Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 386

Một đứa trẻ tốt như vậy, nếu bởi vì đem chiếc nhẫn đưa cho bà mà bị mắng, thì trong lòng của một người bà như bà cũng rất băn khoăn.

Bởi vì lý do đơn giản như vậy nên bà mới để lại cho Hồ Trân Trân một phong thư.

Ở dòng cuối cùng còn nhắc đến một chuyện mà Hồ Trân Trân chưa nghe qua.

Cô đã xuất hiện trong bảng xếp hạng một trăm người giàu có nhất.

Ở trong nước và ở nước ngoài đều có một công ty chuyên làm việc này.

Nhưng trước đây Hồ Trân Trân không xuất hiện quá nhiều trước mặt mọi người, và những việc cô làm đều ở trong nước nên không làm cho công ty xếp hạng chú ý.

Hơn nữa còn có tin đồn cô là người thừa kế của một gia tộc cổ xưa rất giàu có, mọi người đều cho rằng bản thân cô rất giàu, không cần dựa vào bảng xếp hạng này thì cô cũng đã rất giàu rồi.

Nếu như không có những việc hiện tại nhắc nhở thì chắc chắn công ty bảng xếp hạng cũng sẽ không thêm Hồ Trân Trân vào.

Cho tới bây giờ, nông trại Bách Hoa và Ảnh Thị Giang Hồ đều đã đi vào hoạt động đúng quỹ đạo, tài sản của Hồ Trân Trân đã lên đến hàng chục tỷ nên cô đã lọt vào bảng xếp hạng mới công bố vào mấy ngày gần đây.

Bảng xếp hạng Pfaff Rich List là bảng xếp hạng tương đối uy tín ở trong nước, nhưng không quá nổi tiếng nên không có nhiều người chú ý.

Hồ Trân Trân vừa xuống máy bay xong, văn kiện và công việc cũng chưa xem qua, nên đương nhiên không biết chuyện này.

Cô mới mở Weibo lên, lúc này mới phát hiện ra cách đây vài ngày trước có một fan hâm mộ đã nhắn tin để nói với cô chuyện này

[Chị Hồ, chị Hồ! Chị có tên trong bảng xếp hạng rồi nè!]

Trong phần bình luận mọi người cũng đang nhắc đến chuyện này.

Nhưng cư dân mạng thì không tỏ ra quá kinh ngạc.

[Bây giờ mới lọt vào bảng xếp hạng sao? Tôi còn tưởng chị Hồ đã có trong bảng xếp hạng lâu rồi.]

[Chờ một chút, chị Hồ ở vị trí thứ ba, vậy hai vị ở vị trí đầu tiên là ai?]

[Tôi không tin, mấy người thống kê hết số tài sản của chị Hồ thử xem.]

[Chuyện này có gì bất ngờ đâu chứ, chị Hồ là một người có tiền mà bây giờ các người mới biết sao?]

[Ha ha ha, đúng rồi, ngày nào chị Hồ tỷ cũng chuẩn bị cho mọi người một sự bất ngờ.]

Hồ Trân Trân càng xem càng thấy dở khóc dở cười.

Tại sao còn có mấy tài khoản Weibo bình tĩnh hơn cô nữa vậy.

Nhưng khi quay về cô cũng đã nhận được phần thưởng của giai đoạn nhiệm vụ thứ tư nằm trong nhiệm vụ chính.

Việc có tên trong bảng xếp hạng giàu có chẳng còn là chuyện quan trọng với Hồ Trân Trân nữa rồi.

Đây chỉ là sự bất ngờ nhất thời mà thôi.

“Trần Khai, cất bức thư này để vào trong phòng tôi đi.”

Hồ Trân Trân đã kêu hắn nhưng không thấy người quản gia bên cạnh mình trả lời.

“Trần Khai?”

Hồ Trân Trân phải kêu thêm hai tiếng mới được đáp lại.

“Chờ một chút bà chủ!”

Khi Trần Khai xuất hiện trước mặt cô, dáng vẻ có chút chật vật.

“Thật ngại quá bà chủ, tôi vừa đi ra ngoài xử lý tình huống đột ngột phát sinh.”

Trên n.g.ự.c còn có một dấu giày màu xám, hình như vừa mới cãi nhau mới ai đó thì phải.

“Sao lại thế này?”

Hồ Trân Trân quan tâm hỏi thăm: “Có cần bác sĩ Chu khám qua cho anh chút không?”

“Không sao đâu.” Trần Khai xua tay: “Có vài người kỳ lạ ở bên ngoài một hai đòi xông vào biệt thự, chúng tôi đã ngăn cản họ rồi, bà chủ cứ yên tâm.”

Lúc này Hồ Trân Trân mới biết chuyện gì diễn ra.

Cô đang ở trong nhà nên không nghe thấy động tĩnh gì cả.

Cô ghé sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thì thấy bên ngoài rất náo nhiệt.

Tất cả tài xế và vệ sĩ của cô đều ra trận, và sáu người họ phải giữ từng bộ phận trên người của người đó thì mới giữ chặt được.

Bị mấy người lực lưỡng như vậy đè xuống, Hồ Trân Trân sợ sẽ xảy ra chuyện mất.

Thị lực của cô khá tốt nên nhìn thấy một thanh kiếm đang được bọc vải ở bên cạnh.

Không biết thanh kiếm này là thật hay giả, nó được bọc ở trong tấm vải màu xám, trong giống như một thanh kiếm nặng xuất hiện trong phim võ thuật.

Hồ Trân Trân nheo mắt.

Có vẻ như cô cần đến phòng luyện kiếm một chuyến rồi.

Thời gian đã qua lâu rồi nhưng thứ này vẫn chưa được sử dụng.

Hồ Trân Trân đã sớm quên mất cô trúng thưởng được thứ này từ hệ thống, cho đến khi nhìn thấy thanh kiếm kia thì cô mới mơ hồ nhớ ra.

Khi Hồ Trân Trân ra khỏi cửa, thì vừa hay thấy người kia đang rảnh tay, muốn bật dậy từ phía dưới đánh trả.

Khi nhìn thấy người kia sắp chạm đến thanh kiếm đó, mí mắt của Hồ Trân Trân giật giật cô chạy nhanh lại và nói: “Chờ một chút, chờ một chút, đừng động thủ, trước tiên mọi người cứ thả anh ta ra cái đã.”

Theo lệnh của Hồ Trân Trân những vệ sĩ cũng buông lỏng tay và thả người kia ra.

Chỉ là họ vẫn không yên tâm như cũ, ánh mắt vẫn dán chặt vào người đó.

Lưu An thông minh nhìn thoáng qua một cái là đã thấy được thanh kiếm trên mặt đất, đưa tay cầm nó lên rồi để sang một bên trước.

Không có ai đè lên người nữa, bây giờ Hồ Trân Trân mới thấy rõ dáng vẻ của người này.

Anh ta có đầu tóc bù xù, dáng người không quá cao nhưng lại rất cường tráng, rất giống một người đã học qua võ.

“Vẫn là người này là người biết đạo lý nhất.”

Anh ta mở miệng, giọng nói rất ngây ngô.

“Xin hỏi anh đây là?”

Hồ Trân Trân không tùy tiện tới gần, mà đứng cách xa hỏi.

“Tôi đặc biệt đến tìm cô, Hồ Trân Trân!”

Khẩu khí của người đàn ông này cũng rất lớn, sau khi anh ta nói xong lời này, Lưu An mang theo vài người nhanh chóng đứng chắn trước mặt bà chủ.

Trong lòng của Hồ Trân Trân có chút nghi ngờ nhưng cô cũng không quá căng thẳng.

“Anh là ai?”

Sau khi cô hỏi câu này, người đàn ông mới nhớ đến việc phải giới thiệu bản thân mình.

Anh ta tuỳ ý vuốt tóc vài cái và nhờ điều này Hồ Trân Trân mới thấy rõ mặt.

“Tôi là Thiết Ngưu, Trương Thiết Ngưu.”

Dáng vẻ của anh ta lớn lên khá giản dị, Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua nhưng không thể nào nhớ ra được, sau khi nhìn qua nhiều lần ký ức cô mới bắt đầu xuất hiện những hình ảnh mơ hồ.
Bình Luận (0)
Comment