Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 380

Càng xem những người khác theo đuổi người tên Hồ này Kevin càng ngày càng hoảng sợ hơn.

Càng nhiều người đổ xô đến đó thì anh ta càng trở nên sợ hãi hơn.

“Hồ là ai vậy chứ?”

Người bên cạnh bị anh ta giữ chặt, dùng ánh mắt không kiên nhẫn nhìn thẳng vào người đó.

“Người này mà anh cũng không biết sao? Hồ là một doanh nhân từ thiện đến từ nước Z rất nổi tiếng luôn đấy, nghe nói số tiền cô ấy đóng góp cho nước đó đủ để mua lại một hòn đảo luôn đấy.”

Trên thế giới còn có loại người này sao?

Đúng là anh ta chẳng biết gì về chuyện này cả.

Dù sao Kevin có thể tiến vào giới thượng lưu này cũng nhờ kế thừa phần tài sản mà bố anh ta để lại.

Nhưng thật ra từ nhỏ đến lớn anh ta không ở cùng bố quá nhiều, cũng không được hưởng sự giáo dục tốt, chợt nghèo rồi đột nhiên giàu lên, chỉ khiến anh ta thêm tự tin và kiêu ngạo mà thôi.

Còn mấy thứ còn lại chẳng mang lại lợi ích gì cho anh ta cả.

Kevin có thể hòa nhập vào trong vòng tròn này đều nhờ vào cái trí thông minh nhỏ nhoi của anh ta.

Anh ta có thể tâng bốc cũng như hạ thấp người khác, cũng sẽ nói mấy lời hay ý đẹp để làm hài lòng người khác rồi từ đó công ty của anh ta sẽ có nhiều công việc hơn.

Vì biết những người có tiền có địa vị và giàu hơn mình nhiều nên Kevin chẳng bao giờ dám xúc phạm họ cả.

Nhưng hiện tại, hình như anh ta đã vô tình đắc tội một nhân vật lớn rồi.

Làn da rám nắng do hôm qua mới phơi nắng của Kevin lấm tấm mồ hôi, anh ta đang tự an ủi chính bản thân mình.

Không có việc gì, cho dù cô ta có là nhân vật quyền lực thì sao cơ chứ, cô ta cũng chỉ là một người nước ngoài mà thôi mà, anh ta mới là người nước M chân chính, chẳng lẽ nhóm người này sẽ theo phe người nước ngoài rồi làm gì anh ta hay sao?

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, anh ta mới miễn cưỡng kìm nén được sự bất an của mình.

Hồ Trân Trân ra ngoài hóng chút gió.

Đúng là cô là người nước ngoài không có thanh danh gì ở đây cả, phẩm chất của mấy người ở nước M này cũng không đồng đều cho lắm.

Thomas cũng đã xin lỗi cô mặc dù đây không phải là lỗi của anh ta, cũng không cần thiết bởi vì chuyện này mà gây rắc rối với bạn bè.

Chẳng qua nếu đã gây thù rồi thì phải ghi nhớ thật kỹ mới được.

Hồ Trân Trân còn cố ý hỏi Thomas về thông tin của người đó rồi ghi nhớ cho thật kỹ.

Cô muốn thành lập một chuỗi rạp chiếu phim ở nước M này, về sau cũng sẽ có phân nửa tài sản ở đây, nếu thật sự đụng phải công ty của người này thì cô sẽ không nương tay.

Nghĩ đến tương lai sẽ làm gì, trong lòng Hồ Trân Trân cũng cảm thấy thoải mái hơn, rồi cùng Thomas quay trở lại sảnh tiệc chính.

Nhưng lúc này hình như có điều gì đó hơi khác thì phải.

Hồ Trân Trân đã đắc tội với người đàn ông kia, cô nghĩ chắc hôm nay không thể hoàn thành mục tiêu được rồi.

Nhưng khi cô mới đi vào, nhìn đâu đâu cũng thấy những ánh mắt nhiệt tình, đã xảy ra chuyện gì à?

Còn chưa đợi cô suy nghĩ xong thì đã có người cầm ly rượu đi qua.

“Thomas, không giới thiệu một chút sao? Tôi nghe nói đây là bạn của anh, Hồ đúng chứ!”

“Phải, Julianne tôi đang muốn giới thiệu với cô đấy, đây là bạn của tôi tên Hồ đến từ nước Z.”

Người chủ động đến chào hỏi là cô gái xinh đẹp với mái tóc màu vàng và đôi mắt xanh nói chuyện rất lịch sự, điều này đã giúp khôi phục lại hình ảnh doanh nhân nước M trong mắt Hồ Trân Trân.

“Xin chào, cô có thể gọi tôi là Hồ.”

Cô chủ động vươn tay ra.

“Xin chào cô tôi là Julianne.”

Sau khi Julianne chào hỏi đầu tiên, các vị doanh nhân phía sau càng náo động hơn khi tận mắt thấy được vị doanh nhân bí ẩn ở nước Z này.

“Chính là cô ấy sao? Cô ấy trông trẻ thật đấy.”

“Nghe nói mới hai mươi mấy tuổi thôi, không hổ danh là người của nước Z, nhìn ngoại hình lại trẻ như vậy, nói cô ấy chưa đến hai mươi tôi cũng tin ấy chứ.”

“Thế nào? Muốn đi làm quen một chút hay không?”

Một đám người thảo luận xem có nên đi chào hỏi Hồ Trân Trân hay không.

Thương trường như chiến trường, nhưng chiến trường cũng có hợp tác và đối địch.

Nước Z có dân số rất đông và thị trường cũng khá rộng lớn, nên đó là lý do tại sao không ít các thương nhân đều đến nước Z để đầu tư và phát triển sản nghiệp của mình.

Dưới tình huống như vậy, việc tạo mối quan hệ với Hồ Trân Trân một doanh nhân nổi tiếng ở nước Z là điều nên làm.

Một lúc sau Hồ Trân Trân đã bị một đám người bao quanh.

“Hồ tiểu thư, đã sớm nghe nói đến cô nhưng không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp cô ở đây, hân hạnh được gặp mặt.”

“Nhiều năm trước tôi có cơ hội đến nước Z nơi đó thật sự rất đẹp, nếu có cơ hội tôi cũng muốn đi thêm một lần nữa, đến lúc đó Hồ tiểu thư có thể chiếu cố tôi một chút được chứ!”

“Có thể kết bạn được không? Tôi là Speart.”

Có rất nhiều người đến chào hỏi Hồ Trân Trân, nhưng cô thực sự chỉ nhớ được vài người trong số những người đó.

Cô có chút cảm giác không thoải mái khi bị xem thường rồi đột nhiên lại được coi trọng như vậy.

Cảm giác được người khác coi trọng và vây quanh như vậy thực sự làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Hồ Trân Trân không biết vận may của mình như thế nào mà cùng lúc có thể cảm nhận được hai cảm giác như vậy.

Lúc sau cô đã rõ ràng, muốn tìm người hợp tác đáng tin cậy ở đây là rất khó, cơ bản là không có khả năng luôn ấy chứ.
Bình Luận (0)
Comment