Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 67

Điều này không phải nói cho Hồ Trân Trân nghe, chỉ là muốn tự an ủi chính mình.

Cảnh sát phía sau lớn tiếng ngăn cản bà ta, nhưng Giang Lâm không nghe lời, viên cảnh sát lập tức tuyên bố thời gian thăm đã hết.

Mục đích của Hồ Trân Trân đã đạt được, không chút luyến tiếc rời đi.

Cô là người thù dai, con trai cô bị bắt nạt đương nhiên phải đến đòi lại công bằng.

Hai hot search vẫn nằm sừng sững trên trên Weibo.

So với Giang Lâm, sữa Ba Con Bò còn sứt đầu mẻ trán hơn.

Kẻ bắt cóc là nhân viên nhà máy sữa ba con bò, người bị bắt cóc là con trai của người tố cáo ẩn danh, khi tin này truyền ra, trên mạng bắt đầu thảo luận sôi nổi.

[Người tố cáo ẩn danh sao lại bị phát hiện vậy?]

Đây là nghi ngờ đầu tiên của công chúng.

[Hóa ra sữa Ba Con Bò đã bị người ta tố cáo trước sao?]

[ Thảo nào giám đốc nhà máy sữa Ba Con Bò lại họp báo xin lỗi công khai, cứ tưởng là doanh nghiệp làm ăn có lương tâm, hóa ra là bị tố cáo rồi mới họp báo xin lỗi.]

[Đã vậy lại còn đổ lỗi cho nhân viên, chậc chậc, quả nhiên là tư bản.]

......

Đổ lỗi cho nhân viên, bắt cóc con trai người tố cáo, thêm chất trái phép propylene glycol vào sữa.

Ba chuyện này xếp chồng lên nhau, trực tiếp thêm một từ khóa hot search trên Weibo.

[Không ngờ công ty sữa Ba Con Bò lại là một doanh nghiệp như vậy, tôi đã uống rất nhiều khi còn nhỏ, từ giờ tôi sẽ không bao giờ uống nữa.]

[Thật sự tức c.h.ế.t mất, tôi toàn cho đứa con gái 5 tuổi của tôi uống loại sữa này, hóa ra bên trong toàn chất phụ gia, Sữa ba con bò c.h.ế.t tiệt!]

[Thật ghê tởm! Tại sao người tố cáo ẩn danh lại bị phát hiện, chẳng lẽ ngay cả người làm ở cục vệ sinh an toàn thực phậm cũng thông đồng với bọn họ?]

Sự việc ngày càng lớn, càng rắc rối, đến thủy quân cũng không thể kìm nén được.

Sữa Ba Con Bò là một thương hiệu nổi tiếng trên toàn quốc.

Thành tích kinh doanh đáng tự hào, kiêu ngạo năm xưa bây giờ như mũi d.a.o quay đầu lại tự đ.â.m chính mình, như là một lá bùa đòi mạng, đến cả cục An Toàn Vệ Sinh Thực Phẩm cũng bị liên lụy, trên mạng mắng sao họ không kiểm tra cho an toàn.

Tại phòng họp của Khoa An Toàn Vệ Sinh Thực Phẩm.

Bầu không khí thoải mái trong quá khứ dần chuyển sang bầu trời nhiều mây đen trước cơn bão.

Trưởng khoa ngồi ở trên cùng trong phòng họp, đập mạnh vào mặt bàn một cái: "Các người lên mạng đọc bình luận xem, bộ phận an toàn vệ sinh thực phẩm của chúng ta bị công chúng sỉ nhục như thế nào? Ai là người chịu trách nhiệm kiểm tra nhà máy Sữa Ba Con Bò? Tại sao lại không tìm thấy vấn đề gì?”

Trong không khí áp suất thấp, người đàn ông ngồi cuối cùng run rẩy giơ tay lên.

"Trưởng khoa, là tôi phụ trách."

Ông ta là một lão già trong khoa an toàn vệ sinh thực phẩm, tên là Trương Đại Phát, mấy năm trước được vào làm ở đây cũng là do có chút quan hệ người nhà nâng đỡ, xã giao cũng không tệ.

"Thư tố cáo của sữa Ba Con Bò ở chỗ ông à?”

Trưởng khoa nghiêm mặt hỏi ông ta, Trương Đại Phát lập tức sợ hãi: "Đúng là ở chỗ của tôi, trường khoa, ngài có muốn xem không, tôi lập tức lấy ra cho ngài.”

"Bây giờ nhận thức muộn màng thì có ích lợi gì?" Trưởng khoa nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta liền tức giận: "Tại sao ông không chú ý đến nó khi mới nhận được thư tố cáo!”

Khi nhận được thư tố cáo, ông ta đã nhận tiền của người khác, đồng ý nhấn chìm sự việc này xuống.

Những người xung quanh cũng bàn tán xôn xao.

Trưởng khoa sau khi mắng xong cũng dần nhận ra được điều này: "Nói đi, có phải ông nhận tiền hối lộ của người khác không?”

Trương Đại Phát nào dám thừa nhận, vội vàng lắc đầu.

Thật đáng tiếc, dù ông ta có lắc đầu mọi người trong phòng cũng không ai tin.

Thấy mọi chuyện đã xảy ra như thế rồi, nhưng ông ta có c.h.ế.t vẫn không thừa nhận, trưởng khoa thất vọng trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Ông không nói cũng không sao, ông nghĩ rằng người khác không thể điều tra ra sao? Bây giờ mọi chuyện đang ồn ào như này, ngày mai đoàn thanh tra sẽ đến, ai tham ô, ai phạm sai lầm, không ai có thể chạy thoát.”

Đoàn thanh tra.

Nghe được ba chữ này, Trương Đại Phát càng sợ hãi: "Trưởng khoa, tôi thật sự không cố ý, bọn họ đúng là có cho tôi một ít tiền, để tôi đặt thư tố cáo ở dưới cùng của chiếc hộp, ngoài ra tôi không có lấy chút tiền nào.”

Cho đến lúc này, ông ta vẫn còn cãi.

Trưởng khoa không muốn nghe nữa, mở thư tố cáo đang được đặt trên bàn ra.

Khi Hồ Trân Trân viết bức thư này đã đặc biệt hỏi ý kiến của luật sư, cố gắng viết một cách chuyên nghiệp và chi tiết nhất có thể. Trưởng khoa nhìn vào thư tố cáo với ánh mắt kinh hãi.

Chuyện này không phải là ông ta giải quyết sao?

Chờ đến khi người của đoàn thanh tra đến, có thể Trương Đại Phát sẽ liên lụy đến ông ta, cái ghế trưởng khoa này chưa chắc ông đã ngồi vững.

Không ngờ sữa Ba Con Bò lại to gan đến vậy, chuyện thêm chất phụ gia đã đủ lớn rồi, không ngờ lại còn chuyện đút lót.

Nếu ông biết trước chuyện này, ông sẽ không ngầm đồng ý cho cấp dưới nhận chút tiền hối lộ nhỏ này.

Trưởng khoa rất hối hận, nhưng Trương Đại Phát hết lần này tới lần khác đứng bên cạnh lải nhải cầu xin.
Bình Luận (0)
Comment