Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 225

Mỗi tháng cố định có 30.000 tệ, đây không phải là mức lương quá cao trong vòng giải trí này, nhưng bây giờ đối với hắn ta mà nói thì đây là một đãi ngộ quá tốt rồi.

Huống chi Hồ tổng còn nói, chờ phim truyền hình chiếu thì sẽ có tăng tiền lương nữa.

Tiếp theo là hợp đồng bàn đến chuyện tiền thưởng.

Tiền thưởng là dựa vào thành tích của từng bộ phim, chỉ cần bộ phim thu hút người xem và bùng nổ, thì những người tham gia vào đoàn phim đó đều nhận được tiền thưởng.

Lôi Đào nhìn lướt qua, tiền thưởng ít nhất cũng đến năm chữ số, có khi còn có thể lên đến sáu bảy con số ấy chứ.

Nếu trước kia thì hắn ta chẳng bao giờ dám mơ tưởng đến chuyện này.

Lôi Đào nói xong câu đó liền dứt khoát ký tên vào hợp đồng.

Hồ Trân Trân còn chưa nói với hắn ta về những đãi ngộ khác thì hắn ta đã đặt bút kí tên rồi, đã vậy còn quay đầu lại hỏi Trần Khai: “Có mực đóng dấu không? Tôi cần phải in vẫn tay mình lên.”

“Anh chờ một chút.” Trần Khai lấy mực ra từ ngăn kéo gần đó.

Sau vài giây thì hắn ta đã hoàn thành xong việc ký hợp đồng.

Hồ Trân Trân nhìn thấy một màn này cũng dở khóc dở cười: “Anh tin tưởng tôi như vậy à? Không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao?”

Vẻ mặt của Lôi Đào rất nghiêm túc: “Hồ tổng cứ yên tâm, tôi biết cô không phải là người như vậy.”

Hắn ta đã nói như vậy rồi Hồ Trân Trân cũng không thể nói thêm gì, nên chỉ có thể giới thiệu cho hắn ta những việc sau này.

“Khu phim trường ở mảnh đất phía Tây còn chưa xây xong, nó còn đang trong quá trình xây dựng, nhưng tên công ty tôi cũng đã đặt xong, chuẩn bị đi vào hoạt động, nó cũng có địa chỉ rõ ràng rồi, nếu anh muốn thì có thể đến đó nhìn qua một chút.”

Chuyện này ngay cả Trần Khai cũng không biết gì nên có chút bất ngờ.

“Bà chủ mọi chuyện đã xong rồi sao?”

“Đúng vậy.” Hằng ngày Trần Khai đều đi sát bên cạnh Hồ Trân Trân, cô sợ lộ ra bí mật hệ thống, nên cô chỉ giải thích đơn giản là cô đã mua một tòa nhà rồi cải tạo lại.

Ánh mắt Trần Khai có chút sa sầm, cúi đầu nói: “Tôi sẽ thuê công nhân quét tước lại thưa bà chủ.”

Ngày thường những việc này đều là giao cho hắn đi làm, nhưng chuyện này bà chủ lại không nhờ hắn làm gì cả nên Trần Khai có chút hiểu lầm về chuyện này

Hồ Trân Trân thấy hắn như vậy nên nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ: “Công ty đó tôi cũng chưa có xem qua, Trần Khai hay là anh giúp tôi việc trang trí còn lại được chứ, nếu có nơi nào không đẹp cho lắm thì nhanh chóng cho người sửa lại.”

Sau khi nhận được yêu cầu của bà chủ, thì hắn cũng yên tâm hơn.

“Vâng bà chủ, ngài cứ yên tâm.”

Hồ Trân Trân liền chuyển hướng qua Lôi Đào: “Biên kịch Lôi cũng không cần ngại đâu, nếu có thể thì anh đi cùng Trần Khai để xem qua một chút đi, lên tầng 28 thì chọn một căn phòng anh thích nhất để làm văn phòng.”

Khi biên kịch làm việc thì cần phải có không gian riêng tư và sự yên tĩnh.

Hồ Trân Trân cũng hiểu được điều này, nên quyết định cho biên kịch và đạo diễn thêm một văn phòng riêng.

Mặc dù chỉ có ngồi viết thôi, nhưng công việc sáng tạo đòi hỏi chất xám này thì phải có không gian yên tĩnh.

Lôi Đào cũng không ngờ đến việc mình còn được cấp cho một văn phòng.

Trong suốt nhiều năm qua hắn ta luôn ở nhà viết kịch bản.

Có mấy người hàng xóm không hiểu hắn ta làm công việc gì, còn tưởng rằng hắn ta chỉ là một công tử bột chuyên gia ăn bám con gái nhà người khác, nên luôn âm thầm bàn tán sau lưng hắn ta.

Nếu công ty có thể cho hắn ta một văn phòng riêng thì từ nay về sau hắn ta sẽ chuyển đến văn phòng viết kịch bản luôn, cũng không cần phải chịu sự xem thường của mấy người hàng xóm đó nữa rồi.

Lôi Đào vui vẻ đến mức vỗ đùi đứng lên.

“Thật tốt quá, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”

“Không.” Trần Khai ấn vai hắn ta xuống để hắn ta bình tĩnh lại: “Biên kịch Lôi, anh cứ ngồi nghỉ ngơi uống trà đi, hai tiếng sau chúng ta sẽ đi.”

Nghe Trần Khai nói như vậy, Lôi Đào cũng ý thức được lúc nãy mình phản ứng có hơi thái quá.

“Thật ngại quá Hồ tổng, lúc nãy tôi có chút kích động.”

“Không sao cả.” Đối với người tài năng và bản lĩnh thì Hồ Trân Trân luôn đối xử với họ rất tốt.

“Chúng ta có thể thảo luận thêm về kịch bản không?”

Hợp đồng cũng đã ký rồi, nên Lôi Đào cũng không có đề phòng gì mà nói thẳng ra.

“Có thể, kịch bản này tôi đã dành ra ba năm để viết đó, kịch bản này chính là thứ mà tôi tâm huyết nhất.”

Lôi Đào lấy điện thoại ra: “Tôi có bản điện tử nên có thể gửi trực tiếp cho Hồ tổng xem qua.”

Có thể nhìn được thành phẩm ngay lập tức, Hồ Trân Trân vui vẻ còn không kịp ấy chứ.

“Vậy thật tốt quá chúng ta kết bạn Wechat đi, sau khi xem kịch bản xong tôi sẽ phản hồi lại sớm nhất, nói cho anh biết có được hay không.”

Hồ Trân Trân vừa nói, vừa đẩy số tiền 30.000 tệ về phía trước.

“Đây chính là 30.000 tệ, biên kịch Lôi hãy nhận đi.”

30.000 tệ được xếp chồng lên nhau, dày hơn những viên gạch thông thường một chút.

Đã lâu rồi Lôi Đào không thấy nhiều tiền như vậy.

Tuy chỉ mới bắt đầu mà hắn ta đã nhận tiền của Hồ tổng nhiều như vậy, nên trong lòng có chút băn khoăn.

Hắn ta ngồi trên ghế, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, sau khi suy nghĩ một chút thì đột nhiên hỏi: “Hồ tổng, công ty chúng ta còn thiếu đạo diễn không?”
Bình Luận (0)
Comment