Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 246

Ban tổ chức luôn là người đầu tiên lên sân khấu.

Hôm nay người lên sân khấu phát biểu đầu tiên chính là Trần Chi, cô ta đứng ở trên liếc mắt xuống dưới một cái liền thầy được Hồ Trân Trân đang nói chuyện.

Bộ váy dài màu đỏ của Hồ Trân Trân làm cô ta rất chướng mắt.

Vẫn là câu nói đó, đụng hàng không đáng sợ, ai cảm bản thân mình xấu hơn mới là người xấu hổ.

Chuyện xấu đẹp này tùy thuộc vào định nghĩa cá nhân của mỗi người, ngay cả khi mặc trùng một bộ trang phục nhưng cả hai người đó đều rất tự tin và xinh đẹp thì những người xung quanh cũng sẽ khen ngợi không ngớt.

Nhưng một khi trong hai người có một người cảm thấy mình kém hơn người kia rất nhiều, thì sự chênh lệch sẽ hiện ra rất rõ ràng.

Tinh thần của con người không thể chạm vào hay thấy được, nhưng chính cái năng lượng tinh thần kỳ diệu đó lại có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Ở trong giới này Trần Chi vốn nổi danh là người keo kiệt bủn xỉn, nên đương nhiên cô ta cũng không có bao dung đến mức mà bỏ qua cho Hồ Trân Trân người đang mặc lễ phục có cùng màu với cô ta.

Đã vậy Hồ Trân Trân còn đẹp hơn cô ta, ánh đèn màu trắng chiếu vào làm cô càng trở nên tỏa sáng hơn.

Càng nhìn càng chướng mắt.

Hai người đều là chủ của một công ty giải trí nên Trần Chi không thể làm gì cô được, mà chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống bụng mà thôi.

Nhưng Hồ Trân Trân lại cố tình thử thách sự nhẫn nhịn của cô ta.

Khi cô ta đang đứng trên sân khấu nói chuyện nghiêm túc, thì Hồ Trân Trân cố tình không nghe cô ta phát biểu mà ngồi ở dưới nói chuyện cười đùa vui vẻ, chỉ lo cùng người bên cạnh nói chuyện cười đùa.

Thật ra cũng có rất nhiều người không nghe cô ta phát biểu.

Mối thù mới xuất hiện rồi lại thêm mối thù cũ từ trước nhưng Trần Chi chỉ có thể đứng trên sân khấu liếc cô vài cái.

Dưới sự điều khiển của ngọn lửa tức giận, Trần Chi đã đưa ra một quyết định không mấy sáng suốt.

Cô ta đã thay đổi thứ tự lên phát biểu vốn đã được định sẵn.

Khi đang đứng ở trên sân khấu, cô ta đã chủ động đề cập đến Hồ Trân Trân: “Hôm nay chúng tôi rất vinh hạnh khi có thể mời Hồ tổng người mới vừa thành lập một công ty giải trí đến đây. Hồ tổng, cô có thể lên sân khấu phát biểu không? Để có thể cho chúng tôi học hỏi về cách tự thành lập một công ty giải trí được chứ?”

Ác ý thể hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.

Lúc đầu Hồ Trân Trân còn chưa hiểu cô ta muốn gì, nhưng bây giờ thì đã quá rõ rồi.

Nếu Trần Chi đã dám làm như vậy thì cô cũng sẵn sàng tiếp chiêu.

Trước mặt là nhóm lãnh đạo đã có thâm niên lâu năm trong ngành giải trí, mà Trần Chi lại nói muốn bọn họ học hỏi từ một người mới chân ướt chân ráo bước vào ngành này như Hồ Trân Trân.

Kiểu khiêu khích như thế này đúng là chẳng mang về được lợi ích gì mà còn làm cả hai bên rơi vào tình thế bất lợi.

Nếu lúc này Hồ Trân Trân cầm micro thì đồng nghĩa với việc cô đồng ý với những gì Trần Chi nói rằng muốn dạy cho mấy vị lãnh đạo ở đây mấy kiến thức về thành lập một công ty giải trí.

Còn nếu cô không nhận micro thì lại trở thành một kẻ nhát gan yếu đuối, để lại cho người khác một ấn tượng rằng cô là người rất dễ bị bắt nạt.

Cho dù Hồ Trân Trân có lựa chọn như thế nào thì kết quả cũng gây bất lợi cho cô.

Khi cô đứng dậy, bộ váy màu đỏ đung đưa theo từng động tác của cô, bộ váy làm bằng lụa này sẽ làm cho những bước đi của cô nhẹ nhàng như nước.

Hơn nữa ở chỗ ngồi của Hồ Trân Trân đang có ánh đèn chiếu xuống, dưới sự trợ giúp của ánh đèn thì cô càng trở nên xinh đẹp hơn, cho dù cô không cố tình đi chăng nữa thì cũng tỏa ra sức quyến rũ vạn người mê.

Trên mặt Hồ Trân Trân mang theo ý cười hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào mà trực tiếp đi lên sân khấu nhận lấy micro từ trong tay Trần Chi.

Chỉ với một động tác này, cô đã thấy vẻ mặt của nhiều người đang ngồi ở dưới thay đổi rồi.

“Nếu Trần tổng đã mời tôi lên chia sẻ những kinh nghiệm này với mọi người thì tôi cũng không khách khí.”

Khi Trần Chi nghe được lời mở đầu của cô, cô ta mỉm cười rất vui vẻ, rồi bình tĩnh bước xuống sân khấu.

Nếu Hồ Trân Trân đã nói mấy lời này, thì Trần Chi cũng chẳng sợ mình đắc tội người khác.

“Khi tôi bắt đầu bước chân vào giới giải trí này với tư cách là chủ của một công ty giải trí thì những vị ở đây đều là tiền bối của tôi cả, theo lý mà nói thì một vãn bối như tôi không có tư cách lên tiếng trước.”

Trần Chi ngồi vào chỗ của mình, cả người đều cảm thấy thoải mái chờ xem Hồ Trân Trân sẽ đắc tội với những người khác như thế nào.

Giới giải trí vốn dĩ là một cái vòng tròn, việc đối nhân xử thế giữa mỗi cá nhân là một việc cần thiết.

Cho dù Hồ Trân Trân có mở một công ty sản xuất phim đi chăng nữa thì cũng phải giao tiếp và tạo mối quan hệ với những người khác ở trong giới, bài hát chủ đề của phim thì phải có ca sĩ hát, hay muốn phim mình sản xuất có thể thuận lợi lên sóng thì cũng không thể thoát khỏi việc phải tạo mối quan hệ tốt với các nền tảng chiếu phim.

Người trẻ tuổi vẫn là quá kiêu ngạo.

Chỉ mới có một lời khiêu khích liền không suy nghĩ tới hậu quả mà đi thẳng lên sân khấu rồi.

Trần Chi nhàn nhã uống một ngụm trà chờ xem trò cười của Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân cũng biết được ý đồ của cô ta, nên khi vừa thấy động tác của Trần Chi cô liền chuyển sang một chủ đề khác.

“Nhưng ở phương diện kinh doanh mà nói thì tôi lại là tiền bối của nhiều vị ở đây nên tôi sẽ không khách khí mà chia sẻ với mọi người một số kinh nghiệm trong lĩnh vực này đâu nha.”
Bình Luận (0)
Comment