Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 91

“Tôi chỉ đến để đăng ký khám chữa bệnh bình thường, như vậy cũng là gây rắc rối sao?”

Hồ Trân Trân không hiểu nổi logic suy nghĩ của anh ta và cô cũng không có ý định muốn hiểu nó.

Cô đứng dậy, "Tôi nghĩ, tôi đã hiểu được trình độ y tế của bệnh viện các anh rồi, tôi xin lỗi bác sĩ, tôi không có ý định mua thuốc giảm đau của anh, xin phép trả lại bác sĩ."

Giọng nói của Hồ Trân Châu vang lên, những lời này nói ra, rất nhiều bệnh nhân đang chờ đợi ở bên ngoài hành lang cũng đã nghe thấy.

Có một người trẻ tuổi cùng bà nội đến khám bệnh phản ứng nhanh nhất, lập tức nói: "Bà nội, bà nghe thấy chưa, cô gái trong đó tâm tình không tốt, nói không chừng lát nữa sẽ xảy ra cãi nhau, chúng ta vẫn là nên tránh những chuyện phiền toái này, về nhà trước đi."

Anh ta hiểu rõ tâm lý bà nội là không muốn xen vào những chuyện phiền toái.

Cho nên đã phóng đại thêm vài câu, trước tiên là phải đưa được bà cụ về nhà đã, sau đó mới có thể khuyên giải để đưa bà đi khám ở bệnh viện khác tốt hơn.

Khi hai người họ rời đi, cứ như thể một công tắc đã được bật lên.

Những bệnh nhân đang chờ đợi trong hành lang, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều có chút ngồi không yên.

Việc rời đi đã trở thành một phản ứng dây chuyền.

Có một người đứng lên, liền có người thứ hai, người thứ ba.

Cửa không đóng hoàn toàn, vì vậy mà bác sĩ trong phòng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ đang diễn ra ở ngoài hành lang.

“Mẹ nó, tôi biết ngay mà, cô là cố ý tới đây để quấy rối!”

Anh ta tức giận mắng một tiếng, "Cút ra ngoài, trong này không hoan nghênh cô, về sau bệnh viện này cũng không hoan nghênh cô đến."

Nói xong, còn muốn trực tiếp dùng tay đẩy Hồ Trân Trân, đuổi người đi.

Giang Thầm đang đứng ở cửa, nhìn thấy vậy, thì liền giống như một viên đạn đại bác nhỏ, lập tức xông vào, đạp vào chân bác sĩ.

“Không được bắt nạt mẹ tôi!”

Bác sĩ bị Giang Thầm đạp một cái, đau đớn mà thay đổi sắc mặt, "Mẹ nó, súc sinh.”

Anh ta vừa nói vừa định ra tay, nhưng may thay Hồ Trân Trân đã phản ứng nhanh chóng, kịp thời kéo Giang Thầm lại.

Người đàn ông này là một tên cặn bã thô lỗ và hèn hạ.

Hồ Trân Châu xem đã như hiểu, không có cách nào dùng lời nói để giao tiếp với loại người này, bọn họ đều là một lũ côn đồ.

Nếu bạn tỏ ra mạnh mẽ, chúng sẽ cư xử một cách ngoan ngoãn, cụp đuôi vào giữa hai chân. Nhưng nếu bạn trông dễ bắt nạt, thì chúng sẽ ngay lập tức thay đổi diện mạo, trở thành một thú dữ.

“Dương Lâm!”

Hồ Trân Trân hét lên một tiếng.

Giây tiếp theo sau khi Giang Thầm xông vào, Dương Lâm cũng đi theo sau, anh ta đủ béo, cũng đủ cao, vừa thò đầu vào trong phòng, ý nghĩ động thủ của bác sĩ liền yếu đi.

“Bà chủ, ngài không sao chứ?”

Dương Lâm lập tức hỏi.

Anh ta còn phải dựa vào Hồ Trân Trân để phát tiền lương cho anh ta nữa, cho nên không thể để cho bà chủ ở bên cạnh mình xảy ra chuyện được.

“Không sao.”

Sau khi nhận được câu trả lời của Hồ Trân Trân, Dương Lâm mới nhìn về phía vị bác sĩ kia.

Dương Lâm có vẻ ngoài rất hung hãn, khi anh ta trừng mắt nhìn bác sĩ, những đường gân trên cánh tay cũng nổi lên, trông như thể có thể tùy ý tung ra một cú đấm.

“Bà chủ, tôi có thể giúp ngài trút giận được không?”

Dương Lâm đã sẵn sàng ra tay, chỉ cần Hồ Trân Trân đồng ý, anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể cho người này thấy nắm đ.ấ.m bao cát là như thế nào.

"Đừng", bác sĩ nhất thời trở nên gấp gáp, "Đây là bệnh viện, sao anh có thể động tay đánh người chứ, anh đây là định quấy rối bác sĩ sao!"

Hồ Trân Trân nở nụ cười.

Thời điểm vừa rồi lúc hắn muốn động thủ, cũng đâu có thấy hắn chính khí lẫm liệt như này.

"Quấy rối bác sĩ cũng phải xem đối phương có phải bác sĩ hay không.", Hồ Trân Trân chất vấn bác sĩ, "Liệu anh có đầy đủ giấy phép để hành nghề bác sĩ không đây?"

“Sao mà tôi không có được!”

Bác sĩ hét lớn: "Làm sao tôi có thể làm bác sĩ mà không có giấy chứng nhận trình độ chuyên môn được, tôi không chỉ có chứng chỉ về trình độ bác sĩ, mà tôi còn có cả chứng chỉ dược sĩ nữa đấy!"

“Thật sao?”

Hồ Trân Trân nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu.

Cô nhìn lướt qua khu vực Tây Kinh Môn được khoanh tròn trên bản đồ hệ thống và hỏi Dương Lâm, “Nơi này chắc cũng nằm trong phạm vi của phố Tây Kinh Môn, tại sao lại cho người khác thuê mở bệnh viện ở đây?”

Dương Lâm lúng túng xoa xoa tay: “Đây là vùng ranh giới, một nửa là địa bàn của ngài, một nửa còn lại thì không phải, lúc tôi tiếp nhận công việc, căn nhà này đã ở đây rồi, muốn để người ta dời đi, cần phải trả tiền phá dỡ ”.

Tiền phá dỡ cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, cộng thêm mảnh đất ở ranh giới này cũng không có tác dụng gì, mà Dương Lâm cũng không muốn gây thêm phiền toái cho mình.

Ai mà ngờ tới bệnh viện này lại có thể nảy sinh mâu thuẫn với bà chủ chứ, lần này thì khó lòng mà xử lý rồi.

Bác sĩ ở bên cạnh nghe được điều này, nhất thời mở to hai mắt nhìn.

Người phụ nữ này là chủ của mảnh đất này sao?

Hắn ta nhìn lên nhìn xuống một lượt, quả thực cách ăn mặc của Hồ Trân Trân, nhìn thế nào cũng không nhìn ra được cô lại là một người giàu có như vậy.

Bác sĩ có chút sợ hãi, nghĩ lại những gì mình vừa làm, chân nhỏ có chút mềm nhũn.

Hắn vừa xúc phạm người này, sẽ không bị trả thù đấy chứ, bây giờ xin lỗi liệu có muộn quá không?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt thì cánh cửa đã bị viện trưởng hùng hùng hổ hổ đẩy ra rồi.

“Là ai dám gây sự trong bệnh viện?”

Viện trưởng mang bộ dáng hùng hổ tiến vào, muốn tìm người tính sổ.

Hồ Trân Trân cũng không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, tiếp tục hỏi Dương Lâm, "Chi phí phá dỡ là khoảng bao nhiêu tiền?"

Dương Lâm nhìn ra cô hiện tại cô đang rất khó chịu, vẻ mặt càng thêm cung kính, "Thưa bà chủ, lúc trước tôi đã cho người tìm hiểu qua, cần khoảng một trăm năm mươi vạn."

“Chính là hai người các ngươi đang gây rối trong bệnh viện à? Có biết đây là nơi riêng tư không. Tôi có thể gọi bảo vệ đến đánh, đuổi hai người ra khỏi đây đấy.”

Viện trưởng đến chậm một bước còn chưa hiểu rõ được tình huống, đã ở bên cạnh Hồ Trân Trân nói nhăng nói cuội.

Câu nói này chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa.

Dương Lâm nghe vậy mí mắt nhảy dựng, ở trong lòng mắng hắn ta một trăm lần.

Người này làm sao có thể ngu xuẩn đến mức này vậy, ngay cả một chút ánh mắt cũng không nhìn ra sao?

“Đuổi đánh tôi đi sao, ha……”

Hồ Trân Trân lặp lại câu nói này một lần nữa, "Trên địa bàn của tôi, tôi là chủ mà lại bị đuổi đánh ra ngoài sao? Có chuyện nực cười như vậy nữa à”

Cô quay đầu nhìn về phía Dương Lâm, lấy thẻ trong ví ra ném cho anh ta.

“Dương Lâm, bên trong có năm trăm vạn, nội trong ngày hôm nay, tôi phải thấy nơi này bị san bằng ngay lập tức.”

“Vâng! Thưa bà chủ!”

Biết bà chủ đang tức giận, Dương Lâm nhanh chóng trả lời.

Lúc này, vị bác sĩ bị gạt bỏ qua một bên kia mới tìm được cơ hội để xen vào: "Viện trưởng! Cô ấy chính là vị đại gia đã mua cả phố Tây Kinh Môn đó!"

“Làm sao có thể?”

Trên mặt viện trưởng lộ ra vẻ như vừa nghe được câu chuyện hoang đường vậy: "Chủ nhân của phố Tây Kinh Môn không phải là một người đàn ông họ Dương sao?"

Nói xong, hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhìn Dương Lâm rồi lại nhìn Hồ Trân Trân, lúc này mới hiểu được quan hệ của bọn họ.

Nhớ lại lời Hồ Trân Trân vừa nói, sắc mặt viện trưởng nhất thời trở nên trắng bệch.

Bọn họ vừa nói cái gì vậy?

Muốn san bằng cái bệnh viện này...
Bình Luận (0)
Comment