Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 324

Lời này của ông ta làm Hoàng tổng tức giận, nhưng cũng không thể phản bác được gì.

Bởi vì quả thật ở khoản tài chính công ty của ông ta thật sự có vấn đề nên mới không dám mở miệng nói gì trong cuộc họp vừa rồi.

Nhưng chẳng lẽ những người chủ động đề cử chính mình lại không thẹn với lương tâm mình chút nào sao, một chút e ngại về việc tài chính của công ty mình cũng không có à?

Từ đáy lòng Hoàng tổng không tin chuyện này chút nào.

Đặc biệt là người được vị lãnh đạo lớn khen ngợi Hồ Trân Trân, là người mà Hoàng tổng xem thường nhất.

Từ ngoại hình xinh đẹp cho đến tài năng thiên phú, trên đời này làm gì có người hoàn hảo như vậy, chẳng lẽ Hồ Trân Trân đó không nghĩ đến việc kiếm nhiều tiền hơn sao?

Hoàng tổng bĩu môi rời đi một cách không mấy vui vẻ.

Vì phía lãnh đạo đã nói muốn chấn chỉnh mọi thứ nên ông ta đã quay lại công ty mình để giải quyết từng vấn đề ít nhất là không để thừa lại một dấu vết nào.

Nhưng vị chủ công ty vừa mỉa mai ông ta vừa rồi lại có cái nhìn hoàn toàn khác với Hoàng tổng.

“Quả nhiên đứng lâu ở một vị trí nên tầm nhìn có chút hẹp, cho đến khi tham dự cuộc hội nghị đó tôi mới biết được có nhiều người tài ba hơn mình nhiều.”

Vừa lên xe ông ta đã bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện cho người tài xế của mình nghe.

“Vị Hồ tổng Hồ Trân Trân kia, ngày thường làm việc rất tốt nên được vị lãnh đạo cấp cao nhớ rõ tên rồi được nhắc đến để khen ngợi nữa.”

Thường ngày tài xế vẫn luôn nói chuyện cùng ông ta nên nhanh chóng hỏi lại: “Là Hồ tổng đã sản xuất ra bộ phim Đồ Long kia sao?”

“Đúng đúng đúng, chính là cô ấy đấy, tôi nghĩ ngày mai khi hình ảnh của cuộc hội nghị đó được đăng lên mạng thì cậu sẽ thấy được thôi, trong kế hoạch Trời Quang lần này cô ấy là người dẫn đầu đấy.”

“Tôi muốn nói rằng người có năng lực thì đi đến đâu cũng làm nên chuyện mà, ban đầu Hồ tổng khởi nghiệp bằng cách mở nhà máy sữa bò, tôi còn tưởng rằng cô ấy chỉ muốn làm chơi mà thôi, hiện tại xem ra cô ấy đã chiếm từ lĩnh vực này đến lĩnh vực khác!”

Đột nhiên tài xế lại ăn được một quả dưa lớn như vậy: “Hồ tổng là người dẫn đầu sao? Vậy còn ngài thì sao? Ông chủ.”

Nếu ở dưới quyền một người chủ khác, thì người nói chuyện thẳng thắn như vị tài xế này có khi đã bị sa thải từ lâu rồi.

Nhưng Chu tổng lại thích sự thẳng thắn trong cách nói chuyện của người tài xế này, có đôi khi chỉ cần vài câu nói vô ý của cậu ta thôi cũng như một lời nhắc nhở với ông ta về việc mình cần phải làm.

“Tôi chỉ là người hợp tác hành động với họ mà thôi, chúng ta chuyên làm những thiết bị để đầu tư cho việc quay phim điện ảnh và truyền hình mà thôi, khi nói đến việc chấn chỉnh giới giải trí thì một người không liên quan gì như tôi sao có thể là người dẫn đầu được chứ.”

Ngay từ đầu ông ta rất rõ ràng về điều này nên cũng chẳng dám tranh giành vị trí đó.

“Nhưng Hồ tổng thật sự rất tuyệt vời, công ty giải trí của cô ấy còn chưa thành lập được một năm, mà đã có rất nhiều vị tiền bối và lãnh đạo trong ngành khen ngợi rồi.”

Chu tổng chép chép miệng tỏ ra vài phần ý vị.

“Chắc là các vị lãnh đạo ở đây cố ý cảnh cáo những công ty khác, mấy năm nay những người đó làm gì không lẽ mấy vị lãnh đạo ó không biết hay sao.”

Tài xế cảm thấy rất có lý: “Ông chủ nói rất đúng, muốn người không biết trừ khi mình đừng làm.”

“Đúng vậy, xem ra chúng ta cũng cần phải chọn lựa kỹ công ty để đầu tư, về sau không thể xem xét vấn đề kịch bản mà còn phải tìm hiểu về tình hình của đối tác nữa.”

“Lỡ như gặp mấy người làm mấy chuyện phạm pháp thì sao, lỡ như đang quay được một nửa, diễn viên hay công ty đó gặp rắc rối gì, thì công sức của chúng ta trở nên vô ích c.h.ế.t à.”

Nghĩ vậy, Chu tổng cũng trở nên cảnh giác hơn nhiều.

“Những năm qua tôi chưa từng thua lỗ quá nhiều khi đầu tư vào phim ảnh nên sự cảnh giác cũng yếu dần đi, này xem như là một lời nhắc nhở cho tôi rằng lần sau không được bất cẩn trong chuyện đầu tư nữa.”

Ông nhớ lại những đối tác mà của mình trong quá khứ.

Càng nhớ lại, thì càng nhận ra được những điểm bất thường cũng như khuyết điểm của những công ty đó.

Trước đây Chu tổng không quá để ý đến những điều đó, nhưng hiện tại xem ra nó giống như một mối tai họa ngầm vậy.

Sau một hồi suy nghĩ ông ta lại cảm thấy ngưỡng mộ Hồ Trân Trân nhiều hơn.

“Vẫn là Hồ tổng tài giỏi nhất, ở trong hoàn cảnh phức tạp của giới giải trí như vậy mà có thể có được những thành công lớn như vậy.”

Tài xế cứ nghe ông ta liên tục khen ngợi Hồ Trân Trân, không nhịn được cười nói: “Ông chủ nếu ông lo lắng về vấn đề đối tác thì không bằng trực tiếp đi đầu tư vào công ty Hồ tổng luôn đi, đầu tư cho cô ấy thì không thể nào sai được.”

Đây cũng là lời nhắc nhở cho Chu tổng.

Ông ta vỗ đùi: “Đúng vậy, về sau chúng ta cứ tìm công ty Ảnh Thị Giang Hồ để hợp tác là được rồi không phải hay sao!”

Chu tổng lập tức thông suốt.

“Ở trong giới công ty Ảnh Thị Giang Hồ và Giang Hồ Tiền Tuyến đều có danh tiếng khá tốt, từ mảng phim ảnh cho đến âm nhạc đều có thể làm được hết, thậm chí ngay cả phim trường quay phim riêng cũng có nữa.”

Càng nói thì ông ta càng cảm thấy đầu tư vào Ảnh Thị Giang Hồ là đáng yên tâm nhất.

“Lời nói của cậu đã nhắc nhở tôi thật đấy, bây giờ tôi phải đi tìm phương thức liên hệ với Hồ tổng mới được, nếu như có thể hợp tác thì không phải chúng ta đã leo lên một con thuyền lớn rồi hay sao.”

Có lẽ sự tha thiết của Chu tổng đã truyền được tới tai của ông trời, chỉ mới qua mấy ngày mà ông ta đã có được cơ hội hợp tác với Hồ tổng rồi.

Sau khi kế hoạch Trời Quang được công bố đến mọi người thì nó đã gây ra một đợt thảo luận lớn.
Bình Luận (0)
Comment