Tô Xán nhìn bác sĩ đang xử lý vết thương, trong lòng đầy áy náy.
Cô cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhất thời không biết phải nói gì.
Người đàn ông kia chẳng tỏ vẻ đau đớn gì, chỉ hơi nhíu mày một chút. Thấy cô gái trước mặt cứ im lặng nhìn vết thương của mình, anh cũng không nói thêm gì.
Lúc bác sĩ đang khâu vết thương thì đạo diễn cũng chạy tới, trong lòng thầm khấn đủ các vị thần linh phù hộ độ trì. May mà người bị thương không phải là idol nổi tiếng nào, nếu không thì chắc đám fan cuồng đã xé xác anh ra rồi.
Dù Hạ Cẩm Ngôn là tổng tài nhà họ Hạ, nhưng đây cũng là tai nạn xảy ra trong lúc ghi hình chương trình.
Thấy đạo diễn cứ đứng ngơ ngác không biết làm gì, Hạ Cẩm Ngôn mở miệng trấn an: “Không sao, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi, không liên quan gì đến mọi người.”
Sau khi bác sĩ kê đơn thuốc uống, mọi người liền trở về biệt thự. Trên đường, đạo diễn cũng vội vàng thông báo kết thúc buổi livestream hôm nay.
Suốt quãng đường về, Hạ Cẩm Ngôn như một khối băng lạnh ngắt ngồi trên xe, khiến tài xế cảm thấy không cần mở điều hòa nữa.
Tô Xán muốn mở miệng cảm ơn, nhưng nhìn gương mặt lạnh như tiền kia, lời đến cổ họng lại nuốt xuống.
Khi hai người lên đến tầng hai, chuẩn bị mỗi người một ngã về phòng mình, thấy Hạ Cẩm Ngôn đã đặt tay lên tay nắm cửa, Tô Xán mím môi đứng trước cửa lên tiếng, giọng khẽ khàng: “Chuyện vừa rồi… cảm ơn anh.”
Hạ Cẩm Ngôn khựng lại một chút, quay đầu nói: “Nếu thật sự thành tâm thì thể hiện một chút đi?”
“Hả?”
Thấy cô gái mặt mũi mơ màng, Hạ Cẩm Ngôn khẽ cười: “Dù sao cũng là vì cứu cô nên mới bị thương, vậy mấy hôm tới cô chăm sóc tôi nhé.”
Nói xong chẳng thèm đợi cô đồng ý, đã thản nhiên đẩy cửa vào phòng, để lại Tô Xán đứng đó rối như tơ vò.
Nói đi cũng phải nói lại, cô đúng là nên chăm sóc anh, dù gì người ta cũng vì bảo vệ cô mà bị thương. Nhưng mà trên mạng hiện giờ...
Thôi kệ, mạng xã hội cái gì chứ, ân nhân cứu mạng mình vẫn quan trọng hơn!
Tắm rửa xong, Tô Xán mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt nhẹp, vừa lấy khăn lau đầu vừa cầm điện thoại lên thì thấy có tin nhắn chưa đọc:
“Sáng mai, tôi muốn ăn cháo hải sản.”
…
Sáng hôm sau, Tô Xán vừa ngáp vừa bước vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó cô xuống bếp, mở tủ lạnh ra thấy có tôm bóc vỏ sẵn và bắp ngọt liền quyết định nấu cháo tôm với bắp.
Mọi người cũng lần lượt thức dậy, không hề hay biết chuyện xảy ra hôm qua.
Thấy bóng Tô Xán đang bận rộn trong bếp, Giang Mạc Hiên bước đến hỏi đùa: “Dậy sớm nấu ăn thế, không biết có phần của tôi không?”
“Có chứ, tôi nấu nhiều lắm, lát nữa mọi người cùng ăn.” Tô Xán vừa rút chỉ tôm vừa đáp lại.
Phùng Hiểu Đồng đứng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, bĩu môi, nấu có một bữa sáng thôi mà cũng bám lấy ảnh đế Giang, không biết cô ta có gì tốt khiến ảnh đế mê đến thế.
Tô Thanh đứng bên cạnh thấy cô bạn thân bất mãn thì đề nghị: “Đúng lúc thật, Đồng Đồng nấu ăn cũng rất ngon, thường gửi ảnh cho tôi xem đồ ăn cô ấy làm. Hay là… hai người thi đấu tay nghề nấu nướng đi?”
“Tôi không có ý kiến, chỉ không biết Tô Xán có dám không thôi.” Phùng Hiểu Đồng liếc sang cô gái bên cạnh đang cúi đầu lo việc bếp núc.
Cái kiểu không thèm để ai vào mắt như vậy đúng là khiến người ta chướng mắt.
Tô Xán lúc này không nghĩ gì nhiều, cô chỉ chăm chú xử lý nguyên liệu, đến khi nghe có người gọi tên mình mới ngẩng đầu: “Ai gọi tôi đấy?”
Phùng Hiểu Đồng cố nén cơn giận, ngẩng mặt cười gượng vì biết đang có camera ghi hình:
“Tô Thanh nói là chúng ta có thể thi đấu tay nghề, tôi thì sẵn sàng rồi, không biết cô…”
Cô ta cố tình dừng lại một nhịp, không nói hết câu. Nếu Tô Xán từ chối, thể nào cũng bị dân mạng chụp mũ là “sợ thua không dám chơi” hoặc là “làm màu, giả bộ thanh cao”.
Ngay lúc đó, Hạ Cẩm Ngôn đang đứng trên cầu thang, đôi lông mày nhíu lại định nói gì đó thì nghe thấy cô gái kia bình thản đáp: “Được thôi.”
“Thi nấu cháo thì không hay lắm, hay là tối nay mỗi người làm hai món mặn. Đạo diễn và ekip ăn thử rồi bỏ phiếu.” Phùng Hiểu Đồng đề nghị.
Mọi người lần lượt đồng tình. Tô Xán giả vờ khó xử một chút, sau cùng gật đầu: “Vậy cũng được, tối nay tôi sẽ cố hết sức.” Trong mắt lóe lên một nét tinh nghịch.
[Ai mà chẳng biết Phùng Hiểu Đồng nấu ăn giỏi, rõ ràng là muốn làm Tô Xán mất mặt còn gì!]
[Xem ra mấy tin đồn trên mạng không phải là vô căn cứ…]
[A Hiên à, nhìn cho kỹ cái con trà xanh này đi!]
Sau bữa sáng, mọi người cùng đến bãi biển bắt bề bề.
“Anh Huy sẽ là người hướng dẫn các bạn cách bắt bề bề. Mọi người cố gắng học theo nhé.” Đạo diễn hướng dẫn.
Anh Huy cầm một ống sắt to bằng miệng chén, bắt đầu thị phạm trước.
Ống sắt được làm bằng thiếc, rỗng ruột, to cỡ cánh tay.
Anh chọn một chỗ trên cát có lỗ nhỏ, cắm ống vào sâu rồi rút mạnh ra, quả nhiên có một con bề bề cỡ bàn tay giãy dụa trong đám cát.
“Được rồi, mọi người nhớ cẩn thận. Có gì không rõ cứ hỏi lại tôi.” Anh Huy gãi đầu cười hiền.
Mọi người bắt đầu tản ra tự làm thử.
“Trời ơi, cái ống này nặng quá đi mất!” Phùng Hiểu Đồng than vãn, cô cố gắng cắm ống xuống cát nhưng rút lên chỉ được vài phân.
“Tôi nghĩ việc này chắc nam làm sẽ dễ hơn, tụi mình không đủ sức.” Tô Thanh cũng thử nhưng chẳng khá hơn.
Kha Tuấn đi ngang nghe vậy liền cầm lấy ống trên tay Tô Thanh: “Để anh làm, em ngồi nghỉ chút đi.”
Tô Thanh mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong: “Vậy chúng ta hợp tác nhé. Anh đào lên, em sẽ nhặt cho vào xô.”
Kha Tuấn tất nhiên là vui ra mặt, hai người phối hợp bắt đầu tìm lỗ có bề bề trên bãi biển.
[Tô Thanh đúng là nữ thần, phối hợp với ai cũng đẹp đôi hết!]
[Tránh xa tên họ Hạ kia đi! Tô nữ vương là nhất!]
[Tô Xán của tôi đâu rồi? Sao chương trình không quay đến cô ấy, phân biệt đối xử à?!]
Đến khi máy quay tìm đến Tô Xán thì mới phát hiện cô đã rời khỏi tầm quay của đoàn từ bao giờ rồi.