hưng phấn hơn.

Vậy ý của Hồ Trân Trân là muốn cho hắn ta cơ hội thử sức rồi..

Chỉ cần kịch bản phim truyền hình tốt, thì có thể tiến hành khởi quay luôn rồi.

Điều này thực sự không giống với những gì Lôi Đào đã từng trải qua trước đây, nhưng đối với hắn ta mà nói đây chính là một cơ hội tốt.

“Nếu tôi ký hợp đồng với cô, thì tôi có thể trở thành biên kịch chính sao?”

Đây là điều mà Lôi Đào để ý đến nhất.

Những kịch bản trước đó đều là tâm huyết công sức của hắn đổ vào, để viết ra đứa con tinh thần của mình, nhưng sau khi ký hợp đồng mua bán thì những người đó lại đổi biên kịch rồi đuổi hắn ta luôn.

Nhiều năm bị chèn ép như vậy nên Lôi Đào nhớ rất rõ.

Nếu Hồ Trân Trân không cho phép hắn ta làm biên kịch chính, thì hắn ta nhất quyết sẽ không đưa ra hai kịch bản tâm huyết của mình..

Nếu Hồ Trân Trân chấp nhận cho hắn ta làm biên kịch chính, thì Lôi Đào mới nghĩ đến chuyện lấy kịch bản ra.

Hồ Trân Trân nghe cũng hiểu được ý của hắn ta.

“Đương nhiên rồi, biên kịch chính là linh hồn của mỗi kịch bản, nếu kịch bản anh viết ra mà lại để người khác làm biên kịch chính thì kịch bản sẽ không còn cái hồn vốn có của nó nữa.”

Đã qua nhiều đoàn làm phim rồi nhưng mà trước giờ Lôi Đào chưa từng nghe ai nói như vậy cả.
Bình Luận (0)
Comment