Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 229

Khi biết bản thân mình cũng có một văn phòng riêng, Lôi Đào cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Khi Trần Khai đỗ xe ở tầng dưới của Ảnh Thị Giang Hồ theo địa chỉ, Lôi Đào ngẩng đầu ngước nhìn tòa nhà 30 tầng, càng cảm thấy sốc hơn.

Chi phí để sở hữu một tòa nhà cao như vậy ở trung tâm thành phố là bao nhiêu…?

Anh ta còn chưa kịp bộc lộ hết cảm xúc, Lộ Dã đã vỗ vào lưng anh ta một cái: "Ê, sao cậu từ đâu mà có thể liên lạc được với Hồ tổng…? Một người cực kỳ giàu có như vậy mà lại muốn ký hợp đồng với chúng ta."

Giọng điệu của Lộ Dã yếu ớt hệt như đang ở trong mơ.

"Hiện tại tôi thật sự nghi ngờ mình đang nằm mơ, cũng không dám véo mạnh mình, nếu đây chỉ là một giấc mộng thì thật hụt hẫng."

Lôi Đào nghe xong, lập tức véo đùi cậu ta một cái.

Anh ta cũng không kiềm chế lực đầu ngón tay, vậy nên cảm giác đau truyền thẳng lên đỉnh đầu.

"Móa, cậu làm gì vậy?"

Lộ Dã nhảy dựng lên, hất tay Lôi Đào ra.

"Giúp cậu tỉnh lại đó, đừng có mà mơ mộng giữa ban ngày."

Lôi Đào nói xong liền đi theo Trần Khai tiến đến trước cửa tòa nhà.

Lộ Dã đi ở phía sau, lẩm bẩm: "Mộng mơ sao?”

Nói tới nói lui, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, Lộ Dã liền nhanh chóng đi theo.

Cậu ta cũng thường xuyên đi giao du với các đoàn làm phim, nhưng không được các nhà đầu tư để mắt đến, về sau cũng không bao giờ được bước chân đến những tòa nhà văn phòng cao cấp như vậy nữa.

Vừa bước vào cửa, cậu ta đã muốn kêu Lôi Đào đợi mình.

Vừa mở miệng, tiếng vang đã vang lên liên tục như gọi hồn vậy.

"Lôi Đào Lôi Đào Đào Đào…"

Hiệu ứng âm thanh đã xuất hiện, nghe giống như Đức Phật trong phim truyền hình đang nói chuyện.

Tuy gọi Lôi Đào, nhưng so với gọi Lôi Chấn Tử còn chói tai hơn.

"Ở đây khá vắng vẻ."

Lộ Dã hạ giọng nói.

“Đúng vậy, bởi vì Hồ tổng mới mua nơi này, nên chưa kịp mua thêm bất kì đồ vật gì.”

Trần Khai cười đáp: “Ngày mai, tôi sẽ đặt mua một ít hoa cỏ, trang trí đại sảnh, tiếng vang sẽ không còn lớn như vậy nữa.”

Tầng một trống rỗng và không có gì để xem nên Trần Khai dẫn cả hai thẳng lên tầng 28.

Dù sao, Hồ Trân Trân cũng có nói trước đó rằng, mỗi người trong số họ sẽ được cấp một văn phòng trên tầng 28.

Sáu thang máy thẳng tắp được thiết lập đối diện nhau, Trần Khai đi qua kiểm tra chúng trước rồi mới dẫn mọi người lên lầu.

Lôi Đào đã mong đợi từ lâu, Ảnh Thị Giang Hồ là công ty mới, từ nay trở đi hai người sẽ coi như nhân viên cũ của Ảnh Thị Giang Hồ, trước tiên phải chọn văn phòng, đương nhiên phải chọn một trong những vị trí tốt nhất.

Sau khi lên tới tầng 28, Lôi Đào nhận ra suy nghĩ của mình có chút hạn hẹp.

Bởi vì toàn bộ tầng 28 đều có văn phòng độc lập, mỗi văn phòng rộng khoảng trăm mét vuông, mỗi văn phòng đều có những đặc điểm trang trí riêng.

Căn phòng bên phải của anh ta có một cái cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài có bao nhiêu phồn hoa, bàn làm việc cũng cực kỳ lớn, thông với giá sách, toàn bộ thiết kế đều được tích hợp.

Căn phòng bên trái có một bàn cờ cùng một chiếc ghế sofa ngoại cỡ để nghỉ ngơi, cửa sổ cũng được làm rất tinh xảo.

Chỉ nhìn hai căn phòng này, Lôi Đào cũng không biết nên chọn cái nào.

"Phong cách trang trí này cũng thật đặc biệt, chúng tôi có thể tùy tiện chọn một trong những văn phòng này sao, anh Trần?"

"Tất nhiên rồi."

Toàn bộ tầng này chỉ dành cho đạo diễn và biên kịch.

Ngoài sáu văn phòng lớn, còn có một không gian rộng khoảng 70 mét vuông, được làm thành một căn phòng nhỏ.

Có lẽ chỗ này để dành cho các thực tập sinh và các biên kịch nhỏ.

Lộ Dã dứt khoát hơn Lôi Đào rất nhiều, cậu ta đã đi xem qua các văn phòng khác nhau, rất nhanh đã xác định được mục tiêu của mình.

"Tôi chọn chỗ này, ở đây chắc chắn sẽ không bị nắng chiếu vào."

Dù có căn phòng có cửa sổ kính sát đất xa hoa nhưng không phải ai cũng thích sự xa hoa đó.

Lộ Dã chỉ thích ở nơi mát mẻ.

Lịch làm việc của cậu ta khác với người thường, cậu ta luôn thức dậy vào buổi trưa rồi hoạt động vào đêm khuya.

Nếu thật sự để cậu ta phơi nắng mỗi ngày 10 tiếng, e rằng không quá ba ngày, cả người cậu ta sẽ mất đi độ ẩm, y hệt như xác ướp.

Văn phòng này là phòng nhỏ nhất trong số đó, cửa sổ cũng không phải là cửa sổ sát đất, tường cao bằng bắp chân người.

Điều Lộ Dã thích nhất chính là tấm rèm dày trong căn phòng này.

Ngay khi cậu ta kéo nó ra, cậu ta có cảm giác như không thể phân biệt được ngày và đêm.

Cậu ta vừa thử, sau khi thấy hiệu quả, cậu ta đã tưởng tượng ra cảnh sau này cậu ta sẽ có thể biên tập một bộ phim ở đây.

Nhìn thấy Lộ Dã đã lựa chọn xong, Lôi Đào có chút nóng vội.

Anh ta nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chọn căn phòng có một chiếc bàn đặc biệt lớn.

"Tôi chọn căn phòng này, cảm ơn anh Trần."

"Không cần khách khí."

Trần Khai viết vài chữ vào sổ tay của mình, dự định chế tạo vài tấm bảng gỗ, khắc tên mọi người lên đó rồi treo lên trước cửa văn phòng.

Không chỉ có ba người họ đến đây, mà còn có cả tài xế phụ trách lái xe Tiểu Vương.

Sau khi chọn văn phòng ưng ý, Trần Khai bảo Tiểu Vương đưa Lôi Đào và Lộ Dã về nhà, để hắn ở lại một mình xem xét tòa nhà cao ốc này.

Đầu tiên hắn đi vào thang máy để lên đỉnh tòa nhà, đi thẳng lên tầng 30.

Đây là nơi quan trọng nhất trong toàn bộ tòa nhà, sau này sẽ được dùng làm phòng làm việc của bà chủ nên phải được bố trí thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment