Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 27

"Được rồi, cậu không đồng ý thì thôi."

Sự thích thú của trẻ con dễ đến cũng dễ đi, trước đó Từ Bác còn nói một câu: "Nhưng mà dì ấy thật xinh đẹp", nhưng không ai trả lời cậu, sau một hồi Từ Bác cũng ném chị gái xinh đẹp Hồ Trân Trân ra khỏi đầu.

Từ Bác đã quên, nhưng Giang Thầm thì không.

Khi về đến nhà, cậu nhìn chằm chằm Hồ Trân Trân một hồi lâu.

"Sao vậy Tiều Thầm, trên mặt mẹ có dính cái gì sao?"

"Mẹ xinh đẹp quá."

Nói xong câu đó, Giang Thầm liền ôm người máy mới mua của cậu trở về phòng.

Hồ Trân Trân ngồi ở dưới phòng khách tự luyến một hồi lâu.

[Tiểu Kim, mày có nghe thấy không? Con trai khen tao xinh đẹp.]

[Nam chính nói không sai, Tiểu Kim cũng cảm thấy ký chủ nhà mình xinh đẹp nhất.]

Miệng Hồ Trân Trân cười rộng đến mang tai: [Tao cũng cảm thấy Tiểu Kim là hệ thống đẹp nhất!]

Một người một hệ thống khen ngợi lẫn nhau nửa ngày, mới cảm thấy thỏa mãn mà dừng lại.

Trần Khai mang một đĩa dâu tây mới rửa sạch đặt trước mặt Hồ Trân Trân.

"Bà chủ, trưởng ban Mã nói ngài có thể đưa ra ý kiến về việc thiết kế nhà vệ sinh công cộng, ngài có yêu cầu gì đặc biệt không?"

Nhà vệ sinh có thể có gì đặc biệt.

Đây là phản ứng đầu tiên của Hồ Trân Trân, nhưng rất nhanh, cô nhớ tới những tin tức về nhà sinh viên nữ mà cô nhìn thấy ở kiếp trước.

Nhà vệ sinh nữ quá nhỏ, bên ngoài nhà vệ sinh phải xếp hàng dài.

Những người mẹ dắt con nhỏ đi chơi một mình mà vào nhà vệ sinh nữ khiến người khác bất mãn.

Dẫn em bé vào nhà vệ sinh, nhưng không có phòng cho mẹ và bé để tiện cho việc cho con bú.

Có lẽ, đây là lúc cô cần làm điều gì đó.

Hồ Trân Trân lập tức ngồi thẳng dậy.

"Rất nhiều ý tưởng, anh mở bản ghi âm ra trước rồi tôi sẽ nói."

Trần Khai không ngờ lại là một người rất cổ hủ, rút cây bút ra khỏi túi áo vest, lại lấy từ túi khác ra một tờ giấy mỏng, sẵn sàng ghi chép.

"Đầu tiên, quy mô nhà vệ sinh nữ phải lớn hơn nhà vệ sinh nam, tôi đề nghị thêm hai đến bốn chỗ, còn phải có phòng riêng dành cho mẹ và bé, bên trong nhất định phải xây một vị trí thuận tiện dễ dàng cho con b.ú và thay tã."

"Thứ hai, xây dựng thêm một nhà vệ sinh của em bé, để mẹ có thể đưa con trai hoặc cha đưa con gái của mình vào nhà vệ sinh."

Trần Khai vừa viết, vừa giúp Hồ Trân Trân bổ sung: "Phải trang bị thêm máy khử trùng, dù sao đồ trẻ em sử dụng cũng phải vệ sinh hơn.”

Cái này quả thật rất cần thiết, Hồ Trân Trân suy nghĩ một chút: "Anh cứ sửa sang lại ý tưởng một chút, đem yêu cầu của chúng ta gửi cho trưởng ban Mã xem, cứ nói tiền không phải là vấn đề, hỏi xem bọn họ có thể thực hiện được hay không.”

Dù sao số tiền cuối cùng cũng là hệ thống trả, bất kể là bao nhiêu tiền, Tiểu Kim cũng sẽ trả cho cô.

"Vâng, bà chủ, tôi đã hẹn trước với nhà trường mà ngài đề cập trước đó, sáng mai có thể gặp hiệu trưởng."

Buổi tối hôm qua, Hồ Trân Trân mới nhắc tới chuyện này, nhưng hắn đã làm xong rồi, thật sự là gọn gàng lưu loát.

Hồ Trân Trân chân thành cảm thán một câu: "Trần Khai, tôi thật sự may mắn khi có anh làm quản gia cho tôi.”

Người quản gia biểu hiện vẫn tao nhã, nghiêm túc, sau khi nghe lời nói này hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng khiến Hồ Trân Trân hoảng sợ.

"Sao có thể là bà chủ may mắn chứ, rõ ràng chúng tôi mới là người may mắn."

Trước đây hắn làm việc như một người máy, Hồ Trân Trân cảm thấy rằng hắn là một người máy quản gia đủ tiêu chuẩn.

Hôm nay khi nhìn thấy cảm xúc của quản gia d.a.o động như vậy, Hồ Trân Trân mới chợt ý thức được, cho dù là quản gia trong biệt thự cô rút được, ở trong hiện thực cũng là một người sống, có m.á.u có thịt, có cảm xúc.

"Sao anh lại khóc, mau ngồi xuống."

Tâm tính của Hồ Trân Trân lập tức thay đổi, rót một tách trà đưa cho hắn.

Mấy ngày nay, Trần Khai về vấn đề bảo mẫu mà lo được lo mất mấy ngày, nghe thấy lời khẳng định của Hồ Trân Trân, lập tức căng thẳng.

Nước mắt của hắn nhanh chóng ngừng rơi, trong vô tri vô giác cảm thấy hơi xấu hổ.

"Để cho ngài chê cười rồi, hôm nay tôi có một chút mất bình tĩnh."

"Không sao", Hồ Trân Trân cho rằng hắn gặp phải vấn đề gì, chủ động nói: "Nếu anh gặp chuyện gì khó khăn, có thể nói với tôi, nếu tôi giúp được nhất định sẽ giúp. ”

Cô ấy quá dịu dàng...

Trần Khai không kìm được sự xúc động, mũi cay cay: "Ngài giúp chúng ta đã đủ nhiều rồi, nếu không có ngài xuất hiện, đám người như tôi và Lưu An có thể bây giờ đang ở công trường vác gạch.”

Những chuyện này là điểm mù trong ký ức Hồ Trân Trân, cô thật sự không biết mình đã giúp bọn họ khi nào.

Cũng may không cần cô hỏi, Trần Khai cũng mở miệng giải thích.

"Mấy người chúng tôi trình độ học vấn không cao, từ bé đã sớm bỏ học đi làm thuê, mấy năm trước lại bị người ta lừa gạt, số tiền tích cóp cũng mất hết, chỉ thiếu đi uống gió Tây Bắc."

*Đi uống gió Tây Bắc: ý chỉ nghèo, chỉ có thể hít không khí

Hắn thở dài kể: "Số tiền còn lại, tôi dùng để đi học một khóa học làm quản gia. Đám người Lưu An cũng đi khắp nơi tìm việc, người thì đi làm lái xe, người thì đi làm bảo vệ, cũng chỉ bởi vì lúc nhỏ không chăm chỉ học tập tốt, chạy theo lũ côn đồ, giờ cả người đầy hình xăm, đi đâu cũng bị người ta xem thường.”

"Chờ đến khi tôi học xong rồi quay lại, muốn cùng bọn họ tìm một công việc ổn định, nhưng lại không có ai dám thuê chúng tôi."

Trần Khai ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồ Trân Trân.
Bình Luận (0)
Comment