Không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng Nguyễn Linh mớᎥ thay xong quần áo, rồi lại giơ màn hình điện thoại lên.
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì hơi ngưng lại.
Màu giấy dán tường phía sau Nguyễn Linh, là màu xám nhạt quen thuộc của anh.
Cô đã trở về phòng ngủ.
Mà lúc này Nguyễn Linh đã thay chiếc áo thun cổ tròn lúc nãy sang một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt.
Chiếc váy có cổ áo rất thấp, để lộ ra một vùng da trắng như tuyết trước ngực cô, trông rất bắt mắt.
Da cô thực sự quá trắng, lại mịn màng không tì vết, nên một chút dấu vết cũng rất rõ ràng.
Vết hôn ở ngực Nguyễn Linh, đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Cảnh Trì một cách bất ngờ.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì hơi khàn: "Em vừa có chuyện gì muốn nói với anh?"
Nguyễn Linh cúi đầu nhìn xuống phía dưới xương quai xanh của mình.
Cô dùng ngón tay chỉ vào vết hôn hơi nhạt hơn một chút so với sáng nay, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nguyễn Linh: "Đây, chính là cái này."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Tiếng thở của người đàn ông lại nặng nề hơn một chút.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: "Sáng nay em rửa mặt thì phát hiện ra, lúc đó còn đỏ hơn bây giờ."
Diệp Cảnh Trì không lên tiếng.
Nguyễn Linh mặt không đỏ tim k͙hông đập nhanh, buộc tội anh: "Diệp Cảnh Trì, anh mau khai thật đi, đây có phải là hôm qua anh nhân lúc em say rượu mà làm không?"
Diệp Cảnh Trì mím môi.
Anh càng không nói, Nguyễn Linh càng thấy hứng thú.
Hơn nữa, dù Diệp Cảnh Trì có giỏi đến đâu, cũng không thể về Bắc Kinh vào tối nay, cho nên Nguyễn Linh có thể nói là không có chút lo lắng nào.
Nguyễn Linh bắt chước giọng điệu của Diệp Cảnh Trì thường ngày, chậm rãi "tra tấn" anh: "Chỗ này lại còn ở phía dưới... Diệp Cảnh Trì, không nhận ra anh bình thường mang vẻ đạo mạo, mà trong lúc em không tỉnh táo, lại làm thế này với em đấy."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Thấy anh vẫn im lặng không nói gì, Nguyễn Linh thúc giục một câu: "Anh nói đi?"
Cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng lên tiếng: “ Xin lỗi."
Giọng nói của anh không còn trong trẻo, chỉ hai chữ ngắn gọn, lại khiến Nguyễn Linh nghe ra được một tia nhẫn nại.
Tim đập loạn nhịp một cách vô thức.
Tuy nhiên, rất nhanh chóng Nguyễn Linh lại nhớ ra.
Lúc này Diệp Cảnh Trì còn ở cách xa ngàn dặm, cô có gì phải áy náy?
Sự thật này khiến Nguyễn Linh nhanh chóng lấy lại sự tự tin.
Nguyễn Linh liếc Diệp Cảnh Trì một cái, hừ một tiếng: "Chuyện này chưa xong đâu."
Cô càng nói càng hăng hái, lại nghiêng mặt, đem vị trí phía dưới lỗ tai cho anh xem: "Còn có chỗ này.”
Nói xong Nguyễn Linh liếc mắt nhìn điện thoại di động, khẽ nhúc nhích thân thể, để ống kính nhắm ngay cổ cô.
“Anh xem.” Cô chỉ chỉ phần sau tai: “Ở đây cũng có một cái, chỉ là không rõ ràng như vừa rồi, không biết qua điện thoại có thể nhìn thấy không?”
Ống kính được Nguyễn Linh kề sát lại, trên màn hình của Diệp Cảnh Trì, một nửa là sườn mặt tinh xảo của cô, một nửa là chiếc cổ thon dài của cô.
Để Diệp Cảnh Trì nhìn rõ hơn, lúc vào phòng Nguyễn Linh đã bật tất cả đèn trong phòng ngủ.
Bao gồm cả cái đèn trong phòng bị cô chê là chói mắt, quanh năm không dùng tới.
Dưới ánh sáng như vậy, làn da trắng như tuyết của Nguyễn Linh quả thực giống như đang phát sáng, dùng từ óng ánh như ngọc để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Đầu ngón tay cô khẽ chạm lên da cổ, móng tay ấn xuống tạo thành một cái hõm nho nhỏ.
Miệng còn không ngừng hỏi: "Có thể nhìn thấy không? Hả? Sao anh lại không để ý tới em?”
Diệp Cảnh Trì có một cảm giác kích động, rất muốn lập tức bịt miệng cô lại.
Chỉ tiếc, hiện tại không thể làm được.
……
Nguyễn Linh đang chuyên tâm điều chỉnh góc độ, cố gắng cho anh nhìn thấy dấu hôn không rõ ràng sau tai mình, cũng không chú ý tới --
Trong hình, yết hầu Diệp Cảnh Trì rõ ràng lăn lên lăn xuống, thậm chí nuốt một ngụm nước miếng.
Diệp Cảnh Trì đè nén giọng nói: "Thấy rồi.”
Lúc này Nguyễn Linh mớᎥ hài lòng cầm điện thoại xa hơn một chút.
Cô nhướng mày: "Vậy tổng giám đốc Diệp à, anh có gì muốn nói không?”
Diệp Cảnh Trì: "......”
Anh cất chất giọng khàn khàn: "Xin lỗi."
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày: "Còn gì nữa không?"
Diệp Cảnh Trì do dự.
Nguyễn Linh cũng không vội vàng, cho anh ta đủ thời gian suy nghĩ, thong thả nhìn người đàn ông trên màn hình đang vò đầu bứt tai.
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trì chằm chằm vào cô, khẽ nói: "Còn nữa... Nếu em muốn làm gì với anh, chờ tối mai có thể trả lại."
Nguyễn Linh: "...?"
Cái gì vậy?
Cô nói cô muốn làm gì chứ?
Diệp Cảnh Trì ám chỉ: "Trước đó, em có thể suy nghĩ lại xem mình muốn làm gì với anh."
Tại Nam Thành, ở một khách sạn nào đó.
Cuộc gọi video đã bị ngắt kết nối.
Diệp Cảnh Trì một mình trong phòng, lại một lần nữa cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ "xao xuyến".
Lần gần nhất là khuya hôm qua, trong phòng của cô.
Anh nhìn đồng hồ treo tường trên tường, vẫn chưa đến mười giờ.
Diệp Cảnh Trì hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi giọng nói mềm mại của cô khỏi tâm trí.
Tuy nhiên, vừa nhắm mắt lại, trước mắt anh lại lập tức hiện lên hình ảnh cô cố ý kéo dài giọng nói, chỉ vào vết hằn trên ngực để tố cáo anh.
Dù đã ngắt video, Diệp Cảnh Trì như thể vẫn nghe thấy được giọng nói quen thuộc ấy gọi anh.
...
Không đầy vài giây, Diệp Cảnh Trì lại mở mắt.
Anh đang định đứng dậy thì cửa phòng khách sạn đột nhiên có người gõ.
"Tổng giám đốc Diệp." Giọng nói của trợ lý Bùi vang lên từ bên ngoài cửa: “Bên kia vừa gửi đến cho anh những tài liệu anh cần, tôi đã in ra rồi, anh muốn xem ngay bây giờ không?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Người đàn ông dùng ngón tay dài xoa xoa trán, trầm giọng nói: "Chờ tôi một lúc, cậu đến sau hai mươi phút nữa đi."
Bên ngoài cửa, trợ lý Bùi lập tức trả lời: "Vâng, tổng giám đốc Diệp."
Tiếng bước chân trong hành lang dần dần xa dần.
Diệp Cảnh Trì lại một lần nữa hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, mở nước lạnh.
Khoảng chừng tối mười giờ, mọi người cũng đã chơi thỏa mãn.
Hầu hết những người bạn cùng lớp này đều có hoàn cảnh gia đình giống như Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược.
Đều có tài xế riêng túc trực 24/7, nên Nguyễn Linh cũng không cần quá bận tâm.
Một vài người ngoại lệ thì Nguyễn Linh nhờ quản gia sắp xếp tài xế của nhà mình, cũng lần lượt đưa chúng về nhà.
Nhà đột nhiên chỉ còn lại Diệp Hủ và Nguyễn Linh, bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Diệp Hủ có vẻ trầm lặng nhìn về phía cửa ra vào.
Nguyễn Linh ở sau cậu, lên tiếng: "Con làm sao vậy?"
Bóng lưng của Diệp Hủ hơi cứng đờ, sau đó quay lại.
Cậu thiếu niên mím môi: "Không sao."
Nguyễn Linh mỉm cười hỏi: "Hôm nay chơi có vui không?"
Diệp Hủ: "... Cũng được."
Nguyễn Linh: "Thật không?"
Diệp Hủ do dự gật đầu.
Loại tụ họp như này, trước đây cậu rất ít tham gia.
Tuy nhiên, Diệp Hủ bất ngờ phát hiện ra mình thực sự không ghét kiểu xã giao này như mình nghĩ.
Hay nói cách khác, khi đắm chìm vào một trong các hoạt động, cậu cũng có thể cảm nhận được một chút phấn khích và vui vẻ ít ỏi.
Chẳng hạn như khi cậu và Nguyễn Linh hợp tác chơi một trò chơi, rồi giành được điểm cao nhất.
Giống như mỗi lần chơi game cùng cô, niềm vui sau khi thắng dường như cũng rõ ràng hơn so với khi không có cô.
Cô giống như có một loại năng lượng đặc biệt, khiến cậu phóng đại những cảm xúc thường bị kìm nén trong lòng, có thể thể hiện một cách vô tư hơn.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ: "Vậy lần sau mẹ muốn chơi trò chơi nữa thì lại gọi mọi người đến nhà mình nhé?"
Diệp Hủ: "Được."
Nguyễn Linh ngạc nhiên: "Thật sao?"
Diệp Hủ: "Ừm."
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ chằm chằm trong vài giây, ngạc nhiên vì không biết đối phương đã trở nên cởi mở từ lúc nào không hay.
Cho đến khi thiếu niên bị cô nhìn đến khó chịu, quay mặt đi.
Diệp Hủ ủ rũ nói: "Hôm nay không phải mẹ dậy sớm lắm sao? Nên đi ngủ sớm thì hơn."
Nguyễn Linh nghĩ lại thì thấy cậu nói cũng có lý.
Cô nói: "Vậy... chúc ngủ ngon?"
Diệp Hủ mím môi: "Chúc ngủ ngon."
Tuy nhiên, sau khi nói "chúc ngủ ngon", Diệp Hủ lại không di chuyển.
Cậu cũng không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này, chỉ thấy có chút không nỡ quay về phòng.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Sao vậy? Muốn mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho con nghe à?"
Diệp Hủ sửng sốt, sau đó tai bắt đầu nóng lên.
"Không cần đâu, con đi rửa mặt trước đây." Diệp Hủ nói xong, bước nhanh lên lầu.
Nguyễn Linh nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, không khỏi mỉm cười.
Vẫn dễ xấu hổ như vậy.
Quả nhiên, con trai lứa tuổi này vẫn đáng yêu hơn!
Không giống như một số lão già, da mặt cũng thật dày.
Ngày hôm sau, bên nhà máy may gọi điện đến, nói mẫu đã được sản xuất xong.
Nguyễn Linh hẹn với người của nhà máy, buổi chiều sẽ đưa mẫu đến studio, để cô tự mình kiểm tra.
Buổi trưa, trợ lý Bùi cũng gọi điện đến.
"Bà chủ." trợ lý Bùi nói: “Chuyện mà bà chủ nhờ tổng giám đốc Diệp điều tra trước đó, bây giờ đã có chút manh mối. Tuy nhiên anh ấy đang bận, nên tôi xin phép thay anh ấy báo cáo với bà chủ.”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lát, mớᎥ nhớ ra trước đây hình như mình có nhờ Diệp Cảnh Trì chú ý thêm về tình hình của Nguyễn Minh Vĩ.
Những ngày gần đây nhà họ Nguyễn lại yên ổn hơn một chút, hệ thì lại không ngừng phát nhiệm vụ, khiến cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
trợ lý Bùi tiếp tục nói: "Tài liệu liên quan tôi đã gửi vào mail của cô. ấy nói bà chủ có xem trước, đợi anh ấy về Bắc Thành sẽ giải thích cụ thể cho cô."
Nguyễn Linh: "Ừ."
Trợ lý Bùi: "À, còn nữa, tối nay anh ấy có chuyến bay, dự kiến chín giờ bốn mươi tối nay sẽ hạ cánh tại sân bay quốc tế Bắc Thành."
Nguyễn Linh: "Tôi biết rồi, còn việc gì nữa không?"
Bên kia im lặng một giây.
Bùi trợ lý: "Còn nữa...... bà chủ, cô có gì muốn gửi lời gì đến cho tổng giám đốc Diệp không?
Nguyễn Linh chớp chớp: "Vậy... chúc anh ấy lên đường bình an?”
Trợ lý Bùi: "... Vâng, bà chủ.”
……
Cùng lúc đó, trong một văn phòng của tòa nhà nào đó ở Nam Thành.
Trợ lý Bùi cúp điện thoại, cũng không biết mình làm đúng hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, ít nhất lần này bà chủ không giống như trước, nói mình không có gì muốn nói với tổng giám đốc Diệp.
Nhưng mà qua nửa phút, trợ lý Bùi lại bắt đầu hối hận, cảm thấy vừa rồi có lẽ mình vẫn nên nói thêm một câu.
Hai ngày nay anh ấy vẫn luôn đi theo Diệp Cảnh Trì bôn ba, nhìn thấy Diệp Cảnh Trì làm việc liên tục không ngừng nghỉ.
Tối hôm qua sau khi tài liệu quan trọng kia bất chợt được gửi tới, hơn mười giờ mười lăm phút trợ lý Bùi tài liệu đã in xong đến tay Diệp Cảnh Trì.
Để báo cáo cho Diệp Cảnh Trì, trước khi trợ lý Bùi đưa tài liệu cho Diệp Cảnh Trì, anh ấy cũng đã xem qua một lần.
Tài liệu tổng cộng có ba mươi mấy trang, nội dung vô cùng phức tạp.
Mà sáng sớm hôm nay khi anh ấy nhìn thấy Diệp Cảnh Trì, phát hiện trọng điểm của liệu kia đã được đánh dấu rõ ràng, hơn nữa Diệp Cảnh Trì còn liệt kê ra vài vấn đề cần xác nhậ̵n.
Dù Diệp Cảnh Trì là siêu nhân, nếu muốn chỉnh lý những thứ này một cách tường tận đến vậy, ít nhất cũng cần ba đến bốn giờ.
Nói cách khác, tối qua Diệp Cảnh Trì ít nhất cũng một giờ rưỡi sáng mới đi ngủ.
Mà s̴áng sớm hôm nay, chưa đến bảy giờ hai người đã xuất phát từ khách sạn.
Tính ra, thời gian ngủ của Diệp Cảnh Trì không tới năm tiếng.
Mà sáng nay lúc thức dậy, trong mắt Diệp Cảnh Trì rõ ràng có thể nhìn thấy được tơ máu, tựa như đã chứng thực điểm này.
Vừa rồi, Diệp Cảnh Trì lại bỏ nửa tiếng nghỉ trưa duy nhất hôm nay, để một mình ở văn phòng lý công việc.
Thực tế, những việc gấp cần xử lý trong chuyến công tác này đã được giải quyết gần hết, chỉ còn lại một số công việc hậu cần.
Nếu theo lịch trình bình thường, Diệp Cảnh Trì hoàn toàn có thể xử lý xong tất cả mọi việc vào tối nay, rồi nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn, sáng mai mới về Bắc Thành.
Trước mỗi đi công tác cũng được sắp xếp như vậy, chỉ là lần này Diệp Cảnh Trì lại đặc biệt dặn dò, xử lý xong việc thì về Bắc Thành ngay.
Vì sao lại có ngoại lệ này, trợ lý Bùi cảm thấy, trả lời không cần phải nói ra.
Suy nghĩ một hồi, trợ lý Bùi lại cầm điện thoại lên.
...
Mặt khác, Nguyễn Linh liếc nhìn thông tin mới nhận được trên điện thoại.
Là trợ lý Bùi gửi tới thông tin chuyến bay của Diệp Cảnh Trì, cụ thể đến cả số hiệu chuyến bay, thời gian cất cánh và hạ cánh dự kiến, thậm chí cả cổng ra sân bay.
Trán của Nguyễn Linh nhíu lại.
Cô không hỏi những thứ này, trước đây Diệp Cảnh Trì đi công tác, trợ lý Bùi cũng chưa bao giờ gửi cho cô những thứ này.
Chính Diệp Cảnh Trì cũng chỉ báo cáo lịch trình cho cô, rồi nói thời gian hạ cánh chung chung.
Dù sao máy bay thường xuyên bị trễ, rất khó có thời gian về nhà chính xác.
Đây... là đang ám chỉ điều gì cho cô sao?
"Cậu có tài thật đấy, Kiều Nguyệt!" Tô Quân Nhược thán phục nói: “Mẹ tớ đã cho tớ xem rất nhiều mẫu váy của các nhà thiết kế, mỗi mùa đều giống nhau, không có chút mớᎥ mẻ nào. Không giống như chiếc váy của cậu, nhìn một cái đã thấy rất đặc biệt."
Kiều Nguyệt bị khen ngợi mà ngượng ngùng: "Cũng không có gì đâu. Tớ chỉ vẽ qua loa vài bản, không giống như các nhà thiết kế chuyên nghiệp phải ra mắt bản vẽ mới mỗi mùa, tất nhiên sẽ có sự vay mượn từ thiết kế trước."
Tô Quân Nhược: "Nhưng tớ thấy thiết kế của cậu vừa độc đáo vừa đẹp! Gia đình cậu làm gì vậy? Có ai trong ngành thời trang không?"
Nghe vậy, Kiều Nguyệt sửng sốt, nhìn sang Nguyễn Linh với vẻ mặt bối rối.
Nguyễn Linh nhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy: "Cô ấy chỉ hỏi vu vơ thôi, cháu muốn trả lời thì trả lời, không muốn trả lời cũng không sao."
Tô Quân Nhược cũng phản ứng lại, vội vàng nói: "Ừ đúng, tớ chỉ hỏi vu vơ thôi!"
Trong vòng bạn bè của Tô Quân Nhược, hầu hết mọi ngườι đều lấy gia đình làm niềm tự hào, nào là làm ô tô, nào là làm dược phẩm.
Vì vậy, Tô Quân Nhược không nghĩ ngợi gì đã hỏi ra, nghe Nguyễn Linh nói vậy mới nhận ra có chút không hay.
Kiều Nguyệt mím môi, mất cả buổi, cuối cùng hạ quyết tâm, mới lên tiếng: "Thực ra cũng không có gì là thể nói. Mẹ tớ là giáo viên tiểu học, còn bố tớ..."
Cô ấy cúi đầu: "Bố tớ đã bỏ mẹ con tớ khi tớ còn nhỏ, hiện tại đã tái hôn nhiều năm, cũng có con riêng rồi."
Tô Quân Nhược "ồ" lên một tiếng.
Ngón tay của Kiều Nguyệt siết chặt trong lòng bàn tay.
Mặc dù đã sớm chấp nhận tình trạng gia đình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Quân Nhược, lòng Kiều Nguyệt vẫn có chút khó chịu.
Chắc chắn gia đình như của cô ấy, vẫn sẽ khiến người bình thường thấy lạ lùng.
Tô Quân Nhược tiếp tục nói: "Tớ cũng vậy."
Kiều Nguyệt sững sờ.
Tô Quân Nhược mỉm cười: "Ý tớ là, tớ cũng không có bố."
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Quân Nhược với vẻ ngạc nhiên.
Tô Quân Nhược giải thích: "Nhưng bố tớ đã mất sớm, khi tớ còn học mẫu giáo, tớ cũng không nhớ ông ấy trông như thế nào nữa."
Cô ấy cười nói: "Không ngờ, chúng ta lại có nhiều điểm chung như vậy, ngay cả điểm này cũng giống nhau."
Kiều Nguyệt vẫn còn hơi ngẩn ngơ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Quân Nhược mà không biết nói gì.
Nguyễn Linh ở bên cạnh mỉm cười bổ sung: "Nói như vậy, cô cũng giống các cháu. Mẹ cô đã ly hôn với chồng cũ, ông ấy là một kẻ tồi, nên cô đã coi ông ấy như đã chết rồi."
Hai cô gái đều nhìn lại.
Nguyễn Linh nghiêm túc tổng kết: "Vì vậy, có đôi khi, nếu bố chúng ta là kẻ tồi tệ thì tốt hơn hết ông ấy nên chết quách cho rồi."
Nghe vậy, Tô Quân Nhược mạnh mẽ gật đầu: "Đúng! Cô nói quá đúng!"
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm hai ngườι.
Một lúc lâu sau, Kiều Nguyệt cuối cùng cũng mỉm cười: "Ừm."
Tại nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Hạo Sâm đang cau mày nghe điện thoại: "Cái gì? Tại sao tôi không thể tham gia bộ phim này? Anh cho tôi một lý do đi?"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười nói: "Ơ, đạo diễn ngườι ta thấy không hợp thì tôi cũng không thể ép buộc được đúng không?"
Nguyễn Hạo Sâm nhíu chặt mày: "Họ còn chưa gặp tôi, làm sao mà biết không hợp?"
Sau một thời gian chán nản ở nhà, Nguyễn Hạo Sâm cuối cùng cũng lấy lại được một chút độn̴g lực cho sự nghiệp, bắt đầu tham gia thử vai.
Tất nhiên, một phần nguyên nhân cũng là do Lâm Mỹ Nga ngày nào cũng than thở với cậu ta.
Bà ta nói gì mà Nguyễn Minh Vĩ không đáng tin cậy, con trai mình hiện tại cũng không đáng tin cậy, nuôi lớn từng này tuổi cũng chẳng biết cố gắng để mẹ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nguyễn Hạo Sâm không chịu nổi những lời lải nhải của Lâm Mỹ Nga, cộng thêm một bước ngoặt nào đó gần đây, khiến cậu ta lấy lại được niềm tin vào sự nghiệp của mình ——
Hợp đồng quản lý của cậu ta đã được chuyển sang dưới trướng Tinh Thịnh.
Sau khi chuyện này thành công, Nguyễn Hạo Sâm vô cùng đắc ý.
Kể từ lần trước bị Nguyễn Linh sỉ nhục, Nguyễn Hạo Sâm đã luôn ôm một cục tức trong lòng, nghĩ rằng chờ khi vận may thay đổi, sẽ cho Nguyễn Linh biết tay.
Cậu ta không tin Diệp Cảnh Trì sẽ mãi mãi yêu chiều Nguyễn Linh, bất cứ người đàn ông giàu có và quyền lực nào cũng không thể chỉ dành tâm trí cho một người phụ nữ.
Tuy nhiên, Hạo Sâm mớᎥ đắc ý không được bao lâu thì phát hiện mọi chuyện dường như không giống như cậu ta nghĩ.
Không chỉ không giống như cậu ta tưởng tượng, có một đống tài nguyên được đặt trước mặt cậu ta, để cậu ta lựa chọn.
Ngay cả những diễn mà cậu ta đã thử vai trước đó, cũng giống như đã hẹn tяước, liên tiếp từ chối cậu ta.
Sau khi nhận được thông báo bị từ chối lần thứ ba, Nguyễn Hạo Sâm thực sự không thể chịu đựng được nữa, nên đã ɢọι điện cho người quản lý mớᎥ của mình, Vương Dương.
Người quản lý tỏ ra đang an ủi Nguyễn Hạo Sâm, nhưng thực tế giọng điệu trong đã không còn cố gắng che giấu sự thờ ơ nữa:
“Thôi nào, cậu hỏi tôi nhiều thế làm gì? Cậu mớᎥ vào giới giải trí được một năm, bị từ chối không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Nguyễn Hạo Sâm thầm nghĩ, đâu có bình thường?
Trước đây đoàn phim vẫn sẽ giả vờ cân nhắc một chút, mà bây giờ cậu ta mớᎥ thử vai xong vào buổi sáng, buổi chiều đối phương đã nói không phù hợp.
Một hai lần thì thôi đi, dạo gần đây Nguyễn Hạo Sâm đã chạy thử vai bốn bộ phim lớn nhỏ khác nhau, bộ nào cũng có kết quả như vậy.
Nguyễn Hạo Sâm hít một hơi thật sâu, vẫn còn muốn nói thêm.
Phía bên kia giọng điệu của ngườι quản lý đã cực kỳ bực bội:
“Thôi đi, bên này tôi còn có việc khác của nghệ sĩ cần xử lý, trước tiên cúp máy đã —”
“Vương Dương!” Nguyễn Hạo Sâm tức giận đến mức trực tiếp gọi tên của ngườι quản lý: “Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang gạt tôi!”
Trước đây công ty quản lý của Nguyễn Hạo Sâm là do Nguyễn Minh Vĩ tìm cho cậu ta, Nguyễn Hạo Sâm đã quen với việc hô to gọi nhỏ trước mặt mọi người.
Giờ đây đã vào Tinh Thịnh, Nguyễn Hạo Sâm nghĩ dù sao đây cũng là công ty lớn, vẫn nên thể hiện một chút phép lịch sự, để cho các tiền bối một số ấn tượng tốt.
Do đó, mặc dù cậu ta kiêu ngạo, nhưng trong thời gian này, cậu ta vẫn kìm nén tính cách của mình, cố gắng lịch sự với mọi người.
Chỉ là người quản lý này rõ ràng không coi trọng cậu ta, Nguyễn Hạo Sâm thực sự không thể chịu đựng được.
Điện thoại im lặng trong hai giây.
Nguyễn Hạo Sâm nghĩ đối phương đã bị cậu ta trấn áp, vì vậy cậu ta cười khẩy một tiếng:
“Tôi gọi anh một tiếng anh Vương, là vì nể mặt anh lớn tuổi hơn. Anh có biết tôi vào Tinh Thịnh như thế nào không? Anh có biết thân phận của tôi không?”
Giọng điệu của người quản lý có chút kỳ lạ:
“Thân phận gì?”
Hạo Sâm cười một tiếng:
“Chồng chị tôi là ông chủ của Diệp thị, Cảnh Trì! sở hữu của Tinh Thịnh chính là Diệp thị, anh không biết sao?”
Người quản lý “ồ” một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt.
Nhớ lại những trải nghiệm trước đó, Nguyễn Hạo Sâm cau mày:
không tin?”
Người quản lý:
“Vậy thì càng không sai rồi.”
Nguyễn Hạo Sâm ngớ người:
“Ý gì?”
Người quản lý lạnh lùng nói:
“Được rồi, cậu ngoan ngoãn một chút. Có khi ngày nào đó tâm trạng bà chủ vui vẻ, sẽ để cậu sống tốt chút. Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
Không đợi Nguyễn Hạo Sâm kịp phản ứng, người quản lý đã dứt khoát cúp máy.
Nguyễn Hạo Sâm:
“……”
Đứng nguyên một lúc, Hạo Sâm chợt hiểu ra, tức không thể chịu nổi.
Vương Dương đang coi cậu ta như một kẻ ngốc mà lừa gạt, anh ta còn cúp điện thoại của cậu ta như vậy?
“Hạo Sâm, sao vậy?” Lâm Mỹ Nga vừa mua đồ đến thăm con trai, liền thấy mặt mũi Nguyễn Hạo Sâm cau có, sắc mặt tái mét.
Từ studio trở về nhà, Nguyễn Linh đang vừa thưởng thức trà chiều, vừa xem tài liệu do trợ lý Bùi gửi đến mail của mình.
Nguyễn Linh phát hiện ra, sau khi việc kinh doanh của gia đình họ Nguyễn sa sút trong những năm gần đây, những việc làm của Nguyễn Minh Vĩ còn liều lĩnh hơn cô tưởng tượng.
Có nhiều giao dịch đang ở vùng xám, cũng có vấn đề về thuế.
Chỉ là gia đình họ Nguyễn hiện đang suy yếu, không thể chia được miếng bánh của những người khác trong ngành, vì vậy cũng không có ai để ý đến nhà họ Nguyễn.
Giờ đây, khi Diệp Cảnh Trì phái người điều tra kỹ càng, mớᎥ phát hiện ra nhiều vấn đề như vậy.
Ngoài ra, phía Lâm Mỹ Nga cũng có những phát hiện bất ngờ đối với Nguyễn Linh.
Vài tháng trước khi Lâm Mỹ Nga mang thai Nguyễn Hạo Sâm đã tìm đến Nguyễn Minh Vĩ, công ty mang tên của bà ta đột nhiên xuất hiện nhiều giao dịch đáng ngờ.
Nguyễn Linh đang ngẫm nghĩ xem điều này có ý nghĩa gì, thì quản gia Hà đã đến báo cáo cho Nguyễn Linh: “Bà chủ, ngoài cửa có hai người tìm đến, là… hai người nhà họ Nguyễn.”
Nguyễn Linh đang ăn bánh pudding, nghe vậy thì nhấc mí mắt lên: “Là ai? Nam hay nữ? Lớn hay nhỏ?”
Quản gia Hà: “…”
Nhờ công tu dưỡng nghề nghiệp dày dặn, khiến cho khóe miệng của quản gia Hà chỉ giật một cái, không cười ra tiếng.
Quản gia Hà: “Là mẹ con Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Hạo Sâm.”
Nguyễn Linh: “Ồ, tôi biết rồi.”
Quản gia Hà: “Theo lệnh của cô tяước đó, bảo vệ không cho họ vào. Chỉ là… Bà ta lớn tiếng nói nếu cô không gặp họ, họ sẽ không đi.”
Nguyễn Linh nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Tốt lắm.” Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Cứ nói với họ, đợi tôi xong việc sẽ đi gặp họ.”
Quản gia Hà hơi ngạc nhiên: “Vâng, thưa bà chủ.”
Nguyễn Linh: "Sau đó bảo vệ phải trông chừng họ, đảm bảo họ đứng đợi ở cửa. Nếu họ muốn nghỉ ngơi ở đâu đó giữa chừng hoặc myoons đi, đừng quên gọi họ lại."
Quản gia Hà: "... Được."
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lại nói: "Tặng thêm tiền thưởng cho nhân viên bảo vệ trực ca hôm nay nhé."
Quản gia Hà: "Vâng."
...
Thời tiết vào giữa tháng tám vẫn còn khô nóng, Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Hạo Sâm đã đứng dưới ánh nắng mặt trời hơn một tiếng đồng hồ, ướt đẫm mồ hôi.
Nguyễn Hạo Sâm còn đỡ, trẻ khỏe cơ thể chịu được, chỉ là trong lòng bực bội không thôi.
Tuổi tác của Lâm Mỹ Nga đã gần năm mươi, giờ đứng lâu như vậy, đã bắt đầu chóng mặt, hoa mắt, muốn nôn.
Hơn nữa, hai người còn bị Nguyễn Linh chặn số điện thoại, muốn gọi điện thúc giục cũng không được.
Lần đầu tiên, lần thứ hai bảo vệ thoái thác, Lâm Mỹ Nga vẫn tin là Nguyễn Linh thực sự sắp ra ngoài.
Trước đây, Nguyễn Linh tuy rằng thái độ không tốt, nhưng dù sao cũng tuân thủ lời hứa, còn đồng ý yêu cầu của bà ta.
Điều này khiến Lâm Mỹ Nga cảm thấy Nguyễn Linh tuy có mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn kiêng dè nhà họ Nguyễn, sẽ không dễ dàng đối đầu với họ.
Tuy nhiên, sau một tiếng, Lâm Mỹ cuối cùng cũng ra, Nguyễn Linh đang trêu chọc họ!
Lần này bà ta muốn nghỉ ngơi, bảo vệ sẽ nói Nguyễn Linh sắp ra ngoài, tìm đủ lý do không cho bà ta rời đi.
Sau khi hiểu ra, Lâm Mỹ Nga lên tiếng: "Hạo Sâm——"
Cậu ta chỉ mớᎥ mắng Nguyễn Linh một câu, còn chưa nói xong, mà những vệ sĩ này lại coi cậu ta như tội phạm?
Tuy nhiên, hai cánh tay của cậu ta bị ngườι ta khống chế chặt ở phía sau, dù ta vùng vẫy mấy lần cũng không có tác dụng gì.
Nguyễn Hạo Sâm cuối cùng cũng nhậ̵n ra tình hình hiện tại, nghiến răng, không nói gì.
Bên cạnh đó, Lâm Mỹ Nga cũng rất đau lòng, nhưng vì tình thế, bà ta buộc phải cười nói với Nguyễn Linh: "Linh Linh, con đang làm gì vậy?"
Nguyễn Linh lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà muốn nói gì thì nói nhanh đi, như vậy con trai bà cũng sẽ đỡ bị đau hơn."
Lâm Mỹ Nga nắm chặt tay.
Bà ta hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên dịu dàng: "Linh Linh, dì nghe con trai dì nói, là con bảo Tinh Thịnh không cho con trai dì có cơ hội?"
Nguyễn Linh không thay đổi sắc mặt mà gật đầu̸: "Đúng vậy."
Cô thừa nhận một cách thẳng thắn đến mức Lâm Mỹ Nga không thể giữ được nụ cười trên môi: "... Tại sao?"
Nguyễn Linh cười: "Không phải bà bảo tôi quan tâm đến Nguyễn Hạo Sâm sao? Vậy tôi đành đặc biệt quan tâm cậu ta, để sau này cậu ta không cần phải lo lắng về sự nghiệp nữa."
Lâm Mỹ Nga nhìn cô với vẻ không thể tin được: "Ý của là gì?"
Nguyễn Linh khẽ nói: "Chỉ cần hợp đồng của cậu ta vẫn còn ở Tinh Thịnh thì sẽ không bao giờ có bất kỳ đoàn phim nào nhận cậu ta."
Nói xong, Nguyễn Hạo Sâm thốt lên: "Cô có quyền gì mà làm như vậy!"
Lúc đầu nghe nói mình trở thành nghệ sĩ độc quyền của Tinh Thịnh,Nguyễn Hạo Sâm chỉ mải vui mừng, hoàn toàn không chú ý đến hợp đồng có hợp lý hay không.
Bây giờ ta mới nhớ ra, hợp đồng có thời hạn là hai mươi năm, tiền phạt vi phạm hợp đồng cũng cao đến mức khó tin.
Nếu là trước đây thì gia đình Nguyễn Hạo Sâm có thể cố gắng chịu đựng, nhưng giờ đây số tiền đó cậu ta hoàn toàn không thể trả được.
Nguyễn Linh mỉm cười: "Dựa vào việc tôi là bà chủ của Tinh Thịnh."
Thường ngày cô rất ít khi tự xưng mình như vậy, nhưng Nguyễn Linh biết, giờ đây hai chữ này là thứ có thể khiến Nguyễn Hạo Sâm mất lý trí nhất.
Quả nhiên, biểu cảm của Nguyễn Hạo Sâm thay đổi: "Cô chẳng qua chỉ là con chó… A!”
được nửa chừng, vai lại bị bảo vệ khống chế.
Lâm Mỹ Nga vốn dĩ vẫn đang an ủi Nguyễn Sâm, lúc này cũng gấp gáp.
Bà ta nghĩ vẫn có thể đàm phán được với Nguyễn Linh, không ngờ đối phương ra gặp mình và Nguyễn Hạo Sâm, như là đặc biệt đến để hành hạ người khác vậy, không chút thương tiếc.
Lâm Mỹ Nga run rẩy đôi môi: " Nguyễn Linh, dì không ngờ con lại vô ơn đến vậy!"
Nguyễn Linh mỉm cười nói: "Tôi cũng không ngờ, bà lại ngu ngốc đến mức nghĩ rằng tôi sẽ giúp Nguyễn Hạo Sâm. Sự nghiệp của cậu ta có thế nào, sống hay là chết thì liên quan gì đến tôi?"
Lâm Mỹ Nga run rẩy nói: "Cái gì gọi là sống hay là chết? Dù sao nó cũng là em trai của con mà!”
Nguyễn Linh liếc mắt nhìn bà ta, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Phải không?"
Lâm Mỹ Nga: "..."
Người phụ nữ khựng lại, không lập tức phản bác, mà theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Hạo Sâm.
Nguyễn Hạo Sâm đang trợn mắt trừng mũi cãi lý với những bảo vệ đang khống chế cậu ta, hoàn toàn không chú ý đến lời nói của Lâm Mỹ Nga.
Nguyễn Linh lại nhìn Lâm Mỹ Nga một cách đầy ẩn ý.
Vốn dĩ cô chỉ có suy đoán mơ hồ, nhưng phản ứng của Lâm Mỹ Nga, lại khiến cô gần như xác nhậ̵n.
Cuối cùng Lâm Mỹ Nga cũng miễn cưỡng phục hồi tinh thần, lắp bắp một chút mớᎥ nói: "Con, con có ý gì! Minh Vĩ tốt xấu gì cũng là người nuôi con, dù con không nhận dì, chẳng lẽ ngay cả người cha này cũng không nhận sao!"
Nguyễn Linh nhíu mày.
Nói thật, cô thậm chí có chút bội phục Lâm Mỹ Nga.
Không giống Nguyễn Hạo Sâm, hoàn toàn là một bao cỏ.
Lâm Mỹ Nga lại có thể nghĩ cách che giấu tình thế của mình trong vài giây ngắn ngủi như vậy, đem trọng điểm mơ hồ đặt lên người Nguyễn Minh Vĩ.
Nhưng dù có như thế nào, Nguyễn Linh cũng đã biết mình muốn gì.
Nguyễn Linh ung dung nhìn Lâm Mỹ Nga: "Tôi không nhận Nguyễn Minh Vĩ thì sao?”
Lâm Mỹ Nga còn chưa hoàn toàn từ trong kinh hãi hồi phục lại, hít sâu vài lần, mớᎥ tiếp tục chấn động.
"Con cho rằng... bây giờ con gả vào nhà họ Diệp là mọi chuyện đại cát rồi sao?" Lâm Mỹ Nga nói: “Diệp Cảnh Trì mưu mô xảo quyệt đến nhường, chắc hẳn con cũng biết. Bây giờ con dựa vào việc ngoan ngoãn phục tùng cậu ấy, trong lúc nhất thời có thể có được sự yêu chiều của cậu ấy, nhưng qua vài năm nữa rồi con xem? Về phần con riêng của con--"
Lâm Mỹ Nga hung ác nói: “Con cho rằng mẹ kế dễ làm sao? Diệp Hủ gì đó, chung quy cũng là do người khác sinh ra, dù con có đối tốt với nó, có nghĩ cách làm vui lòng nó, cũng chỉ tốn công nuôi lớn một đứa vô ơn mà thôi!"
Nói xong, Lâm Mỹ Nga đắc ý trừng mắt nhìn Nguyễn Linh, cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể lật ngược ván cờ.
Bản thâᶇ Lâm Mỹ Nga chính là ví dụ sống động cho việc làm mẹ kế của người ta, bởi vậy trong mắt bà ta, nhắc tới Diệp Hủ là có thể đâm trúng chỗ đau của Nguyễn Linh.
Bà ta tự cho rằng mình đã mò được tử huyệt của đối phương, những lời này nhất định có thể làm cho Nguyễn Linh thấy rõ ràng, chỉ có nhà họ Nguyễn mớᎥ là chỗ dựa cuối cùng của cô.
Nhưng mà, Nguyễn Linh lại mỉm cười nhìn bà ta: "Hả? Bà đang nói chính bà sao?”
Lâm Mỹ Nga tức giận đến mức suýt chút nữa nghẹt thở: "Con!”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi: "Con rõ ràng biết dì đɑng nói gì! Dì báo trước cho con biết, làm mẹ kế sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!"
Nguyễn Linh khẽ nhếch mép, chậm rãi thở dài: "Nhưng tôi thấy thích đấy! Ít nhất Diệp Hủ đẹp trai, tính cách lại đáng yêu, tôi làm mẹ kế cũng thấy vui. Cho dù cậu ấy là một kẻ bạc bẽo, tôi cũng nguyện ý nuôi, hơn là nuôi một thằng em xấu xí lại vô dụng."
Giọng điệu của cô hết sức hờ hững, nh̵ưng lại rõ ràng từng chữ.
Nếu Nguyễn Linh phản bác Diệp Hủ không phải là kẻ bạc bẽo, Lâm Mỹ Nga đương nhiên có cả trăm câu để đáp lại, Nguyễn Linh dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể đảm bảo tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng trùng hợp thay, Nguyễn Linh lại vui vẻ thừa nhận, giống như hoàn toàn không quan tâm.
Tuyệt chiêu tự cho là mình đúng đã bị hóa giải dễ dàng, Lâm Mỹ Nga đứng ngây ra một chỗ, không biết nói gì, mặt lúc xanh lúc đỏ.
Nguyễn Hạo Sâm trở thành thằng em vô dụng trong miệng Nguyễn Linh, càng tức giận đến đỏ mặt, nhưng lại bị vệ sĩ kiềm chế không dám phản bác.
Không khí yên tĩnh trong vài giây, tiếng bước chân từ xa truyền đến càng rõ ràng.
Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía người đến.
Diệp Hủ đứng cách đó không xa, ngẩn người nhìn Nguyễn Linh, trong mắt trộn lẫn sự ngạc nhiên và cảm động, thần thái phức tạp.
Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Hạo Sâm: "..."
Nguyễn Linh: "..."
Diệp Hủ có nghe được hai từ "đẹp trai" và "đáng yêu" không?
Nguyễn Linh bị Nguyễn Hạo Sâm chọc cười.
"Gia sản to lớn à." Nguyễn Linh hờ hững lặp lại: “Có vẻ như cậu vẫn chưa biết, bố cậu đã sắp phá sản rồi."
Tiếng cười của cô mang đầy ý mỉa mai, khiến lòng Nguyễn Hạo Sâm càng thêm điên cuồng: "Cô nói bậy gì vậy!"
Nguyễn Linh thản nhiên nhìn cậu ta: "Tôi có nói bậy không, cậu cứ hỏi bố mẹ cậu là biết."
Nguyễn Hạo Sâm định phản bác, nhưng ánh lại vô thức liếc về phía Lâm Mỹ Nga.
Nguyễn Linh nói quá chắc chắn, khiến trong tiềm thức Nguyễn Hạo Sâm có chút lo lắng.
Lâm Mỹ Nga sững sờ một lúc, mới nói: "Hạo Sâm, con đừng nghe cô ta nói bậy!"
Bà ta trừng mắt về phía Nguyễn Linh: “Chẳng qua vòng quay vốn của Minh Vĩ tạm thời gặp trục trặc mà thôi!”
Nguyễn Linh “Ồ” một tiếng: “Vậy có cần tôi giúp ông ta không?”
Lâm Mỹ Nga và Nguyễn Hạo Sâm đều sửng sốt.
Nguyễn Linh khẽ mỉm cười: “Không cần khách sáo, tôi sẽ khiến Nguyễn Minh Vĩ không xoay vốn được luôn.”
Lâm Mỹ Nga kịp thời phản ứng: “Nguyễn Linh! Cô đừng khinh quá đáng, cô…”
Nói được nửa chừng, người phụ nữ ôm ngực, dáng vẻ tức giận đến không thở nổi.
…
Vốn dĩ sức khỏe của Lâm Mỹ Nga không tốt, bị Nguyễn Linh chọc tức nên tái phát, suýt chút nữa thì ngất đi.
Lúc Nguyễn Hạo Sâm đỡ Lâm Mỹ Nga rời đi sắc mặt xanh mét, Nguyễn Linh thì cười hết sức vui sướng.
Buổi ăn cơm tối với Diệp Hủ xong, Nguyễn Linh ở trên ghế sô pha phòng khách nghỉ ngơi.
Nhìn thấy đã sắp giờ Diệp Cảnh Trì cất cánh, Diệp Cảnh Trì lại nhắn tin đến.
[Diệp Cảnh Trì: Máy bay bị hoãn, khoảng một tiếng nữa sẽ cất cánh.]
Sau đó, Diệp Cảnh Trì lại gửi hai bức ảnh.
[Diệp Cảnh Trì: Có thích cái nào không?]
Nguyễn Linh nhìn những món đồ trang sức bằng kim cương trong ảnh, có chút buồn cười.
Điều đáng cười là những món đồ trang sức trong ảnh có gu thẩm mỹ cảm động muốn khóc, khiến cô sâu sắc nghi ngờ, chiếc dây chuyền vào ngày Thất Tịch là sự thể hiện tốt đột xuất của Diệp Cảnh Trì.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Diệp Cảnh Trì đi công tác hai ngày, khi máy bay bị hoãn lại còn nhớ mua quà cho cô, Nguyễn Linh lại cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Tuy cảm độn̴g nhưng cô vẫn không thể nói dối được.
[Nguyễn Linh: Cũng bình thường.]
Diệp Cảnh Trì không trả lời ngay.
Nguyễn Linh đang suy nghĩ có nên an ủi anh câu hay không, thì đối phương cuối cùng cũng trả lời.
[Diệp Cảnh Trì: Bây giờ có tiện nghe điện thoại không?]
[Nguyễn Linh: Tiện]
Hai giây sau, lời mời gọi điện thoại hiện ra.
Có lẽ là ở sân bay không tiện, lần này Diệp Cảnh Trì gọi cuộc gọi thoại.
Nguyễn Linh nhấn nghe máy.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì: “Xin lỗi, tối nay có thể phải đến nửa đêm mớᎥ về nhà được. Em không cần đợi anh, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Em cũng đâu nói là sẽ đợi anh đâu.”
Diệp Cảnh Trì cười một tiếng đầy bất lực.
Anh hỏi ngược lại: “Không nhớ anh à?”
Nguyễn Linh: “Có một chút.”
Diệp Cảnh Trì lại cười khẽ.
Có vẻ như chỉ cần ba chữ đơn giản của cô, anh đã dễ dàng vui vẻ.
Nguyễn Linh hỏi anh: “Trợ lý Bùi không đi cùng anh sao?”
Diệp Cảnh Trì nói với giọng điệu bình thản: “Cậu ấy đang nghỉ ngơi ở phòng chờ, anh ra ngoài đi dạo một chút.”
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh nói: “Thực ra em cũng không có cần anh phải tặng quà đâu, hay anh cũng đi nghỉ ngơi chút đi?”
Tuy có ý che giấu, nhưng giọng nói của người đàn ông vẫn không thể hoàn toàn giấu được sự mệt mỏi.
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì ϯɾσηɡ trẻo, mang theo chút ý cười: “Anh ngủ không ngon, ở sân bay cũng không ngủ được. Vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút, nghe giọng nói của em.”
Nguyễn Linh mỉm cười: “Được.”
Cô nghĩ, giọng mình không phải ngày nào cũng có thể nghe thấy sao, có gì hay ho đâu?
Nhưng có lẽ hai ngày nay anh đi công tác quá mệt mỏi, nghe anh nói vậy, Nguyễn Linh lại không nỡ từ chối anh.
Diệp Cảnh Trì chuyển đề tài: “Em muốn quà gì không? Anh thấy ở đây có trang sức, túi xách, còn có nước hoa.”
Nguyễn Linh suy nghĩ hai giây: “Em nghe nói tiệm bánh ở sân bay Nam Thành khá ngon.”
Diệp Cảnh Trì lập tức hiểu ý: “Được, để anh xem bản đồ.”
Không lâu sau, trong tai nghe truyền đến giọng nói trầm ổn của người đàn ông: “Vừa khéo ở tầng này, khoảng bảy tám phút là tới.”
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng.
Hai ngườι lặng lẽ im lặng một lúc, Nguyễn Linh có thể nghe thấy tiếng loa phát thanh của sân bay bên đó.
Trong đầu cô gần như có thể hình dung ra cảnh Diệp Cảnh Trì đi qua từng cửa hàng và cổng lên máy bay trong sân bay, để giúp cô tìm một tiệm bánh.
Cho đến khi Diệp Cảnh Trì nói: “Đến rồi.”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì rất dịu dàng: “Có rất nhiều loại bánh khác nhau, anh chụp cho em xem nhé?”
Nguyễn Linh cười: “Được.”
Không lâu sau, khung chat hiện ra vài bức ảnh.
Diệp Cảnh Trì chụp những chiếc bánh nhỏ được trưng bày trong tủ kính, đủ màu sắc, kiểu dáng đáng yêu, nhìn thôi đã thấy ngon.
Nghĩ đến hình ảnh Diệp Cảnh Trì nghiêm túc chụp ảnh trước cửa sổ, Nguyễn Linh nhịn không được bật cười.
Nguyễn Linh: “Nhìn đều khá ngon, hay anh tự chọn cho em một cái đi?”
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một giây: “Anh nhớ, em thích bánh ngọt vị dâu tây.”
Nguyễn Linh ngạc nhiên: “Sao anh biết thế?”
Cô dường như chưa bao giờ nói điều này với Diệp Cảnh Trì, hơn nữa cô có khẩu vị đa dạng, không kén ăn, thực ra cô có thể ăn bất kỳ vị bánh ngọt nào——
Ngoại trừ nhân đậu đỏ.
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói: “Trước đây ở nhà, những chiếc bánh macaron, ở mỗi hàng, em luôn chọn dâu tây đầu tiên.”
Lòng mày của Nguyễn Linh hơi nhướng.
Bánh macaron mà Diệp Hủ mang về từ căng tin trường, mỗi hàng đều gồm bốn hương vị khác nhau.
Mỗi lần Nguyễn Linh lấy ra ăn không có quy định phải ăn bao nhiêu, nhưng khi ăn thì nhất định phải ăn từng hàng một.
Cô nhớ mình đã đọc ở đâu đó một quan điểm, nói rằng trên thế giới này có hai loại người: một loại ngườι sẽ để món ăn yêu thích nhất của mình lại cuối cùng, và một loại người sẽ ăn ngay từ đầu.
Nguyễn Linh chắc chắn là người sau, vì vậy ở mỗi hàng, cô đều sẽ ăn vị dâu tây đầu tiên.
Chỉ là nếu như Diệp Cảnh Trì không nói, Nguyễn Linh gần như đã quên mất mình có thói quen này.
Nguyễn Linh không nhịn được hỏi: “Sao anh biết? Khi em ăn bánh macaron, anh thường không ở bên cạnh em mà.”
Giọng điệu của Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng, mang theo chút ý cười: “Chỉ cần có tâm thì cũng không khó phát hiện.”
Nghe vậy, Nguyễn Linh giống như đang phàn nàn, lại giống như đang nũng nịu hỏi anh: “Công việc của anh không phải bận rộn lắm sao? Sao còn có thời gian để chú ý những thứ này.”
Bình thường giọng nói của cô khi nói chuyện nghe trong trẻo dễ nghe, lúc này lại cố ý hạ thấp giọng xuống, khiến người ta nghe thấy có chút ngứa ngáy.
Cách đó một nghìn cây số, ánh mắt của Diệp Cảnh Trì ẩn chứa sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhậ̵n ra: “Em là vợ anh, anh không để ý em thì để ý ai?”
Nguyễn Linh chọc anh: “Nếu em không phải là vợ anh, anh sẽ không để ý em sao?”
Diệp Cảnh Trì bật cười.
Anh phối hợp nói lại một lần nữa: “Dù phải hay không, anh cũng chỉ để ý em.”
Trước đây, những lời tình cảm mà Diệp Cảnh Trì cho rằng nói đi nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nh̵ưng bây giờ anh lại thích thú nói cho cô nghe.
Chỉ vì cô thích nghe.
Nguyễn Linh hài lòng nói: “Vậy còn tạm được.”
Cô lại hỏi anh: “Diệp Cảnh Trì, anh cứ thế nói những lời này với em ở nơi công cộng sao?”
Diệp Cảnh Trì: “Anh ở trong tiệm bánh, bây giờ trong tiệm không có nhiều khách hàng, chỉ có một mình anh thôi.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Vậy thì... anh nói thêm một câu nghe thử đi?”
Diệp Cảnh Trì: “Nói gì?”
Nguyễn Linh bật ra ba chữ: “Câu thả thính.”
Nhưng Diệp Cảnh Trì lại không thỏa mãn cô: “Cái đó phải chờ một chút.”
Nguyễn Linh nhếch mép: “Chờ cái gì?”
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: “Chờ về nhà gặp em, rồi nói cho em nghe.”
...
Chỉ là mua chiếc bánh ngọt, hai người lại lơ đãng trò chuyện rất lâu.
Cho đến khi Diệp Cảnh Trì nói, loa thông báo còn 20 phút nữa máy bay sẽ cất cánh.
Cúp máy, Nguyễn Linh nhìn một lúc vào lịch sử chuyện trên giao diện, có chút ngạc nhiên.
Trước đây khi còn học đại học, Nguyễn Linh còn thấy lạ lùng, sao bạn cùng phòng mình lại có thể nấu cháo đïệṅ thoại với bạn trai cả hai tiếng đồng hồ.
Nguyễn Linh là một người không thích nói chuyện điện thoại, ngay cả khi gặp mặt ngườι bạn có thể trò chuyện không ngừng nghỉ cả buổi chiều, cô cũng thường không nói chuyện điện thoại với họ quá mười phút.
Tuy nhiên, hiện tại cô lại vô thức nói chuyện thoại với Diệp Cảnh Trì gần nửa tiếng.
Cô cũng không cảm thấy thời gian trôi qua lâu, Diệp Cảnh Trì cũng không phải là người nhiều lời.
Nguyễn Linh đang cảm thán trong lòng thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Quay đầu lại, thấy Diệp Hủ đang nhìn cô.
Nguyễn Linh: “Sao thế?”
Diệp Hủ dự nói: “Bên ngoài nếu giờ mẹ ra ngoài thì nên mặc thêm áo khoác.”
Nguyễn Linh nhướng mày: “Mẹ muốn ra ngoài khi nào?”
Diệp Hủ ngạc nhiên: “Vừa rồi… không phải mẹ đang nói điện thoại với bố con sao?”
Nguyễn Linh nhướng mày nhìn Diệp Hủ: “Con nghe lén điện thoại của mẹ à?”
Mặt Diệp Hủ đỏ bừng, mất tự nhiên cúi đầu: “Con không nghe hơn nữa… cũng chỉ nghe được một chút thôi.”
Lúc này Diệp Hủ mớᎥ phản ứng lại.
Gương mặt thiếu niên đỏ bừng, quay mặt đi: “Con cũng không cần dùng đến.”
Nguyễn Linh cười tủm tỉm nhìn cậu: “Sau này sẽ dùng đến thôi mà.”
Diệp Hủ không nói gì nữa.
Nguyễn Linh cười một lúc, quyết định không trêu chọc Diệp Hủ nữa.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, suy nghĩ một lúc.
Vốn dĩ, Nguyễn Linh không định đi đón Diệp Cảnh Trì.
Mặc dù trợ lý Bùi dường như đang có ý ám chỉ, nhưng nếu Diệp Cảnh Trì không nói thì cô cũng sẽ không đi như thường lệ.
Với thân phận của Diệp Cảnh Trì, xuống máy bay cũng không cần cô giúp đỡ mang đồ đạc.
Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi Diệp Cảnh Trì ở sân bay đi đi lại lại gần hai mươi phút, đặc biệt đi mua chiếc bánh nhỏ mà cô tùy tiện nói ra.
Nguyễn Linh lại có chút dao động.
Máy bay bay một tiếng rưỡi, cô chuẩn bị xong rồi ra ngoài là vừa kịp lúc.
Dù có hơi do dự, Nguyễn Linh vẫn nói với Diệp Hủ: “Vậy mẹ đi ra ngoài một chuyến.”
Diệp Hủ im lìm nói: “Con biết rồi.”
Mặc dù chỉ nghe được vài câu, nhưng với tính cách nhạy cảm của Diệp Hủ, đương nhiên phát hiện ra sự thay đổi của Nguyễn Linh.
Mối quan hệ giữa Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì, dường như đã thay đổi đôi chút so với tяước đây.
Đối với Diệp Hủ, cảm giác này có chút kỳ lạ.
Từ khi còn nhỏ, hình ảnh của Diệp Cảnh Trì trong lòng Diệp Hủ chính là cao lớn, ôn hòa, lại có chút xa cách.
Trước khi Nguyễn Linh xuất hiện, Diệp Hủ hầu như không thể tưởng tượng được, người bố của mình sẽ như thế nào trong mối quan hệ vợ chồng thân mật.
Giờ đây khi đã nhìn thấy, quả thật không thể nói là không thấy lạ lẫm, dù sao mười mấy năm qua Diệp Hủ chưa từng thấy bố mình như vậy.
Chỉ là, trong lòng lại có chút vui mừng thầm kín.
Nếu như vậy, cô cũng sẽ không rời đi nữa.
...
Nguyễn Linh gửi tin nhắn cho trợ lý Bùi, thông báo rằng cô đang chuẩn bị đi sân bay đón Diệp Cảnh Trì.
Khi đɑng lên máy bay, trợ lý Bùi lập tức trả lời tin nhắn.
[Trợ lý Bùi: Được, thưa bà chủ !!]
[Trợ lý Bùi: Yên tâm! Tôi sẽ giữ bí mật cho cô!]
[Trợ lý Bùi: Khi máy bay hạ cánh, tôi sẽ lập tức gửi tin nhắn cho cô!]
[Trợ lý Bùi: Khi đó tôi sẽ tìm cớ đi xa một chút, để tổng giám đốc Diệp vừa ra cửa là có thể nhìn thấy cô đang đợi anh ấy!]
[Trợ lý Bùi: Sắp cất cánh rồi, bà chủ! Khi đó liên hệ nhé!]
Nguyễn Linh nhìn màn hình điện thoại đầy dấu chấm than, không khỏi bật cười.
Trợ lý Bùi từ bao giờ lại chuyển nghề, từ trợ lý riêng thành người tổ chức sự kiện bất ngờ vậy?
Cô chỉ đơn giản muốn tới sân bay đón người, sao trợ lý Bùi lại hiểu lầm thành cô muốn tạo bất ngờ cho Diệp Cảnh Trì?
Máy bay bị hoãn một tiếng, đổi thành mười giờ bốn mươi phút mớᎥ hạ cánh.
Nguyễn Linh tính toán thời gian, từ nhà đi ra cửa, không mang theo gì, chỉ cần mặc một bộ đồ nhẹ nhàng là đủ.
Hàng ngày, Diệp Cảnh Trì đi công tác về đều là ông Vương lái xe đưa đón, ông Vương đối với quy trình này đã thuộc lòng.
Nghe nói Nguyễn Linh cũng muốn đi đón, ông Vương rất nhiệt tình cung cấp bản đồ chỉ đường: “Bà chủ, đến lúc đó tôi sẽ đưa cô đến cửa ra vào A26 của sân bay, cô đi vào từ đó, rồi đi thang máy lên tầng trên, rẽ phải là tới cửa ra C1 rồi!”
Nguyễn Linh chỉ gật đầu qua loa, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc.
Không ngờ đối với các nhân viên, nhân cách của Diệp Cảnh Trì lại có sức hút lớn đến vậy.
Đến mức cho dù là trợ lý hay tài xế, đều nhiệt tình đến mức muốn thay cô tạo bất ngờ cho Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh ngủ một giấc trên xe, khi tỉnh dậy thì chỉ còn vài phút nữa là đến sân bay.
Sau khi ông Vương chỉ đường một lần nữa, Nguyễn Linh một mình đến cửa ra vào của sân bay.
Cô không mang gì theo, trên người mặc một chiếc váy liền màu trơn bình thường, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len mỏng.
Thời gian được tính toán vừa vặn, Nguyễn Linh vừa đứng yên nhận được tin nhắn của trợ lý Bùi.
Hai người đã xuống máy bay, đang đi ra ngoài.
Theo lời của trợ lý Bùi, vì chỉ đi công tác hai ngày nên hai người chỉ mang theo hành lý xách tay, không có hành lý ký gửi.
Cùng lúc đó, Diệp Cảnh Trì cũng gửi tin nhắn cho Nguyễn Linh.
[Diệp Cảnh Trì: Anh vừa xuống máy bay.]
[Diệp Cảnh Trì: Ngủ sớm đi, không cần đợi anh.]
[Nguyễn Linh: Được, vậy em ngủ trước đây]
Mọi người đều rất nhiệt tình giúp cô tạo bất ngờ cho Diệp Cảnh Trì, nếu cô không phối hợp thì chán quá.
Vào thời điểm này, chỉ có một chuyến bay, ngoài Nguyễn Linh ra, ở cửa cũng có một vài người đến đó.
Chờ thêm vài phút nữa, từng người một xuất hiện.
Nguyễn Linh ngay lập tức thấy Diệp Cảnh Trì.
Ngay cả khi đang trong trạng mệt mỏi, dáng người của Diệp Cảnh Trì vẫn rất thẳng tắp và đẹp mắt, nổi bật trong đám đông.
Nguyễn Linh không vẫy tay, cũng không tên anh, chỉ muốn xem khi nào thì Diệp Cảnh Trì sẽ phát hiện ra cô.
Tiếp theo, hai người bất ngờ nhìn nhau.
Nguyễn Linh lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm bối rối và phức tạp như vậy trên khuôn mặt của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh nhịn cười, vừa định vẫy thì người đàn ông đã nhanh chóng đi tới.
Diệp Cảnh Trì đứng trước mặt cô, trầm giọng gọi tên cô: “Linh Linh?”
Anh nhìn cô chăm chú đến mức Nguyễn Linh hơi sững sờ, rồi cô cũng phát hiện ra mắt anh có quầng thâm rõ rệt.
Nguyễn Linh vừa định hỏi, cả người đã bị đàn ông bao phủ hơi thở của anh.
Diệp Cảnh Trì lại ôm cô, ngay giữa chốn đông ngườι.
May mà đây là sân bay, mọi người xung quanh hắc cũng nghĩ họ lâu ngày không gặp, nên cũng không mấy lạ lẫm.
Chỉ có vài ngườι bị dáng vẻ và nhan sắc của hai người thu hút, không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Sau khi Nguyễn Linh bị ôm vô thức giãy một cái, nhưng cánh tay của Diệp Cảnh Trì lại ôm chặt hơn.
Cái ôm này khiến cô có một loại ảo giác, như thể hai người không chỉ hai ngày không gặp, mà là tháng không gặp.
Hai ngày đi công tác, có chuyện mà cô không biết sao?
Nhận ra Nguyễn Linh có ý định cựa quậy, Diệp Cảnh Trì cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Cho anh ôm một lát.”
Hơi thở ấm áp phả lên cổ Nguyễn Linh, tai cô bị anh làm cho ngứa ngáy.
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông khiến cơ thể cô cũng mềm nhũn, đành từ bỏ ý định chống cự, bị anh ôm chặt trong lòng.
Cứ như vậy trôi qua một thế kỷ, Nguyễn Linh cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà mở miệng: “Diệp Cảnh Trì, anh muốn về nhà sớm sao?”
Trợ lý Bùi biết ý, lên một chiếc xe khác.
Chiếc xe này chỉ có tài xế, ngoài Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì ra thì không có ai khác.
Nguyễn Linh cầm cà vạt của Cảnh Trì mà nghịch ngợm.
Diệp Cảnh Trì đang nhìn cô.
Nguyễn Linh có thể cảm nhận được, ngườι đàn ông rất mệt mỏi.
Vì vậy, cô ngẩng đầu hỏi anh: "Còn nửa tiếng nữa, anh thực sự không ngủ chút nào sao?"
Diệp Cảnh Trì khẽ lắc đầu: "Không cần."
Nguyễn Linh: "Tại sao?"
Diệp Cảnh Trì lại không nói gì nữa.
Nguyễn Linh phát hiện ra, dường như Diệp Cảnh Trì chỉ đơn giản là muốn nhìn cô.
Diệp Cảnh Trì của lúc này, hình như rất khác so với bình thường.
Nguyễn Linh lại một lần nữa xác nhận, hai ngày đi công tác, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ là bây giờ quá muộn, anh lại quá mệt, không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.
Vì vậy, Nguyễn Linh cũng chỉ yên lặng dựa vào vai Diệp Cảnh Trì, không nói gì nữa.
Về đến biệt thự, những người giúp việc đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy hành lý của Diệp Cảnh Trì.
Cùng với chiếc túi nhỏ mà Diệp Cảnh Trì đã mang theo khi xuống máy bay, bên trong là chiếc bánh anh mua cho cô.
Sau một ngày bận rộn, Diệp Cảnh Trì trở về nhà liền đi thẳng vào phòng tắm.
Nguyễn Linh cũng đi vào phòng tắm trong phòng ngủ để tắm rửa.
Sau khi thay đồ ngủ ra ngoài, bước chân Nguyễn Linh khựng lại, bị người trong phòng dọa một phen.
Nguyễn Linh vừa định hỏi "Sao anh lại ở đây", sau đó mớᎥ nhớ ra, hôm qua Diệp Cảnh Trì dường như đã nói muốn chuyển đến phòng của cô.
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì dừng lại trên xương quai xanh của cô trong chốc lát, vẻ mặt chăm chú.
Nguyễn Linh không hiểu sao lại cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên ngực cô.
So với hôm qua, vết đỏ đã nhạt đi một chút, nhưng vẫn rất rõ ràng trên làn da trắng mịn của cô.
Nhận ra Diệp Cảnh Trì đang nhìn cái gì, Nguyễn Linh liền có chút nóng mặt.
Cô trừng mắt nhìn anh: "Anh nhìn cái gì đấy?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nhíu mày, giọng điệu có ý tứ sâu xa: "Hôm qua, không phải em cứ bảo anh xem sao?"
...
Tất nhiên là vì anh không ở bên cạnh, nên cô mớᎥ có thể tự tin như vậy.
Cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì để phản bác thì Diệp Cảnh Trì lại hỏi: "Ngủ chưa?"
Nguyễn Linh: "..."
Ngủ sao đây?
Có trời mớᎥ biết tối hôm đó, Diệp Cảnh Trì đã phải chịu đựng thế nào.
Sau đó, đợi đến nửa đêm khi cô ngủ say hơn một chút, ôm anh cũng không còn chặt nữa, cuối cùng Diệp Cảnh Trì mớᎥ miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua anh ngủ không sâu, một khi cô có động tĩnh, anh sẽ lại tỉnh giấc.
Vì vậy, nói là hai ba tiếng chứ thực ra thời gian anh thực sự ngủ, có lẽ còn chưa đến hai tiếng.
Chỉ là những điều này, Diệp Cảnh Trì không định nói quá chi tiết với cô.
Không cần phải vô cớ làm tăng thêm sự áy náy của cô.
Nguyễn Linh mím môi, đột nhiên quay người, quay lưng lại với Diệp Cảnh Trì: "Vậy hôm nay em sẽ tránh xa anh một chút, để anh ngủ một giấc ngon lành."
Từ phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông.
Mặc dù đã quay người lại, nhưng lưng cô dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông.
Nguyễn Linh tự nhủ trong lòng, đừng nghĩ gì nữa, cứ ngủ thôi.
Cô nhắm mắt lại cả buổi, tay Diệp Cảnh Trì đột nhiên vòng qua eo cô.
Công tác xây dựng tâm lý vừa rồi đã lập tức mất đi hiệu lực, tim Nguyễn Linh lại bắt đầu đập nhanh.
Hai ngườι cách nhau một khoảng trống, nhưng chỉ cần lòng bàn tay có một chút tiếp xúc thôi, Nguyễn Linh vẫn cảm thấy bất an.
Mọi suy nghĩ rối rắm đều lẩn quẩn trong đầu Nguyễn Linh.
Diệp Cảnh Trì đɑng muốn làm gì?
Hôm nay anh đã rất mệt mỏi rồi, cộng thêm tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng trong hai ngày liên tiếp, nếu lại vận động mạnh, chẳng phải sẽ đột tử sao?
Hơn nữa cái đó, trong nhà có không? Cô không muốn mạo hiểm để rồi mang thai.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Nguyễn Linh đột nhiên nhận ra, dường như phía sau đang truyền đến tiếng thở đều đặn của người đàn ông.
Nguyễn Linh: "..."
Cô cẩn thận, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể của mình, lật người quay lại.
Diệp Cảnh Trì đang nhắm mắt, hàng mi dài rủ xuống, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm anh vài giây, cuối cùng cũng xác định được rằng —
Diệp Cảnh Trì thực sự đã ngủ thiếp đi.
……
Nguyễn Linh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại có một loại cảm giác… thất vọng kỳ lạ.
Im lặng một lúc, Nguyễn Linh gọi hệ thống ở trong lòng: “Hệ thống ơi, có đó không? Hệ thống?”
Hệ thống gọi hai lần mớᎥ lên: [Có… khoan đã?]
Hệ thống run rẩy nói: [Vừa rồi hai người làm gì vậy? Tại sao lại gọi tôi lên lúc này! Tôi rất thuần khiết đấy!]
Nguyễn Linh: “Nếu chúng tôi thực sự làm gì đó, tôi sẽ không gọi cậu.”
Hệ thống: [……]
[Cô muốn làm gì?]
Nguyễn Linh: “Chỉ là có hơi nhàm chán, muốn tìm cậu tám chuyện.”
Hệ thống nhất thời cảnh giác: Tám chuyện gì chứ?Tôi chỉ chịu trách nhiệm giải đáp các câu hỏi liên quan đến cốt truyện thôi!]
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Cậu nói xem, có phải Diệp Cảnh Trì … thật sự không được không?”
[?!]
Nguyễn Linh phân tích đâu ra đấy: “Bởi vì ấy đã đón sinh nhật ba mươi bốn tuổi rồi, công việc lại bận rộn như vậy, tôi nghe nói đàn ông… ”
[…… Tôi vẫn nên tự phong bế mình thì hơn, sáng mai gặp lại!]
Người đó lại hôn vài cái lên cổ cô, hôn đến mức khiến cơ thể cô càng lúc càng cứng đờ, mớᎥ thấp giọng hỏi cô: “Tỉnh rồi à?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, âm cuối hơi lên cao.
Tim Nguyễn Linh đập loạn nhịp.
Do dự không biết có nên trả lời hay không, Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng: “Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa nhé?”
Nguyễn Linh: “……”
Cô tin anh mớᎥ là lạ!
Nếu anh thật lòng muốn cô tiếp tục ngủ, sao lại thoải mái hôn hít sờ soạng cô như vậy!
Chần chờ một lúc, Nguyễn Linh động đậy, muốn thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
Nhưng mớᎥ chỉ nhích được một chút, Nguyễn Linh lại cứng đờ cả người.
Lúc nãy, cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể của Diệp Cảnh Trì.
Một ý nghĩ bất chợt ập vào đầu Nguyễn Linh:
Người ta nói buổi sáng mớᎥ là lúc đàn ông…
Nguyễn lắc đầu một cái, vội vàng xua đi suy nghĩ kì lạ này.
Nhưng lúc này cô không biết phải làm thế nào, không nhúc nhích cũng không được, mà nhúc nhích cũng không được.
Cảm nhậ̵n được sự bối rối của cô, Diệp Cảnh Trì ôm cô nhẹ nhàng hơn.
Đúng lúc Nguyễn Linh tưởng rằng anh đã tha cho, nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống.
Lần này là ở sau tai cô, đôi môi anh nhẹ nhàng, chậm rãi cọ xát trên làn da của cô.
Sau đó, anh nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông cùng cảm giác tê dại mà sự va chạm mang lại Nguyễn Linh không khỏi rên rỉ một tiếng.
Nụ hôn của Diệp Cảnh Trì lại dần dần di chuyển xuống, rơi xuống khắp cơ thể cô, mang theo một loạt rung độn̴g.
Từ chỗ cứng đờ, Nguyễn Linh dần dần bị Diệp Cảnh Trì hôn đến mức mềm nhũn cả chân, rồi lại không nhịn được mà từ môi bật ra những tiếng rên ɾỉ.
Đầu óc cô đã hoàn toàn trở nên hỗn độn, gần như không khống chế được thân thể của mình, chỉ có thể mơ mơ màng màng mặc cho Diệp Cảnh Trì loay hoay.
Mà tay Diệp Cảnh Trì cũng càng ngày càng không thành thật, ngay từ đầu chỉ mới di chuyển bên hông, sau đó dần dần đưa sang nơi khác.
Nguyễn Linh yếu ớt ngăn cản anh, chỉ có thể mặc cho đầu ngón tay nóng bỏng của anh đốt lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.
Cả ngườι như rơi vào đám mây.
Trong lúc hỗn loạn, giọng Diệp Cảnh Trì khàn đến kỳ lạ, thì thầm bên tai cô: "Có thể không?”
Nguyễn Linh đã bị anh tra tấn đến mức thần trí không rõ.
Cô nức nở đáp lại: "Đừng, đừng quên làm biện pháp…”
……
Khi mở mắt ra, trời đã sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào phòng.
Đầu Nguyễn Linh hoàn toàn mơ hồ, theo bản năng vươn tay muốn lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
chỉ mớᎥ động đậy, thân thể đau nhức khiến cô khẽ rên một tiếng.
Nguyễn Linh cắn môi, quả thực không thể tin được âm thanh này phát ra từ miệng mình.
Bình tĩnh một lát, cô lại thử lại, rốt cục đã sờ được đïệṅ thoại di động như ý nguyện.
Đã mười rưỡi trưa rồi.
Nguyễn Linh chậm nửa nhịp nhớ tới cái gì đó, quay đầu đi xác nhậ̵n người bên cạnh còn hay không.
Diệp Cảnh Trì hình như còn chưa tỉnh.
Khuôn mặt người đàn ông với đường nét rõ ràng, ngũ quan tuấn mỹ như tranh vẽ.
Chỉ là vừa nhìn thấy anh, hình ảnh mấy giờ trước, trong nháy mắt tràn vào trong đầu Nguyễn Linh - -
Trán Diệp Cảnh Trì ướt đẫm mồ hôi, khóe môi mím chặt.
Ánh mắt cũng không hề tỉnh táo, lúc thoải mái đến thất thần, mất khống chế gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Chỉ nhớ lại hình ảnh lúc đó, Nguyễn Linh đã cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên.
Cô nhanh chóng quay mặt lại, hít một hơi thật sâu.
Nhưng mà cảnh tượng lúc trước, vẫn không ngừng chiếu lại trong đầu cô.
Từ trong phòng ngủ đến phòng tắm, thậm chí trên ghế sofa ở góc phòng.
Không chỉ một lần.
Trên thực tế lần đầu tiên, động tác của Diệp Cảnh Trì còn có chút trúc trắc, cũng có hơi... nhanh.
Nhưng khi đó Nguyễn Linh cũng không có tâm trạng suy nghĩ quá nhiều, ngược lại là âm thầm may mắn có thể sớm kết thúc, để cho cô được thở dốc một hơi.
Nhưng không lâu sau, người đàn ông đã chứng minh với cô rằng lần đầu tiên chỉ là một tai nạn.
Là một người đàn ông được ông trời chiếu cố, năng lực của Diệp Cảnh Trì ở bất cứ phương diện nào đều vượt xa mong đợi.
Cho nên hiện tại, thắt lưng Nguyễn Linh đau nhức vô cùng, đi đứng cũng không có sức lực.
Cũng may mấy giờ trước, Diệp Cảnh Trì đã ôm cô vào phòng tắm tắm rửa đơn giản.
Nguyễn Linh miễn cưỡng chống đỡ bản thân ngồi dậy, muốn đứng lên rửa mặt, nhưng cảm giác khó chịu trên người lại làm cho cô thật sự lười di chuyển.
Cô hít sâu một hơi, bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện......
Diệp Cảnh Trì không biết đã dậy từ lúc nào.
Nguyễn Linh hoảng sợ: "Anh dậy từ lúc nào vậy?”
Giọng Diệp Cảnh Trì vẫn còn hơi khàn, lại có vài phần lười biếng, không giống với giọng nói lạnh lùng bình thường của anh.
Anh nói: "Vừa mớᎥ dậy.”
Nguyễn Linh nhìn anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cô hỏi: "Anh không phải đi làm sao?"
Diệp Cảnh Trì cười khẽ: "Hôm nay là thứ bảy."
Nguyễn Linh sửng sốt.
Bây giờ cô không phải đi làm hàng ngày, mà Diệp Hủ thì vẫn đɑng nghỉ hè, đến nỗi cô không nhớ rõ ngày nào là cuối tuần.
Trước đây, vào cuối tυầи Diệp Cảnh Trì cũng thường xuyên đi công tác, chỉ gần đây mới thay đổi thói quen.
Diệp Cảnh Trì lại bổ sung: "Anh đã sắp xếp êm xuôi tất cả các vấn đề tiếp theo trong chuyến công tác này. Nên hôm nay anh không phải xử lý công việc."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ: "Anh sắp xếp khi nào?"
Sáng nay khi cô tỉnh dậy lần đầu tiên, Diệp Cảnh Trì đã ở bên cạnh cô.
Hai ngườι gần như không rời mắt khỏi nhau, Diệp Cảnh Trì còn thường xuyên tranh thủ cơ hội để động chạm cô.
Sau đó vì dậy quá sớm, lại tiêu tốn quá nhiều sức lực, hai người cùng nhau về phòng ngủ rồi ngủ bù một giấc.
Diệp Cảnh Trì thong thả trả lời: "Hôm qua ở Nam Thành, trên đường đi sân bay."
Nguyễn Linh "ừ" một tiếng, khẽ nhíu mày: "Nếu vậy, tối qua anh còn vội vàng về làm gì? Ở lại một đêm thì tốt hơn, dù sao hôm nay anh cũng không phải đi làm."
Diệp Cảnh Trì không nói gì, chỉ nhìn Nguyễn Linh với đôi mắt chứa ý cười.
Nguyễn Linh: "..."