Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 336

Những cái khác thì có thể không đề cập đến nhưng ít nhất Hồ Trân Trân đã cho cậu thêm tự tin hơn.

Không có người nào mà không thích người khác khen ngợi cả.

Sau khi được Hồ Trân Trân cỗ vũ xong, Giang Thầm cảm thấy mình đã diễn tốt hơn lúc trước rồi.

“Mẹ ơi, nếu con đi thử vai thì có thành công không ạ?”

Hôm nay Hồ Trân Trân đã cùng Giang Thầm ngồi ở đó rất lâu.

Vào phòng thử vai nếu không phải năm mươi thì cũng có ba mươi diễn viên thất bại ủ rũ đi về, chỉ có hai ba người là được Lộ Dã chọn mà thôi.

Giang Thầm tuổi còn nhỏ nên không hiểu thế nào để kiểm soát cảm xúc của mình, khó tránh khỏi sự lo lắng nhịn không được mà cảm thấy rất khẩn trương.

Thật ra Lộ Dã có tìm Hồ Trân Trân nói qua rồi, Giang Thầm có thể không cần đi thử vai bởi cậu ta đã chọn cậu rồi, nhưng Hồ Trân Trân lại không đồng ý.

Không cho Giang Thầm thử vai thì có thể tránh được chút phiền toái, nhưng đối với Giang Thầm mà nói đây là một chuyện không tốt chút nào.

Hồ Trân Trân muốn cậu trải nghiệm qua cảm giác nỗ lực hết sức mình để có được thành công.

Sau khi một đứa trẻ nỗ lực hết sức mình để thành công có được vai diễn này so với trực tiếp đem nhân vật này nhét vào cho đứa trẻ đó thì cảm giác hoàn toàn khác nhau.

“Tiểu Thầm đã chuẩn bị rất tốt, nên chắc chắn là có thể.”

Nhờ có những lời này mà cậu nhóc cũng trở nên vui vẻ hơn, sau đó lại chạy ra ngoài vườn chăm sóc mấy cây củ cải nhỏ mới vừa trồng.

Chờ Giang Thầm đi rồi Trần Khai mới lo lắng hỏi: “Bà chủ với số tiền đầu tư lớn như vậy để một mình Lộ Dã làm hết có ổn không vậy? Có cần tôi giúp bà chủ giám sát không?”

Không phải là Trần Khai không tin bọn họ, mà là khi nói đến số tiền đầu tư lớn như vậy hắn nhịn không được mà cảm thấy lo lắng cho bà chủ của mình.

Nếu số tiền này bị lỗ hết, thì cho dù có là bà chủ đi chăng nữa thì cũng phải khó khăn trầy trật trong một thời gian dài.

Trần Khai tuyệt đối không để chuyện này phát sinh.

“Không cần đâu có những người ở đoàn làm phim lo là đủ rồi.”

Vốn dĩ Trần Khai dẫn dắt một đội gồm mười người vừa là tài xế vừa là vệ sĩ phụ trách việc bảo vệ an toàn cho Hồ Trân Trân.

Nhưng sau đó Hồ Trân Trân phát hiện ra số lần cô thật sự cần đến họ hình như không nhiều lắm.

Khi cô ra ngoài đa số đều do Lưu An phụ trách việc lái xe, nếu có dịp gấp gáp và có nhiều người thì mới dùng thêm một hai người tài xế.

Vì một mình cô mà dùng đến mười người tài xế là khá nhiều, nên cô đã cho họ một bài trắc nghiệm đơn giản để chọn ra trong số họ người có năng lực học tập mạnh nhất để đưa đến đoàn làm phim chuyên nghiệp để học tập và học hỏi kinh nghiệm.

Sau khi đám người này học tập xong lại được cử đi tham gia rất nhiều cuộc thi để lấy được thành tích.

Từ lúc đó trở đi, lão Chân đã trở thành một nhà làm phim chuyên nghiệp dưới trướng Hồ Trân Trân, nên đã nói cho cô nghe thêm về những chuyện trong giới giải trí.

Kết cấu phim điện ảnh của Ảnh Thị Giang Hồ của Hồ Trân Trân cũng khá đơn giản, tình huống cần xử lý cũng khá đơn giản không có quá nhiều vấn đề, nên lão Chân có thể giải quyết khá tốt.

Trần Khai đã là anh em với lão Chân được nhiều năm nên khi nghe số tiền đầu tư lớn như vậy cứ liên tục hỏi thăm.

“Thế nào? Đoàn phim không xảy ra bất kì tình huống bất trắc nào đúng không?”

Cứ một vấn đề như thế hắn cứ hỏi đi hỏi lại năm sáu lần làm tai của Lão Chân sắp chai sạn luôn rồi.

“Yên tâm đi bên này có tôi nhìn mà, tuyệt đối không làm lãng phí bất cứ đồng tiền nào của Hồ tổng đâu, không ai có thể lợi dụng được tôi đâu cậu hiểu tôi mà.”

Mặc dù có lời đảm bảo của anh em tốt nhưng Trần Khai vẫn không yên tâm.

Lúc này mới nhịn không được nữa mà hỏi Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân vỗ vai hắn, nói vài câu an ủi: “Không sao đâu, hết tiền thì có thể kiếm lại được mà, trước tiên chúng ta cứ nghĩ tích cực lên lỡ như thu về nguồn lợi nhuận khổng lồ thì sao.”

Ở phương diện này thì Trần Khai hoàn toàn bội phục tính cách rộng rãi của cô.

“Ngài nói rất đúng, là do tôi quá bi quan rồi, tôi sẽ dặn dò lão Chân giám sát đoàn phim nhiều một chút, còn về nội dung phim thì cứ để đạo diễn Lộ phát huy vậy.”

Thấy chân mày hắn rốt cuộc cũng giãn ra, Hồ Trân Trân cười theo: “Đúng vậy chuyện của đoàn phim thì cứ để đạo diễn Lộ lo đi, lần này vai nam chính có yêu cầu cao, còn không biết phải xem bao nhiêu người thử vai thì mới chọn ra được vai nam chính thích hợp đây.”

Hồ Trân Trân trò chuyện với Trần Khai thêm hai câu, cuối cùng cũng hiểu được ý của hắn.

“Muốn can thiệp vào công việc của đoàn làm phim cũng được nhưng vừa phải thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện khác phải làm nữa, chẳng hạn như tổ chức chuyến lưu diễn toàn quốc chẳng hạn.”

Đúng rồi, ngoại trừ công ty điện ảnh và truyền hình ra thì bà chủ còn có cả công ty âm nhạc nữa mà.

Lúc này Trần Khai mới nhớ ra: “Bà chủ tính làm chuyến lưu diễn này cho Tô Triệu sao?”

Trần Khai có chút do dự: “Nhưng với độ nổi tiếng của cậu ta hiện tại thì liệu có đủ sức để tổ chức chuyến lưu diễn không?”

Không phải Trần Khai khinh thường cậu ta. Mà thật ra độ nổi tiếng của Tô Triệu giống như mấy võng hồng nổi tiếng trên mạng vậy, nếu tính số lượng fans hâm mộ trung thành thì chẳng có bao nhiêu người cả, có chút không ổn định cho lắm.

“Không chỉ có cậu ta, đừng quên công ty chúng ta còn có một nhóm nhạc.”

Khi Hồ Trân Trân nhắc tới thì Trần Khai mới nhớ ra một nhóm nhạc có cả nam và nữ được giáo viên âm nhạc giới thiệu.

Công ty còn chưa chính thức làm công tác tuyên truyền và quảng bá cho album của bọn họ, nhưng album đã thu âm xong và có thể bắt đầu tuyên truyền bất cứ lúc nào.

Hồ Trân Trân có một cuốn album ở nhà.

Khi nói đến điều này thì cô chỉ cần lấy album ra và trực tiếp phát ra cho Trần Khai nghe là được rồi.

“Album này hôm trước mới được đưa đến, tôi đã nghe thử một lần rồi chất lượng rất cao đấy.”

Cùng với lời nói của Hồ Trân Trân thì âm nhạc bắt đầu vang lên.

Trần Khai yên lặng lắng nghe bài hát.

Album này khá chú trọng đến trình tự của bài hát nên đặt bài chủ đề lên đầu tiên.

Sau khi nghe xong bài hát đầu tiên, sắc mặt của Trần Khai càng thêm tán thưởng.

“Khó trách ngài lại đồng ý cho bọn họ tạo thành một nhóm nhạc, giọng hát của ba người này thật sự rất hoà hợp với nhau, rất có ma lực khiến người ta nghiện luôn album này.”

“Đúng vậy.” Chính vì chất lượng của album lần này khá cao nên Hồ Trân Trân mới có tự tin mà tiến hành chiến dịch quảng bá lớn cho họ.
Bình Luận (0)
Comment