Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 273

Trong tươi lai Giang Thầm sẽ đạt được ngôi vị ảnh đế giống như những gì nguyên tác đã miêu tả, cậu có tài năng diễn xuất, thiên bẩm rất xuất chúng mấy chục năm mới phát hiện ra được một người như vậy.

Cho dù tính tình có hơi tệ một chút nhưng cậu vẫn có rất nhiều người hâm mộ.

Không có gì khác mà tất cả đều dựa vào thực lực cả.

Lúc đầu Lộ Dã cười nịnh nọt, nhưng khi nghe Hồ Trân Trân nói như vậy câu ta cũng không thể cười được nữa.

Xem ra Hồ tổng cũng không khác những bậc phụ huynh khác là mấy, đều cho rằng con mình có thiên phú hơn người, là đứa trẻ tuyệt nhất trên thế giới này.

Lộ Dã hiểu rõ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Về sau nếu có chuyện gì muốn nhờ Hồ tổng hỗ trợ, không biết có thể được hay không nhưng trước hết cứ lấy lòng cậu chủ nhỏ trước đã rồi tính sau.

Một bên Lộ Dã vừa suy nghĩ chuyện này còn bên còn lại thì chỉ đạo diễn xuất.

Cảnh tiếp theo được quay chính là cảnh tiểu hoàng đế bị ám sát tại buổi lễ tế thần, Vu Tiền thủ vai đại thái giám đã chặn vũ khí đang bay về phía tiểu hoàng đế.

Nếu muốn thực hiện động tác đẹp như vậy thì phải luyện tập rất nhiều.

Trước khi tiến vào đoàn quay phim, thì Vu Tiền đã tìm một giáo viên để học vũ đạo, trước hết cứ rèn luyện thân thể đi đã rồi khi vào đoàn sẽ học võ thuật sau.

Mặc dù ông đã có tuổi nhưng vẫn nỗ lực nhiều như vậy, nên khi Lộ Dã nghe thấy điều này liền cảm thấy rất cảm động.

Đương nhiên, sự cảm động này cũng biến mất khi cậu ta biết Vu Tiền học nhảy quảng trường cho những người lớn tuổi.

Tuy nhiên Lộ Dã vẫn đánh giá rất cao sự nghiêm túc của Vu Tiền.

Cảnh này sẽ có vũ khí xuất hiện, vì bảo đảm an toàn cho cậu chủ nhỏ khi quay phim thì góc của vũ khí vẫn luôn hướng về phía cậu, nhưng thực ra nó sẽ nghiêng qua một chút, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Đối với đạo diễn mà nói mấy thủ thuật nhỏ này hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng cậu ta cũng chưa xin ý kiến Hồ Trân Trân trước.

Nên vài phút sau đã có sự cố xảy ra.

Công cụ dùng để phóng vũ khí gặp chút trục trặc, nên không thể ném vũ khí bay đến vị trí đã định được.

Nếu cứ nhất quyết sử dụng cái máy bị hư hỏng này, thì vũ khí làm bằng chất liệu nến cũng có thể làm người khác bị thương.

Lộ Dã cau mày suy nghĩ một hồi lâu, rồi quyết định đổi một cái máy mới, rồi sử dụng lại mũi tên trước đó.

Mũi tên cũng được làm bằng chất liệu nến, nên cho dù có lỡ may trúng người đi chăng nữa thì cũng không đau.

Khi bắt đầu quay mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.

Vũ khí được phóng ra rồi lao thẳng về phía Giang Thầm người đóng vai Tiểu hoàng đế trong màn hình.

Chỉ là một phát b.ắ.n ngắn trên phim nhưng cũng phải quay đến hai lần, sau đó sẽ có người đánh dấu lại vị trí của mũi tên, sau đó tạm dừng rồi sắp xếp vị trí thật kỹ cho tiểu hoàng đế trước mặt.

Kế tiếp sẽ quay cảnh Vu Tiền dùng cổ tay áo hất vũ khí đó qua một bên

Ở góc quay cận cảnh này, những chiếc nỏ đều do nhân viên công tác cầm sau đó đồng loạt ném vào tay áo của Vu Tiền.

Sau khi thuận lợi quay xong cảnh này, Lộ Dã mở thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Ha! Cuối cùng cũng qua cảnh này rồi!”

Nhân viên của tổ đạo cụ cũng lo lắng không kém, cho đến khi hoàn thành xong việc quay hình, mới vui vẻ đi nhặt những mũi tên rơi ở trên mặt đất lên.

Nhưng không ai để ý rằng một mũi tên đã b.ắ.n trúng đèn chiếu sáng.

Ngay lập tức bóng đèn vỡ tan thành từng mảnh, những mảnh kính văng tung tóe khắp nơi.

Lộ Dã là người đứng gần nhất, nhất thời không phản ứng kịp để né ra.

Theo bản năng mọi người đều cuộn tròn mình lại.

Sau khi phản ứng lại, thì vụ nổ nhỏ này đã chấm dứt.

“Đạo diễn Lộ, anh không sao chứ?”

Hồ Trân Trân đứng ở phía sau anh ta mấy mét khi vụ việc xảy ra ngay lập tức được Trần Khai bảo vệ an toàn.

Lộ Dã vẫn còn chút giật mình, sợ hãi quay đầu lại trả lời cô.

“Tôi không sao cả, Hồ tổng.”

Trên mặt cậu ta có một vết cắt nhỏ, một giọt m.á.u rỉ ra.

Nhưng ngoài ra cũng không bị gì nữa cả, cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Hồ Trân Trân nhẹ nhàng thở ra: “Lập tức gọi bác sĩ tới đây!”

Vốn dĩ Lộ Dã chỉ bị thương nhẹ nên không cần phiến bác sĩ làm gì, nhưng anh ta bị dọa đến mức xém chút nữa tiểu ra quần, nên muốn bác sĩ trấn an tinh thần một chút.

Ngoại trừ Lộ Dã không may đứng bên cạnh bóng đèn gặp chuyện xui xẻo này ra, thì nhân viên ở đoàn phim đều đứng tản ra ở xung quanh nên không có ai bị thương cả.

Anh ta sờ soạng khắp người mình một lần thấy không có chỗ nào đau nữa nên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ ơi, chuyện này dọa tôi sợ c.h.ế.t mất.”

Xem ra lần này cậu ta thật sự bị dọa cho sợ hãi nên nói luôn tiếng địa phương.

Hồ Trân Trân đứng bên cạnh nghe sau đó đỡ đạo diễn đứng dậy, rồi để cậu ta lại ghế ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống thì Lộ Dã mới phát hiện ra trên quần áo mình có một lỗ thủng.

Nhưng không thể nhìn thấy được.

Còn một nửa mũi tên còn lại thì cắm vào phía sau lưng anh ta.

Hồ Trân Trân thấy vậy có chút bất ngờ: “Đạo diễn Lộ anh thật sự không đau sao?”

Trong lòng Lộ Dã vẫn còn chút sợ hãi nên run hết cả người.

Chờ thêm vài giây, Lộ Dã mới ý thức được có điều gì đó không đúng.

Đúng là anh ta cảm thấy không đau chút nào, chẳng lẽ là do quá đau nên cơ thể đã kích hoạt cơ chế bảo vệ, làm anh ta không có cảm giác đau nữa sao?

Anh ta suy nghĩ một lúc vẫn không thể trả lời được câu hỏi của Hồ Trân Trân

Tuy rằng không thấy m.á.u chảy ra, nhưng chuyện này cũng dọa Hồ Trân Trân sợ.

Cô biết với loại vết thương bị mũi tên xuyên qua này thì không thể tùy tiện lấy ra được, nên cô không dám chạm vào Lộ Dã, mà chỉ có thể nói lời an ủi.

“Đạo diễn anh cứ yên tâm, bác sĩ sắp tới rồi anh cố chịu đựng một chút!”

Cũng may Hồ Trân Trân đã tính toán kỹ lượng mà sắp xếp một đội bác sĩ trong khách sạn, nên chỉ mất có vài phút là họ đã đến được trường quay rồi.

Hai người vừa nói được mấy câu thì Trần Khai đã dẫn bác sĩ đến.

“Mau mau mau, mau nhìn xem tình hình của đạo diễn Lộ như thế nào rồi, cái mũi tên đó đã xuyên qua bụng anh ấy rồi!”

Bác sĩ vừa mới xuống xe máy điện thì nghe thấy được, vội vã xách theo hộp y tế dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến chỗ Lộ Dã.
Bình Luận (0)
Comment