Ban đầu, cô ấy rõ ràng là mang theo suy nghĩ có thể tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Hủ, mớᎥ đề xuất muốn giúp Nguyễn Linh.
Nhưng bây giờ, dường như việc đến studio làm trợ lý cho Nguyễn Linh lại khiến cô ấy càng thêm mong đợi.
Tô Quân Nhược vẫn chưa hiểu rõ thì thấy Diệp Hủ đi tới.
Diệp Hủ: “Sau đó người kia không còn tìm mẹ gây phiền chứ?”
Nguyễn Linh lắc đầu: “Không.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Hủ nói.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Không hỏi xem hôm nay mẹ chụp ảnh có thuận lợi không sao?”
Diệp Hủ mím môi: “Vậy có thuận lợi không?”
Nguyễn Linh cười: “Tạm ổn.”
Nói rồi cô lại vỗ vai hai cô gái: “Hai cô bé đã giúp đỡ mẹ rất nhiều, còn giỏi hơn cả con nữa đấy.”
Điều này cũng không phải quá đáng.
Trước đây khi chụp ảnh cho người mẫu nữ, Diệp Hủ vẫn còn hơi ngượng ngùng. Dù là làm tạo hình hay chụp ảnh thì cũng không tiện trực tiếp đưa tay chạm vào.
Nhưng Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt thì cũng là con gái như khách hàng, nên việc thay quần áo, chỉnh sửa trang sức gì đó đều rất thuận tiện.
Diệp Hủ gật đầu, lại nhìn Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, mở miệng: “Cảm ơn hai người đã đồng ý giúp đỡ mẹ tôi, vất vả rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Tô Quân Nhược là bĩu môi: “Không cần cảm ơn, dù cậu không nói, tớ cũng sẵn lòng giúp đỡ cô mà.”
Rồi cô ấy mớᎥ nhận ra, Diệp Hủ lại đang chủ động nói chuyện với mình.
Ngày xưa, cô ấy ngày nào cũng đuổi theo Diệp Hủ và Trần Tùng Dương, chỉ muốn nói chuyện với Diệp Hủ thêm vài câu, để ánh mắt của Diệp Hủ dừng lại trên người mình lâu thêm một chút.
Những việc mà ngày xưa cô ấy tha thiết được làm, dường như... cũng không khiến cô ấy vui mừng như tưởng tượng.
Kiều Nguyệt cũng nói: “Đúng vậy, hơn nữa dì đối với chúng tôi rất tốt, còn tính lương cho chúng tôi nữa.”
Tô Quân Nhược ở bên cạnh bổ sung: “Tuy nhiên dù không có tiền, tớ cũng sẵn lòng đến!”
Nguyễn Linh cười khẽ vỗ vào lưng Tô Quân Nhược: rồi, lương là thứ các cháu xứng đáng nhận được, đừng có chăm làm không công giống như Trần Tùng Dương.”
Cô biết, Tô Quân Nhược có thể thực sự không quan tâm đến số tiền này, nhưng hoàn cảnh gia đình của Kiều Nguyệt khác với họ.
Nguyễn Linh trả lương theo mức lương làm thêm ở quán ăn nhanh, tuy không nhiều nhưng cộng lại cũng là một khoản tiền kha khá.
Mấy người nói chuyện vui vẻ đi đến lề đường, rồi Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt cùng nhau rời đi trước.
Diệp Hủ mở cửa xe, Nguyễn Linh cũng thuận tiện ngồi vào ghế sau cùng Diệp Hủ.
Diệp Cảnh Trì nhìn hai người trong gương chiếu hậu, giọng nói hơi mang theo ý cười: “Về nhà ăn cơm?”
“Ừ!” Nguyễn Linh đáp lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
Bận rộn cả buổi chiều, giờ phút này về nhà ăn cơm chính là điều cô mong đợi nhất.
Bữa cơm gia đình
“Tối nay có món gì vậy?” Nguyễn Linh hỏi: “Anh biết không?”
Trước đây nhà họ Diệp luôn có thực đơn, mỗi ngày luân phiên nấu.
Sau khi Nguyễn đến, dì Trương vẫn nấu theo thực đơn, chỉ là thêm cho Nguyễn Linh một số món mớᎥ.
Sau đó, khi xác nhận Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ cũng ăn được cay, dì Trương gấp rút đưa ra một thực đơn mớᎥ, lồng ghép những món ăn nặng đô mà Nguyễn Linh thích vào trong.
Diệp Cảnh Trì trả lời: “Nếu không nhầm thì là cá hấp, trứng chiên tôm, cải thảo xé tay và mao huyết vượng.”
Đôi mắt Nguyễn Linh sáng lên: “Tuyệt quá, em đang muốn ăn mao huyết vượng, còn định hỏi dì Trương khi nào làm nữa.”
Phía trước, vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông.
“Nhưng em chỉ là hỏi bâng quơ, vậy mà anh lại thật sự biết.” Nguyễn Linh cảm thán: “Chẳng lẽ anh đã ghi nhớ hết thực đơn của nhà mình rồi sao?”
Mặc dù biết trí nhớ của Diệp Cảnh Trì chắc chắn là vượt trội hơn người bình thường, nhưng điều này cũng có phần quá đáng.
“Không.” Từ gương chiếu hậu, dường như có thể nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt của Diệp Cảnh Trì: “Nhưng anh đoán em sẽ muốn biết, nên lúc đợi em, anh đã nhắn tin hỏi ông Hà trước.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Anh cũng hiểu em ghê.”
Người đàn ông lại bật cười một tiếng.
Hai người trò chuyện qua lại, chẳng khác gì những cặp vợ chồng có tình cảm mặn nồng.
Diệp Hủ không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh nhưng khóe môi hơi cong lên, trông có vẻ tâm trạng cũng không tệ.
Nguyễn Linh hỏi vu vơ: “Diệp Hủ, trước đây không phải con bảo chú Vương đưa con tới đón mẹ sao?”
Diệp Hủ vốn đang im lặng nghe hai người trò chuyện, nghe vậy khựng lại một chút rồi mớᎥ trả lời: “Ra ngoài thì vừa hay gặp phải, nên cùng đi luôn.”
Nguyễn Linh có chút buồn cười.
“Vừa hay gặp phải” là cách diễn đạt gì, hai cha con này đúng là không thân thiết gì cả.
“À.” Diệp Cảnh Trì vừa đánh lái vừa không hề để ý mà lên tiếng: “Nghe Diệp Hủ nói, chiều nay có người đến studio tìm em gây phiền, nên thằng bé mớᎥ đến đón em.”
Nguyễn Linh nhếch mép: “Là người ở bên Nguyễn Minh Vĩ. Nhưng em đoán là cô ta tự ý đến, chắc Nguyễn Minh Vĩ không có biết.”
Mặc dù chỉ nói chuyện với Nguyễn Huỳnh vài câu, nhưng đã đủ để Nguyễn Linh đưa ra kết luận: trí tuệ không cao, hoặc có thể nói là hơi ngốc.
Bản thân Nguyễn Minh Vĩ thì cũng không chắc có cao minh đến đâu, nhưng dù gì cũng là người lăn lộn trong thương trường mấy chục năm, sao có thể để con gái mình tay không bắt giặc mà đến tìm cô gây phiền.
Vì vậy việc chạy đến studio tìm cô có lẽ là do Nguyễn Huỳnh tự ý làm.
Diệp Cảnh Trì hỏi: “Cần tôi cảnh cáo cô ta một chút không?”
Nguyễn Linh có chút hứng thú: “Anh định làm thế nào?”
Diệp Cảnh Trì: “Bảo trợ lý Bùi đánh tiếng với bên Nguyễn Minh Vĩ."
Nguyễn Linh có chút thất vọng: “Ồ.”
Cô vốn dĩ có chút tò mò, nếu Diệp Cảnh Trì đối mặt với kiểu người như Nguyễn Huỳnh sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Có lẽ cũng giống như khi mình gặp phải chuyện khó hiểu, rất muốn biết người khác khi gặp phải tình huống tương tự sẽ phản ứng như thế nào.
Diệp Cảnh Trì nghe ra sự thất vọng của cô, mỉm cười.
Nguyễn Linh: “Anh cười gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ…” Diệp Cảnh Trì chậm rãi mở miệng, nhưng nói được nửa chừng lại dừng lại: “Không có gì.”
Nguyễn Linh không hài lòng: “Sao lại còn nhử mồi thế?”
Diệp Cảnh Trì: “Em thật sự muốn nghe?”
“Đúng vậy, không thể nào là nội dung không phù hợp với trẻ em đúng không?” Nguyễn Linh nhướng mày nhìn Diệp Hủ: “Nếu là vậy thì thôi.”
“Không có.” Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì bình thản, không thể nghe ra được gì.
Nguyễn Linh càng thêm tò mò, hăng hái thúc giục: “Vậy thì mau nói đi.”
Sau một lúc im lặng, Diệp Cảnh Trì ung dung nói: “Ngày cưới, Lâm Mỹ Nga đưa Nguyễn Huỳnh đến tìm anh”
Nguyễn Linh đã nghe hệ thống nói, Lâm Mỹ Huỳnh là vợ sau của Nguyễn Minh Vĩ, cũng là người đã đuổi mẹ cô đi.
Suy ngẫm câu nói này một lúc, Nguyễn Linh đã hiểu ra được điều gì đó, mắt hơi mở to.
Câu nói tưởng chừng như nhẹ nhàng của Diệp Cảnh Trì, nhưng lại chứa đựng rất nhiều thông tin!
Nguyễn Linh cũng biết, Diệp Cảnh Trì nắm quyền kiểm soát tối cao của tập đoàn Diệp thị, ở độ tuổi ba mươi mấy, trong giới doanh nhân toàn là những người trên năm mươi tuổi thì anh vô cùng nổi bật.
Càng không cần nói đến ngoại hình và vóc dáng của anh, tất cả các chỉ số phần cứng đều đã thuộc top đầu.
Một người như vậy, chẳng cần đoán cũng biết đây là đối tượng kết hôn được vô số hào môn tranh giành.
Nhưng Nguyễn Linh thực sự cũng không ngờ, có người lại táo bạo đến mức, ngay ngày cưới của Diệp Cảnh Trì lại ra tay.
Nguyễn Linh kinh ngạc: “Lâm Mỹ Nga là muốn….để con gái của bà ta đến làm mẹ kế của Diệp Hủ sao?”
Diệp Hủ: “… Đây có phải là điều cậu nên nghe không?”
Thân hình thiếu niên đã hoàn toàn cứng đờ.
Nguyễn Linh vẫn còn đang ngạc nhiên: “Quả nhiên rác rưởi đều xuất hiện theo đống, nhà Nguyễn Minh Vĩ này đúng là … Chậc chậc, quả nhiên không phải một nhà không vào một cửa, đúng là gia đình không bình thường!”
Mình làm tiểu tam còn chưa đủ, còn muốn đến tận nơi gửi con gái làm cùng mình, đúng là đỉnh quá đi!
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh qua gương chiếu hậu.
Khuôn mặt của người phụ nữ hoàn toàn mang biểu hiện nghe được tin tức chấn động, trong sự kinh ngạc lại mang theo chút phấn khích, duy nhất không có ý thức được mình là người trong cuộc.
Diệp Cảnh Trì thu hồi ánh mắt, tâm trạng có chút phức tạp.
Nguyễn Linh thở dài một lúc, sau đó mớᎥ đột nhiên nhận ra một chuyện——
Sau khi cô nghe được chuyện này, phải chăng cô nên ngụ ý, ghen tuông gì đó?
Đầu óc Nguyễn Huỳnh rối như tơ vò, chỉ biết không ngừng lắc đầu lặp đi lặp lại: "Em, em không có……"
"Không cần tranh luận vội." Diệp Cảnh Trì nói: "Chờ đến khi đến đồn cảnh sát làm bản tường trình sẽ có cơ hội nói."
Mặt Nguyễn Huỳnh xám như tro tàn, lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Không, cầu xin anh, đừng——"
"Đi về trước đi." Diệp Cảnh Trì quay người, bình tĩnh nhìn về phía Nguyễn Linh: "Chuyện sau này tôi sẽ cho người xử lý."
Mỗi ngày tan học cậu ấy đều chạy đến chơi, tối ăn cơm mớᎥ về.
Nhưng hầu hết thời gian Diệp Cảnh Trì đều không ở nhà, thi thoảng có ở thì cũng ở trong phòng làm việc.
Trong mắt Trần Tùng Dương, chú Diệp luôn là một nhân vật khó hiểu, rất giỏi, nhưng cũng rất đáng sợ.
"Hủ ca." Trần Tùng Dương hạ giọng nói: “Hay là cậu... giúp tôi giải thích một chút?"
Diệp Hủ lạnh lùng nhìn Trần Tùng Dương, không mảy may động đậy.
Trần Tùng Dương thất bại trong việc cầu cứu, lại lén lút ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh, nhìn cô với ánh mắt mong đợi.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Linh hiện rõ hơn lúc trước, mức khóe môi cô gần như không thể kiềm chế được, nhưng lại cố tình không nói gì.
Trần Tùng Dương: "......"
Cứu mạng! Ai có thể giúp cậu ấy một tay!
Cùng với một cú phanh xe không mấy rõ chiếc xe dừng lại ở một ngã tư, đèn đỏ đã sáng.
Trần Tùng Dương thầm nghĩ "Xong rồi".
Quả nhiên, trong lúc chờ đèn đỏ, Diệp Cảnh Trì quay đầu nhìn Trần Tùng Dương.
Cái nhìn này khiến Trần Tùng Dương toát mồ hôi lạnh.
Nhưng ngay giây tiếp Nguyễn Linh cố nén tiếng cười nói: "Được rồi Diệp Cảnh Trì, anh đừng dọa trẻ con nữa."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: "Tôi rất đáng sợ sao?"
Nguyễn Linh gật đầu một cách nghiêm túc: "Ừ, rất đáng sợ."
"Ồ." Giọng của Diệp Cảnh Trì dường như đang suy ngẫm: “Tôi không biết, hóa ra em sợ tôi như vậy."
"Cũng không phải, em khá gan dạ." Nguyễn Linh tự nhiên trả lời: “Nhưng Trần Tùng Dương mới bị Nguyễn Huỳnh dọa một lần, có lẽ vẫn chưa hồi phục, anh đừng thêm dầu vào lửa nữa."
Trần Tùng Dương nhìn hai người nói qua nói lại, lòng càng thêm kính phục Nguyễn Linh.
"Không hổ là người có thể làm mẹ kế của Hủ ca, đối đáp với chú Diệp chẳng hề lép vế chút nào!"
Diệp Cảnh Trì bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ là rất tò mò, việc tùy tiện nhận mẹ là có ý gì."
Nguyễn Linh cười.
"Trần Tùng Dương." Nguyễn Linh nói: “Vậy cháu giải thích cho chú Diệp biết đi, yên tâm, có cô ở chú ấy sẽ không làm gì cháu đâu."
Khi cô nói đến hai chữ "chú Diệp", Diệp Cảnh Trì chau mày.
Lúc nghe thấy "có cô ở đây" thì lại nhìn Nguyễn Linh với vẻ ẩn ý.
Trần Tùng Dương:
Đến nước này, Trần Tùng Dương quyết tâm liều mạng gật đầu: "Được ạ."
"Thực ra thì......" Trần Tùng Dương cẩn thận nhìn Diệp Cảnh Trì: “Trước đây mấy người chúng cháu cùng nhau đi ăn lẩu, có một người đàn ông đến tìm cô...... tán tỉnh."
Diệp Cảnh Trì khẽ "ừ" một tiếng với giọng điệu bình tĩnh: "Chuyện này chú đã nghe rồi."
Nghe vậy, Nguyễn Linh nhướng mày, quay lại nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "......"
Chàng trai lườm Trần Tùng Dương một cái.
Trần Tùng Dương chìm đắm trong sự căng thẳng khi trả lời câu hỏi của Diệp Cảnh Trì, hoàn toàn không nhận ra.
Cậu ấy tiếp tục nói: "Người đàn ông đó cứ bám riết, cháu sợ anh ta quấy rầy cô, với lại...... nhất thời nóng nảy, nên cháu bèn nói với anh ta là cô đã kết hôn và có con rồi."
Diệp Hủ ở bên cạnh khẽ nhắc nhở: "Cậu nói, đó là mẹ của cậu."
Trần Tùng Dương: "......" Hủ ca, lúc này có cần nghiêm túc như vậy không?
"Đúng." Trần Tùng Dương cắn răng gật đầu: “Chính là như vậy."
Trần Tùng Dương lấy hết can đảm nhìn Diệp Cảnh Trì: "Chú Diệp, chú đừng hiểu lầm! Cháu thật sự chỉ là nói năng không suy nghĩ, tuyệt đối không có ý gì khác! Cũng tuyệt đối không phải là muốn bám víu làm thân với cô!"
"Thì ra là vậy." Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì rất bình thản, thậm chí có thể coi là rất ôn hòa: “Không sao, cũng không tính là bám víu làm thân. Cháu và Diệp Hủ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cũng không khác anh em ruột là mấy."
Trần Tùng Dương nghe xong thì sửng sốt.
Đây là...... có ý gì?
Có phải anh đang nói rằng cậu ấy có thể nhận Nguyễn Linh làm mẹ không?
Trần Tùng Dương đã hoàn toàn choáng váng, nhưng có một điều cậu ấy vẫn rất rõ ràng.
Mặc dù cậu ấy rất thích cô Nguyễn, nhưng đối với cậu ấy, Nguyễn Linh giống bạn bè hơn, hoặc giống như chị gái nhà hàng xóm, nói chung không có chút liên quan nào với từ "mẹ".
Hơn nữa, nếu cậu ấy thực sự nhận, dù chỉ là mẹ kế thì Hủ ca cũng tuyệt đối không bỏ qua cậu ấy!
Nghĩ đến điều này, toàn thân Trần Tùng Dương run rẩy, liên tục lắc đầu: "Không cần không cần, thật không cần! Chú nói đùa rồi!"
Nhưng dường như đã quá muộn, Trần Tùng Dương liếc sang bên cạnh, quả nhiên thấy Diệp Hủ đang nhìn mình với vẻ mặt không thiện cảm.
Nội tâm Trần Tùng Dương bắt đầu rên rỉ, cậu ấy oan ức quá!
"Hủ ca, tôi thật sự không có ý đó!" Ánh mắt Trần Tùng Dương chân thành đến mức không khác gì đang thề thốt: “Hủ ca, tôi đảm bảo, x Trần Tùng Dương tôi đây chỉ có một mẹ, tuyệt đối sẽ không nhận người thứ hai!"
Diệp Hủ: "......"
Đèn xanh bật lên, xe ô tô chầm chậm khởi động.
Cùng lúc đó, một tiếng cười nhàn nhạt cũng vang lên, sau đó càng lúc càng lớn.
Trần Tùng Dương ngơ ngác nhìn sang, nhìn thấy Nguyễn Linh đang cười không ngừng, rồi nhìn lại Diệp Cảnh Trì.
Hai tay Diệp Cảnh Trì chống trên vô lăng, mắt vẫn nhìn đường, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Có vẻ như ngoài cậu ấy ra, không ai coi trọng câu nói vừa rồi của Diệp Cảnh Trì.
Cuối cùng Trần Tùng Dương cũng hiểu ra.
Vừa rồi chú Diệp đang đùa à?
Hay là, cố ý chọc giận Diệp Hủ?
……
Thôi bỏ đi, nghĩ không ra.
Người ta nói đàn ông phải được rèn giũa mớᎥ biết thể hiện sự chu đáo, chẳng lẽ thật sự là đạo lý người trước trồng cây người sau hái quả ư?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ rằng có ngày cô thực sự sẽ bắt đầu thấy tiếc, không đành lòng để "cái cây này" cho người khác đến hưởng ké.
...
Sau bữa tối no nê, trước tiên Nguyễn Linh xử lý ảnh trong máy tính ở phòng khách, rồi gửi ảnh gốc cho khách hàng.
Sau đó cô vươn vai, suy nghĩ xem tối nay nên làm gì.
Làm việc phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi thì mới có hiệu quả cao, ngoại trừ tên cuồng công việc như Diệp Cảnh Trì.
Vì vậy, những bức ảnh này Nguyễn Linh định sáng mai dậy rồi từ từ sửa, trước hết tối nay cứ thư giãn đã.
Sau một hồi phân vân giữa trò chơi âm nhạc trước đây và trò chơi kinh doanh mới tải gần đây, Nguyễn Linh quyết định đi hỏi Diệp Hủ trước.
Hôm nay cô lướt qua mạng xã hội, phát hiện một trò chơi đối kháng hai người, đã tải xuống trên máy tính bảng, rất hợp để gọi Diệp Hủ cùng chơi.
Vừa lên tầng hai, cửa phòng làm việc của Diệp Cảnh Trì mở ra.
Nguyễn Linh nhìn qua với vẻ ngạc nhiên, tai của người đàn ông này là tai chó à? Sao lại nhạy thế?
Diệp Cảnh nhìn động tác của cô, hỏi: "Muốn đi tìm Diệp Hủ sao?"
Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ, một mình hơi buồn, đi hỏi xem Diệp Hủ có thời gian chơi game cùng không."
Diệp Cảnh Trì lặng không nói.
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Sao vậy? Có phải tiếng em đi lên cầu thang quá lớn, làm phiền anh rồi không?"
Diệp Cảnh Trì: "Không có."
Nguyễn Linh không hiểu: "Vậy sao anh không làm việc tiếp đi?"
Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc: "Công việc hôm nay đã kết thúc rồi."
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Sớm vậy sau?"
Sau đó cô mớᎥ nhận ra, gần đây Diệp Cảnh Trì hình như thường xuyên kết thúc công việc vào giờ này.
Có vẻ như lời anh nói với mình trước đây rằng công việc không còn bận rộn như trước nữa, thời gian cũng nhiều hơn, không phải là nói bừa.
Chỉ là hình ảnh Diệp Cảnh Trì thức khuya làm việc cuồng nhiệt, đã khắc sâu trong lòng Nguyễn Linh, nhất thời cô chưa quen được.
Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng.
"Vậy tốt quá rồi." Nguyễn Linh nói vu vơ: “Lát nữa chúng em chơi game thì không cần lo lắng tiếng ồn quá lớn sẽ làm phiền anh."
Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn cô, không biết đã im lặng đến lần thứ mấy rồi.
Nguyễn Linh thắc mắc sao Diệp Cảnh Trì vẫn chưa đóng cửa, sau đó cô nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông có một loại cảm xúc, rất hiếm khi xuất hiện.
...
Nguyễn Linh bừng tỉnh: "Anh cũng muốn chơi cùng sao?"
"Nhưng mà..." Nguyễn Linh hơi nhăn mặt khó xử: “Trò chơi đó là trò đối kháng giữa hai người."
Diệp Cảnh Trì: "......"
"Chơi game liên tục không tốt mắt." Diệp Cảnh Trì cất giọng trầm thấp: “Ngoài việc chạy qua chạy lại giữa và studio, mấy ngày nay em cũng không ra ngoài nhiều, có muốn đi dạo không?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Cũng được."
Ban ngày mùa hè quá nóng, Nguyễn Linh không thích ở ngoài.
Nhưng buổi tối nhiệt độ vừa phải, đi dạo không tệ, còn có thể hít thở không trong lành.
Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: "Vậy là đi gọi Diệp Hủ, hay là em đi?"
Gương mặt Diệp Cảnh Trì vốn đang mang theo nụ nhàn nhạt, nghe vậy sắc mặt bỗng khựng lại.
Nguyễn Linh hiểu ý, tinh tế nói: "Từ trước đến nay anh rất ít gọi Diệp Hủ đi dạo, vậy được, để em đi!"
Nói rồi cô bước lên lầu với bước chân nhẹ nhàng.
...
Khuôn viên bên trong khu biệt thự đều là những căn biệt thự đơn lập, không có cửa hàng gì, chỉ có đủ loại cây cối và bụi rậm.
Nguyễn Linh cảm thấy nếu đi dạo trong khu biệt thự, khả năng cao là Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì sẽ như hai con rùa rụt cổ, còn cô thì phải tốn công tìm chủ đề để nói chuyện.
Chẳng thà ở nhà chỉnh sửa ảnh còn hơn, ít nhất cũng không phải khô miệng.
Vì vậy cô đề nghị, đi đến một nơi xa hơn để đi dạo.
Lái xe khoảng 10 phút, có một khu phố đi bộ tương đối sầm uất, còn có người nhảy múa ở quảng trường.
Trước đây khi Nguyễn Linh đi xe qua, đã luôn muốn đến đó.
Vì vậy, trước tiên ba người họ ngồi xe của tài xế đến khu phố đi bộ, sau đó mới xuống xe bắt đầu đi dạo.
Nguyễn Linh lấy cớ rằng tiền phải tiêu cho đúng chỗ, đi bộ cũng phải đợi đến lúc quan trọng rồi mới đi, không thể lãng phí sức lực trước.
Vào đúng dịp nghỉ hè, gần đến tám giờ tối khu phố đi bộ rất náo nhiệt, hai bên đường đều là những người bán hàng rong, còn có rất nhiều người cha mẹ dẫn theo con nhỏ đi dạo.
Nhìn thấy xung quanh những chiếc xe đẩy nhỏ đầy màu sắc và những người đi đường nói cười vui vẻ, Nguyễn Linh hít một hơi không khí mát mẻ của đêm hè, cảm thấy cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đây mới là cuộc sống chứ! Nguyễn Linh âm thầm cảm thán.
Bây giờ đồ chơi của trẻ em ngày càng hiện đại, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng bay phát sáng, cối xay gió lấp lánh, đồ chơi bay trên trời.
Nguyễn Linh đi một mình ở phía trước, hưng phấn nhìn xung quanh.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười nhìn Nguyễn Linh, đúng lúc lên tiếng: "Có gì thích thì cứ mua, tôi có mang theo điện thoại."
Nguyễn Linh quay đầu nhìn anh, đây là muốn giúp cô trả tiền sao?
Mặc dù những món đồ chơi này có lẽ cũng không đắt lắm, cô hoàn toàn có thể tự mua, nhưng câu nói của Diệp Cảnh Trì quả thực khiến tâm trạng của cô vui vẻ hơn nhiều.
Nguyễn Linh chớp mắt, giả vờ từ chối: "Không hay đâu, em thấy chúng toàn là đồ mà bố mẹ mua cho con nít chơi thôi."
Nói rồi cô chợt có sáng kiến, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "?"
"......Con không còn là trẻ con nữa." Diệp Hủ bình tĩnh chỉ ra.
Nguyễn Linh cười tít mắt: "Đúng, con là đứa trẻ lớn."
Diệp Hủ: "......"
"Diệp Hủ." Nguyễn Linh chỉ tay vào con bướm phát sáng đang bay lượn trong không trung ở đằng xa: “Con thấy con bướm bay kia có vui không?"
Diệp Hủ im lặng nhìn Nguyễn Linh một lúc.
"......Cũng được." Cuối cùng cậu nói.
Nguyễn Linh hài lòng, nhướng mày nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Người phụ trách trả tiền đâu?"
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì mang theo ý cười, rất phối hợp: "Có."
Sau đó anh đi tới, dưới sự tiếp đón nhiệt tình của người bán hàng, nhanh chóng lấy điện thoại ra thanh toán.
Diệp Cảnh Trì từ tay người bán hàng nhận lấy con bướm đồ chơi, đưa cho Nguyễn Linh đang đi tới chậm rãi bên Diệp Hủ.
Mặc dù hầu hết những người mua đồ chơi đều là trẻ em, nhưng cũng có đôi khi xuất hiện một người lớn "lẫn lộn" như Nguyễn Linh.
Người bán hàng đã sớm quen với chuyện này, nhiệt tình biểu diễn cách chơi cho Nguyễn Linh xem một lần.
Chơi cần một chút kỹ năng, hai lần đầu Nguyễn không thành công, đến lần thứ ba cuối cùng cũng khiến con bướm bay lên.
Nguyễn Linh vui mừng hét lên một tiếng, chạy lon ton đi bắt lấy.
Diệp Cảnh Trì dịu dàng đi theo sau Nguyễn Linh, giúp cô chú ý đến những người xung quanh.
Nguyễn Linh nhặt con bướm lên, chơi thêm hai lần nữa, đã có thể không cần chạy mà bắt gọn một cách thành thạo.
Cô vẫn chưa cảm thấy đủ, vì vậy ánh mắt cô liếc nhìn hai người đàn ông lớn nhỏ, cuối cùng đưa con bướm trên tay cho Diệp Cảnh Trì.
"Anh thử xem." Nguyễn Linh rất vui vẻ: “Em đã nắm được bí quyết rồi, nếu anh không biết thì em có thể dạy anh!"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, nhận lấy con bướm đồ chơi.
Rồi trong ánh mắt mong đợi của Nguyễn Linh, anh vặn động cơ.
Ánh mắt Nguyễn Linh dõi theo đồ chơi, nhìn nó bay lên quay vòng, lơ lửng trong không trung một lúc, rồi lại rơi xuống tay Diệp Cảnh Trì một cách ổn định.
Sau khi đỡ lấy, Diệp Cảnh Trì còn không quên nhìn Nguyễn Linh một cái.
Nguyễn Linh: "......"
Tên đàn ông trẻ con!
Mặc dù cô cũng không đỡ hơn là bao.
Khi thấy Diệp Cảnh Trì xuất hiện, ngỡ ngàng trong chốc lát, cặp vợ chồng kia liền tiến lên.
"Tổng giám đốc Diệp, lâu rồi không gặp..."
"Thật trùng hợp quá tổng giám đốc Diệp, chúng tôi vừa gặp vợ và con trai của cậu ở đây, mọi người còn đang trò chuyện vui vẻ."
Diệp Cảnh Trì gật đầu khẽ ra hiệu, nụ cười nhã nhặn: "Chờ một lát.”
Nói rồi, Diệp Cảnh Trì đi đến bên cạnh Nguyễn Linh.
Người đàn ông cúi xuống đặt hai ly trà sữa đang cầm trên tay lên ghế dài, giọng nói dịu dàng: "Xem có thích loại nào không, em và Diệp Hủ mỗi người chọn một ly, vừa uống vừa đợi anh."
Nguyễn Linh: "Được."
Diệp Cảnh Trì lại dịu dàng nói với Diệp Hủ: "Giúp mẹ con mở trà trái cây, ở đây với cô ấy một lát rồi bố sẽ quay lại."
thiếu niên khẽ nói được: "Con biết rồi."
Xong xuôi mọi chuyện, Diệp Cảnh Trì mới đứng dậy đi về phía cặp vợ chồng kia.
Bên kia, hai người vợ chồng đã đến há hốc mồm.
Hai quen biết Diệp Cảnh Trì bao nhiêu năm, chưa từng thấy anh như thế này.
Diệp Cảnh Trì là người đàn nho nhã, nhưng đồng thời cũng là một doanh nhân quyết đoán, trước mặt người khác luôn là vẻ ngoài ôn hòa nhưng không kém pнần xa cách, khí chất đầy mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại ở trước mặt vợ và con trai, anh lại hoàn toàn thu lại uy phong, dịu dàng đến mức khó tin.
Còn chưa nói tới, cậu thiếu niên Diệp Hủ vốn lạnh lùng, không ai có thể ép buộc, lại ngoan ngoãn lời ngồi bên cạnh cô.
Trong lòng hai vợ chồng tràn ngập sự khó tin, chỉ muốn lập tức tìm hiểu xem vợ mới của Diệp Cảnh Trì là người thế nào.
Chỉ tiếc là hiện tại điều kiện không cho phép, hai người thu lại sự tò mò, bắt đầu trò với Diệp Cảnh Trì với vẻ mặt tươi cười.
...
Năm phút sau, hai vợ chồng rời đi, trước khi đi còn đặc biệt chào hỏi Nguyễn Linh và Diệp Hủ một lần nữa.
Diệp Cảnh Trì nhìn về phía Nguyễn Linh đang uống trà trái cây, khóe mắt mang theo ý cười: "Buồn chán sao?"
Nguyễn Linh nhai nhẹ ống thành thật nói: "Có chút."
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì có chút bất đắc dĩ: "Cũng hết cách, dây chuyền sản xuất mới của họ muốn hợp tác với Diệp thị, nhưng tôi đã từ chối một lần rồi. Lần này tình cờ gặp lại, họ khó tránh khỏi muốn thử lại lần nữa."
Nguyễn Linh nhíu mày, hình như đây là lần đầu tiên Diệp Cảnh Trì nói chuyện công việc với cô.
Cô có chút tò mò: "Vậy anh có đồng ý không?"
"Không." Diệp Cảnh Trì nghiêm túc trả lời: “Trước giờ tôi không có ý định đồng ý với họ, nên nhập nhằng với họ, nói sẽ xem xét lại."
Nguyễn Linh cười ra tiếng: "Anh nói với em như vậy, không sợ đến lúc đó em vạch trần anh trước mặt người ta, nói anh giả dối sao?"
Diệp Cảnh Trì nhướng mày: "Trong giờ nghỉ mà họ để làm phiền vợ và con trai tôi, tôi kiên nhẫn trả lời họ, đã là cho họ mặt mũi rồi."
Nguyễn Linh chớp mắt.
"Chưa kịp hỏi anh." Cô chỉ tay vào hai ly trà sữa chưa mở nắp trên ghế bên cạnh, chuyển chủ đề: “Chúng ta chỉ có ba người, sao anh lại mua bốn ly?"
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh thật sâu.
Sau anh mới chậm rãi nói: "Tôi đã xem bản đồ, gần đây chỉ có một cửa hàng đồ uống, hai loại mà em nói trước đó đều không có. Tôi sợ mua không đúng ý em, nên đã chọn thêm vài loại khác nhau."
Nguyễn Linh "Ồ" một tiếng.
Chẳng trách, cô vừa rồi còn có chút thắc mắc, sao những ly mà Diệp Trì mang về không phải hai loại mà cô nói.
Tuy nhiên, mấy ly này cũng khá ngon, cô tự chọn cho mình một ly xoài, đưa Diệp Hủ một ly cam.
Nguyễn Linh lại hỏi: hai ly còn lại anh uống?"
Cảnh Trì mỉm cười: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Vì vậy, đầu tiên Nguyễn Linh liệt kê ra kế hoạch tuyển dụng, quyết định trong thời gian này sẽ từ từ chú ý.
Ở trên xe trả lời tin nhắn suốt chặng đường, vừa xong thì đúng lúc tới nhà.
Khi chuẩn bị lên lầu, Diệp Cảnh Trì gọi tên Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên quay lại.
Cô không nghĩ ra lúc này, Diệp Cảnh Trì còn có chuyện gì để tìm mình.
Đồng thời Diệp Hủ cũng quay lại nhìn một cái, ánh mắt liếc qua giữa hai người, sau đó dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Khi rời đi, bước chân có phần vội vàng.
Nguyễn Linh: "..."
Phản ứng của Diệp Hủ khiến cô cũng suýt nghĩ rằng mình sẽ xảy ra chuyện gì đó với Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh: "Sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái rồi mớᎥ hỏi: "Em gần đây... bận lắm sao?"
Nguyễn Linh không hiểu ý của anh, trả lời anh một câu: "Cũng bình thường, có bận thì cũng không bằng anh."
Đúng là tuần này thì cô không quá bận, mấy khách hàng đặt lịch đều là tuần sau mới đến chụp, nếu nói bận thì cũng là tuần sau.
Diệp Cảnh Trì do dự một chút, không nói ngay.
Điều này khiến Nguyễn Linh càng thêm ngạc nhiên.
Có chuyện gì mà khiến Diệp Cảnh Trì cũng phải do dự không biết có nên nói hay không?
"Không sao, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi." Nguyễn Linh thẳng thắn nói: “Nếu không muốn em sẽ từ chối anh, không khách sáo đâu."
Biểu cảm của Diệp Cảnh Trì thoáng có chút ngạc nhiên, sau đó bật cười.
"Cũng không có gì, chẳng qua gần đây có một buổi tiệc tối." Diệp Cảnh Trì nói: “Là một buổi tụ họp của một số người bạn cũ, năm nào cũng chỉ có hai cha con tôi tham gia, nhưng năm nay có chút khác biệt."
Nguyễn Linh đã hiểu ra, khác biệt chính là cô và Diệp Cảnh Trì vừa mớᎥ kết hôn.
Vì vậy, trong những dịp như vậy, người vợ mới cưới của Diệp Cảnh Trì là cô, cũng nên tham dự.
Nguyễn Linh: "Thời gian là khi nào?"
Diệp Cảnh Trì trả lời: "Thứ bảy tuần này."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Được."
Tuần này cô không có nhiều việc, chỉ cần dành thời gian chỉnh sửa những bức ảnh chụp vào ban ngày. Nếu có khách hàng mới muốn đặt lịch, chỉ cần tránh ngày thứ bảy là được.
Mặc dù cô không có nghĩa vụ phải phối hợp với Diệp Cảnh Trì, nhưng những việc như vậy đều là có qua có lại.
Diệp Cảnh Trì bình thường chưa bao giờ yêu cầu cô làm bất cứ điều gì, cũng tôn trọng thời gian của cô. Vậy thì cô với tư cách là vợ trên danh nghĩa, thỉnh thoảng dành thời gian đi cùng Diệp Cảnh Trì tham dự các hoạt động cũng không sao.
Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ tham gia loại hình hoạt động này, còn có chút mới lạ.
Thấy Nguyễn Linh đồng ý nhanh chóng như vậy, Diệp Cảnh Trì hơi nhếch mép cười: "Được. Vậy tôi sẽ nói ông Hà, để ông ấy giúp em chuẩn bị. Em có gì không hiểu thì có thể hỏi trực tiếp tôi, cũng có thể hỏi ông Hà hoặc là trợ lý Bùi."
Nguyễn Linh:
Vừa rồi Diệp Cảnh Trì hỏi một cách thận trọng, còn đặc biệt thử thăm dò cô, khiến Nguyễn Linh càng thêm tò mò.
Thế là cô lại hỏi: "Lúc nãy nếu nói em nói không có thời gian thì sao?"
Biểu cảm của Diệp Cảnh Trì hơi thay đổi, thu ánh mắt lại: "Vậy thì tôi chỉ có thể giống như trước đây, cùng Diệp Hủ đi thôi."
Nguyễn chớp mắt nhìn anh.
Cô cảm thấy, cách nói chuyện và giọng điệu của người đàn ông khi nói câu này, có chút đáng thương.
Nhưng chỉ là một cảm giác thoáng qua, ngay sau đó Diệp Cảnh Trì lại ngẩng đầu nhìn cô, mặt không biểu cảm.
"À." Diệp Cảnh Trì liếc nhìn bàn tay đang thả lỏng của Nguyễn Linh: “Trước đây có nói đến nhẫn cưới, em có tìm thử không?"
Nguyễn Linh giật mình.
Cô đã quên mất.
Trước đây hình như cô có nghĩ đến một lần, nhưng ngay sau đó cô lại bị những việc khác phân tâm.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy việc mua nhẫn không phải việc quá quan trọng.
Nguyễn Linh thành thật trả lời: "Em vẫn chưa kịp để ý, sao vậy?"
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: "Lần này đi dự tiệc, có thể sẽ cần."
Nguyễn Linh chợt hiểu.
Đúng vậy, có thể vợ chồng bình thường thì chẳng ai để ý đến việc đeo nhẫn hay nhiều người lười chắc cũng cất trong hộp rồi.
Nhưng người có địa vị như Diệp Cảnh Trì, có lẽ cũng giống như người của công chúng vậy. Không đeo nhẫn bị người ta nhìn thấy, rất có thể sẽ bị đồn thổi là ly hôn.
Nhưng Nguyễn Linh thực sự không mấy mặn mà với chuyện mua nhẫn đôi.
Cô không phải là không thích trang sức, chỉ là sở thích trang sức của cô từ đã rất thủy chung, chỉ thích những thứ lấp lánh.
Khi còn nhỏ, bố mẹ dẫn cô đi mua dây buộc tóc, cô đã nhìn trúng một chiếc được đính đầy đá lấp lánh. Từ đó chỉ thích mỗi nó, ngày nào đi học cũng phải dùng chiếc dây đó để buộc tóc.
Sau này lớn lên cũng vậy, quần áo của Nguyễn Linh thường là kiểu dáng đơn giản, nhưng trang sức lại là những thứ cầu kỳ, lấp lánh.
Còn nhẫn đôi thì không giống như nhẫn kim cương, thường là vòng trơn, cùng nhất là đính kim cương nhỏ, không phù hợp với gu thẩm mỹ "kỳ quặc" của cô.
"Hay là..." Nguyễn Linh ngẫm nghĩ: “Dùng cái trước đó đi?"
……
Khi Diệp Cảnh Trì rời đi, dường như anh còn có chút do dự.
Nguyễn Linh cũng không chắc chắn lắm.
Tuy nhiên, cô nghĩ, Diệp Cảnh Trì bận rộn như vậy, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ này mà tính toán với cô đâu nhỉ?
Vì vậy, cô nhanh chóng quên đi chuyện này, bắt đầu thư giãn trước khi đi ngủ——
Nguyễn Linh lấy máy tính bảng ra, bắt đầu chơi trò chơi kinh doanh nhà hàng mà cô vừa tải xuống gần đây.
[Ký chủ chú ý, sắp——Ủa?]
Nguyễn Linh lười biếng đổi giấy dán tường cho "nhà sau đó hỏi: "Làm gì mà kinh ngạc vậy?"
[Hôm nay dữ liệu trong cơ sở dữ liệu rõ ràng là có một nhiệm vụ chính tuyến chưa được công bố! Sao bây giờ lại biến mất rồi?]
Nghe thấy vậy, Nguyễn Linh cũng có chút hứng thú: "Hả? Nhiệm vụ chính tuyến không phải là tuân theo cốt truyện gốc của cuốn truyện sao?"
[Đúng vậy! Vì vậy, nhiệm vụ chính tuyến thường sẽ không thay đổi.]
Nguyễn Linh: "Trừ khi?"
[Trừ khi cốt truyện gốc bị thay đổi!]
Nguyễn Linh giật mình: "Cốt truyện gốc bị thay đổi?"
[Đúng vậy! Nếu cốt truyện gốc bị thay đổi thì nhiệm vụ chính tuyến cũng có thể bị thay đổi.]
Nguyễn Linh trầm ngâm: "Vậy thì sao?"
Hệ thống suy nghĩ: [Trừ khi xảy ra biến cố gì đó, cốt truyện gốc không thể tiếp tục được, vậy thì rốt gì……]
Nguyễn Linh: “Vậy cậu đọc cho tôi nghe mấy nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo đi, để tôi giúp cậu phân tích thử.”
[Được, nhiệm vụ tiếp theo là——Đợi đã!]
Hệ thống cuối cùng cũng nhận ra: [Cô đang dụ tôi!]
Nguyễn Linh thở dài: “Bị cậu phát hiện rồi.”
Trước đây cô đã hỏi hệ thống, có thể công bố nhiệm vụ trước thời hạn không, đã bị từ chối.
Nghe nói nhiệm vụ sẽ được điều chỉnh liên tục dựa trên tình hình thực tế, vì vậy chỉ có thể được phát hành cho ký chủ vào thời gian và địa điểm cụ thể.
“Vậy thì tôi cũng không thể giúp cậu được.” Nguyễn Linh nhướng mày, tỏ vẻ sung sướng.
Hệ thống rất kiên trì: [Không được, tôi nhất định phải tìm ra nguyên do mọi chuyện! Chờ tôi đi xem lại cốt truyện gốc đã.”
Nguyễn Linh cũng không vội vàng, tiếp tục trang trí “nhà hàng” của mình trên máy tính bảng.
Mười phút sau, hệ thống cuối cùng cũng lên lại.
[Tôi hiểu rồi! Trong cốt truyện gốc, cô chủ động đề nghị với Diệp Cảnh Trì, muốn cùng anh ấy tham dự bữa tiệc. Nhưng hôm nay Diệp Cảnh Trì đã mời cô trước, vì vậy nhiệm vụ không còn nữa.]
Nguyễn Linh suy ngẫm.
[Tuy nhiên, vấn đề không lớn! Chỉ là một biến động nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện phát triển của tổng thể thế giới.]
Nguyễn Linh chớp mắt.
“Nếu vậy.” Nguyễn Linh bỗng nhiên nói: “Nối tôi ly hôn với Diệp Cảnh Trì ngay bây giờ, liệu tất cả nhiệm vụ chính tuyến có biến mất không?”
[? ? ?]
Hệ thống rất ngạc nhiên: [Cô muốn làm gì?]
Nguyễn Linh vô tội: “Tôi chỉ hỏi thôi.”
[Không được! Nếu ký chủ thực hiện thay đổi quá lớn, sự phát triển của cốt truyện không thể tự phục hồi, toàn bộ thế giới sẽ trở nên không ổn định, thậm chí có khả năng sụp đổ!]
“Được rồi.” Nguyễn Linh tiếc nuối nói: “Tôi biết rồi.”
[Nói chung, ký chủ tuyệt đối không được có suy nghĩ nguy hiểm như vậy!]
“Biết rồi.” Nguyễn Linh nói: “Cậu có thể đi rồi, đừng làm phiền tôi chơi game.”
Sau khi không yên tâm nhắc nhở cô nhiều lần, hệ thống cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Nguyễn Linh vừa di chuyển ngẫu nhiên trên máy tính bảng vừa suy nghĩ.
Cô thực sự không có ý định ly hôn ngay, cô đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, studio cũng vừa mới có khởi sắc.
Nguyễn Linh muốn tạm thời giữ nguyên hiện trạng, đợi tình hình của studio ổn định rồi tính tiếp cũng không muộn.
Nhưng lời của hệ thống cũng thực sự nhắc nhở cô, xem ra nhiệm vụ chính tuyến sẽ thay đổi theo sự thay đổi của tình hình thực tế, vậy sau này cô có thể lợi dụng điều này.
Những ngày tiếp theo, Nguyễn Linh đã sửa xong tất cả những bức ảnh cho Vệ Lam.
Vệ Lam vô cùng hài lòng, nóng lòng muốn đăng ảnh chín ô lên vòng bạn bè.
Tuy nhiên, lần này bức ảnh chụp theo chủ đề Thất Tịch, cho nên cô ấy phải kiềm chế, chỉ đăng một tấm ảnh tự sướng ngày hôm đó để làm phần giới thiệu.
Sáng thứ tư, quản gia Hà tìm thấy Nguyễn Linh, hỏi cô có cần giúp đỡ để chuẩn bị trang phục và trang sức cho bữa tiệc hay không. Còn nói nếu có nhu cầu, có thể bảo bên thương hiệu đến nhà.
Nguyễn Linh nghe xong mắt sáng lên, lập tức đồng ý.
Nguyễn Linh nhổ xương gà ra, liếm môi, rồi mớᎥ thắc mắc hỏi: “Tại sao không thi hành ngay?”
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì dừng lại trên môi cô nửa giây, sau đó trả lời: “Dù sao cô ta cũng có quan hệ huyết thống với em, nếu em có ý kiến khác…”
Nguyễn Linh đang cầm một chiếc chân gà khác, nghe vậy thì chớp mắt.
Diệp Cảnh Trì dường như luôn lo lắng cô còn tình cảm với những người trong nhà họ Nguyễn, lần đó trước khi cảnh cáo Nguyễn Minh Vĩ, anh cũng đặc biệt hỏi ý kiến của cô.
Theo mô tả của hệ thống, trước đây nguyên chủ dường như thực sự vẫn còn tình cảm với nhà họ nguyễn, luôn hy vọng vào Nguyễn Minh Vĩ.
Nhưng hiện tại Nguyễn Linh hoàn toàn không có, cô chỉ cảm thấy gia đình đó thật kỳ lạ.
Vì vậy, Nguyễn Linh bình tĩnh nói: “Yên tâm, bây giờ em chỉ thấy chán ghét những người nhà họ Nguyễn đó, không có tình cảm khác.”
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
……
Ăn xong tối, Nguyễn Linh cầm máy tính đi ra ban công, chỉnh sửa ảnh cho khách.
Hôm qua và sáng hôm nay cô đã sửa xong phần lớn, tối nay vừa vặn hoàn thành nốt mấy tấm cuối.
Thực ra không chỉ Vệ Lam mong chờ thành phẩm, bản thân Nguyễn Linh cũng mong chờ thành phẩm đầu tiên chụp cho khách sau khi studio khai trương.
Lần này từ việc lên ý tưởng thiết kế chủ đề đến việc bố trí cảnh, đến việc chụp ảnh thực tế, cô đều tốn rất nhiều chất xám và thể lực.
Trải qua bao nhiêu ngày như vậy, giờ nhìn thấy thành phẩm cuối cùng trong tay mình đã hoàn thành, là một việc rất có thành tựu.
Cuối cùng cũng sửa xong tấm ảnh cuối, Nguyễn Linh gửi cho Vệ Lam, tiếp theo lại tự mình ngắm nghía một lúc với vẻ hài lòng.
Sau đó cô ấy đứng, duỗi người rồi miệng lẩm bẩm: “Quá đẹp!”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau: “Cái gì đẹp?”
Nguyễn Linh giật mình, quay lại trừng mắt với anh: “Sao anh đi lúc nào cũng không có tiếng vậy, hay anh cố ý dọa em?”
Diệp Cảnh Trì bất lực: “Không có, là em quá tập trung.”
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn
Vẻ mặt Diệp Cảnh Trì dịu dàng, ánh mắt cũng rất chân thành.
Tất nhiên quan trọng nhất, vẫn là chủ nhân của đôi mắt này quá đẹp.
Là một người mê trai, Nguyễn Linh trong phút chốc mềm lòng vài phần.
Cô quay sang trả lời câu hỏi đầu tiên của người đàn “Em vừa rồi nói, ảnh em chụp quá đẹp.”
Đôi lông mày Diệp Cảnh Trì khẽ động, hỏi cô: “Có phiền cho tôi xem chút không?”
Nguyễn Linh lập tức từ chối: “Tất nhiên không được!”
Diệp Cảnh Trì có vẻ hơi ngạc nhiên.
Nguyễn Linh nghĩ anh có thể đã hiểu lầm điều gì đó, vì vậy cô giải thích thêm: “Là ảnh em chụp cho khách hàng, nên không tiện cho anh xem.”
là ảnh của mình, có lẽ cô sẽ thực sự có hứng thú cho Diệp Cảnh Trì xem.
Tuy nhiên, đó là ảnh của Vệ Lam, bất kể là vì tính chuyên nghiệp hay đạo đức nghề cô đều không nên tùy tiện cho người khác xem ảnh của khách hàng.
Diệp Cảnh Trì cũng hiểu ra: “Xin lỗi.”
Nguyễn Linh rộng lượng nói: “Không sao, anh cũng không biết.”
Diệp Cảnh nhìn cô, đột nhiên nói: “Lần trước nói muốn đến studio của em xem, vẫn chưa có dịp.”
Nghe vậy, Nguyễn Linh tò mò nhìn Diệp Cảnh Trì.
Anh thực sự quan tâm đến studio của cô hay chỉ đang tìm chủ đề để nói chuyện?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói: “Anh muốn xem thì lần sau khi em đi dựng cảnh, anh có thể theo em.”
Bộ ảnh chủ đề Thất Tịch có thể kéo dài khoảng một tháng, nhưng cô cũng đã có ý tưởng cho chủ đề tiếp theo ở trong lòng.
Tuy nhiên, không gian studio có hạn, một số đạo cụ cần được sử dụng lại.
Vì vậy, cô vẫn chưa bắt đầu cụ thể, cần đợi đến khi cần sử dụng khung cảnh cũ mớᎥ bắt đầu dựng lại.
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên một tia cười: “Được.”
Nguyễn Linh lại nghiêm túc nói: “Tuy nhiên cũng không thể cho anh tham quan phí, anh đến thì cũng phải làm khổ sai cho em.”
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng kéo dài âm “ồ”: “Khổ sai gì đây?”
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Đến lúc đó anh sẽ biết. Thế nào? Bây giờ hối hận còn kịp.”
Diệp Cảnh Trì khẽ cười một tiếng, nói: “Không hối hận.”
Giọng nói của anh rất hay, còn cố ý nói chậm lại.
Vì vậy, ba chữ này nghe có vẻ hơi quyến rũ.
Trái tim Nguyễn Linh xuyến xao, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Cũng nhờ Diệp Cảnh Trì chủ động chuyển chủ đề: “À, vẫn chưa hỏi em, chụp hôm đó diễn ra suôn sẻ chứ?”
Ánh mắt của người đàn ông, có vẻ thực sự quan tâm, không giống như đang xã giao.
Nguyễn Linh do đó cũng trả lời một cách nghiêm túc: “Cũng được, khách hàng phối hợp rất tốt, Tô Quân Nhược…À, anh có thể không biết, hai người bạn cùng lớp của Diệp Hủ cũng giúp em rất nhiều.”
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng “Anh biết Tô Quân Nhược, mẹ cô bé và anh cũng coi như là bạn
Nguyễn Linh bị anh gợi lên chút tò mò: “Ồ? Anh và mẹ của Tô Quân Nhược có biết nhau?”
Trong tiềm thức của cô, nghe một người như Diệp Cảnh Trì nói ra từ “bạn” thì chắc cũng có trọng lượng nhất định.
Diệp Cảnh Trì đã nói là bạn cũ thì chắc chắn là thật sự có giao tình.
Nguyễn Linh và Tô Quân Nhược đã rất thân thiết, nhưng vẫn chưa gặp được mẹ của Tô Quân Nhược, cũng hoàn toàn không hiểu rõ đối phương.
Cô luôn chỉ nghĩ Tô Quân Nhược yêu đơn phương Diệp Hủ, nhưng không ngờ rằng nhà họ Diệp và nhà họ Tô lại có gì đó sâu xa.
thấy câu hỏi của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một lúc: “Nói ra thì hơi dài, em muốn ngồi xuống nghe không?”
“Được.” Nguyễn Linh gật đầu, cô rất thích hóng hớt tám chuyện mà.
Đặc biệt là người kể câu chuyện này lại là Diệp Cảnh Trì, danh tiếng và thành tích của anh dường như cũng vô hình chung tăng thêm một lớp bảo đảm cho mức độ hấp dẫn của câu chuyện.
Sau đó, cô đột nhiên nhớ ra một vấn đề, Diệp Cảnh Trì đến tìm cô, vốn dĩ muốn làm gì?
lẽ lại là đến cô tán gẫu, kể chuyện cho cô nghe sao?
Nguyễn Linh có chút bối rối nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Ánh mắt của người đàn ông mang theo ý cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cũng lộ ra vài phần dịu dàng: “Sao, lại không muốn nghe rồi?”
Giọng điệu này, càng giống như muốn kể chuyện ru ngủ cho cô.
Nguyễn Linh quyết định không nghĩ nhiều nữa, cô gật đầu:“Nghe!”
Không nghe thì quá phí!
Linh hoàn toàn không hay biết, vẫy tay thúc giục anh:“Nào, kể đi.”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì rất trầm, thậm chí có chút khàn: “Ừm.”
Người đàn ông chậm rãi đi đến chiếc ghế đối diện Nguyễn Linh, ngồi xuống.
Sau một lúc im lặng, Nguyễn Linh chớp mắt:“Hả? Còn không bắt đầu à?”
Để một câu chuyện thôi mà, cũng đâu có cần vòng vo vậy chứ.
Ánh mắt sâu thẳm của Cảnh Trì hướng về cô, cuối cùng cất lời.
“Mẹ của Tô Quân Nhược là Tô Cầm, là bạn cùng trường khoa chính quy trên tôi mấy cấp. Năm tôi vào học thì cô ấy mớᎥ tốt nghiệp không lâu, ở trường cũng có chút danh tiếng.”
Giọng kể của người đàn ông lành lạnh, trầm lắng mà nhẹ nhàng, kể chuyện mang đến cảm giác như thủ thỉ bên tai.
Nguyễn Linh đã nhanh chóng tiến vào trạng thái, hỏi anh: “Vậy sao? Thế chắc chắn cô ấy có chỗ hơn người rồi.”
Cô đã xem lý lịch của Diệp Cảnh Trì, anh học chuyên ngành chính ở trường nổi danh nhất cả nước. Mẹ Tô Quân Nhược có thể nổi danh ở một trường như vậy, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Diệp Cảnh Trì không tỏ ý kiến, chỉ ừ một tiếng.
Rồi anh lại tiếp tục nói: “Rất nhiều người biết Tô Cầm, bởi vì cô ấy vừa tốt nghiệp thì đã lấy một doanh nhân rất nổi tiếng ở nơi đó.”
Nguyễn Linh mở to hai mắt: “Vậy à?”
Thực ra lúc này nếu suy nghĩ kỹ một chút, những lời đồn thổi này được nói từ miệng Diệp Cảnh Trì, dường như có chút kỳ lạ.
Nhưng lúc Diệp Cảnh Trì kể chuyện biểu cảm rất bình tĩnh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, tựa như chỉ là với tư cách một người ngoài cuộc đang thuật lại sự thật, không hề có bất kỳ ý “nói xấu người khác” nào.
Vì vậy Nguyễn Linh cũng không cảm thấy có gì khó chịu, chỉ là tò mò nghe tiếp.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục nói: “Sau khi cưới năm năm, chồng cô ấy bất ngờ qua đời, là tai nạn xe cộ.”
Nguyễn Linh nghe đến mê mẩn: “Sau đó thì sao?”
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì vẫn không có gì thay đổi:“Do thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản đều do cha mẹ của bên kia thừa kế. Tô Cầm và con gái còn đang học mẫu giáo của cô ấy không được một xu nào, cũng không được nhận bất kỳ cổ phần nào.”
“Nghe nói cái thỏa thuận trước hôn nhân đó có thời hạn là mười năm, lúc đó nhiều người cảm thán cô ấy thật xui xẻo, thời hạn mới qua được một nửa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Biểu cảm của Nguyễn Linh không thể che giấu sự ngạc nhiên,
Trước khi Diệp Cảnh Trì thực sự bắt đầu kể, cô không ngờ đó sẽ là một câu chuyện kịch tính như vậy.
Phải thừa nhận rằng Nguyễn Linh đã bị câu chuyện này thu hút.
Cô không khỏi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Biểu cảm của Diệp Cảnh Trì vẫn bình thản, nhưng những gì anh nói lại khiến người ta ngạc nhiên:“Sau đó Tô Cầm dựa vào các mối quan hệ tích lũy được trong 5 năm hôn nhân, từ con số không bắt đầu tiến quân vào ngành thời trang. Hiện tại công ty do chồng cô ấy để lại đã phá sản, công ty do Tô Cầm thành lập lại phát triển đến bây giờ.”
Nguyễn Linh thấp giọng thốt lên một tiếng, từ tận đáy lòng cảm thán:“Cô ấy thật giỏi!”
Theo như lời đồn, trong trường trung học mà Diệp Hủ theo học, chỉ có nhà họ Diệp có thực lực ở trên nhà họ Tô.
Do thói quen và định kiến, Nguyễn Linh luôn nghĩ mẹ của Tô Quân Nhược là một bà nội trợ toàn thời gian của gia đình giàu có.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, trên người mẹ Tô Quân Nhược lại có một câu chuyện thú vị và quanh co đến vậy, thật sự có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết truyền cảm hứng.
Và cho đến lúc này, Nguyễn Linh mới đột nhiên nhận ra, mẹ của Tô Quân Nhược cũng họ Tô.
Có nghĩa, theo xác suất cao, sau khi chồng qua đời thì Tô Cầm đã đổi họ cho Tô Quân Nhược, để con gái theo họ mình.
Ngẫm nghĩ xong, Nguyễn Linh lại nhớ ra một chuyện, hỏi Diệp Cảnh Trì: "Đây chỉ là câu chuyện của mẹ Tô Quân Nhược, anh chưa kể cho em nghe, hai người gặp nhau thế nào?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Khi cô ấy bắt đầu khởi nghiệp thì rất cần tiền, nhưng không ai coi trọng cô ấy, cũng không ai chịu đầu tư. Lúc đó tôi vừa tiếp quản tập đoàn Diệp Thị, cô ấy đến tìm tôi và tôi đã đồng ý."
Nguyễn Linh tò mò: "Tại sao? Chẳng lẽ lúc đó anh có mắt nhìn người, nhìn thấy tiềm năng của cô ấy, dự đoán sau này cô ấy sẽ có thành tựu lớn ư?"
Diệp Cảnh Trì đang nói về lý do anh và Tô Cầm biết nhau, vì vậy hai người trước đó chắc chắn không có quan hệ gì.
Nói thật, kết hợp với ngoại hình của Tô Quân Nhược và câu chuyện vừa rồi, Nguyễn Linh đoán mẹ của Tô Quân Nhược hẳn là cũng xinh đẹp, nhưng cô không nghĩ đó là lý do.
Một phần là do cô hiểu Diệp Cảnh Trì, nhưng phần lớn hơn là, Nguyễn Linh cảm thấy mẹ của Tô Quân Nhược chắc chắn không phải dựa vào lợi thế ngoại hình để xây dựng doanh nghiệp.
Có thể đạt được thành tựu như vậy, chắc chắn là nhờ vào năng lực của bản thân, chứ không phải đi theo con đường tắt.
Nghe Nguyễn Linh suy đoán, Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng.
"Trong mắt em, tôi thần thánh như vậy sao?" Diệp Cảnh Trì nói.
Câu trả lời như vậy có nghĩa là không phải.
Nguyễn Linh càng tò mò hơn: "Vậy thì tại sao?"
Diệp Cảnh Trì trả lời: "Bởi vì kế hoạch kinh doanh của cô ấy viết rất tốt, trong cuộc đàm phán cũng chuẩn bị rất chu đáo, nên đã thuyết phục được tôi."
Nguyễn Linh: "……Ồ."
Câu trả lời này rất phù hợp với phong cách của Diệp Cảnh Trì, cũng rất hợp lý.
Chỉ là so với tình tiết có phần kịch tính vừa rồi thì lại thiếu một chút kịch tính.
Diệp Cảnh Trì bật cười:“Đã nghe câu chuyện rôi, có cảm nghĩ gì?”
Nguyễn Linh chớp mắt:“Cảm nghĩ là, mẹ của Tô Quân Nhược thật sự rất xuất sắc!”
Mặc dù Diệp Cảnh Trì chỉ kể một cách bình thường, không có bất kỳ tô vẽ nào, nhưng Nguyễn Linh vẫn từ đó phác thảo ra một hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ.
Thông minh, kiên cường, gan dạ, cẩn thận, có đầu óc kinh doanh, cũng biết cách tận dụng lợi thế mối quan hệ.
Chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng vực dậy tinh thần sau khi chồng mất, mang theo con gái nhỏ, tạo dựng được một chỗ đứng trong lĩnh vực kinh doanh hầu như bị đàn ông chiếm lĩnh.
Sau khi hồi tưởng lại câu chuyện một lần nữa, Nguyễn Linh lại cảm thán: “Thật sự rất giỏi, hy vọng sau này em cũng có thể giống cô ấy.”
Người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, luôn là đối tượng mà Nguyễn Linh kính trọng và học tập.
Cô sẽ kiên trì mở studio chụp ảnh của riêng mình, ngoài việc muốn thực hiện ước mơ thời thơ ấu, cũng xuất phát từ nỗi khát khao trong sự nghiệp cá nhân.
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh đầy ẩn ý:“Là dạng nào?”
Nguyễn Linh giật mình, nhận ra câu nói của mình dường như có hàm ý không rõ ràng.
Dù sao, câu chuyện truyền cảm hứng này bắt nguồn từ việc chồng của Tô Cầm gặp tai nạn xe hơi và qua đời.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh cũng nghe ra Diệp Cảnh Trì đang cố tình trêu chọc cô.
Vì vậy, Nguyễn Linh không cam tâm mà trả lời anh một câu:“Không sao, cũng không nhất thiết phải góa bụa, ly hôn cũng tương tự vậy mà.”
Lời nói vừa dứt, không khí trở nên im lặng.
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì đột nhiên u ám.
……
Gần đây, Diệp Cảnh Trì luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, đôi khi còn rất dịu dàng khi ở trước mặt Nguyễn Linh.
Đến nỗi khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh, Nguyễn Linh mới đột nhiên nhớ lại đánh giá mà cô đưa ra về người đàn ông này ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Lòng dạ thâm sâu, vui buồn không lộ rõ, khó trêu vào.
Nguyễn Linh cũng không ngờ rằng hai chữ “ly hôn” lại khiến Diệp Cảnh Trì có phản ứng lớn như vậy.
Mặc dù trước đây hai người chưa bao giờ đề cập đến, nhưng đây không phải là sự đồng thuận giữa họ sao?
Dù là vì ơn nghĩa hay gì đi nữa, cuối cùng cũng phải có một ngày hai người chấm dứt, không thể cứ thế mà sống cả đời.
Hơn nữa, cô vẫn chưa chính thức đề cập đến hai chữ này, chỉ là nói bừa thôi.
May thay, giống như Nguyễn Linh đã nói cách đây không lâu, cô rất gan dạ.
Cho nên, sau khi không khí im lặng trong vài giây, Nguyễn Linh bình tĩnh mở lời:“Có chuyện gì vậy?”
Cô nghĩ Diệp Cảnh Trì cũng sẽ ung dung như không có chuyện gì mà cho qua chuyện này, giống như cách anh đối xử với cặp vợ chồng tình cờ gặp mặt cách đây vài ngày.
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn nhìn cô chăm chú, vẻ mặt không rõ ràng.
Không biết mất bao lâu, cuối cùng Diệp Cảnh Trì mớᎥ trầm giọng mở lời:“Em muốn ly hôn?”
Nguyễn Linh: “.....”
Nếu theo bản năng, lúc này cô có thể đã trả lời anh một cách dứt rằng “phải”.
Nhưng suy cho cùng, do sự tồn tại của hệ thống, cô không thể ly hôn với Diệp Cảnh Trì ngay lúc này.
Điều đó có nghĩa là cho dù thế nào đi nữa, cô và người đàn ông này cũng sẽ phải sống chung dưới một mái nhà trong một thời gian không ngắn.
Về tình về lý, nói gì đó quá chắc đều không có lời.
Nguyễn Linh: “.....Không có.”
Đối diện với ánh mắt của Diệp Cảnh Trì, cô hơi do dự, nhưng vẫn không nhịn được mà bổ sung:“Ít nhất giờ thì chưa muốn.”