Nguyễn Linh hỏi: "Vậy hai người bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
Trần Tùng Dương bĩu môi: "Họ đều được chọn làm diễn viên, bây giờ đi thay quần áo rồi. Nghe nói diễn viên nữ ít, cho nên chỗ thay quần áo rất rộng rãi. Không giống chỗ chúng cháu, vừa nóng vừa chật.”
Nguyễn Linh buồn cười hỏi: "Vậy cháu không được chọn à?”
Trần Tùng Dương lớn tiếng nói: "Sao có thể chứ! Cháu đẹp trai như vậy, đương nhiên cũng được chọn!”
"Chẳng qua..." Giọng Trần Tùng Dương yếu đi một chút: “Không chọn được vai có lời thoại, chỉ đi làm nền. Vốn dĩ là có lời, nhưng bọn họ bảo cháu thử vài câu, liền nói giọng cháu quá lớn, quá nổi bật."
Nguyễn Linh cười ra tiếng, cảm thấy lý do này có thể là thật.
Trần Tùng Dương lại nói: "Hơn nữa họ còn không nói cho cháu biết sẽ đóng gì, chỉ đưa cho cháu một bộ quần áo, bảo cháu khoảng hai giờ chiều thì đến địa điểm chỉ định tập trung. Cháu vừa rồi đứng ngoài nắng lâu như vậy, chỉ để nhận cái bộ quần áo quỷ quái này!"
Nói xong, Trần Tùng Dương tỏ ra tức giận, đưa tay khoe bộ đồng phục của mình, giống hệt của Hứa Trừng.
Nguyễn Linh: "Vậy bây giờ cháu định làm gì?"
"Cháu cũng không biết nữa." Trần Tùng Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là đi mua chút đồ ăn uống ở căng tin trước đi, cháu khát lắm rồi."
Trường có hai căng tin, một là ở phòng ăn, hai là ở một tòa nhà giảng đường không bị đoàn làm phim trưng dụng.
Căng tin ở tòa nhà giảng đường gần hơn, ba người cùng nhau đi tới đó.
Hôm nay trời nóng, lại có nhiều học sinh đến trường, nên người mua nước xếp thành hàng dài.
Trần Tùng Dương tự nguyện xếp hàng, bảo Nguyễn Linh và Diệp Hủ đợi ở phòng học trống bên cạnh.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ ngồi xuống hai chiếc ghế đầu tiên ở hàng ghế đầu tiên.
Trong lúc rảnh rỗi, Nguyễn Linh tranh thủ xác nhận lại chi tiết chụp ảnh với khách hàng ngày mai.
Hai phút sau, trong nhóm "Phân đội nhỏ lẩu uyên ương" đột nhiên có tin nhắn mới.
Trần Tùng Dương chia sẻ một đường link.
[Trần Tùng Dương: Trời ơi! Mọi người mau xem cái này là cái quái gì nè!]
[Trần Tùng Dương: Sao lại có thể vu khống như vậy chứ?!]
[Trần Tùng Dương: Quá đáng ghê!]
[Trần Tùng Dương: Làm sao đây, Hứa ca có muốn liên hệ với chú Diệp để xử lý cái bài đăng này không? @Diệp Hủ]
Nguyễn Linh mở đường link ra, phát hiện đó là một bài đăng trên diễn đàn nội bộ của trường trung học Tú Lễ.
Nghe nói chỉ có giáo viên và sinh viên có chứng nhận, hoặc là du khách kết nối mạng nội bộ trường học mới có thể vào xem.
Vừa rồi ở trên đường Trần Tùng Dương giúp Nguyễn Linh kết nối mạng wifi của trường, vì thế hiện tại cô cũng có thể nhìn thấy nội dung bài post.
[Chủ đề: Cực sốc! Có phải hot boy có bạn gái rồi không?]
[Nội dung: Mau nhìn ảnh chụp mà bạn tôi ở gần trường quay chụp được này, có một cô gái tặng nước hoa cho hot boy, hot boy còn nhận nữa!]
Bài post còn kèm theo hai tấm hình, bắt được khoảnh khắc Nguyễn Linh đưa nước hoa cho Hứa Trừng.
Trong đó một tấm chụp được mặt Nguyễn Linh, ngũ quan có hơi mờ nhưng vẫn mang khí chất của đại mỹ nữ.
Một tấm khác là ảnh chụp chung của hai người, Hứa Trừng hai tay cầm lấy nước hoa, dường như rất quý trọng món quà này.
Bài post đăng ước chừng hơn mười phút, phía dưới đã có một chuỗi bình luận.
[Trời má! Hình như đúng thật rồi! Tôi còn chưa từng thấy Hứa Trừng nhận quà của con gái bao giờ!]
[Đúng vậy, tôi đã thấy nhiều lần Hứa Trừng được tỏ tình. Nhưng dù là thư tình hay quà tặng, Hứa Trừng đều trả lại!]
Nhìn màu sắc và hình dạng của chai nước hoa này, hình như là mùi hương giới hạn của Tanabata!
[Các xong rồi các bạn ơi, tôi đi tìm thử nước hoa này, đúng là phiên bản giới hạn vào Thất Tịch]
[@Fanclub Hứa Trừng chính thức, tới làm việc nào! Mau đến xem đây là tin vịt hay mọi người sập nhà thật rồi!]
[Nhìn tiêu đề tôi còn tưởng là Diệp Hủ, may mà Hứa Trừng không phải gu của tôi.]
[Ha ha ha tôi cũng vậy đó lầu trên, chủ topic cũng không viết rõ ràng là hot boy nào, sợ tới mức tôi cho rằng tôi và bạn thân của tôi đều thất tình]
Nguyễn Linh càng xem, càng cảm thấy trí tưởng tượng của các bạn nhỏ ở tuổi này quả nhiên phong phú.
Nhưng cô cũng không quá tức giận, chỉ cảm thấy không hổ là trường tư nhân, lá gan của các học sinh cũng lớn không phải dạng vừa.
Năm đó lúc cô đi học trong trường cũng có một diễn đàn, nhưng không ai dám quang minh chính đại thảo luận những thứ này.
Có lẽ vì hầu hết học sinh của trường trung học Tú Lễ đều là con nhà giàu, nhà trường cũng không thể quản lý những cậu ấm cô chiêu này, nên đã ngầm cho phép thảo luận về những tin đồn này trên diễn đàn.
Nguyễn Linh nhàm chán tiếp tục cuộn xuống, sau đó ngón tay hơi dừng lại.
[Chắc không phải là học sinh của trường chúng ta rồi, nếu không thì ngoại hình này chắc chắn đã sớm nổi tiếng. Là học sinh ngoài trường sao? Không phải cũng là người trong giới giải trí chứ?]
[Nhìn thì cũng khá xinh đẹp, chỉ là hơi trưởng thành, cảm giác ít nhất cũng là học sinh lớp 12?]
[Tôi thấy không chỉ vậy, có thể là sinh viên đại học. Nhìn kiểu tóc và phong cách ăn mặc này, ít nhất cũng phải gần 20 tuổi rồi!]
[Tôi hận! Tại sao Hứa Trừng lại tìm một phụ nữ già hai mươi tuổi!]
Nguyễn Linh: “……”
Mặc dù bị mắng, nhưng dường như cũng không thể nổi giận.
Thì ra, cô không phải vì lo lắng cho danh tiếng của Hứa Trừng nên mớᎥ...
Ở một bên khác, Nguyễn Linh tò mò hỏi hệ thống: "Hệ thống, nếu Hứa Trừng thật sự hẹn hò, có bị fan mắng không?"
Hệ thống: [Trong nguyên tác, mối tình của Hứa Trừng và nữ chính trong truyện vườn trường, quả thực đã khiến sự nghiệp của cậu ấy bị tổn hại nặng nề.]
Nguyễn Linh càng thêm hứng thú: "Ồ? Mau kể cho tôi nghe đi!"
Hệ thống: [sau một thời gian Hứa Trừng im ắng, cuối cùng cũng nhờ một vai phụ trong bộ phim truyền hình đã có chút nhiệt độ. Tuy nhiên, khi sự nghiệp mới có bước ngoặt, cậu lại bị paparazzi chụp được ảnh cùng nữ chính đi chơi gắp thú bông rồi nắm tay. Hứa Trừng ra mắt từ lâu đã có định vị là thiếu niên ngoan ngoãn, cũng luôn duy trì thiết lập độc thân, vì vậy người hâm mộ liên tục yêu cầu Hứa Trừng đưa ra lời giải thích.]
Nguyễn Linh: "Vậy cậu ấy không giải thích sao?"
Hệ thống: [Đúng vậy. Là nhân vật nam phụ si tình, Hứa Trừng không muốn giải thích đồn hẹn hò với nữ chính khiến nữ chính đau lòng, cũng vì vậy dẫn đến việc hàng loạt fan rời bỏ.]
Nguyễn Linh: "Nhưng cuối cùng nữ chính vẫn chọn Diệp Hủ."
Hệ thống: [Tất nhiên rồi!]
Không thì sao Diệp Hủ lại được gọi là nam chính truyện vườn trường cơ chứ.
Nguyễn Linh thở dài: "Tội nghiệp quá."
Nói đến đây, cô cũng coi như là một người đu nam phụ.
Trước đây khi xem tiểu thuyết và phim truyền hình, Nguyễn Linh hầu như luôn đứng sai bên, yêu thích cặp đôi nam chính và nam phụ si tình.
Nếu không biết trước tình huống, cô có thể sẽ thực sự đứng về phía Hứa Trừng.
Tuy nhiên bây giờ, cô đã chọn đứng bên Diệp Hủ từ lâu rồi.
Nếu lúc đó, Diệp Hủ và Hứa Trừng thực sự đánh nhau vì nữ chính thì bản thân cô chắc vẫn…
Vẻ mặt suy tư, lại có chút lưỡng lự của Nguyễn Linh, đều lọt vào mắt Diệp Hủ.
Diệp Hủ khẽ lên tiếng: "Mẹ sao vậy?"
Nguyễn Linh hoàn hồn, chớp mắt một cái.
"Mẹ đang nghĩ." Nguyễn Linh nói: “Nếu con và Hứa Trừng đánh nhau, mẹ vẫn sẽ đứng về phía con."
Diệp Hủ sững sờ, sau đó nhanh chóng quay đầu đi.
"Từ trước đến nay con không bao giờ đánh nhau." Cậu thiếu niên ỉu xìu nói: “Huống hồ cũng đánh với Hứa Trừng."
Nói là vậy, nhưng khóe miệng vẫn không thể kiểm soát được mà nhếch lên.
Trần Tùng Dương cầm mấy chai nước ngọt mát lạnh, đi vào lớp học.
"Hủ ca, cô à!" Cậu ấy lớn tiếng nói: “Cháu mua ba chai, hai người chọn trước đi, cái còn lại đưa cháu!"
Nói rồi đặt mấy chai nước ngọt lên bàn học.
Rồi lại vội vàng lên tiếng: "Cô đã xem chưa! Họ dám vu khống, còn mắng cô nữa!"
Nguyễn Linh bình tĩnh trả lời: "Xem rồi."
Trần Tùng Dương tỏ ra tức giận: "Cô đừng tức giận, cháu đã giúp cô giải thích rồi, còn mắng họ lại!"
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Hả? Cháu giải thích khi nào?"
Trần Tùng Dương tỏ vẻ tự hào: "Vừa nãy! Cháu đang cầm nước ngọt về thì thấy!"
Nguyễn Linh mở diễn đàn, cuộn xuống dưới——
[Nhật Chiếu Tùng Lâm: Các cậu đừng có nói bậy nữa! Đây là mẹ kế của Diệp Hủ!]
[Nhật Chiếu Tùng Lâm: Hơn nữa người ta không phải 18, 20 tuổi gì đâu! Năm nay cô đã 26 tuổi rồi!]
Nguyễn Linh: "..."
Diệp Hủ: "..."
Thấy biểu cảm của hai người, Trần Tùng Dương gãi đầu, không hiểu gì: "Mọi người sao vậy? Câu trả lời của cháu có vấn đề à?"
"Trần Tùng Dương." Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Cháu có nghĩ đến việc, nếu người ta biết cô là mẹ kế của Diệp Hủ, còn tưởng cô và Hứa Trừng là một đôi thì Diệp Hủ và Hứa Trừng sẽ là quan hệ như thế nào không?"
Trần Tùng Dương giật mình, ánh mắt đầy hoang mang: "Ừm... nếu Hứa Trừng là bạn trai của mẹ kế Hủ ca, vậy Hứa Trừng chính là..."
Nói giữa chừng, sắc mặt Trần Tùng Dương thay đổi.
Diệp Hủ đã sớm tối sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Trần Tùng Dương.
Trần Tùng Dương thấy có chút sợ hãi, đột nhiên phản ứng lại: "Không không không! Tuy cháu không biết cô tặng tên đó nước hoa làm gì, nhưng cô rõ ràng không phải là bạn gái của Hứa Trừng mà!"
Nguyễn Linh: "Cháu nói đúng. Vậy tại sao cháu không giải thích điểm quan trọng nhất này, mà chỉ nói cô là mẹ kế của Diệp Hủ?"
Trần Tùng Dương sững sờ: "Cháu... cháu quên mất."
Lúc đó cậu ấy không nghĩ nhiều, chỉ thấy tin đồn này quá là phi lý, nên lập tức gõ một đoạn rồi đăng lên.
Nguyễn Linh thở dài.
"Còn nữa." Nguyễn Linh hỏi: “Sao cháu giải thích tuổi của cô làm gì? Điều này có quan trọng không?"
Trần Tùng Dương lắp bắp: "À, là như này... Cô hơn Hứa Trừng mười tuổi, nên chắc chắn không thể là bạn gái của Hứa Trừng rồi, như vậy thì tin đồn không phải sẽ được phá vỡ sao?"
Nụ cười của Nguyễn Linh mang theo một chút sát khí: "Ý cháu là cô già lắm rồi đúng không?"
Trần Tùng Dương nuốt nước bọt.
"Không! Hoàn toàn không! Cô là người xinh đẹp nhất, trẻ trung nhất! So với tên Hứa Trừng kia thì vô cùng xứng đáng!" Chàng trai cao 1m8 liên tục lắc đầu, đầy vẻ khiếp sợ.
Lần này biểu cảm của Nguyễn Linh đã dịu hơn nhiều, nhưng ánh mắt của Diệp Hủ lại nặng nề hơn.
Trần Tùng Dương: "..."
Chết rồi, cậu ấy lại nói sai nữa.
Cuối cùng, Diệp Hủ gửi cho Diệp Cảnh Trì một tin nhắn, nói về chuyện bài đăng.
Ban đầu chỉ có hai bức ảnh trước đó, nên Nguyễn Linh cũng không gấp gáp chuyện xóa bài đăng.
Nếu phía Hứa Trừng bị tin đồn này làm phiền thì đội ngũ của Hứa Trừng sẽ lên tiếng giải thích là được.
Nhưng Trần Tùng Dương lại "giải thích ngược lại" như vậy thì mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn, chẳng biết chừng Diệp Hủ cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại này.
Tạo tin đồn thì dễ, nhưng giải thích tin đồn thì khó, tốt nhất là nên ngăn chặn sự lan truyền của tin đồn càng sớm càng tốt.
Diệp thị.
Diệp Cảnh Trì nhìn điện thoại, vẻ nghiêm túc.
Trợ lý Bùi bị gọi đến văn phòng tổng giám sợ đến mức không dám thở mạnh.
Anh ấy đi theo tổng giám đốc Diệp đã nhiều năm, còn chưa từng thấy tổng giám đốc Diệp có ánh mắt như vậy.
Tựa như...... Có sát khí.
Sau khi Diệp Cảnh Trì nhận được tin nhắn chưa đến hai phút, bài post cũng đã không còn.
Năm phút sau, trên diễn đàn lại xuất hiện một bài viết làm sáng tỏ, nói người tặng nước hoa cho Hứa Trừng là nhà đầu tư của đoàn làm phim, nước hoa là phúc lợi Thất Tịch cho đoàn làm phim.
Trần Tùng Dương biết mình tốt bụng sai chỗ, vừa bối rối vừa áy náy.
May mắn cuối cùng không gây thành đại họa, Trần Tùng Dương tỏ vẻ muốn mời hai người đến căn tin ăn cơm trưa, để bù đắp sai lầm của mình.
Trường trung học Tú Lễ là trường tư nhân, cho dù chi phí vận hành căn tin trong kỳ nghỉ hè rất cao, nhưng mỗi ngày vẫn mở một phần quầy cho học sinh dùng cơm.
Bình thường trong ngày nghỉ, cũng có không ít học sinh dứt khoát đến căn tin ăn cơm.
Hôm nay bởi vì có tuyển chọn diễn viên quần chúng, người trong căn tin nhiều hơn bình thường không ít.
Trần Tùng Dương tự biết mình sai, một lần nữa chủ động gánh vác nhiệm vụ xếp hàng, để Nguyễn Linh và Diệp Hủ tìm chỗ ngồi trước.
Nhưng một mình Trần Tùng Dương lấy phần cơm của ba người vẫn có chút khó khăn, vì thế Nguyễn Linh bảo Diệp Hủ cũng đi theo cậu ấy xếp hàng.
Đừng để chuộc tội không được, rồi lại làm đổ cơm.
Sau khi nói với Diệp Hủ mình muốn ăn gì, một mình Linh đi vào một góc căn tin, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Cô gửi tin nhắn cho Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, hỏi bọn họ hiện tại đang ở
Hai người trả lời là họ cũng đang muốn tới căn tin ăn cơm, lập tức sẽ đến ngay.
Ngồi trong chốc lát, trước mặt đã có hai nữ sinh đi tới.
Đầu tiên hai người nhìn chằm chằm váy Nguyễn Linh vài giây, tiếp theo lại nhìn chằm chằm mặt của cô một hồi lâu.
Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, đi lên.
Nữ sinh tóc ngắn lên tiếng trước: "Cô chính là phụ nữ già hai mươi tuổi tặng nước hoa cho Hứa Trừng?”
Nguyễn Linh: "......”
Xem ra bình luận "làm sáng tỏ" của Trần Tùng Dương, cũng không phải tất cả mọi người đều thấy được.
Có nên nói không nhỉ, thật ra cô có cảm giác như được lấy lòng.
Hai nữ sinh này nhìn chằm chằm vào mặt mình cả buổi, thế nhưng không có nghi ngờ chuyện cô hai mươi tuổi.
Nhưng kiểu nói "phụ nữ già" này vẫn không thể chấp nhận, Nguyễn Linh cảm thấy mình cần phải giáo dục bọn họ một chút.
Nguyễn Linh thản nhiên lên tiếng: "Hai người bao nhiêu tuổi?”
Nữ sinh tóc ngắn ưỡn ngực: "Tôi mười sáu tuổi, lớp phó bên cạnh tôi cũng sắp đón sinh nhật mười sáu tuổi rồi!"
Nguyễn Linh "ồ" một tiếng: “Vậy sắp rồi, chưa tới năm năm.”
Nữ sinh tóc ngắn ngẩn người: "Cái gì năm năm?”
Giọng điệu của Nguyễn Linh hết sức bình thản: "Không phải hai người cảm thấy mình không sống tới năm hai mươi tuổi sao? Vậy bây giờ có thể tính toán xem, còn được mấy năm sống sót.”
Nữ sinh tóc ngắn sửng sốt một chút, sắc mặt khẽ thay đổi: "Cô, sao cô có thể......”
Nguyễn Linh không nhanh không chậm trả lời: "Thế nào, tôi nói không đúng chỗ nào à?”
Nữ sinh tóc ngắn hít sâu một hơi, họng hồi lâu không thể nói ra thành lời.
Cô ta quay đầu nhìn nữ sinh tóc dài bên cạnh: "Cậu nói với cô ta đi!”
“Được, được!" Nữ sinh tóc dài thoạt nhìn lá gan hơn một chút, hoảng hốt đồng ý.
Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Nguyễn Linh: "Ờ, chúng tôi tới là muốn nói cho cô biết, dù cô có phải là bạn gái của Hứa Trừng hay không, đều phải…"
Cô ta còn chưa kịp nói xong thì Diệp Hủ đã đi tới.
Diệp Hủ đặt một phần cơm chiên lên bàn, sau đó nhìn hai người họ với vẻ mặt không vui: “Mấy người đang làm vậy?”
Hai nữ sinh nhìn thấy người đi tới thì đều giật
“Đàn… Đàn anh Diệp Hủ!” Giọng nói của nữ sinh tóc ngắn rõ ràng dịu dàng hơn nhiều so với lúc trước: “Anh, anh tìm chúng em có chuyện gì?”
Nguyễn Linh: “…”
Diệp Cảnh Trì: "Thằng bé bị nhân viên gọi đi, nói là cảnh tiếp theo cần thiết kế cho thằng bé một kiểu tóc mớᎥ."
Nguyễn Linh gật đầu.
Diệp Hủ sẽ còn một cảnh đối đầu nữ chính, có lẽ cảnh khá quan trọng.
Nguyễn Linh: "Anh một mình tới sao?"
Diệp Cảnh Trì: "Ừ. Bảo vệ canh cửa là của trường, có quen tôi, nên đã cho tôi vào ngay."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng, tiếp tục nhìn về phía Hứa Trừng và Ninh Huyên đang diễn xuất.
Diệp Cảnh Trì cũng theo ánh mắt của cô mà nhìn sang.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì lên tiếng: "Em rất thích xem họ diễn à?"
Linh gật đầu: "Đúng vậy, em thấy họ diễn rất tốt! Anh có muốn xem cùng em không?"
Mắt cô sáng lấp lánh, dường như rất thích thú háo hức.
Ngoài lần trước nói chuyện về công việc của studio, Diệp Cảnh Trì rất ít khi thấy cô lộ ra ánh mắt như vậy.
Diệp Cảnh Trì cúi đầu, che đi cảm giác kì lạ ở trong "Được."
Bên cạn♄ Nguyễn Linh có một chiếc ghế gấp, là nhân viên trước đó đã mang đến để Diệp Hủ ngồi cạnh cô.
Diệp Cảnh Trì ngồi xuống, ánh mắt hướng về phía đang
Hứa Trừng và Huyên đang nói gì đó, Ninh Huyên hờn dỗi nhìn Hứa Trừng: không tin đâu!"
Ngay sau đó, cậu thiếu niên giơ ba ngón tay lên, ánh mắt thành thật lại có chút gấp gáp: "Tớ hứa! Không có lừa cậu!"
Diệp Cảnh đang chăm chú nhìn thì nghe thấy một tiếng hít hơi thật dài.
Ánh mắt Nguyễn Linh đang sáng lấp lánh, khóe miệng không tự chủ mà cong lên: "A, thật là ngọt ngào! Quả nhiên CP mà em đu là tuyệt nhất!"
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh quay đầu lại, sau đó chợt hiểu ra: "Ồ, anh không hiểu "đu CP" là gì đúng không?"
Diệp Cảnh Trì: "......"
Nguyễn Linh nhìn anh với ánh mắt "đúng là vậy rồi".
Cô hào phóng giải thích cho Diệp Cảnh Trì: "Nói đơn giản thì là em thấy hai người họ diễn rất tốt, nhìn rất xứng đôi, giống như trời sinh một cặp."
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm.
Nguyễn Linh lại thở dài: "Quả nhiên, tình yêu thuần khiết vẫn là ở lứa tuổi thiếu niên! Tuổi còn nhỏ thì ngây thơ, trưởng thành lại pha lẫn lợi ích. Chỉ có lúc này, tình cảm mới thuần khiết và non nớt, khiến em nhớ lại hồi trước..."
Cô chỉ tự mình cảm thán, nói được một nửa thì không tiếp tục nữa.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: "Hồi trước gì?"
Nguyễn Linh nhớ lại: "Hồi trước..."
Nói được hai chữ, Nguyễn Linh quay đầu lại nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh đang dụ em nói kể à?”
Diệp Cảnh Trì: "......Không có."
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì thừa nhận: "Chỉ là hơi tò mò một chút."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Nói đến đây, em cũng rất tò mò."
Lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ nhướng: "Tò mò gì?"
Nguyễn Linh mặt không đỏ tim không đập nhanh mà trả lời: "Tò mò về tình sử của anh."
Lần trước ở trong xe, Nguyễn Linh đã muốn hỏi rồi, nhưng tiếc là lúc đó có tài xế và Diệp Hủ ở đó, cô không tiện lên tiếng.
Nhân viên ở phim trường đang bận rộn, cũng không ai đến quấy rầy cô và Diệp Cảnh Trì, đây chính là cơ hội tốt để hỏi.
Nguyễn Linh trước tiên nhìn xung quanh một cách nghiêm túc, sau đó vẫy tay gọi Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì bật cười, nhưng vẫn rất phối hợp mà nghiêng người lại gần một chút.
Nguyễn Linh nghiêm túc hỏi: "Thực lòng mà nói, trước khi gặp em, anh đã yêu bao nhiêu lần rồi?"
Diệp Cảnh Trì hỏi ngược lại: "Trước khi gặp em?"
Nguyễn Linh: "Đúng vậy, sao thế?"
Nếu không hỏi trước khi gặp cô thì chỉ có thể là sau khi gặp cô thôi.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: "Vậy bây giờ chúng ta, cũng tính là đang yêu sao?"
Nguyễn Linh: "......"
Cô im lặng một lúc, rồi mạnh mẽ trả lời: "Không tính, trường hợp của chúng ta đặc biệt, không thể phân loại."
Diệp Cảnh Trì khẽ cười một tiếng, cũng không phản đối.
Nguyễn Linh thúc giục anh: "Đừng chuyển chủ đề, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô thật sâu, chậm rãi lên tiếng: "Em là người đầu tiên."
Nguyễn Linh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Cảnh Trì.
Trong đôi mắt của người đàn ông dường như đang cuộn trào một loại cảm xúc nào đó, nhưng lại khiến cô không thể phân định được.
Diệp Cảnh Trì quả nhiên có tính cách của một thương nhân, nói chuyện không thích nói rõ ràng, mà muốn để cô tự đoán.
"Người đầu tiên" có nghĩa là gì?
Người yêu đầu tiên hay là người vợ đầu tiên?
Nguyễn Linh không có kiên nhẫn để đoán, vì vậy cô thẳng thắn truy hỏi: "Người đầu tiên gì cơ?"
Diệp Cảnh Trì nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.
Nguyễn Linh cũng không chịu thua kém, nhìn lại anh.
Sau một lúc lâu, khoé môi của Diệp Cảnh Trì khẽ mím lại: "Người đầu tiên..."
Lời chưa nói hết, đạo diễn nhiên hét lên một tiếng "Cắt" ở trong loa, khiến mọi người trên trường quay đều giật mình.
...
Nguyễn Linh chợt tỉnh, có cảm giác như bị kéo trở lại thế giới thực.
Cô thu hồi ánh mắt đối diện với Diệp Cảnh Trì, quyết định kết thúc chủ đề này: "Thôi, thật ra em cũng không tò mò lắm, chỉ là hỏi thử thôi."
Bản năng cho cô biết, cũng giống như ánh mắt của Diệp Cảnh Trì lúc nãy, câu hỏi này nếu còn tiếp tục gặng hỏi thì sẽ có chút nguy hiểm.
Nhưng người đàn ông lại không ý cô.
Diệp Cảnh Trì: "Không sao, là tôi muốn trả lời."
Nguyễn "......"
Ánh mắt Diệp Cảnh Trì sâu thẳm, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng: "Tất cả những danh xưng liên quan đến tình yêu mà em có thể nghĩ ra, đều là người đầu tiên."
Nguyễn Linh có chút rung động.
Trong nháy mắt, nhiều từ ngữ lướt qua tâm trí cô.
"Người "người tình" "bạn gái" "vợ" ...
Sau đó, Nguyễn Linh phát hiện, Diệp Cảnh Trì quả thực đã thể hiện sự xảo quyệt của một thương nhân.
Rõ ràng không nói gì, lại để lại cho cô một không gian tưởng tượng.
Cô có hiểu theo bất kỳ hướng nào, nhưng quyền giải thích cuối cùng lại thuộc về anh.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Linh đột nhiên cảm thấy hơi không vui.
Cô nhìn Diệp Cảnh Trì: "Vậy sao?"
"Vậy..." Nguyễn Linh giòn giả nói: “Người yêu cũ, vợ cũ, vợ đầu, những thứ này cũng tính à?"
Lần này đến lượt Diệp Cảnh Trì im lặng.
Ban đầu người đàn ông hiện lên một chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt dần.
Nguyễn Linh vẫn nhớ lần trước mình vô tình nhắc đến chuyện ly hôn, phản ứng của Diệp Cảnh Trì mạnh mẽ ngoài ý muốn.
Lúc đó cô còn nghĩ, sau này không cần thiết thì đừng nhắc đến nữa, đợi đến lúc sự cần thiết thì nói cũng không muộn.
có lẽ là trước lạ sau quen.
Lần này Nguyễn Linh không những không lo lắng Diệp Cảnh Trì sẽ tức giận, thậm chí còn có chút mong chờ xem anh sẽ phản ứng thế nào.
Có lẽ, cũng có chút ý muốn báo thù.
Ai bảo anh không nói rõ ràng, cứ để cô đoán.
Thấy Diệp Cảnh Trì mãi không trả lời, Nguyễn Linh đành dứt khoát hướng ánh mắt về phía trường quay, không nhìn anh nữa.
Đạo diễn dường như không hài lòng lắm với hiệu quả của cảnh quay này, đang nói chuyện với vẻ mặt gấp gáp.
Nguyễn Linh nhìn vài giây, bỗng cảm thấy lòng bàn tay ấm áp.
Cô giật mình, quay đầu lại nhìn.
Thì ra là Diệp Cảnh Trì đã đưa tay qua, đặt lòng bàn tay lên lòng bàn tay cô.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Linh là nhìn xung quanh, xem có ai chú ý đến chỗ này không.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều bị đạo diễn thu hút, không ai để ý đến hành động nhỏ của họ.
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.
Diệp Cảnh Trì: "Lúng túng cái gì, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Nguyễn Linh chớp mắt một cái.
Đạo diễn Lý biết rõ những điều ông ấy nói, có lẽ Diệp Cảnh Trì còn rõ hơn ông ấy.
Nhưng tuyệt đối không thể xuyên thủng được, đương nhiên phải hết sức khen ngợi Nguyễn... À, bà chủ Diệp trước mặt ông chủ.
Cảnh Trì khẽ nói: “Mọi người vẫn cứ gọi cô ấy là cô Nguyễn đi. Mối quan hệ của tôi và cô ấy, cũng không cần để quá nhiều người biết.”
Đạo diễn Lý sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Phải, phải, cô Nguyễn.”
Nếu tổng giám đốc Diệp đã nói vậy thì ông ấy đương nhiên phải thuận theo ý của đối phương.
Trong lòng đạo diễn Lý, lại phần kính nể cô Nguyễn hơn nữa.
Lời của tổng giám đốc Diệp, ngoài việc thể hiện sự khiêm tốn, còn như một lời cảnh báo cho họ. Để họ đối xử với cô Nguyễn cũng giống như đối xử với tổng giám đốc Diệp.
“E hèm.” Đạo diễn Lý hắng giọng: “Tổng giám đốc Diệp, cậu và… và cô Nguyễn có gì muốn biết thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người.”
Diệp Cảnh Trì không trả lời, nhìn về phía Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh tùy ý nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi, cứ coi hai người chúng tôi không ở đây là được.”
Nghe vậy, đạo diễn Lý do dự một chút, nhìn về phía Diệp Cảnh Trì.
Dù sao thì tổng giám đốc Diệp cũng đã đến đoàn phim, ông ấy đâu dám thật sự bỏ mặc người ta ở đây.
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm nói: "Nghe nói bộ phim này, vai chính đều là người mới?"
Đạo diễn Lý lập tức hiểu ý: "Phải, phải! Tôi sẽ gọi những người trẻ tuổi đó đến ngay, giới thiệu cho cậu biết! Cậu đợi lát nhé!"
Nói rồi, ông ấy vội vàng bước đi.
Nguyễn Linh nhìn lưng của đạo diễn, cau mày: "Sao ông không nghe lời em, chỉ nghe lời anh thôi?"
Diệp Cảnh Trì cười nhạt: "Anh xuất hiện ở đây, họ cũng phải làm gì đó, mới có thể yên tâm quay phim tiếp được."
Nguyễn Linh đã hiểu.
Đây cũng là một cách để an ủi lòng người, chẳng qua thường thì chỉ những người có địa vị cao mới dùng được.
Cô tuy là nhà đầu tư, nhưng không giống như Diệp Cảnh Trì làm tổng giám đốc đã lâu, đương không thể thuần thục được như anh.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì một cái, giọng điệu lạnh lùng: "Ra là vậy, quả nhiên là tổng giám đốc Diệp, ông chủ lớn."
Diệp Cảnh Trì lại không quan tâm đến vài phần mỉa mai trong giọng điệu của cô, ngược lại như thể chiều chuộng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Bàn tay đặt trên mu bàn tay cô hơi xoa xoa, như đang an ủi, lại như có chút ý nghĩa khác.
Nguyễn Linh bị da mặt dày của Diệp Cảnh Trì làm cho ngơ ngác, tức giận trực tiếp rút tay về.
Lần này người đàn ông không phòng bị, cô rất dễ dàng rút tay về.
Chỉ là nụ cười trên mặt Diệp Cảnh Trì vẫn không hề giảm sút, dường như anh đang rất vui vẻ.
...
Không lâu sau, đạo diễn dẫn theo vài người trẻ tuổi trong đoàn phim đến.
Có nam chính Hứa Trừng và nữ chính Ninh Huyên, còn có nam phụ Vương Sâm Mạnh.
Nhìn thấy Diệp Cảnh Trì, biểu cảm của Trừng rõ ràng là sững sờ.
Hứa Trừng biết Diệp Cảnh Trì.
Bố của Diệp Hủ cũng được coi là một nửa người nổi tiếng ở trường.
Mà lúc này, Diệp Cảnh Trì lại đang ngồi cạnh Nguyễn Linh, điều này khiến Hứa Trừng đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ.
Đạo diễn Lý cười tươi giới thiệu từng người một: "Đây là Vương Sâm Mạnh, thủ vai nam thứ. Mới tốt nghiệp được một năm, xuất thân từ trường lớp, cũng được coi là một nửa người mới."
Trước khi đến, Vương Sâm Mạnh đã được nhắc nhở rằng người cần gặp là ai.
Vương Sâm Mạnh lập tức cung kính nói: "Tổng giám đốc Diệp! Xin chào, rất vinh dự được gặp anh!"
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Đối mặt với Diệp Cảnh Trì, Vương Sâm Mạnh lại không dám tỏ ra nịnh bợ quá lộ liễu, vì vậy anh ta không dám nói gì nữa.
Đạo diễn Lý lại giới thiệu cho Diệp Cảnh Trì nữ chính Ninh Huyên.
Biểu hiện của Diệp Cảnh Trì vẫn không có gì đặc biệt, thậm chí ánh mắt cũng không dừng lại trên mặt nữ diễn viên quá một giây.
Ninh Huyên căng thẳng nuốt nước bọt, cũng không dám làm gì khác.
Cuối cùng, đạo diễn Lý lại vỗ vai Hứa Trừng, đẩy thiếu niên đến trước mặt Diệp Cảnh Trì.
"Đây là Hứa Trừng, có thể coi là người mới nhất trong đoàn phim của chúng tôi." Đạo diễn cười nói: “Đây là... ừm, là do cô Nguyễn giới thiệu, không ngờ khi thử vai lại phù hợp bất ngờ, tôi đã lấy hết can đảm chọn người mới, đóng vai nam chính của chúng ta."
Đạo diễn Lý nói như vậy là muốn thể hiện sự coi trọng đối với Nguyễn Linh, đồng thời thể hiện công lao của mình.
Tuy nhiên, sắc mặt của Diệp Cảnh Trì lại trầm xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Hứa Trừng vài giây.
Hứa Trừng hơi mím môi, ngón tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Cậu ta nhận ra thái độ của Diệp Cảnh Trì đối với cậu ta dường như khác với hai diễn viên còn lại.
Sau vài giây im lặng, đạo diễn Lý cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Đạo diễn Lý có vẻ bối rối, không biết phải xoay sở thế nào để giải vây, nhưng ông ấy cũng không biết Diệp Cảnh Trì có ý gì.
Khóe môi của Diệp Cảnh Trì đột nhiên nhếch lên vài phần.
"Người mới cũng không có gì là không tốt." Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Trước đây phim truyền hình của Tinh Thịnh cũng có nhiều người mới được sử dụng, hiệu quả cũng không tồi."
Đạo diễn Lý tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn cười theo: "Đúng, đúng."
Diệp Cảnh Trì lại đứng dậy.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Diệp Cảnh Trì đi tới trước, vỗ vai Hứa Trừng.
"Cố lên." Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười nhạt, trông như đang động viên hậu bối bình thường.
Hứa Trừng lại cảm thấy một loại áp lực khó hiểu.
Diệp Cảnh Trì tiếp tục ôn tồn "cổ vũ" cậu ta: "Diễn cho thật tốt, vợ tôi rất coi trọng cậu."
Hứa Trừng: "..."
Đạo diễn Lý: "..."
Đã nói là muốn khiêm tốn cơ ? Còn đặc biệt dặn ông ấy gọi cô Nguyễn là cô Nguyễn nữa.
Rồi tại sao lại gọi "vợ tôi"?
Nghe vậy, vẻ mặt của Diệp Hủ có chút phức tạp.
Đây là đang khen cậu sao?
Nguyễn Linh hỏi: "Cảnh của con khi nào quay?"
Diệp Hủ: "Chắc là sắp rồi, đạo diễn nói cảnh tiếp theo đến lượt con rồi."
"Vậy được." Nguyễn Linh gật đầu: “Lúc đó mẹ sẽ đến cổ vũ cho con."
Diệp Hủ: "..."
"Cổ vũ gì?"
"Cổ vũ con giành lấy nữ chính, mẹ tin tưởng con!"
Diệp Hủ im lặng.
Cậu có nên nhắc cô một câu rằng cậu chỉ là vai khách mời không?
Nói chuyện một lúc, đạo diễn vừa lúc đến gọi người.
Thấy Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì đứng cạnh nhau, lúc đầu đạo diễn Lý có chút ngơ ngác, sau đó cũng hiểu ra.
Phó đạo diễn dẫn Diệp vào đoàn phim đã nói tên, thiếu niên này cũng họ Diệp.
Nhìn thấy gia đình ba người vui vẻ bên nhau như vậy, Diệp Hủ tất nhiên chính là con trai của Diệp Cảnh Trì trong lời đồn rồi.
Khuôn mặt của đạo diễn thay đổi, vội vàng nhớ lại từ khi Diệp Hủ đến đoàn phim, có nói gì không nên nói với cậu hay không.
Tính tình của đạo diễn Lý vốn đã không tốt, đoàn phim lại toàn là những diễn viên và người mới không nổi tiếng.
Ông ấy sẽ không cố ý gây chuyện, nhưng lúc đang chỉ đạo diễn xuất, nếu nóng lên thì khó tránh khỏi sẽ nói mấy câu nặng lời.
Đạo diễn Lý nhanh chóng nhớ lại một lượt, kết quả cũng không nhớ ra lúc đó rốt cuộc có mắng Diệp Hủ hay không.
Ông ấy thận trọng quan sát biểu cảm của Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh, không thấy có gì khác lạ.
Còn Diệp Cảnh Trì thì vỗ vai Diệp Hủ, nhẹ nhàng nói: "Đi đi."
Nguyễn Linh ở bên cạnh bổ sung: "Ừ, đạo diễn Lý không cần khách sáo. Nếu diễn không tốt, ông cứ nói thẳng với thằng bé. Nếu cuối cùng hiệu quả không tốt, tôi sẽ thấy rất tiếc."
Diệp Cảnh Trì cũng ở bên cạnh gật đầu: "Cứ làm theo lời vợ tôi nói, không cần đối xử đặc biệt với Tiểu Hủ, cứ nghiêm khắc yêu cầu."
Diệp Hủ: "..."
Trên thực tế, cậu cũng hiểu đạo lý này, cũng không mong đợi đạo diễn sẽ ưu ái mình.
Nhưng khi bố mẹ cậu cùng nhau nói như vậy, cậu vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đạo diễn Lý càng nghe càng sửng sốt.
Diệp Cảnh Trì coi trọng con trai mình đến mức nào, đạo diễn Lý cũng biết đôi chút.
Dẫu sao, có rất nhiều tin đồn nói rằng Diệp Cảnh Trì không kết hôn nhiều năm chỉ vì sợ sẽ làm tổn thương con trai mình.
Nhưng giờ thì có vẻ như trong mắt tổng giám đốc Diệp, vợ anh vẫn quan trọng hơn con trai một chút...
Quả nhiên, cô Nguyễn là một nhân vật không thể coi thường.
Cảnh tiếp theo là cảnh đối diễn giữa Diệp Hủ và nữ chính, vẫn là ở bối cảnh trước đó.
Nguyễn Linh ngồi trên ghế dài, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem rất thích thú.
"Xứng đôi quá!" Nguyễn Linh tự nói với mình: “Chậc chậc, thiếu niên bất cần và thiếu nữ tràn đầy sức sống, đúng là sự kết hợp kinh điển của tiểu thuyết thanh xuân đau thương!"
Nói rồi, Nguyễn Linh quay người định đi lấy ly nước cam vừa uống dở.
Chú ý thấy ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình, Nguyễn Linh nhướng mày: "Anh nhìn em làm gì?"
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: "Lúc trước em còn nói, nam nữ chính là một cặp trời sinh.”
Nguyễn Linh không hiểu: "Đúng vậy.”
Sau đó cô giật mình: "Ồ, chẳng lẽ anh muốn hỏi em, rột cuộc hy vọng ai trong bọn họ ở bên nữ chính?”
Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn cô.
Nguyễn Linh nói với vẻ đương nhiên: "Đương nhiên là tất cả đều muốn, nam cao đẹp trai mà, càng nhiều càng tốt!"
Diệp Cảnh Trì: "......”
Nguyễn Linh trừng mắt nhìn: "Nam cao chính là…”
Diệp Cảnh Trì: "... Không cần, anh nghe hiểu rồi.”
Nguyễn Linh: "Ồ.”
Cô uống một ngụm nước cam, lại tràn đầy hứng thú đi xem Diệp Hủ diễn chung với nữ chính.
Người đàn ông bên cạnh lại lâm vào trầm tư.
Khi Diệp Hủ quay xong, thời gian còn sớm.
Nguyễn Linh nhớ tới lần trước Diệp Hủ mang đồ ngọt về nhà, muốn đi căn tin mua thêm một ít.
Vì thế ba người cùng đi đến nhà ăn.
Người trong căn tin không nhiều bằng giữa trưa, nhưng tổ hợp ba người nhà họ vẫn nhanh chóng hấp dẫn không ít ánh mắt.
Có trách thì trách dáng người Diệp Cảnh Trì như hạc giữa bầy gà, khí thế ở trong một đám học sinh trung học ngây ngô, cũng thật sự quá mức nổi bật.
Học sinh trung học Tú Lễ, có không ít người biết đến Diệp Cảnh Trì.
Nhà họ Diệp có ánh hào quang quá lớn, chỉ cần học ở trường thì rất khó không nghe thấy ba chữ "Diệp Cảnh Trì" từ miệng người lớn.
Kể từ khi Diệp Hủ lên cấp hai, Diệp Cảnh Trì hầu như hàng năm đều đến dự họp phụ huynh cho Diệp Hủ, nhưng hầu như không ai từng thấy cha con hai người cùng xuất hiện.
Trừ ở trong lớp học, hai người ngay cả đến bãi đậu xe cũng thường đi trước đi sau.
Lúc này, đã có người nhận ra Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì.
Vậy người phụ nữ xuất hiện cùng họ, không cần phải nói, đương nhiên là người vợ mới cưới của bố Diệp Hủ, mẹ kế của Diệp Hủ.
Mà những gì xảy ra tiếp theo, càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa——
Diệp Hủ luôn luôn mang một vẻ mặt bình thản, không hợp với những học sinh xung quanh, lại ngoan ngoãn nghe lời người mẹ kế này.
Ngoan ngoãn chạy đến cửa sổ xếp hàng, cầm một túi đầy đồ ngọt trở về.
Mà Diệp Cảnh Trì, trong mắt học sinh gần như là xa vời, nhìn người vợ mới cưới của mình, cũng ngập tràn ánh mắt dịu dàng.
Lời mời của Tô Quân Nhược rất chân thành, trong đó còn có một điều rất có sức hấp Trong bữa tiệc sẽ mời các đầu bếp làm bánh ngọt hàng đầu thế giới, chuẩn bị đồ ngọt cho khách mời.
Nguyễn Linh nhìn lại lịch trình của mình, hôm đó cô không có việc gì, cho nên cô đồng ý ngay lập tức.
Sau khi trả lời tin nhắn của Tô Quân Nhược, Nguyễn Linh ngẩng đầu lên, Diệp Cảnh Trì đang đi tới.
Nguyễn Linh: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Bây giờ em bận không?"
Nguyễn Linh lắc đầu: "Không bận."
Diệp Cảnh Trì đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Linh.
Gương mặt người đàn ông có chút nghiêm túc, Nguyễn Linh tưởng rằng anh có chuyện quan trọng cần bàn bạc với cô, vì vậy cô cũng nghiêm túc hơn một chút.
Diệp Cảnh Trì lấy máy tính bảng ra, đưa cho Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh không hiểu gì, cầm lấy máy tính bảng, phát hiện ra màn hình là những bức ảnh về một vài chiếc nhẫn.
Cô nhìn Diệp Cảnh Trì, dùng ánh mắt để thể hiện sự thắc mắc.
Diệp Cảnh Trì khẽ ho một tiếng: "Có cái nào không?"
Nguyễn Linh suy nghĩ hai giây, chợt nhớ ra mấy ngày trước, người đàn ông này có vẻ như đã hỏi mình thích món quà gì.
Tuy nhiên, lúc đó cô cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nói rằng mình thích những món đồ trang sức cầu một chút.
Trong mắt Nguyễn Linh, món quà quan trọng nhất là tấm lòng của người tặng, nếu do người nhận chỉ định thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Linh lại nhìn lại những bức ảnh trên máy tính bảng.
Nói thế nào nhỉ, đúng là phù hợp với hai chữ "cầu kỳ".
Nhưng lại hoàn toàn tránh né những cái gu cô, có cái thì màu sắc không thích, có cái thì kiểu dáng quá lỗi thời.
Nguyễn Linh không nhịn được hỏi: "Diệp Cảnh Trì, mấy cái này... là ai chọn?"
Nếu anh tự chọn, cô sẽ bắt đầu nghi ngờ về gu thẩm mỹ của bố của nam chính truyện vườn trường.
Diệp Cảnh Trì có lẽ cũng nghe ra được hàm ý của Nguyễn Linh, ánh mắt hơi lóe lên.
"Anh bảo trợ lý Bùi giúp tôi sàng lọc một số." Diệp Cảnh Trì nói: “Sau đó chọn một vài cái, cũng hỏi ý kiến của những người xung quanh, bao gồm cả Diệp Hủ."
Lần này Nguyễn Linh thực sự ngạc nhiên: "Anh còn hỏi cả Diệp Hủ?"
Diệp Cảnh Trì: "Ừ."
Nguyễn Linh kinh ngạc: "Thằng bé lại giấu giếm em!"
Diệp Cảnh Trì: "Là anh không cho thằng bé nói. Vì anh nói với thằng bé... là tạo bất ngờ cho em."
Nguyễn Linh càng thêm bối rối: sao anh lại hỏi em?"
Giọng điệu Diệp Cảnh Trì có chút bất lực: "Vì... anh thực sự không chắc em sẽ thích cái nào."
Người đàn ông này không phải là chuyện nào cũng rành.
Nhưng với tư cách là nhà lãnh đạo, điều quan trọng nhất chính là khả năng phân phối và điều phối, để những phù hợp làm việc phù hợp.
Do đó, trong hầu hết các trường hợp, Diệp Cảnh Trì chỉ cần một nhà lãnh đạo bao quát toàn cục, không cần phải tự mình thử nghiệm những lĩnh vực không giỏi.
Nhưng thật không may, việc chọn quà cho vợ không phải là một việc có thể dễ dàng giao phó cho người khác.
Diệp Cảnh Trì vừa rồi chỉ nói qua loa, nhưng thực tế, nguồn gốc của những bức ảnh trên máy tính bảng còn phức tạp hơn những gì anh nói ra.
Trước tiên anh bảo trợ lý Bùi sàng lọc tất cả các viên đá quý sẽ xuất hiện trong các cuộc đấu giá gần đây, đặc biệt là những viên đá quý phù hợp để làm nhẫn.
Với sức mạnh của Diệp Thị, họ có thể trực tiếp "mua đứt" trước khi các mặt hàng được trưng bày.
Gần đây, một vài viên đá quý có chất lượng tốt đã xuất hiện trong một số cuộc đấu giá. Tuy nhiên, để làm ra những món trang sức từ những viên đá quý này, cần có sự chăm chút tỉ mỉ của các nghệ nhân và phải mất một khoảng thời gian không ngắn.
Giờ đây, còn cách ngày lễ thất tịch nửa tháng
Diệp Cảnh Trì không chắc Nguyễn Linh có thích nhận một viên đá quý không thể đeo trực tiếp làm quà hay không.
Nghĩ đến việc cô vốn không thích phiền phức, nếu trực tiếp tặng đá quý, có lẽ sẽ bị cất trong hộp mãi mãi.
Vì vậy, anh chỉ có thể bảo trợ lý Bùi tìm kiếm thêm một số món trang sức, sau đó tiến hành lựa chọn.
Việc hỏi ý kiến của Diệp Hủ cũng là thật.
Gần đây được nghỉ hè, Diệp Hủ và Nguyễn Linh có thời gian ở cùng nhau nhiều hơn anh, thậm chí còn cùng nhau mở quà.
Diệp Cảnh Trì nghĩ Diệp Hủ có lẽ sẽ hiểu sở thích của cô hơn anh ấy
Nhưng khi Diệp Hủ nghe thấy câu hỏi, rõ ràng cũng rất bối rối, không nói ra được gì.
Không có cách nào khác, Diệp Cảnh Trì chỉ có thể dựa vào cảm nhận của mình, cuối cùng chọn ra một vài thứ từ tất cả các lựa chọn dự phòng.
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng dường như vẫn không được như ý.
...
Nguyễn Linh nhíu mày, thẳng thắn hỏi: "Anh chỉ hỏi trợ lý Bùi và Diệp Hủ, không hỏi bạn bè là nữ của anh à?"
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: "Anh không có bạn bè là nữ.”
Nguyễn Linh vốn định nói thêm vài câu, nhưng lúc này lại không biết phải nói gì.
Cô nghĩ một lúc, hỏi: "Vậy anh không hỏi mẹ của Tô Quân Nhược à? Hai người là bạn cũ mà?"
Diệp Cảnh Trì trả lời: "Bọn anh bình thường chỉ nói chuyện công việc, sẽ không nhắc đến những chuyện này."
Nguyễn Linh: "..."
Được rồi, cũng có lý.
May mắn thay, dù mắt thẩm mỹ của Diệp Cảnh Trì trong việc chọn quà không được tốt, nhưng anh lại có một sự kiên nhẫn vô tận.
Anh dịu dàng nói: "Nếu em không thích thì anh sẽ đi chọn lại."
Diệp Cảnh Trì kiên nhẫn như vậy khiến Nguyễn Linh có cảm giác mình đang làm khó anh.
Cô buột miệng nói: "Hay là không cần tặng nữa?"
Diệp Cảnh Trì khựng lại.
Nguyễn Linh lẩm bẩm: "Dù sao gần đây cũng không có ngày lễ nào cả. Chúng ta mới kết hôn được hơn hai tháng, kỷ niệm gì đó cũng còn sớm mà."
Cô càng nghĩ càng thấy có lý: "Đúng rồi, Valentine đã qua, Tết cũng chưa đến, còn gì nữa nhỉ?"
Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Studio của em... chủ đề chụp gần đây là gì?"
"Hả?" Nguyễn Linh không hiểu anh đột nhiên chuyển chủ đề như thế, nhưng vẫn trả lời: "Chủ đề đêm Thất Tịch đó."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô không nói gì.
Nguyễn Linh và anh nhìn nhau một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra: "Ồ, Thất Tịch!"
Trong đầu Nguyễn Linh chỉ đơn giản nghĩ thất tịch là một chủ đề chụp ảnh, suýt nữa đã quên mất ý nghĩa khác của ngày lễ này.
Nguyễn Linh ngộ ra: "Vậy ra, anh nói muốn tặng em quà, thực ra là vì ngày thất tịch?"
Diệp Cảnh Trì cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Ừ."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, đề nghị: "Hay x anh lại dẫn em đi ăn món Pháp lần trước đi. Lần đó sau khi ăn xong, em vẫn luôn nhớ mãi hương vị x."
Mặc dù cô rất ham mê ẩm thực, yêu thích thử nghiệm các món ăn khác nhau.
Nhưng đồ ăn đắt tiền, đương nhiên cũng có lý do của nó.
Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc, sau đó đưa ra quyết định trong lòng.
Có vẻ như chuyện quà tặng, anh vẫn phải tự mình nghĩ cách.
Còn về việc cô muốn ăn bữa tối Pháp…
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Vậy thì thứ ba tuần sau nhé?"
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Thứ ba tuần sau à, để em xem đã..."
Cô nhìn vào ghi chú trên điện thoại, lắc đầu: "Không được, em vừa mới đồng ý với Tô Quân Nhược, ngày đó phải đi dự tiệc sinh nhật của con bé."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh chớp chớp mắt: "Sao thế? Em nghe nói Tô Quân Nhược mời một đầu bếp làm bánh ngọt hàng đầu thế giới từ nước ngoài sang, bỏ lỡ là sẽ không được thưởng thức những món bánh mới nhất."
Ánh mắt cô rất vô tội, dường như biết anh không có cách nào với cô.
Diệp Cảnh Trì thở dài một tiếng.
Giọng điệu của anh dịu dàng nhưng lại có chút bất lực: "Được, anh biết rồi."
Nguyễn Linh: "Anh tức giận à?"
"Không." Diệp Cảnh Trì mỉm cười tự nhiên: "Anh chỉ thấy, chồng của em lại bị bỏ rơi vào ngày Thất Tịch như thế này, thật đáng thương."
Kiều Nguyệt vẫn còn hơi ngơ ngác.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, nếu sau này cô vẫn muốn mua bản thiết kế của cháu, chúng ta vẫn sẽ theo giá thị trường. Chuyện tình cảm dù có thân thiết đến đâu cũng phải rõ ràng!"
Kiều Nguyệt cuối cùng cũng mỉm cười, gật đầu: "Cháu biết rồi."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Được rồi, chúng ta đi chọn vải trước!"
……
Sau một loạt thao tác này, ngay cả hệ thống cũng không nhịn được mà thở dài.
[Khiến nam chính và nữ ba trong truyện vườn trường trở thành anh em, cô thật là người sáng tạo nhất mà tôi từng gặp.]
Nguyễn Linh có lý chẳng sợ: "Dù sao thì hai người họ cũng không có tuyến tình cảm, có gì quan trọng đâu?"
[...]
Nói cũng đúng.
Kể từ khi Nguyễn Linh đến trường vào ngày đầu tiên, cô dùng lời lẽ mỉa mai ám chỉ giáo viên chủ nhiệm bắt nạt Kiều Nguyệt, từ đó đã dập tắt mầm mống tình cảm mà Kiều Nguyệt dành cho Diệp Hủ trong nguyên tác.
Theo lẽ thường, khi cùng nhau đến studio giúp đỡ, Kiều Nguyệt và Diệp Hủ sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn so với nguyên tác.
Nhưng cho đến nay, Kiều Nguyệt vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy là đang yêu đơn phương Diệp Hủ.
Hệ thống: [Tôi nghi ngờ cô đã cướp đi tuyến tình cảm thuộc về Diệp Hủ. So với Diệp Hủ, bây giờ Kiều Nguyệt có vẻ thích cô hơn.]
Nguyễn Linh hài lòng nói: "Tôi cũng rất thích Kiều Nguyệt mà, đây gọi là tình cảm đến từ hai phía."
[...]