Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 377

Chờ đến khi bọn họ có khả năng làm thành công một bộ phim chất lượng thì sợ lúc đó Ảnh Thị Giang Hồ đã trở thành một ông lớn không thể nào đối phó được rồi.

Nghĩ đến đây thôi mà giám đốc của Truyền Thông Sa Ba cũng phải thở dài.

Thư ký nghe không nổi nữa liền hỏi: “Lý tổng, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Làm gì bây giờ?

Còn có thể làm gì bây giờ.

Lý tổng đặt tay trên bàn đánh dấu những kế hoạch cuối năm.

“Sửa phương án, nửa cuối năm nay chúng ta phải thay đổi lối suy nghĩ, không thể làm như vậy được nữa.”

Bây giờ có vẻ hơi muộn rồi.

Nếu còn tụ hợp lại rồi tìm cách đối phó với Ảnh Thị Giang Hồ và làm công ty phát triển chậm thì quá sai lầm rồi.

“Không phải nói gần đây đạo diễn Vương Phương có một bộ phim khá tốt hay sao? Sắp xếp tài nguyên cho anh ta đi.”

Cũng có không ít người có quyết định giống Lý tổng.

Trong giới giải trí có rất nhiều công ty sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, công ty của ông ta cũng không phải công ty chịu ảnh hưởng duy nhất.

Đồng thời công ty của ông ta cũng không phải công ty duy nhất chuyển từ sản xuất phim mì ăn liền sang phim chất lượng.

Điều tiếp theo cần tranh giành chính là diễn viên và kịch bản tốt.

Mà bản thân Hồ Trân Trân vẫn chưa nhận thức được tác động của mình đến thị trường hiện nay.

Mà cô đã nhận được lời mời đến nước M để tham gia buổi trình diễn của một nhà thiết kế trang sức.

“Thomas, đã lâu không gặp.”

Hai người ngồi cạnh nhau trò chuyện vài câu trước khi buổi diễn chính thức bắt đầu.

“Hồ Hồ, nếu không phải tôi mời cậu qua đây chơi thì có khi cậu đã quên tôi luôn rồi.”

Đúng là gần đây Hồ Trân Trân không trả lời tin nhắn của anh ta nên có chút chột dạ mà sờ mũi.

“Làm sao có thể như vậy được chứ, Thomas là bạn tốt của tôi, tôi vẫn luôn nhớ rõ cậu mà, chẳng qua là do công việc khá bận thôi.”

Vừa nói đến chuyện công việc thì Thomas không nói gì nữa mà chỉ có thể nhìn cô một cách ai oán.

Thật khó để chống cự với ánh mắt của mấy chàng soái ca ngoại quốc mà.

Ít nhất là do Hồ Trân Trân thật sự chột dạ nên đã chuyển chủ đề sang chuyện khác.

“Đúng rồi Thomas, lần này tôi tới đây là có một chuyện muốn cậu giúp đỡ.”

Nói đến chuyện quan trọng, Thomas vội vàng thu biểu cảm ai oán đó lại.

“Đương nhiên rồi Hồ Hồ, chỉ cần cậu mở lời thì tôi sẵn sàng trợ giúp.”

Thomas dùng vai mình đụng vào bả vai Hồ Trân Trân một cái: “Cậu biết đó, chúng ta là bạn siêu tốt mà.”

Đây cũng không phải là cái cớ mà Hồ Trân Trân nghĩ ra trong thời gian ngắn để dời sự chú ý của Thomas.

Mà cô thực sự có chuyện muốn nhờ Thomas giúp đỡ.

“Rạp chiếu phim á?”

Khi nghe thấy từ này, Thomas nhịn không được mà cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Sao cậu nghĩ ra ý tưởng này vậy?”

Ở nước ngoài đây cũng không phải là một mảng dễ tham gia vào.

Ngay cả khi rạp chiếu phim yêu cầu tiền đi chăng nữa, thì một người nước ngoài như Hồ Trân Trân muốn làm cái này thì phải làm rất nhiều loại giấy tờ và đáp ứng được mấy cái điều kiện hà khắc thì mới làm được.

Nếu không cẩn thận thì sẽ dễ dàng rơi vào bẫy rập và có thể có thiệt hại thua lỗ về tiền.

“Ở đây điều kiện không tốt lắm, không dễ làm như vậy đâu.”

Thomas khuyên cô một câu: “Nếu cậu muốn đưa phim điện ảnh của công ty cậu công chiếu ở nước ngoài, thì tôi có thể giúp cậu liên hệ những rạp phù hợp, không cần phải tự mình làm thế đâu.”

Theo lý mà nói thì liên hệ rạp chiếu phim là cách tốt nhất.

Nhưng ở đây số lượng xuất chiếu đều do người khác khống chế, thậm chí còn xuất hiện tình huống đã đồng ý rồi nhưng khi lên lịch chiếu lại có một suất chiếu duy nhất mà nó còn vào nửa đêm nữa chứ.

Sau khi quan sát tình hình phim chiếu rạp ở nước ngoài thì Hồ Trân Trân đã quyết tâm tự mình xây dựng chuỗi rạp chiếu phim, rồi phát hành những bộ phim của mình ra thế giới.

Cô không thể kiểm soát được sở thích của khán giả thích xem bộ phim nào, cũng không thể đoán được người nước ngoài có yêu thích bộ phim đó hay không.

Nhưng chỉ duy nhất vấn đề này là Hồ Trân Trân có thể nỗ lực cố gắng.

Công tác hậu kỳ của đạo diễn Lộ đã tiến hành được một nửa rồi, Hồ Trân Trân cũng dành thời gian để xem qua.

Gần một nửa số tiền đầu tư đều chi vào hiệu ứng phim.

Kết quả cuối cùng không thể nói là tốt mà là rất tốt mới đúng.

Đúng là đầu tư số tiền lớn vào thì có thể thu được hiệu quả tốt mà.

Lúc quay phim Lộ Dã không ưu tiên chọn những diễn viên nổi tiếng hàng đầu, mà cậu ta đã lựa chọn diễn viên dựa trên kỹ năng diễn xuất của họ nên cũng tiết kiệm được khá là nhiều tiền.

Đầu tiên là tạo hình và dựng cảnh.

Thứ hai chính là hiệu ứng của phim.

Khi quay những cảnh thần tiên không thể nhìn ra được nó giống với trần gian chút nào, thần tiên đánh nhau cũng cần phải có hiệu ứng đặc biệt.

Sau khi nghĩ đến điều này, Lộ Dã trước đây chi nhiều tiền cho những phương diện khác giờ đã cố gắng tiết kiệm hết mức có thể để đầu tư vào hiệu ứng cho phim.

Cũng bởi vì Hồ Trân Trân đã xem qua rồi nên mới nảy ra ý tưởng xây dựng rạp chiếu phim.
Bình Luận (0)
Comment