Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 390

Đại hội đấu giá Adam rất nổi tiếng trong giới nhà giàu.

Nó đã thành lập được vài thập kỷ và số kho báu đến từ nơi này là nhiều vô số kể.

Nhưng một lần nữa, vấn đề an ninh cũng là điều đáng nói đến.

Ngay cả những người giàu có trên thế giới này cũng từng gặp phải tình huống nguy hiểm sau khi đấu giá xong.

Cuộc đấu giá này không chỉ kiểm tra năng lực tài chính mà còn kiểm tra năng lực của vệ sĩ nữa.

Bởi vậy lần này khi đi ra ngoài Hồ Trân Trân cũng không keo kiệt ở phương diện vệ sĩ chút nào.

Ngoại trừ vệ sĩ thuê ở ngoài ra, còn có một đội lính đánh thuê chuyên môn phụ trách ứng phó những tình huống khẩn cấp.

Nhưng Hồ Trân Trân cũng không hy vọng sẽ có dịp mình sử dụng đến họ đâu.

Lần này cuộc đấu giá cũng không tổ chức ngay tại nước M, mà ở một quốc gia nhỏ cách nước M hàng trăm dặm tên là Mente.

Hồ Trân Trân không suy nghĩ quá sâu xa về ý nghĩa của buổi đấu giá này.

Rốt cuộc trong giới nhà giàu coi trọng nhất chính là vấn đề an toàn.

Có thể đem tất cả doanh nhân giàu có trên thế giới tụ lại một chỗ, ít nhất là khi bọn họ cùng ngồi trong một buổi đấu giá này thì bên nhà đấu giá Adam phải đảm bảo an toàn cho họ.

Sự tín nhiệm trong vài thập niên này không thể bị phá vỡ chỉ vì cuộc đấu giá này được.

Trước đây, hầu hết những buổi đấu giá đều được tổ chức trên du thuyền.

Lần này lại chọn tổ chức trên đất liền, nên các máy bay tư nhân từ khắp nơi trên thế giới lần lượt bay xuống và hạ cánh xuống sân bay nội địa Mente.

“Hồ, cuối cùng tôi cũng gặp lại cô rồi.”

Hồ Trân Trân vừa mới xuống máy bay, còn chưa kịp lên xe thì đã nghe thấy giọng nói của ai đó.

Quay lại thì thấy Ken đứng từ xa vẫy tay chào cô.

Không thể không nói, khi người nước M cười lên trông rất nhiệt tình và thân thiện.

Hồ Trân Trân cảm nhận được sự nhiệt tình của Ken.

Cô vẫy tay chào Ken rồi đứng lại chờ anh ta đi đến.

Ken chạy đến sau đó cho cô một cái ôm thật chặt.

“Bạn của tôi ơi, lần trước cô rời đi quá nhanh rồi đấy, tôi còn chưa nói chuyện nhiều với cô nữa, lần này cô nhất định phải cho tôi một cơ hội để ăn tối với cô đấy.”

Hồ Trân Trân còn muốn cảm ơn Ken vì buổi đấu giá lần này, nên vui vẻ đồng ý lời mời của anh ta.

Ở một đất nước nhỏ bé như Mentte, thì không có quá nhiều khách sạn năm sao.

Tình cờ Hồ Trân Trân và Ken lại ở chung một khách sạn.

Trong khi Trần Khai còn đang kiểm tra đồ đạc ở trong phòng, thì Ken đã tới và nóng lòng mời Hồ Trân Trân một bữa.

“Này, Hồ, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc tối thịnh soạn rồi.”

Hồ Trân Trân không nghĩ tới anh ta lại nhanh như vậy.

Nhưng thấy Ken không chờ được nữa Hồ Trân Trân cũng không từ chối, mà dẫn theo Trần Khai và hai vệ sĩ khác ra ngoài.

Còn Lưu An và những người còn lại ở đây tiếp tục kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng.

Đã đến đây rồi nên họ cũng lo lắng về việc có máy nghe lén và camera giám sát.

Lần này trước khi đến, Trần Khai còn đặc biệt chuẩn bị dụng cụ để kiểm tra những thứ này, nhằm đảm bảo việc bà chủ sẽ không bị xâm phạm đến quyền riêng tư.

Nhưng Hồ Trân Trân người được Ken mời ra ngoài chơi không nghĩ nhiều như vậy.

Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là buổi đấu giá vào ngày mai mà thôi.

Ken đang nói chuyện thì Hồ Trân Trân hỏi anh ta: “Có điều gì tôi cần phải chú ý khi tham gia buổi đấu giá không? Trước đây tôi chưa từng tham gia buổi đấu giá bao giờ, nên không hiểu biết gì cho lắm.”

Ken đã tham gia rất nhiều lần rồi.

Nhưng trong mắt anh ta không có điều gì đáng chú ý cả.

“Yên tâm đi Hồ, đại hội đấu giá Adam không có nhiều quy củ vậy đâu, ai ra giá cao thì được thôi rất đơn giản.”

So với đề tài này thì Ken muốn nói đến chủ đề khác hơn.

“Hồ, tôi nghe nói cô giúp bảo tàng khai quật đồ cổ, điều này là thật sao?”

Sao anh ta nghe qua chuyện này được thế.

Hồ Trân Trân nuốt một ngụm nước miếng: “Không phải, tôi chỉ quyên góp một vài thứ mà thôi, còn chuyện phát hiện ra ngôi mộ cổ, là nhờ thành quả nỗ lực của các nhà khảo cổ học chuyên nghiệp.”

“Tôi đều nghe nói hết rồi”, Ken nháy mắt vài cái cười ái muội nhìn Hồ Trân Trân: “Cô còn chưa biết sao Hồ, có người nói cô là nhà ngoại cảm tái thế đấy, cho nên mới có thể biết được những việc này.”

Ở trong mắt những người dân nước M, các nhà ngoại cảm có thể kết nối sức mạnh giữa trời và đất, cho nên họ mới có thể biết được những điều mà người khác không biết.

Hồ Trân Trân lập tức hiểu rõ.

Hoá ra Ken tin vào điều này nên mới nhiệt tình với cô như vậy.

“Ken, ở nước Z không có nhà ngoại cảm đâu, sao tôi có thể làm nhà ngoại cảm được chứ.”

Hồ Trân Trân cười phản bác anh ta.

Lời phản bác của cô cũng khá chính xác nên dường như Ken cũng đã bị thuyết phục.

Dù sao nếu anh ta có loại năng lực như vậy, thì chắc chắn sẽ khoe ra cho nhiều người biết rồi chứ giấu làm gì cơ chứ.

Phải biết rằng, ở trên thương trường nếu có thể dự đoán mọi tình huống xảy ra thì chẳng có lý do nào mà có nhiều người thất bại như thế.

Ở trong mắt của Ken những biểu hiện của Hồ Trân Trân trên thương trường, đã thực sự chứng minh được cô là một nhà ngoại cảm.

Nếu không phải là một nhà ngoại cảm thì sao cô chẳng thất bại lần nào được chứ, mỗi lần làm điều gì đều có thể thành công vang dội như vậy.

Ken cũng tự nhận mình là một thiên tài khá trẻ tuổi, từ khi tiếp quản xí nghiệp của gia tộc tới bây giờ anh ta đã mang về không ít lợi nhuận, nhưng cho dù như thế khi anh ta thấy được những chiến tích của Hồ Trân Trân thì không khỏi khiếp sợ.

Có thất bại nho nhỏ cũng không đáng sợ, đáng sợ hơn chính là ngay cả một thất bại nhỏ Hồ Trân Trân cũng không có.

Từ ngành sản xuất thực phẩm, đến ngành giải trí, thậm chí còn kinh doanh công viên giải trí Hồ Trân Trân đều thành công vang dội.

Trong mắt của những người luôn nỗ lực từng bước để đi lên thì con đường của Hồ Trân Trân đi quá thuận lợi rồi.

“Cô thật sự không phải sao?”

Ken vẫn nghi ngờ như cũ, nhưng khi thấy Hồ Trân Trân gật đầu anh ta cũng không đề cập đến vấn đề này nữa.

Trước khi đến Hồ Trân Trân cũng đã chuẩn bị đầy đủ để báo đáp ân nhân tiến cử mình rồi.

Nhân lúc Ken không nói gì, Hồ Trân Trân liền nói: “Có một chuyện, tôi đã nghĩ rất lâu rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy nên nói với anh.”

Hồ Trân Trân nghiêng ly rượu và rót một ít rượu vang đỏ trên bàn vào ly.

Cô nhúng tay vào rượu và viết hai chữ màu đỏ trên bàn.

“Có lẽ gần đây anh không chú ý nhiều đến công ty của mình, lần này sau khi tham gia buổi đấu giá này xong có thể quay về kiểm tra một chút.”

Nói xong, Hồ Trân Trân cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn hẳn.

Đem tin tức này nói cho Ken cũng xem như cô đã báo ơn anh ta rồi.

Lúc này Ken vẫn chưa hiểu Hồ Trân Trân nói gì.

Sau khi tiễn cô trở về phòng anh nghĩ đến hai chữ đó, rồi nhanh chóng gọi cho thư ký

Hai phút sau, Ken đột nhiên nhảy ra khỏi giường.

“Chết tiệt! Tên Q này quả thật có vấn đề!”

Tuy Ken nói như vậy nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

“Tôi biết chắc chắn mình đoán không sai mà, rõ ràng chuyện này chẳng ai biết cả nhưng Hồ ở nước Z xa xôi như vậy mà biết được.”

“Cô ấy quả thật là một nhà ngoại cảm mà!”

Nói xong, Ken dừng lại một chút: “Không đúng, cô ấy đến từ nước Z, nhà ngoại cảm ở nước Z gọi là gì nhỏ?”

Thư kí đứng đối diện trả lời: “Ông chủ, hình như gọi là thầy bói.”

“Đúng vậy Hồ, cô ấy chính là thầy bói!”
Bình Luận (0)
Comment