Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 252

Nhưng cũng may mắn thay, cô ta cũng đã đề cập đến chuyện quan trọng với mấy vị lãnh đạo ở đây rồi nên trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đối mặt với câu hỏi này của Hồ Trân Trân, Trần Chi cũng thoải mái mà đáp lại.

“Chúng tôi chỉ là đang khen ngợi Hồ tổng thôi, không ngờ cô lại khiêu vũ giỏi như vậy.”

“Ồ? Vậy sao?”

Mấy lời nói này của cô ta Hồ Trân Trân nửa chữ cũng không tin, nhưng cô cũng không trực tiếp vạch trần.

Hướng Vi đang đứng gần đó và đang lắng nghe tình hình ở bên Hồ Trân Trân, lúc này cô ấy nhịn không được nữa nên bật cười một tiếng rồi nháy mắt với Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân lập tức hiểu ngay.

Quả đúng là như cô dự đoán, cô ta đang nói xấu sau lưng cô, còn cố lôi kéo thêm nhiều người để nhắm vào cô sao.

Hồ Trân Trân nghĩ thôi cũng muốn cười rồi.

Xem ra con đường làm giàu của Trần tổng khá thuận lợi nên trong đầu chỉ nghĩ ra được mấy cái thủ đoạn đơn giản như vậy thôi sao, lại còn không biết tránh mặt người mình đang nói xấu nữa chứ.

Nếu cô ta dùng mấy thủ đoạn này đối với những người yếu đuối dễ bị tổn thương, thì may ra chiêu này còn có tác dụng.

Nhưng thật đáng tiếc, người cô ta gặp lại là Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân nhìn Trần Chi với ánh mắt thương hại.

Mấy cái thủ đoạn này thật là, chỉ làm cô muốn chỉ dạy thêm cho Trần tổng về mấy cái thủ đoạn trên thương trường mà thôi.

Trước sức mạnh tuyệt đối của tiền tài và địa vị, cho dù có một nhóm liên minh cấu kết với nhau bền chặt đến mấy, đều cũng trở nên yếu ớt dần rồi tan rã mà thôi.

“Bởi vì dạo gần đây không có việc gì khiến tôi phải bận tâm quá nhiều nên mới có thời gian đi học khiêu vũ đấy, người bận rộn như Trần tổng không có thời gian tập luyện khiêu vũ không được đẹp cho lắm cũng là chuyện bình thường xin cô đừng vội bỏ cuộc.”

Hồ Trân Trân vừa mở miệng liền trực tiếp chặt đẹp Trần Chi.

Có thể dùng mắt thường nhìn thấy vẻ mặt của Trần Chi rất khó coi.

Mùi trà xanh trong lời nói này quá nồng nặc rồi, chỉ nói một câu thôi liền đem chuyện cô ta khiêu vũ xấu ra nói như mấy chuyện bình thường khác rồi.

Không ngờ miệng lưỡi của vị Hồ tổng này lại sắc bén như vậy, hôm nay lại biết thêm được nhiều điều rồi.

“Hồ tổng không hiểu biết quá nhiều thì đừng vội khẳng định như thế chứ.”

Trần Chi vừa nói xong, nụ cười khách sáo trên mặt của Hồ Trân Trân cũng lập tức biến mất.

“Trần tổng cũng hiểu đạo lý này sao, nếu vậy sao còn nói xấu sau lưng người khác như thế chứ.”

Trần Chi còn chưa gặp người nào như Hồ Trân Trân có thể vạch mặt người khác ở nơi đông người mà không một chút kiêng dè gì, nên có chút sững sờ.

“Hồ tổng nói gì vậy chứ, tôi không có, cô đừng có mà vu khống người khác nha.”

Hồ Trân Trân cười khẽ một tiếng không tiếp tục nói chuyện với cô ta, mà quay sang chào hỏi với Lý tổng của Ảnh Thị Trung Nam.

“Lý tổng, rất vui được gặp ngài.”

Cô đã chủ động lên tiếng, đương nhiên Lý tổng cũng không từ chối mà đáp lại.

“Hồ tổng, tôi đã nghe danh cô từ lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được gặp mặt. Cô đúng là giống như tin đồn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

“Nhưng tôi chỉ dựa những tài sản gia tộc để lại mà thôi.”

Hồ Trân Trân làm bộ khách khí nói một câu.

Cho dù ở phía sau cô chẳng có một gia tộc nào chống lưng cả, nhưng lúc này cô cũng phải mượn danh nghĩa của một gia tộc giàu có nào đó trong lời đồn.

Cô vừa dứt lời, thì nụ cười trên mặt Lý tổng càng vui vẻ hơn.

“Hồ tổng cũng quá khiêm tốn rồi, với khả năng của cô thì đó chỉ là một tài sản nhỏ thôi.”

Khi ông ta nói ra những lời này thì trong vô thức ông ta đã đưa ra lựa chọn nghiêng về phía Hồ Trân Trân nhiều hơn.

“Ngài cũng quá khách khí, nếu nói về lĩnh vực kinh doanh thì Lý tổng lợi hại hơn tôi rất nhiều, còn tôi chỉ dựa vào tài sản của gia đình để kinh doanh một chút thôi.”

Hồ Trân Trân nâng ly rượu lên, cụng ly với Lý tổng.

“Đối với lĩnh vực sản xuất phim mà nói thì ngài chính là tiền bối, nếu sau này có điều gì tôi vẫn còn chưa hiểu, mong ngài hãy chỉ giáo nhiều hơn.”

Đây là rõ ràng là đang chừa cho Lý tổng mặt mũi đây mà.

Trước đó Hồ Trân Trân đã tự tin đứng ở trên sân khấu nói như vậy, nên ai cũng có thể hiểu được ý cô.

Nhưng Lý tổng cũng không thể từ chối lời khen của cô được.

Dù sao cô cũng là Hồ Trân Trân, là người thừa kế của một gia tộc giàu có năm đời, một người như vậy lại có thể dành lời khen cho ông ta, điều này vô tình đã thoả mãn lòng ham hư vinh của Lý tổng.

Nụ cười trên mặt của ông ta đã chân thật hơn rất nhiều.

“Hồ tổng cũng quá khách khí rồi mọi người đều là người trong ngành với nhau cả nên có thể chỉ dạy cho nhau mà, tôi cũng rất ấn tượng và cảm động trước tham vọng của cô đấy, nếu cô có gì khó khăn thì cứ nói, tôi nhất định sẽ hỗ trợ.”
Bình Luận (0)
Comment