Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 82

Trong lòng hắn ta cảm thấy chắc chắn Vương Trường Hữu sẽ khai hắn ra, lo lắng đến mức rụng cả tóc, cũng không biết tại sao, vẫn không có ai tới tìm hắn ta.

Chẳng lẽ Vương Trường Hữu thật sự chưa nói sao?

Thỉnh thoảng, Chu chủ nhiệm cũng có suy nghĩ này, nhưng chẳng bao lâu sau, hiện thực lạnh lùng đã đánh thức hắn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tinh thần nhạy cảm của chủ nhiệm Chu bị dọa đến run rẩy một lúc, mới đưa tay cầm lấy điện thoại.

Trên màn hình là một dãy số lạ.

“A lô?” Tim chủ nhiệm Chu đập thình thịch.

“A lô, anh là lão Chu lần trước bán cho tôi 30 thùng sữa Ba Con Bò đúng không?”

Không phải cảnh sát.

Chu chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, “Đúng vậy, là tôi.”

“Cháu trai của ông là người bán sỉ của sữa Ba Con Bò đúng không, biết trước sữa Ba Con Bò sẽ xảy ra chuyện này, nên mới bán hàng cho chúng tôi đúng không? Cháu trai của ông quá ác độc, làm chuyện ác như vậy không sợ tổn thọ sao?”

Chu chủ nhiệm lén bán tất cả sữa Ba Con Bò trong kho hàng ở trường, tiền vào túi rồi, tất nhiên cũng không quan tâm đến việc bị mắng hai câu.

“Anh xem anh nói kìa, chuyện này cũng không phải tôi tố cáo, một người nhỏ bé như tôi, làm sao có thể biết trước công ty sữa đó sẽ xảy ra chuyện chứ.”

Nếu như bình thường, thì những nhà bán lẻ này có thể đã bị hắn ta lừa rồi.

Nhưng trước đó có một kẻ bí ẩn kéo những nhà bán lẻ này vào cùng một nhóm, cả nhóm bị cấm chat, mà trưởng nhóm chỉ gửi một đoạn ghi âm.

“Anh Chu anh lấy đâu ra nhiều hàng để bán thế?”

“Trường học muốn đổi sữa, sữa cũ không dùng nữa nên giao cho tôi xử lý, anh yên tâm, đều là sữa có ngày tháng mới cả, chắc chắn không có vấn đề.”

“Vậy tôi yên tâm rồi, anh cũng biết ngành sữa này quá sâu, tôi thật sự không dám thay anh bán những loại sữa không rõ nguồn gốc đâu, ôi! Nói chuyện phiếm xíu, sao trường học muốn đổi sửa vậy?”

Chủ nhiệm Chu trong ghi âm im lặng một lúc.

“Quên đi, nói thật cho anh biết, anh phải nhanh bán lô hàng này đi, sữa Ba Con Bò bị người ta tố cáo rồi, tin tức này có thể nổ ra bất cứ lúc nào.”

Ghi âm kết thúc, những điều muốn nói cho họ biết thì cũng rất rõ ràng rồi.

Nghe đoạn ghi âm này, nhóm bán lẻ đương nhiên không tin lời giải thích của chủ nhiệm Chu.

“Con mẹ nó, lại lừa tôi”, người đàn ông mở miệng mắng, “Tôi biết cháu trai của ông đã sớm biết chuyện này, bây giờ ông hoàn tiền mua lại cho chúng tôi, chúng tôi có thể bỏ qua cho ông, bằng không sẽ đến trường học làm ầm ĩ, tôi sẽ cho anh bẽ mặt!”

Trường học?

Trong lòng chủ nhiệm Chu bắt đầu suy tính.

Sao nhóm người đó biết hắn làm việc ở trường học chứ?

Cảm thấy mọi chuyện vượt qua dự tính khiến hắn ta lo lắng, dường như có một con hổ núp trong bóng tối, đang ngấp nghé theo dõi hắn ta.

Nếu như cảnh sát phát hiện ra hắn ta tiết lộ thông tin học sinh, thì chủ nhiệm Chu chắc chắn sẽ không bị các nhà bán lẻ đe dọa, làm sao hắn ta chịu phun tiền ra khi đã không còn danh tiếng chứ.

Nhưng cục cảnh sát chậm chạp vẫn chưa tìm ra hắn ta, làm trong lòng chủ nhiệm Chu sinh ra một tia ảo tưởng.

Lỡ như, lỡ như không ai phát hiện ra thì sao.

Khi đó hắn ta có thể yên tâm tiếp tục làm chủ nhiệm, công việc ổn định như cũ, giữ được danh tiếng như bây giờ.

Nếu cục cảnh sát không phát hiện ra hắn ta tiết lộ thông tin học sinh cho Vương Trường Hữu, thì chủ nhiệm Chu chắc chắn sẽ phải hoàn lại số tiền này.

Rốt cuộc hắn ta vẫn còn muốn giữ hình tượng của mình ở trường học.

Do dự mãi, đầu điện thoại bên kia không kiên nhẫn lên tiếng mắng, chủ nhiệm Chu hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”

“Toàn bộ.”

“Bao nhiêu?” Chủ nhiệm Chu không tin hỏi lại lần nữa.

“Tôi nói là tôi muốn toàn bộ, bây giờ những nhà bán lẻ bị anh lừa đều đang ở bên cạnh tôi, mọi người vẫn đang chờ đó, nếu hôm nay anh không hoàn tiền lại, thì ngày mai tập thể chúng tôi sẽ ngồi trước cửa trường.”

“…… Được rồi, hoàn, tôi sẽ hoàn lại tiền.”

Chủ nhiệm Chu cắn răng đồng ý, trong lòng tự an ủi mình.

Cũng may là hắn ta bảo vệ được công việc, số tiền này cũng không cần, nếu giữ được vị trí chủ nhiệm, thì sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội để kiếm lại tiền.

Nghĩ như vậy, hắn ta mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Những nhà bán lẻ hối thúc gấp, chủ nhiệm Chu chỉ có thể ra ngoài chuyển tiền vào số thẻ ngân hàng mà ông ta đề cập.

Chủ nhiệm Chu vốn đang sợ người này lừa đảo, hoặc là một người lén chiếm đoạt tiền từ các nhà bán lẻ khác, sau khi thanh toán xong thì không có cuộc gọi nào khác gọi tới, hắn ta mới dần yên tâm hơn.

Có điều những ngày thoải mái đó không kéo dài được bao lâu.

Hai tiếng sau, nhà trường gửi thông báo, sẽ phát phúc lợi, thế nhưng yêu cầu các giáo viên phải đến trường vào ngày chủ nhật để nhận.

Chu chủ nhiệm là chủ nhiệm bộ phận hậu cần, phải đến kho hàng của trường học trước kiểm kê hàng hóa, nhìn từng giáo viên ký tên.

“Khi nào gửi mà không được, lại gửi hôm nay chứ.”

Chủ nhiệm Chu mắng vài câu, nhanh chóng thay giày rồi đi ra ngoài.

“Thầy hiệu trưởng, hôm nay không phải năm mới cũng không phải ngày lễ, mà lại phát phúc lợi gì vậy?”

Chủ nhiệm Chu mở cửa văn phòng hiệu trưởng ra, mở miệng hỏi.

Khi bước vào cửa trên mặt hắn ta mỉm cười, khuôn mặt hơi hốc hác.

“À, là sữa bò Bách Hoa, Hồ phu nhân nói rằng để cảm ơn các giáo viên ngày thường đã nỗ lực vất vả nên sau này vào ngày mười lăm mỗi tháng, sẽ phát miễn phí một hộp sữa bò cho các giáo viên.”

Thầy hiệu trưởng trả lời hắn ta, nhưng vẻ mặt không còn hiền từ như ngày thường nữa.

“Tiểu Chu à, nếu đã làm sai, thì hãy nhận lỗi đi.”

Nghe thấy thế, chủ nhiệm Chu lập tức không nhịn được cười.

“Hiệu trưởng, ngài nói gì vậy?”

Hiệu trưởng không trả lời hắn ta, người trả lời hắn ta là cảnh sát nhân dân đứng ở phía sau.

“Chu Vĩnh Thắng, anh bị nghi ngờ có liên quan một vụ án, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến để phối hợp điều tra.”
Bình Luận (0)
Comment