Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 41

Trong giọng nói của ông chủ có sự mệt mỏi khó tả: "Tỉnh lại đi, cậu đã 40 tuổi rồi, trong lòng cậu cũng biết rõ tôi là giúp cậu hay là hại cậu.”

Ông chủ cúp điện thoại, ngẩng đầu đối mặt với Hồ Trân Trân đang muốn mua cá, cười gượng.

"Cô gái, cô có yêu cầu gì không? Để tôi giới thiệu cho cô nhé?”

"Tôi thấy con cá khổng tước này rất đẹp." Hồ Trân Trân nói, ông chủ cửa hàng lập tức nở nụ cười giới thiệu.

"Ánh mắt cô thật tốt, cá khổng tước dễ nuôi, cũng không yêu cầu cao về môi trường sống, lớn lên cũng rất xinh đẹp, thích hợp nhất cho những người mới tập nuôi cá."

Ông lưu loát đứng dậy, vớt con cá màu đỏ ra: "Cô muốn con này phải không?”

Hồ Trân Trân trả lời: "Đúng, giúp tôi chọn thêm mấy con cá có thể sống chung trong một bể, tốt nhất là đẹp một chút.”

Người bán hàng rõ ràng đã lắng nghe loại yêu cầu này không ít lần, trực tiếp bắt khoảng chục con cá cho Hồ Trân Trân từ trong mấy bể cá ở gần đó.

"Bể của cô là bể cá cảnh, những con cá này là đủ rồi, nhiều hơn nữa sẽ có chút chật chội."

Hồ Trân Trân nhìn đàn cá đa dạng trong túi, liền biết ông chủ này là một người thành thật.

Nhiều người bán hàng khi thấy khách hàng ăn mặc sang chảnh bảnh bao thì sẽ cố gắng hết sức bán những loại cá đắt tiền, mặc kệ nhu cầu của khách là gì.

Nhưng ông chủ của chủ tiệm này toàn vớt cho cô những con cá kia, đơn giá cũng không quá cao, phù hợp với yêu cầu của cô, lại còn đẹp với dễ nuôi.

Hồ Trân Trân giơ tay lên, Lưu An đứng ở cửa lúc này mới tiến vào, vô cùng tự giác nhận nhận bịch cá con mà ông chủ vừa đóng gói xong.

"Ông chủ, tôi có thể nói chuyện với ông về chuyện gia súc mà ông vừa đề cập ở cuộc gọi lúc nãy không?"

Hồ Trân Trân quét mã QR trả tiền cá, mở miệng hỏi một câu: "Còn nữa, nuôi trâu bò với dê cần đồng cỏ sao?”

Ông chủ vừa rồi vẫn còn rất bình tĩnh, nghe thấy lời này của Hồ Trân Trân thì lập tức xúc động.

Ông lộ ra vẻ mặt sắp khóc: "Để cô chê cười rồi, đó là trâu bò và dê của tôi, cho tên kia vay mượn, bây giờ hắn ta vay nợ không trả được tiền cho người ta, về nhà cưỡng ép vợ con, tôi cũng không còn cách nào khác, đành để cho họ bán trâu bò dê đi.”

"Tôi muốn giải thích rõ ràng trước cho cô, dù sao loại người này mấy ông chủ bình thường cũng không muốn dính vào, lúc đầu có ý định muốn mua nhưng sau khi nghe thấy tình huống như vậy cũng đều rút lui."

Hồ Trân Trân dang hay tay ra: "Không sao đâu, tôi quan tâm đến chất lượng gia súc hơn là nhân phẩm người bán.”

Ông chủ nghe ra được ý cô muốn mua, lập tức vuốt ve mặt, lấy lại tinh thần.

"Cô yên tâm, mọi việc trong nhà đều do vợ con hắn đảm đương, lần này bán trâu dê cũng là vợ hắn bàn chuyện mua bán với cô, không liên quan gì đến con bạc kia, tôi cam đoan hai mẹ con kia đều là người đáng tin cậy."

Ông lấy điện thoại di động ra, bấm vào mục ảnh, lướt qua lướt lại một lúc.

"Cô nhìn thử xem, đây là bò với dê trong nhà, hai mẹ con mỗi ngày đều quét dọn hai lần, tắm rửa cũng rất sạch sẽ, tuyệt đối không có chuyện gia súc mắc bệnh dịch."

Bức ảnh được giơ lên trước mắt Hồ Trân Trân, cô phóng to lên nhìn kỹ.

Quả thật rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là tỉ mỉ nuôi dưỡng.

"Cô nhìn xem, nếu có hứng thú, tôi dẫn cô đến tận nơi xem, nhất định cô sẽ có ấn tượng tốt."

Ông chủ cẩn thận nói, chân thành để cố gắng kéo chuyện làm ăn.

Nhìn cô gái trước mặt này có vẻ giàu có, nếu mua một nửa số gia súc của Lý Hoa Ân, vợ con hắn cũng có cuộc sống ổn định hơn.

Đứa bé kia còn gọi ông một câu chú ơi, ông cũng không đành lòng để cô bé bị buộc thôi học.

Ông quyết tâm, mở miệng những lời tốt về hai mẹ con: "Tình trạng gia súc trong nhà rất tốt, nếu không phải trong nhà có tên chồng là con bạc, có lẽ họ đã bán được tất cả gia súc rồi. Cô cẩn thận cân nhắc giá thị trường để dễ thương lượng.”

Ông chủ vừa dứt lời, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông treo.

"Lão Tân, đây là lần cuối cùng, anh lại... Ôi, có khách.”

Hồ Trân Trân ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông gầy, vóc người cao khoảng 1m80, cao hơn cô một cái đầu, nhìn cô bằng ánh mắt soi mói.

"Anh lo cho khách hàng trước đi", hắn nháy mắt nhìn về phía chủ tiệm, tự cho mình là đúng nhỏ giọng nói với ông chủ: "Cô gái này vừa nhìn là biết có tiền, mau bẫy thêm tiền đi.”
Bình Luận (0)
Comment