Sau khi Nguyễn Huỳnh tự ý đi tìm Nguyễn Linh gây rắc rối rồi bị giam giữ, Nguyễn Minh Vĩ trút cơn giận lên người Lâm Mỹ Nga.
Cuối cùng, Nguyễn Huỳnh thì ở trong đó, Nguyễn Hạo Sâm thì lại là đứa con trai ông ta rất trông mong, cho nên Lâm Mỹ Nga đã trở thành đối tượng duy nhất để ông ta giải tỏa.
Nghe thấy những lời này, Lâm Mỹ Nga chỉ cảm thấy đầu óc lại có một trận choáng váng, suýt nữa không thở nổi.
Nếu không phải do Nguyễn Minh Vĩ không có năng lực, không thể đưa Huỳnh Huỳnh của bà ta vào nhà họ Diệp, bà ta có cần chịu đựng sự uất ức này không!
Lâm Mỹ Nga hít một hơi thật sâu, cố gắng chịu đựng: "Là thế này, hôm nay em nhận được một món quà từ bà Lâm... Nhà họ trước đây không phải còn xem thường chúng ta sao. Em cứ nghĩ là trong công việc kinh doanh của anh có gì biến đổi nên mới hỏi."
"Nhà họ Lâm?" Hàng lông mày của Nguyễn Minh Vĩ nhíu chặt hơn: "Vậy sao không nhanh chóng lấy ra cho tôi xem!"
Lâm Mỹ Nga chịu đựng nỗi uất ức lấy quà, đưa cho Nguyễn Minh Vĩ: "Là một chiếc bật lửa, em đã tìm kiếm thử, nó có giá hơn mười nghìn tệ đấy. Trong đó còn có một bức thư, mà em không dám mở."
Nguyễn Minh Vĩ nhận lấy với vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn bật lửa mà trực tiếp mở bức thư.
Nhìn mãi, sắc mặt của Nguyễn Minh Vĩ bắt đầu không ổn.
Lâm Mỹ Nga ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi?"
Nguyễn Minh Vĩ nhìn Lâm Mỹ Nga, sắc tái xanh nói: "Nhà họ Lâm muốn gặp Nguyễn Linh, hỏi tôi có thể giúp đỡ giới thiệu không."
Lâm Mỹ Nga kinh ngạc thốt lên: "Cái gì? Gặp nó sao?"
Nguyễn Minh Vĩ liếc mắt, không thèm để ý đến người phụ nữ không hiểu biết này.
Ông ta tự lẩm bẩm: "Hôm qua là ngày nhà họ Mạnh tổ buổi tiệc từ thiện, năm ngoái tôi cũng tham dự. Chỉ có điều năm nay, nhà họ Mạnh không mời chúng ta."
Nói rồi, Nguyễn Minh Vĩ đột nhiên tỉnh ngộ: "Chắc chắn là Nguyễn Linh đã làm gì đó trong tiệc, khiến nhà họ Lâm muốn lấy lòng nó!"
Nhưng sau khi đưa ra kết luận này, Nguyễn Minh Vĩ chỉ cảm thấy thái dương của mình bắt đầu giật giật, sắc mặt cũng thay đổi.
Mấy ngày trước ông ta còn đang đau khổ vì không nhận được lời mời dự tiệc, kết quả Nguyễn Linh không những được đi, mà còn dễ dàng được nhà họ Lâm coi trọng.
Phải biết là nhà họ Lâm đã chấm dứt hợp tác với ông ta vì hiệu quả kinh doanh của nhà họ Nguyễn không được tốt.
Nguyễn Minh Vĩ đã đi cầu xin vài lần, nhưng đều ngoài nóng trong lạnh, lần cuối cùng thậm chí còn bị đuổi ra ngoài.
Giờ đây, màn kịch này chỉ khiến Nguyễn Minh Vĩ cảm thấy mặt mũi và lòng tự trọng của mình bị người ta chà đạp dưới chân, chà đi chà lại.
Lâm Mỹ Nga ở bên cạnh nghe được đại khái cũng hiểu ra.
Thì ra tình hình kinh doanh của nhà họ Nguyễn chẳng có gì khởi sắc, đối phương đến tặng quà, là muốn lợi dụng họ để lấy lòng Nguyễn Linh!
Sau khi vui mừng, ngay lập tức đã thất vọng, một luồng tuyệt vọng dâng lên trong đầu Lâm Mỹ Nga.
Lâm Mỹ Nga hoa mắt, chân cũng theo đó mà mềm nhũn, nữa thì đứng không vững.
Tuy nhiên, Lâm Mỹ Nga có thể chịu đựng được Nguyễn Minh Vĩ năm như vậy, cũng không phải người yếu đuối.
Bà ta cố gắng gượng dậy, cắn răng đưa ra đề xuất: "Vậy, Minh Vĩ à... anh đi nói chuyện với Nguyễn Linh xem? Xem nó có thể... không?"
Nói chưa hết lời, Nguyễn Minh Vĩ đã ném thẳng hộp quà mặt Lâm Mỹ Nga: "Ẩu tả! Ý của cô là bảo tôi đi cầu xin Nguyễn Linh sao?"
Nếu đối phương là Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Minh Vĩ vẫn có thể hạ mình.
Dù sao, trên thương trường, không chỉ mình ông ta là người phải đi cầu xin Diệp Cảnh Trì.
Nhưng bảo ta đi cầu xin Nguyễn Linh ?
Nguyễn Minh Vĩ chỉ cần nghĩ đến đứa con gái lớn của mình, không làm được gì, chỉ xứng đáng để ông ta sai khiến và gọi đến khi nào thích thì ông ta lại cảm thấy muốn ngất đi vì tức giận.
Nguyễn Linh để quản gia chất tất cả quà tặng lên trà ở phòng khách.
Nhìn thấy đống quà tặng gần như thành một ngọn núi nhỏ, Nguyễn Linh đã hết sức nóng lòng.
Điều quan trọng không phải nội dung và giá trị của món quà, mà là cảm giác được tự tay bóc quà.
Cũng giống như cảm giác khi mở kiện hàng sau khi mua sắm trực tuyến, chỉ khác là do chưa biết trước nên còn có thêm cảm giác bất ngờ nữa.
Tuy nhiên, dù háo hức đến mấy, trước khi chính thức mở quà, Nguyễn Linh vẫn nhắn tin cho Diệp Cảnh Trì trước.
[Nguyễn Linh: Phu nhân của các gia đình đã gửi cho em rất nhiều quà, em đã nhờ quản gia gửi danh sách cho anh rồi]
[Nguyễn Linh: Nhưng em vẫn chưa biết quà tặng là gì]
[Nguyễn Linh: Nếu giờ em mở ra, mà quà tặng quá đắt giá, anh có phải tìm cách trả không?]
Tất nhiên cô sẽ không nghĩ đến việc tự trả
Cho dù dùng tiền của Diệp Cảnh Trì, cô cũng phải tốn khá nhiều tế bào não để nghĩ xem nên tặng gì, lại còn phải xem xét địa vị và thân phận của đối phương nữa.
Loại việc phải động não nhiều như vậy, Nguyễn Linh tuyệt đối sẽ không gánh vác cho mình.
Không lâu sau, đối phương đã trả lời.
[Diệp Cảnh Trì: Cứ mở ra hết đi.]
[Diệp Cảnh Trì: Thích thì giữ lại, không thích thì giao cho ông Hà xử lý.]
[Diệp Cảnh Trì: Chuyện trả lễ, em không cần suy nghĩ.]
Nguyễn Linh thở phào nhẹ nhõm.
Theo nhận thức của cô, Diệp Cảnh Trì tuyệt đối không phải loại người vì mặt mũi mà liều chết.
Nếu anh đã nói như vậy thì chắc chắn là không có vấn đề gì.
[Nguyễn Linh: Vậy thì em không khách sáo nhé!]
Cô nghĩ rằng cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc ở đây.
Dù sao, Diệp Cảnh Trì vẫn đang làm việc, với lại trông anh cũng không thích tán gẫu trong giờ làm việc.
Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn mới lại xuất hiện trong khung trò chuyện.
[Diệp Cảnh Trì: Nếu có gì đặc biệt, cũng có thể nói cho tôi biết.]
[Diệp Cảnh Trì: Để tôi tham khảo.]
Nguyễn Linh chớp mắt.
Hả? Đây là có ý định tặng quà cho cô sao?
"Thì đương nhiên rồi..." Nguyễn Linh nói đến nửa chừng, mớᎥ phản ứng lại: “Diệp Hủ."
Ánh mắt Diệp Hủ lộ ra vài phần vô tội: vậy?"
Nguyễn Linh hơi nhíu mày: "Đừng nói con đang gài bẫy mẹ đấy nhé?"
Ánh mắt Diệp Hủ lóe lên một chút: "... Không có."
Nguyễn Linh không tin: "Hay là, con là do bố con cử đến làm nội gián?"
Diệp Hủ: "..."
Chàng trai dời ánh mắt đi: "Không phải."
Nguyễn Linh nghi ngờ: "Thật không?"
Diệp Hủ nhìn cô, giọng điệu ủ rũ: "Tất nhiên. Trước đây mẹ và tên Từ gì đó nói chuyện, con cũng không có ý định nói với bố."
Nguyễn Linh chớp mắt, nhớ lại một lúc đó thì đúng là vậy thật.
Cô nhìn thấu tâm tư của Từ Thần Diên, anh ta cố tình dùng từ ngữ mập mờ, chứ không phải thực sự si cô, nên cũng không coi là chuyện gì to tát.
Nhưng nếu đứng ở góc độ của Diệp Hủ, đột nhiên một người đàn ông lạ mặt gọi cô bằng biệt danh thì sức ảnh hưởng vẫn khá lớn.
Chỉ là lúc đó phản ứng của Diệp Hủ quá bình thản, thậm chí còn không hỏi cô một câu, nên Nguyễn Linh cũng không nghĩ tới chuyện này.
Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ lúc đó Diệp Hủ đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội, mới quyết định giúp cô che giấu?
Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười, cũng hơi bất ngờ.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Hủ, đối phương cũng đang nhìn cô, ánh mắt dường như còn có chút tủi thân.
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Được rồi, là mẹ sai rồi, xin lỗi con."
Diệp Hủ sững sờ.
Rồi nhanh chóng quay mặt đi: "Con không phải có ý đó, mẹ không cần xin lỗi."
Linh nhìn Diệp Hủ, nghi ngờ nếu tiếp tục đề cập đến chủ đề này, chàng trai lại đỏ mặt nữa.
Cô quyết định nhân từ tha cho Diệp Hủ, đổi chủ đề khác.
Cánh tay của Diệp Hủ vẫn ngoan ngoãn đặt trên đùi, giữ nguyên tư thế ngửa lòng bàn tay khi cô xịt nước hoa cho cậu.
Nguyễn Linh cẩn thận ngửi thử.
Mùi hương là mùi hoa hồng, dường như còn có hương hoa mộc lan, pha lẫn một chút hương tiêu đen.
Là hương nước hoa điển hình của phụ nữ, nhưng khí chất của chàng trai thực sự quá sạch sẽ và tươi mát.
Đến nỗi đã trung hòa đi sự mềm mại và trưởng thành của hoa hồng, bất ngờ là lại không hề lạc quẻ.
Nguyễn Linh trầm ngâm nói: "Mùi này cũng khá thơm, hay là khi nào có thời gian mẹ sẽ mua cho con một chai nước hoa nhé."
Trực tiếp dùng nước hoa nữ thì hơi lạ, nhưng có thể mua loại tương tự.
Nghe vậy, cơ thể của Diệp Hủ cứng đờ.
Rồi toàn thần đều viết rõ sự chối: "……Không cần đâu ạ."
Nguyễn Linh bị dáng vẻ của cậu chọc cười, không còn kiên trì nữa: "Thôi được rồi, vậy thì thôi."
Cô cũng nghĩ bừa thôi, nghĩ kỹ lại thì học sinh cấp ba xịt nước hoa hình như không thực tế lắm.
Nguyễn Linh lại tò mò hỏi: "Vậy bố con thường ngày có dùng nước không?"
Diệp Hủ do dự một chút: "Chắc không dùng đâu."
Nguyễn Linh gật đầu.
Cô cũng nhớ ra, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi nước hoa nào trên người Diệp Cảnh Trì.
Đến gần thì thỉnh thoảng sẽ ngửi thấy một mùi bưởi thoang thoảng, Nguyễn Linh đoán đó là mùi nước cạo râu của Diệp Cảnh Trì.
Diệp Hủ mím môi, đột nhiên hỏi: "Mẹ định mua nước hoa cho bố à?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, nghiêm túc nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi lung tung."
Diệp Hủ: "..."
...
Bữa tối, Diệp Cảnh Trì thản nhiên hỏi về chuyện quà tặng.
"Hôm nay nhận quà, có cái gì thích không?"
Nguyễn Linh đang tập trung ăn cơm, nghe vậy suy nghĩ một lúc: "Có vẻ cũng không có gì đặc biệt thích lắm."
Ngoài chai nước hoa đặt riêng, cô không mấy quan tâm đến những thứ còn lại.
Đũa của Diệp Cảnh Trì dừng lại một lúc.
Khi nói chuyện với người khác, người đàn ông luôn tự nhiên, không bao giờ kiên trì truy hỏi điều gì.
Nhưng lần này, Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc, lại hỏi: "Vậy, bình thường thì thích cái gì?"
Lời này vừa nói ra, ngay cả Diệp Hủ cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Nếu phải nói thì có một chiếc nhẫn kim cương cũng khá ổn."
Phù hợp với gu thẩm mỹ trang sức của cô từ trước đến nay.
Nghe vậy, thần sắc của Diệp Cảnh Trì hơi sững sờ.
Ánh mắt anh lóe lên : "Em... Rất thích nhẫn à?"
Nguyễn Linh gắp cho mình một miếng cá, đáp lại một cách tùy tiện: "Nếu so với tất cả các loại trang sức thì thấy cũng được."
Nhẫn là thứ phù hợp nhất với phong cách phô trương mà cô thích, lại còn tiện lợi.
Vòng tai to thì dễ bị đau tai, vòng tay và vòng cổ lại không tiện tháo lắp.
Nguyễn Linh húp một ngụm canh cá, nhắm mắt thỏa mãn.
Rồi mới chú ý đến việc, Diệp Cảnh Trì hỏi câu đó xong thì im lặng.
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt, đột nhiên suy nghĩ, đừng nói anh lại nghĩ đến chuyện nhẫn cưới nữa nhé?
Cô còn tưởng sau khi cô từ chối hai lần, Diệp Cảnh Trì đã sớm dẹp bỏ ý định rồi.
"Là thế này." Nguyễn Linh tốt bụng giải thích: “Em thích những món trang sức có phần cầu kỳ, nhẫn đá quý chỉ là một trong số đó."
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm gật đầu.
Nguyễn Linh lại uống một ngụm canh cá, thuận miệng bổ sung: "Nhưng cũng không phải tất cả những thứ cầu kỳ đều thích, phải cầu kỳ mà vẫn tinh tế, phối màu hài hòa, không được quá quê mùa."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Gương mặt của người đàn ông đã lăn lộn thương trường nhiều năm, lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm gọi là "lúng túng".
Studio chụp ảnh.
Khách hàng thứ hai hẹn chụp vào thứ hai.
Tô Quân Nhược có việc ở nhà, vì vậy lần này chỉ có Kiều Nguyệt đến giúp.
Tuy nhiên, dù là Nguyễn Linh Kiều Nguyệt, đều đã quen với quy chụp ảnh hơn rồi, nên cũng không vì thiếu một người mà trở nên rối loạn.
Khách hàng lần này cũng rất dễ nói chuyện, đến đúng giờ, trong quá trình chụp ảnh cũng rất phối hợp.
Nguyễn Linh hồi trước học chụp ảnh, cũng có quen một số bạn bè sau này làm nhiếp ảnh gia tự do.
Cô thường xuyên nghe bạn bè than đủ kiểu về những khách hàng kỳ lạ.
Cho nên, trước khi mở studio, Nguyễn Linh chuẩn bị sẵn tâm lý đầy đủ.
Nhưng vận may của cô cũng không tệ, hai lần chụp ảnh đầu tiên của cô đều gặp khách hàng rất dễ nói chuyện.
Sau khi tiễn khách hàng thứ hai của studio đi, Nguyễn Linh vừa thu dọn đồ đạc vừa tùy ý trò chuyện với Kiều Nguyệt.
“Chờ đợt này bận rộn với chủ đề Thất Tịch xong…” Nguyễn Linh cất máy ảnh vào túi: “Cô định mua thêm một lô đồ mới cho studio, nếu hai đứa thấy cái nào đẹp thì cứ gửi cho cô nhé.”
Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Nguyễn Linh lại đi chỉnh sửa máy tính, tùy ý nói: “Thực ra, dạo này cô còn có ý định tự thiết kế quần áo. Nhưng trước giờ cô cũng chưa thử qua, cũng không biết có khó không nữa.”
Lần này Kiều Nguyệt không trả lời nhưng Nguyễn Linh cũng không để ý.
Cho đến khi cô cất máy tính cũng vào ba lô, mới phát hiện Kiều Nguyệt đang nhìn mình, có vẻ như có chuyện muốn nói.
Nguyễn Linh cười: “Sao vậy?”
Tô Quân Nhược không nhịn được cười, rồi lại bĩu môi: “Món này làm một lần rất mất công, tôi có lý do gì để cho cậu ăn đâu.”
Trần Tùng Dương nhanh nhảu nói: “Vậy cậu cũng chưa bao giờ làm cho Hủ ca mà, thích Hủ ca”
Nói đến giữa chừng, Tô Quân Nhược lập tức dùng sức đánh một cái vào cánh tay Trần Tùng Dương: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy!”
Trần Tùng Dương kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này mới nhớ cậu ấy quên mất là mẹ kế của Hủ ca vẫn còn ở đây.
Dù đầu óc nhanh nhạy, nhưng lúc này cậu ấy cũng không nghĩ ra nên nói gì để bù đắp.
Kết quả là, hai người đều nhìn Nguyễn Linh một cách thận
Nguyễn Linh cắn một miếng bánh quy, không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng đã nhịn không được cười.
Có lẽ trong mắt Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương, việc để họ biết Tô Quân Nhược thích Diệp Hủ là một chuyện rất nghiêm trọng, có thể khiến bà mẹ kế này ngăn cản họ.
Nhưng thực tế, ngay cả khi không có hệ thống thông báo cho cô biết thì trước đó Nguyễn Linh cũng có thể nhìn ra được Tô Quân Nhược thích Diệp Hủ.
Đôi khi, những cảm xúc ở lứa tuổi trung học này nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng đối với người lớn thì lại rất rõ ràng.
Nhưng Nguyễn Linh cũng không thể trực tiếp nói ra.
Vì vậy, Nguyễn Linh nhìn Trần Tùng Dương, đùa giỡn: “Ai bảo Tô Quân Nhược thích cô hơn, cháu muốn ăn thì chỉ có thể dựa vào phúc của cô thôi.”
Nói xong, Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược đều thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhận ra ánh mắt của cô, hỏi: “Còn muốn ăn bánh quy nữa sao? Con lấy cho mẹ.”
Nguyễn Linh bật cười: “Được.”
Nhưng trong lòng cô cũng thở dài một hơi: Xem ra, Diệp Hủ thực sự không có gì với Tô Quân Nhược.
Chỉ không biết, đoạn tình cảm đơn phương vào thời trung học của cô gái này sẽ kết thúc như thế nào.
……
Sau khi mọi người ăn đồ ngọt xong, Nguyễn Linh bảo Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt lên lầu thay đồ.
Tô Quân Nhược chỉ muốn chụp trang phục của khách hàng đầu tiên, Kiều Nguyệt cũng đã chọn sẵn quần áo từ hôm trước.
Hai cô gái có thể giúp đỡ lẫn nhau trong việc chỉnh trang quần áo, nên Nguyễn Linh không cần phải đi giúp.
Nguyễn Linh cầm máy ảnh lên nghịch, Diệp Hủ ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ bầu bạn.
Trần Tùng Dương không chịu ngồi yên, một mình chạy đến khu vực dựng cảnh, chỉnh sửa đạo cụ trong nền.
Hai phút sau, khu vực dựng cảnh đột nhiên phát ra tiếng "rắc".
Nguyễn Linh nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn, phát hiện khung viền của bình phong trong khu vực dựng cảnh đã bị gãy.
Trần Tùng Dương đang nhìn chằm chằm vào chỗ gãy, tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh, không biết nên đặt tay ở đâu.
Vài giây sau, cậu bé cao một mét tám cứng đờ quay đầu lại, vẻ mặt hốt hoảng: "Cô ơi, cháu biết cháu sai rồi! Nhưng cháu thật sự không cố ý!"
Cậu ấy chỉ chạm nhẹ một cái, sao lại gãy rồi?
……
Thực ra, chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Trần Tùng Dương.
Lần chụp ảnh trước, khách hàng không cẩn thận va vào bình phong, lúc đó khung viền bình phong đã hơi lỏng lẻo.
Trước khi rời khỏi studio, Nguyễn Linh còn định mang keo dán đến để gia cố.
Kết quả là ngày hôm sau cô bận rộn chỉnh sửa ảnh, nên đã quên mất chuyện này.
Nghĩ rằng bình phong này có thể tiếp tục chịu đựng được vài lần chụp ảnh nữa, không ngờ Trần Tùng Dương trượt tay một cái, đã kết thúc tuổi thọ của nó sớm hơn dự kiến.
Trần Tùng Dương nhỏ giọng: "Cô ơi... cái bình phong này, có quan trọng không ạ?"
Nguyễn Linh nhìn cậu ấy, thành thật nói: “Cũng khá quan trọng.”
Chiếc bình phong này là một trong những chủ thể của bối cảnh Thất Tịch lần này, nếu bị gãy thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều góc chụp.
Khuôn mặt của Trần Tùng Dương trong nháy mắt trở nên rối rắm.
Nguyễn Linh thực ra cũng không định tức giận với Trần Tùng Dương, lúc này điều quan trọng nhất vẫn là phải giải quyết vấn đề.
Cô nghĩ nghĩ: “Keo dán trong studio lần trước vừa hết. Hay là lấy keo trong suốt dùng tạm đi, không được thì chỉnh sửa hậu kỳ.”
Tai Nguyễn Linh vang lên giọng nói của Trần Tùng Dương: “...Cô ơi!”
“Ừ?” Nguyễn Linh quay đầu nhìn cậu ấy: “Sao thế?”
Trần Tùng Dương: “Gần đây chắc có cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị, bây giờ cháu sẽ đi mua keo! Để lấy công chuộc tội!”
Nguyễn Linh hơi nghi ngờ: “Cháu có được không? Cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới không chắc có keo dán thích hợp, siêu thị lại hơi xa.”
Trần Tùng Dương lộ vẻ mặt đầy kiên định: “Có thể ạ! Bọn họ làm tóc không phải cũng mất thời gian sao? Bây giờ cháu chạy đi, chắc chắn kịp!”
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ: “Vậy cô gửi cho cháu xem loại keo dán cần dùng. À, có cần Diệp Hủ đi cùng cháu không?”
Trần Tùng Dương lắc đầu như trống bỏi: “Không cần không cần! Hủ ca cứ ở đây với cô đi, cháu đi một mình chuộc lỗi là được rồi!”
“...Ừ được.” Nguyễn Linh nói: “Nếu không mua được thì cũng không sao, nói với cô một tiếng, tôi dùng keo trong suốt dùng tạm cũng được.”
Trần Tùng Dương nhanh chóng đáp: “Được! Cháu biết rồi!”
Nguyễn Linh nhìn cậu ấy với vẻ nghi ngờ, luôn cảm thấy Trần Tùng Dương vẫn hơi không đáng tin.
Tuy nhiên, đã như vậy rồi, Nguyễn Linh cũng đành đồng ý.
Trần Tùng Dương đi ra ngoài, lúc này Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt cũng vừa thay đồ xong.
Nguyễn Linh bắt đầu làm tóc cho hai người, Diệp Hủ ở bên cạnh phụ giúp.
……
Làm tóc được một nửa, Nguyễn Linh nhìn đồng hồ.
Đã gần một tiếng rồi, Trần Tùng Dương vẫn chưa về.
Có vẻ chỗ gãy vẫn phải dùng keo trong suốt để dán tạm.
Cũng may là phần khung không quá lộ, dán xong rồi, sau đó chỉnh sửa ảnh cũng không lộ lắm.
Nguyễn Linh đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Cô đang làm tóc cho Tô Quân Nhược, nên tiện miệng nói: “Diệp Hủ, giúp mẹ mở cửa một chút.”
Cậu thiếu niên “ừ” một tiếng.
Nguyễn Linh cũng không có thời gian đi xem, vẫn đang tập trung kẹp lên búi tóc.
Tóc cổ trang rất quan trọng, phải cố định từng chỗ một, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả chụp ảnh.
Bốn phía dường như đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai cô gái đang trò chuyện cũng đột nhiên không nói nữa.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh đang tập trung điều chỉnh vị tóc, nên cũng không chú lại đưa tay ra: “Diệp Hủ, giúp mẹ lấy một cái búi tóc nữa, cái búi tóc xoắn ấy.”
Lần này, động tác của Diệp Hủ không nhanh như trước.
Nguyễn Linh đợi mấy giây, mới có người đưa búi tóc cho cô.
“Là cái này sao?”
Cô nghiêm túc thay đổi giọng thành giọng điệu đáng sợ: "Nếu không nghe lời, chú Diệp sẽ bắt con đi đấy."
Diệp Cảnh Trì cười khẽ.
Nguyễn Linh đi trên bậc thang cao hơn một bậc so với Diệp Cảnh Trì, hơi thở ấm áp của người đàn ông vừa vặn phả vào sau gáy cô.
Cô hơi khựng lại.
Từ phía sau, cô nghe giọng nói trầm thấp và từ tính của Diệp Cảnh Trì: "Đi chậm chút, cẩn thận."
Căn hộ này có kiểu dáng là loft hai tầng, không gian không lớn, vì vậy cầu thang cũng hơi hẹp một chút.
Khi lên cầu thang, Diệp Cảnh Trì dường như cố ý che chở cho cô, khiến Nguyễn Linh có cảm giác như đang bị anh bao vây từ phía sau.
Cầu thang không dài, nhưng hôm nay Nguyễn Linh lại cảm thấy mình đi chậm hơn bình thường rất nhiều.
Cuối cùng cũng lên lầu, Nguyễn Linh đến ngồi bên cạnh giường ngủ.
Không gian tầng hai không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng tắm.
Trước đây khi sửa sang, Nguyễn Linh nghĩ rằng có thể thỉnh thoảng sẽ ngủ lại ở đây, vì vậy cũng đã trải giường ngủ trong phòng ngủ.
Phòng ngủ trong căn hộ loft
Diệp Cảnh Trì cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người nhìn nhau một cái, không ai lên tiếng ngay.
Nguyễn Linh đang suy nghĩ lung tung: Đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi trên một chiếc giường.
Mặc dù ở dưới lầu còn có bốn trẻ mẫu giáo.
Phòng ngủ trên tầng chỉ có hai bức tường, hai bên là lan can, vì vậy ở tầng một của studio, chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy bên trên.
Tuy nhiên lúc bốn đứa trẻ không ai ngẩng đầu lên, không biết có phải bị khí chất của Diệp Cảnh Trì áp đảo hay không.
Trần Tùng Dương đang vung tay múa chân mô tả điều gì đó, có lẽ cậu ấy đang kể về cuộc phiêu lưu kỳ thú vừa qua ở bên ngoài.
Ba học sinh trung học khác tạo thành một vòng tròn bán nguyệt ở bên cạnh, lắng nghe.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Linh cảm thấy trong lòng cô có cái gì đó đang nhộn nhạo.
Cô thốt lên một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng: "Tươi đẹp thật."
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì vang lên bên tai cô: "Vậy sao?"
"Ừ." Nguyễn Linh gật đầu.
Cô quay đầu nhìn Diệp Trì, phát hiện ra người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt chăm chú.
Nguyễn Linh hơi sững sờ.
Lúc nãy cô nhìn xuống lầu cảm thán thì Diệp Cảnh Trì cũng đang nhìn cô như vậy sao?
Sau khi chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, giọng nói của người đàn ông như từ xa vọng lại: "Đang nghĩ gì vậy?"
Nguyễn Linh thu lại suy nghĩ của mình, im lặng một giây, nghiêm túc lên tiếng: "Em đang nghĩ, cảm xúc của anh chắc chắn phải sâu sắc hơn em đúng không?"
Đôi lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ động: sao?"
Nguyễn Linh: "Thanh xuân của anh, xa xôi hơn em rất nhiều."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Khóe môi Nguyễn Linh khẽ nhếch lên một chút.
Có lẽ, đây gọi là cậy thế làm càng?
Cô đoán Trần Tùng Dương chắc hẳn đã chạy đi nhiều cửa hàng rồi nhưng không tìm thấy keo, trong lúc gấp gáp nên quyết định tìm một chiếc bình phong mớᎥ.
Nhưng chiếc bình phong cũ của cô chỉ là mua trên mạng với giá vài trăm tệ.
Với điều kiện của nhà họ Trần, chiếc bình phong được đặt trong phòng sách để trang trí, ít nhất cũng phải giá vài chục nghìn tệ.
Trần Tùng Dương thật là gan dạ, vậy mà lại muốn mang chiếc bình phong trong nhà đến thay thế.
"Vậy sau đó thì sao?" Nguyễn Linh hỏi: “Trần Tùng Dương bị bố mắng một trận à?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái: "Hưng Hồng đồng ý rồi."
Nguyễn Linh: "?"
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh trình bày sự thật: "Nghe nói là bên em cần, Hưng Hồng cứ khăng khăng phải mang bình phong đến."
Nguyễn Linh trợn mắt: "Anh không từ chối à?"
"Chỉ là bình phong trang trí bình thường, không phải đồ cổ." Diệp Cảnh Trì nói: “Hơn nữa, tình thế khó chối từ."
Nguyễn Linh hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.
Hai bố con Trần Tùng Dương này, một người dám nghĩ, một người vì muốn lấy lòng Diệp Cảnh Trì mà cũng dám làm.
Cô thậm chí còn nghi ngờ Diệp Cảnh Trì cũng có ý đẩy chuyện này đi xa, nếu không sao lại để mọi chuyện phát triển theo hướng kỳ lạ như vậy?
Nguyễn Linh vẫn còn hơi khó tin: "Mọi người đang đàm phán công việc, anh lại cứ thế cùng Trần Tùng Dương đến đây à?"
Diệp Cảnh Trì gật đầu: "Hưng Hồng biết chuyện thì bảo tôi qua đây trước giúp em lắp bình phong."
Nguyễn Linh thầm cảm thán: Thì ra những câu chuyện mà cô từng nghe về việc nhân viên bán hàng vì doanh số mà có thể làm bất cứ điều gì, cũng không phải là phóng đại.
Một gia đình giàu có như nhà họ Trần, cũng phải vội vàng mang bình phong đến để đàm phán hợp đồng.
Nguyễn Linh nhìn ra cửa: "Vậy bình phong đâu rồi, khi nào đến?"
Diệp Cảnh Trì: "Được chở đến trong cốp xe, được Trần Tùng Dương mang lên đặt ở cửa rồi."
Nguyễn Linh: "..."
Còn là tổng giám đốc Diệp đích thân đến giao hàng, ra ngoài cô cũng không tin.
"Lần này đến đây hơi gấp, không thể giúp em làm việc nặng được." Diệp Cảnh Trì đứng dậy khỏi giường: “Giúp em lắp đặt bình phong xong thì tôi về."
Nói rồi Diệp Cảnh Trì lại cúi xuống nhìn cô: "Chờ tôi tan ca, rồi sẽ đón em và Tiểu Hủ, được chứ?"
Chữ cuối cùng hơi kéo lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Nguyễn Linh cảm thấy mình có lẽ đã bị mê hoặc.
Nếu không thì sao cô lại không do dự mà gật đầu ngay.
……
Sau một hồi thao tác, trong studio của Nguyễn Linh lại có thêm một chiếc bình phong trị giá sáu chữ số.
Diệp Cảnh Trì giúp cô lắp đặt bình phong xong thì rời đi, có là để quay lại tiếp tục đàm phán hợp đồng với bố của Trần Tùng Dương.
Chỉ là không biết một chiếc bình phong mang theo tình nghĩa, có thể giúp nhà họ Trần kiếm được bao nhiêu lợi ích từ chỗ Diệp Cảnh Trì.
Thời gian còn lại, Nguyễn Linh giúp Tô Quân Nhược hoàn thành tóc.
Sau đó Nguyễn Linh chụp cho Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt một số ảnh chụp đôi và ảnh chụp riêng từng người.
Quá trình chụp ảnh diễn ra nhẹ nhàng và vui vẻ hơn so với làm tạo hình, thêm vào đó mọi người đã quen biết nhau nên chỉ cần hướng dẫn một chút là không bị gò bó.
Tất nhiên, chiếc bình phong của nhà họ Trần cũng thành công xuất hiện trong khung hình, hơn nữa nhờ diện tích rộng lớn mà chiếm vị trí trung tâm.
Chiếc bình phong có giá trị không hề nhỏ này, nhờ vào tay tinh xảo chất liệu chắc chắn, đã hòa hợp một cách hoàn hảo với bối cảnh được Nguyễn Linh sắp xếp cẩn thận.
Khi kết thúc buổi chụp, vẫn chưa đến giờ ăn tối.
Trần Tùng Dương đề nghị mọi người cùng chơi một ván game.
Cộng thêm Nguyễn Linh, năm người là vừa đủ để lập đội chơi game, chơi trò chơi cạnh tranh mà Trần Tùng Dương thường chơi nhất.
Nguyễn Linh đã chơi trò tương tự cách đây rất lâu, kỹ năng của cô cũng không tệ.
Cô tìm kiếm video một lúc, phát hiện ra trò chơi này cũng giống như trò chơi cô đã chơi trước đây, là kiểu bình mới rượu cũ.
Trong thời gian nghỉ hè, Trần Tùng Dương thường xuyên chơi game Diệp Hủ, Tô Quân Nhược cũng thỉnh thoảng tham gia.
Trong số những người này, chỉ có Kiều Nguyệt chưa bao giờ tiếp xúc với loại trò chơi này.
nhiên, Trần Tùng Dương đảm bảo cậu ấy sẽ dạy cho Kiều Nguyệt các thao tác cơ bản chỉ trong vòng mười phút.
Tô Quân Nhược nghi ngờ Trần Tùng Dương: "Cậu có biết dạy người khác không vậy? Hay là để tôi dạy?"
Trần Tùng Dương vỗ ngực: "Tại sao tôi lại không biết chứ? Trước đây khi cậu mới bắt đầu chơi, không phải cũng là tôi dạy cậu sao?"
Tô Quân Nhược trợn mắt: "Cái gọi là cậu dạy tôi, chẳng phải là tôi tự luyện tốt sao! Kỹ thuật của cậu như vậy còn dạy người khác nữa!"
Kiều Nguyệt chưa có ý kiến gì, nhưng hai người đã tranh cãi với nhau.
Diệp Hủ có đã quen với cảnh này, tự động lọc tiếng của hai người, lặng lẽ đi đến bên cạnh Nguyễn Linh.
"Mẹ muốn chơi cái nào?" Diệp Hủ nói: “Con biểu diễn cho mẹ xem trước.”
Trần Tùng Dương có mối quan hệ tốt với các bạn trong lớp, cậu ấy đã nhanh chóng mượn được hai tài khoản cho Nguyễn Linh và Kiều Nguyệt.
Nguyễn Linh vừa tải xuống trò chơi, đang sử dụng tài khoản mượn để nghiên kỹ năng.
Nghe Diệp Hủ hỏi, Linh suy ngẫm một lúc.
Mặc dù cô không phải là người mới hoàn toàn, nhưng đây là lần đầu tiên cô chơi trò chơi cùng trong thế giới này.
vậy, Nguyễn Linh hỏi trước: "Chúng ta cùng đi một lúc nhé?"
Theo lời Trần Tùng Dương, kỹ năng của Diệp Hủ rất tốt, có thể vừa thao tác vừa hướng dẫn cô.
Hai người nói chuyện không cố ý hạ thấp giọng, vừa dứt lời, giọng nói oang oang của Trần Tùng Dương đã bay tới.
"Tất nhiên rồi! Chắc chắn cô phải đi cùng Hủ ca rồi!" Trần Tùng Dương thò đầu ra, nói lớn: “Hủ ca, giao cô cho cậu đấy!"
Nguyễn Linh khẽ cười.
Diệp Hủ lạnh lùng đáp lại: "Cậu cứ lo chuyện của mình đi."
Trần Tùng Dương thân quay đầu lại, lẩm bẩm: "Hai người mẹ con lại hợp sức bắt nạt tôi."
Ngay giây sau, cậu ấy lại tràn đầy sức sống, đi nói chuyện với hai cô gái.
Nguyễn Linh nhờ Diệp Hủ chọn cho mình một nhân vật dễ chơi, sau đó xem Diệp Hủ biểu diễn một lần, học được đại khái.
Sau đó, cô lại làm quen một lúc, đợi Trần Tùng Dương bên kia cũng chuẩn bị xong thì trận đấu đầu tiên của năm người họ bắt đầu sôi nổi.
Tuy nhiên ——
Kiều Nguyệt hoàn toàn là người mới, cộng thêm Nguyễn Linh là người chơi nửa vời, chỉ mới bắt đầu vài phút đã gặp liên tiếp những tin xấu.
Diệp Hủ lại đang chơi một nhân vật cần phát lực về cuối trận, cả trận chỉ có thể trông cậy vào Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược gắng gượng chống đỡ.
Sau lần giao tranh đầu tiên, đối phương thậm chí còn nhắn tin công khai để chế giễu.
Trần Tùng Dương tức giận đến mức trực tiếp mở micrô, cũng chế giễu đối phương.
Chàng thiếu niên không ngừng nói, rõ ràng không nói một lời tục tĩu nào, nhưng đối phương nghe chắc chắn sẽ tức đến mức nghiến răng.
Nhìn qua có thể thấy đây là một việc đã quen thuộc, không phải lần đầu tiên cậu ấy gặp phải.
Trần Tùng Dương tràn đầy sức sống bắn ra một tràng hơn mười giây, lúc này mới phát hiện mấy người bên cạnh đều yên lặng nhìn cậu ấy.
Nhất là Tô Quân Nhược, vừa mới dùng sức đụng vào cánh tay Trần Tùng Dương vài cái, thế nhưng Trần Tùng Dương thật sự chửi mắng quá nhập tâm, sửng sốt không phát hiện.
Trần Tùng Dương: "......”
Cậu bé nửa phút trước còn phun châu nhả ngọc, trong nháy mắt sợ hãi: "Cô à, cái đó, cháu...”
“Ừ, không tệ. "Nguyễn Linh ném tới một ánh mắt khen ngợi," Không ngờ cháu cũng rất khá đấy.”
Trần Tùng Dương đang muốn xin lỗi bỗng sửng sốt: "... Hả?”
Nguyễn Linh: "Về sau trong năm người chúng ta, nhiệm vụ dùng miệng cứ giao cho cháu.”
……
Sau khi chết vài lần, rốt cuộc Nguyễn Linh cũng từ từ tìm được một ít xúc cảm.
Trần Tùng Dương càng chiến càng mãnh liệt, phối hợp với Diệp Hủ đánh thắng nhiều lần.
Căn phòng tràn ngập giọng nói hùng hồn của Trần Tùng Dương.
“Hủ ca! Trước tiên đánh người phía trước!”
“Hủ ca đừng sợ! Tôi với cậu, lên!”
“Hủ ca......”
……
Hơn nữa còn có kỹ năng ổn định của Tô Quân Nhược, cùng với Nguyễn Linh và Kiều Nguyệt đang dẫn trở nên tốt hơn, mười phút sau, thế cục lại bị nghịch chuyển.
Vốn dĩ là một ván thoạt nhìn không có hy vọng, nhưng lại có xu thế muốn lật ngược tình thế.
Ban đầu, Nguyễn Linh chỉ ôm thái độ giết thời gian, chơi với mấy học sinh trung học một lát.
Nhưng giờ phút này cô cũng bị tính hiếu thắng kích thích, hết sức chăm chú mà bắt đầu thao tác.
Thấy đòn tấn công phía trước sắp xông tới mặt mình, Nguyễn Linh không chút nghĩ ngợi mà nói: "Hủ ca, cứu với!”
Diệp Hủ: "...?”
Nhắn tin không nhận được hồi âm của Nguyễn Linh, sau khi lên lầu tìm, Diệp Cảnh Trì vừa vặn đứng ngoài cửa: "..."
Cậu bé lại chìm đắm trong thế giới của mình, bắt đầu một lòng một dạ suy nghĩ tên gọi.
Những người khác đều tỏ ra bất lực.
Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: “Xe của bố con đang ở dưới nhà, lát nữa chúng ta cùng xuống nhé?”
Diệp Hủ “ừ” một tiếng.
Nguyễn Linh lại hỏi Tô Quân Nhược: “Bảo lái xe của nhà đến đón chưa?”
Tô Quân Nhược gật đầu: “Rồi ạ! Kiều Nguyệt và cháu cùng đi một đường, chúng cháu cùng về là được.”
Nguyễn Linh mỉm cười gật đầu: “Được, tối nay cô sẽ gửi bản gốc cho các cháu, lúc đó các cháu xem lại rồi chọn.”
Cô lại liếc nhìn Trần Tùng Dương, cảm thấy thằng nhóc này đã giúp cô sắm được một cái bình phong mới, nên không cần lo lắng nữa.
Đảm bảo mấy người kia đều có nơi để đi, Nguyễn Linh dặn dò chúng trước khi đi nhớ đóng cửa, rồi cùng Diệp Hủ xuống lầu.
Diệp Cảnh Trì là tự mình lái xe đến đón họ.
Thấy người đàn ông đi ra, mở cửa ghế phụ cho cô, Nguyễn Linh có chút ngạc nhiên.
Khi Diệp Cảnh Trì quay lại ghế lái, Nguyễn Linh hỏi: “Tài xế riêng của anh nghỉ việc rồi à?”
Theo hiểu biết của cô, nhà họ Diệp có tổng cộng hai người lái xe, một người là chú Vương phụ trách đưa đón cô và Diệp Hủ, người còn lại là tài xế riêng của Diệp Cảnh Trì khi đi làm.
Diệp Cảnh Trì bật cười: “Không. Phúc lợi của lão Lý rất tốt, chắc chắn sẽ làm đến khi nghỉ hưu.”
Nguyễn Linh cài dây an toàn: “Vậy sao hai lần anh đến đón em, đều là tự mình lái xe?”
Diệp Cảnh Trì vừa khởi động xe, vừa nhẹ nhàng nói: “Muốn đích thân đến đón vợ và con, có tính là lý do không?”
Nguyễn Linh nhìn người đàn ông một cái: “Em thấy, dạo gần đây anh có vẻ thực sự không bận.”
Theo thời gian biểu trước đây của Diệp Cảnh Trì, việc đến đón cô vào giờ ăn tối gần như là không thể.
Chiếc xe rẽ một vòng, ra khỏi khu dân cư.
Diệp Cảnh Trì cầm vô lăng, hỏi một cách tự nhiên: “Vậy em muốn tôi bận hay không bận?”
Giọng điệu của người đàn ông rất tùy ý, cũng không giống như đang nghiêm túc muốn có được câu trả lời.
Nhưng Nguyễn Linh nằm dựa vào ghế phụ, trong trạng thái thư thái, vừa vặn có thời gian suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc đầu, cô ước gì ngày nào Diệp Cảnh Trì không về nhà, để lại tầng hai của biệt thự cho một mình cô.
Nhưng bây giờ, cô dường như đã quen với việc có thể nhìn thấy Diệp Cảnh Trì mỗi ngày.
Ngoài ra, cô cũng dần dần bắt đầu quen với việc sau khi chụp hình xong, Diệp Cảnh Trì sẽ đến studio đón cô.
Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ.
Nguyễn Linh đột nhiên có chút tò mò: “Vậy sau này anh cũng sẽ giống như nay, có thể tan làm trước giờ ăn tối chứ?”
Diệp Cảnh Trì im lặng.
Cho đến khi Nguyễn Linh nghĩ anh sẽ trả lời, người đàn ông mới chậm rãi lên tiếng.
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: “Tôi không thể đảm bảo.”
Trong lòng Nguyễn Linh hơi lay động động.
Thực ra cô chỉ là hỏi vu vơ, không có ý định nhận được lời hứa từ Diệp Cảnh Trì.
Anh nói bừa một câu “Có”, cô cũng sẽ không thực sự ghi nhớ trong lòng.
Nhưng giọng điệu của Diệp Cảnh Trì lại rất nghiêm túc, rõ ràng là đã cân nhắc kỹ lưỡng, mới trả lời câu hỏi của cô một cách nghiêm túc.
Ngừng một chút, Diệp Cảnh Trì lại nói: “Tuy nhiên, nếu em thích, tôi sẽ cố gắng duy trì thời gian biểu như vậy.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Em có nói vậy đâu, anh đừng lấy em làm cớ để không muốn tăng ca.”
Yết của Diệp Cảnh Trì di chuyển, khẽ cười một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt đàn ông lại trào lên một số cảm xúc khó hiểu.
Trong vòng một tháng gần đây, hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của tập đoàn Diệp thị đã đạt được kết quả bước đầu, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo.
Anh cũng vừa vặn có thể thở phào nhẹ nhõm, ngày nào cũng tan làm đúng giờ.
Nhưng với tư cách là người nắm quyền của tập đoàn Diệp thị, không có từ “giậm chân tại chỗ” trong từ điển của Diệp Cảnh Trì.
Nếu tập đoàn Diệp thị cũng không từ một bộ dạng chao đảo mười mấy năm trước, phát triển đến quy mô như hiện nay.
Nếu sau này công ty lại bắt đầu mở rộng các lĩnh vực kinh doanh mới, anh vẫn sẽ không thể tránh khỏi việc tăng ca.
Vì vậy, anh không thể dễ dàng hứa hẹn điều gì với cô.
Quả nhiên là ông chủ, Nguyễn Linh nghĩ.
Nếu là nhân viên bình thường, sao có thể không có mà chạy đến công ty được.
Nguyễn Linh lại hỏi: “Anh còn chưa kể cho em nghe, anh tiếp quản tập đoàn Diệp thị khi nào?”
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: “Mười hai năm trước.”
Nguyễn Linh chớp mắt một cái.
Cô nhớ hệ thống nói cho cô biết, Diệp Cảnh Trì nhận nuôi Diệp Hủ khi cậu ấy bốn tuổi.
Trùng khớp với khoảng thời gian 12 năm.
Có nghĩa là mười hai năm trước, có khả năng cao là năm bố mẹ Diệp Hủ qua đời.
Năm đó có lẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện khác nữa, dẫn đến quyền kiểm soát tập đoàn Diệp thị cũng được giao cho Diệp Cảnh Trì.
Vì vậy, Nguyễn Linh không hỏi thêm nữa, mà nhìn sang Diệp Hủ đang ngồi phía sau.
Cậu thiếu niên dựa vào ghế sau, như thường lệ đeo tai nghe kiểu chụp tai, dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe nhạc.
Nhưng khi Nguyễn Linh nhìn qua, Diệp Hủ lại có chút cứng người.
Một lúc sau, thậm chí còn cầm một chai nước khoáng, dùng động tác vặn nắp để che đi sự mất tự nhiên của mình.
Nguyễn Linh không khỏi cong môi.
Quả nhiên, mỗi lần cô và Diệp Cảnh Trì trò chuyện trong xe, Diệp Hủ sẽ âm thầm nghe trộm.
Trông có vẻ trưởng thành, nhưng thực ra nội tâm cũng không khác gì những đứa trẻ khác.
Nói đi nói lại, nếu không có gì bất ngờ thì trong tương lai Diệp Hủ có lẽ sẽ kế thừa tập đoàn Diệp thị.
Chỉ là không biết Diệp Cảnh Trì có kế hoạch gì, là làm đến sáu bảy mươi tuổi rồi mới nghỉ hưu, hay là nhường lại cho con trai mình sớm hơn?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh tò mò hỏi Diệp Cảnh Trì: “Vậy anh định làm việc thêm mấy lần hai chục năm nữa?”
Diệp Cảnh Trì cười nhẹ một tiếng: “Em nghĩ sao? Muốn tôi nghỉ hưu khi nào?”
Nguyễn Linh nhìn anh một cái.
Buổi chiều hôm nay, đây đã là lần thứ hai người đàn ông nói những lời tương tự.
Nhưng giọng điệu của Diệp Cảnh Trì mỗi lần đều rất nhẹ nhàng, khiến người ta không thể phân biệt được anh là vô ý, hay đang ám chỉ điều gì đó.
Cho dù cô và Diệp Cảnh Trì thực sự đã kết hôn, nhưng tính ra cũng chỉ mới được ba tháng.
Đây còn là tính cả một tháng mà trước khi Nguyễn Linh xuyên đến.
Theo lời quản gia nói, tháng đầu tiên sau khi kết hôn, Diệp Cảnh Trì hầu như ngày nào cũng đi làm thêm, số lần gặp mặt với nguyên chủ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có nghĩa là một tháng đó có thể bỏ qua, thời gian Diệp Cảnh Trì tiếp xúc với cô, chỉ có ngắn ngủi hai tháng.
Ngay cả những cặp vợ chồng thực sự kết hôn vì tình yêu, hai tháng cũng không thể nói lên điều gì.
Hơn nữa, họ còn là cặp vợ chồng hờ, có thể ly hôn bất cứ lúc nào.
Với sự thâm sâu của Diệp Cảnh Trì, làm sao có thể trong vòng hai tháng ngắn ngủi, anh đã quyết định muốn sống với mình cả đời được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Linh quyết định không coi lời của người đàn ông nói là thật.
Nguyễn Linh trả lời Diệp Cảnh Trì: “Em không có quyền quyết định anh khi nào nghỉ hưu. Tuy nhiên, ông chủ Diệp cần phải thả lỏng một chút, nghỉ cuối tuần hay kỳ nghỉ gì đó. Cứ làm việc với cường độ cao thế này, có khi sau này sẽ có cùng kiểu tóc với bố Trần Tùng Dương mất.
Lần trước trong bữa tối, có cùng hàn huyên với gia đình của Trần Tùng Dương. Nguyễn Linh phát hiện ra bố của Trần Tùng Dương dù mới bốn mươi tuổi nhưng tóc trên đỉnh đầu chỉ còn lại một vòng xung quanh.
Trông có vẻ đối phương đã cố gắng che đi rồi, nhưng phần hói ở giữa vẫn sáng lấp lánh dưới ánh đèn của sảnh tiệc.
Nói xong, từ ghế sau vang lên tiếng ho sặc sụa.
Là Diệp Hủ đang uống nước, kết quả bị sặc.
Nguyễn Linh nhịn cười cầm lấy tờ giấy ăn bên tay, quay sang đưa cho Diệp Hủ.
Diệp Hủ vẫn đang ho, một tay nhận lấy giấy ăn, một tay vẫn phải giữ chai nước khoáng cho không đổ, rất khó khăn.
Nhìn thấy cậu trông khổ sở như vậy, Nguyễn Linh không nhịn được cười hả hê: “Lắng nghe người lớn nói chuyện, bị mẹ bắt gặp rồi phải không.”
Diệp Hủ lau miệng, nhìn Nguyễn Linh bằng ánh mắt đầy oán giận.
Nguyễn Linh bật cười, lại lấy tờ giấy ăn còn lại.
Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, phát hiện ra Diệp Cảnh Trì không cười, lại có vẻ nghiêm túc.
Nhưng như vậy càng khiến Nguyễn Linh muốn cười hơn.
Có vẻ như ngay cả một người đàn ông như Diệp Trì cũng không thể miễn nhiễm, vẫn quan tâm đến mái tóc của mình.
Sau một hồi im lặng, Diệp Cảnh Trì cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu khó đoán: “Tôi sẽ chú ý.”
Thành công chọc phá Diệp Trì một lần, tâm trạng Nguyễn Linh vô cùng vui vẻ.
Cô gật đầu, giọng điệu đầy tâm huyết mà bổ sung: “Có thể dùng dầu dưỡng tóc, muốn không em cho anh mượn dùng thử xem không? Dùng rất tốt, nhìn tóc em là biết chất tóc rất mượt, lượng tóc cũng rất ưu tú.”
Lúc này đang chờ đèn đỏ, xe dừng lại ở ngã tư.
Vì vậy Nguyễn Linh lại ngồi thẳng người, cố ý vuốt vuốt mái tóc vốn dĩ bị cô ép ở phía sau, quay mặt ngoài cửa sổ để Diệp Cảnh Trì ngắm nhìn “mái tóc đẹp” của cô.
Tiếp theo, tay của Diệp Cảnh Trì chạm vào tóc cô.
Hô hấp của Nguyễn Linh như ngừng lại.
Ý cô là muốn cho Diệp Cảnh Trì xem, sao anh lại trực tiếp sờ tay vào?
Thậm chí quá đáng hơn, Diệp Cảnh Trì sờ không phải phần đuôi tóc, mà là phần chân tóc.
Ngón tay ở sau đầu cô chậm rãi lướt qua, khiến da đầu cô có cảm giác tê dại.
Khoảng hai giây sau, Diệp Cảnh Trì thu tay lại, trầm giọng nói: “Đúng là mượt mà.”
Nguyễn Linh : “……”
Cô có cần phải cảm ơn lời khen của anh không?
Nguyễn Linh quay trừng mắt nhìn anh.
Đúng lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, Diệp Cảnh Trì nhìn thẳng về phía trước, đạp ga, không nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, cho thấy tâm trạng vui vẻ của người đàn ông lúc này.
……
Sau bữa tối, Nguyễn Linh đã xử lý sơ bộ những bức ảnh chụp cho Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, gửi cho họ.
Cô cũng đã chỉnh sửa xong những bức ảnh chụp cho khách hàng trong tuần này.
Trong lúc này, Nguyễn Linh cũng trao đổi với khách hàng một chút, điều chỉnh một số chi tiết.
Cuối cùng, Nguyễn Linh gửi tin nhắn cho trợ lý của Tô Cầm.
Trước đó, khi trò chuyện với mẹ của Tô Quân Nhược trong bữa tiệc, cô ấy đã cho cô số điện thoại của trợ lý, nói rằng nếu có vấn đề gì liên quan đến ngành thời trang, có thể trực tiếp hỏi trợ lý của cô ấy.
Sau khi nhận được bản phác thảo thiết kế của Kiều Nguyệt, Nguyễn Linh cũng không khách sáo, lập tức gửi tin nhắn cho trợ lý của Tô Cầm.
Người kia trả lời rất nhanh, thái độ rất sự và tích cực.
Sau một vài lần trao đổi, người kia đã Nguyễn Linh một câu trả lời rõ ràng.
Mặc dù bản phác thảo của Kiều Nguyệt không phải là bản thiết kế chuyên nghiệp, nhưng kiểu dáng và chi tiết đều được thể hiện rất tốt, có thể được sử dụng làm tài liệu tham khảo để sản xuất quần áo.
Tất nhiên, vẫn cần phải trải qua các giai đoạn chọn vải, lập mẫu, làm mẫu v.v., cần có sự tham gia của nhiều chuyên gia.
Nhưng nhìn chung, việc biến bản vẽ của Kiều Nguyệt thành quần áo thực sự vẫn có thể thực hiện được.
Trong hai ngày qua, trợ lý của Tô Cầm còn giúp ước tính chi phí chung của từng giai đoạn để Linh tham khảo.
Nguyễn Linh tính toán một chút, cảm thấy vẫn nằm trong khả năng chấp nhận của mình, vì vậy cô lập tức gửi tin nhắn cho Kiều Nguyệt.
Bên kia trả lời rất nhanh, hai người hẹn gặp nhau trong hai ngày tới để thảo chi tiết về vấn đề này.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ, Nguyễn Linh cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cô vươn vai, chậm rãi đi về phòng, trong đầu vẫn đang nghĩ về những nội dung trao đổi vừa rồi với trợ lý của Tô Cầm.
Nghĩ đến khả năng có thể tận mắt chứng kiến quá trình từ bản thiết kế đến thành phẩm của một bộ đồ, Nguyễn Linh vẫn rất mong đợi.
Cô thong thả đi qua hành lang, mở cửa phòng.
Sống ở đây hơn một tháng, Nguyễn Linh đã có thể đi thẳng đến giường của mình mà không cần nhìn lên.
Cho đến khi có một bóng đen xuất hiện trước mắt cô, cô mới nhận ra có gì đó không ổn.
Nguyễn Linh từ từ ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông to lớn cao ngất xuất hiện trước mặt cô, mái tóc ướt đẫm vẫn còn có xu hướng nhỏ giọt.
Vẻ ngoài của Diệp Cảnh Trì vốn đã tạo nên một chút khoảng cách, cộng thêm khí chất thượng lưu tự nhiên của anh, rất dễ khiến người ta không dám lại gần.
Đây có thể cũng là lý do tại sao anh nói chuyện bình thường không nghiêm khắc, nhưng lại khiến mấy học sinh trung học kia sợ hãi đến vậy.
Nhưng lúc này, những lọn tóc ướt rủ xuống trán Diệp Cảnh Trì khiến anh trông mềm mại hơn rất nhiều.
Khuôn mặt của người đàn ông cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên, rõ ràng anh không ngờ cô sẽ đến vào lúc này.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Linh là may mắn Diệp Cảnh Trì đã thay quần áo ngủ rồi, nếu không bây giờ cô có nên nhắm mắt hét lên rồi chạy trốn không?
Sau hai giây đứng sững ở đó, đầu óc của Nguyễn Linh mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Vừa rồi trong bữa tối, Diệp Cảnh Trì lại nhắc đến chuyện đổi phòng.
Nguyễn Linh nghĩ rằng không có gì xấu, cô cũng thực sự thích giường lớn trong phòng của Diệp Cảnh Trì, nên cô đã đồng ý.
Không có nhiều thứ cần sắp xếp, người giúp việc đã nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc cá nhân của hai người, đồng thời thay mới ga giường ở hai phòng.
Sau khi sắp xếp xong, người giúp việc còn đặc biệt nói với Nguyễn Linh một tiếng.
Chỉ là lúc đó Nguyễn Linh đang tập trung chỉnh sửa ảnh, thuận miệng đồng ý, cũng không suy nghĩ gì.
……
“Xin lỗi, em đã quên mất chuyện đổi phòng.” Đối diện với ánh mắt của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh bình tĩnh lên tiếng: “Em đi đây.”
Nói xong, Nguyễn Linh quay lại định rời khỏi phòng.
Nhưng Diệp Cảnh Trì lại nhanh hơn cô một bước, vòng qua trước mặt cô.
Tim Nguyễn Linh đập thình thịch, nhìn anh: “Sao vậy?”