Rất ít khi xuất hiện người đàn ông xuất hiện biểu cảm như vậy, Nguyễn Linh như phát hiện ra một chân trời mớᎥ, vội vàng chỉ ra sự thật: "Diệp Cảnh Trì, anh đang lo lắng."
Diệp Cảnh Trì: "..."
Nguyễn Linh càng trở nên quá đáng: "Anh chính là đang ghen tị——"
Câu nói chưa nói hết, môi cô đã bị Diệp Cảnh Trì chặn lại.
Lúc đầu Nguyễn Linh vẫn còn giãy giụa vài cái, nhưng nhanh chóng không thể chống đỡ lại sức tấn công của người đàn ông.
Trước đây ở ngoài trời, Diệp Cảnh Trì nhiều nhất chỉ hôn cô một cái hời hợt.
Nguyễn Linh cũng luôn nghĩ rằng, với tính cách của Diệp Cảnh Trì, anh sẽ không làm gì quá thân mật ở ngoài trời.
Nhưng có lẽ là đã xác nhậ̵mn khu vực xung quanh không có người qua lại, lần này nụ hôn của Diệp Cảnh Trì rất có tính xâm lược.
Hơi thở nóng rực và nặng nề của người đàn ông khiến Nguyễn Linh gần như không thể chống đỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong vòng tay của Diệp Cảnh Trì, mặc cho anh quấy phá trong khoang miệng cô.
Trùng hợp hai người đứng ở bên cạnh một đài phun nước ở trung tâm khu vườn.
Âm thanh của dòng nước, tiếng thở của hai người, tiếng va chạm của môi lưỡi, tất cả đều hòa trộn vào nhau, len lỏi vào tai Nguyễn Linh, khiến đầu óc cô cũng trở nên hỗn loạn.
Nguyễn Linh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ sớm không đứng vững được nữa.
May mắn thay, nụ hôn mãnh liệt này không kéo dài quá lâu.
Khi cơ thể cô gần như mềm nhũn trên người anh, Diệp Cảnh Trì thở hổn hển, buông cô ra.
Nguyễn Linh thoát khỏi vòng tay của anh, gắng gượng đứng thẳng người.
Cô thở không đều, nhưng vẫn không quên tiếp tục chủ đề của họ: "Anh còn nói không ghen tị! Trước đây, anh cũng không bao giờ hôn em ở ngoài như vậy!"
Lồng ngực của Diệp Cảnh Trì vẫn đang phập phồng, trong mắt anh có ánh sáng u ám.
Một lúc sau, hơi thở của anh dần bình ổn lại, tròn mắt anh hiện lên một chút bất lực: "Được rồi, anh thừa nhậ̵n..."
Diệp Cảnh Trì thở dài một tiếng: "Có một chút.”
Nếu là trước đây, Diệp Cảnh Trì không thể ngờ rằng mình lại có thể vì một tên nhóc chưa thành niên mà sinh ra loại cảm xúc tương tự như "ghen tị" này.
Nhưng cô có loại ma lực ấy, dường như có thể khiến anh mất đi lý trí vốn có, làm ra những việc mà bản thân anh cũng thấy khó hiểu.
Nhìn thấy vẻ mặt "quả nhiên là vậy" của Nguyễn Linh, lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ động.
Diệp Cảnh Trì: "Vậy... em có muốn nói gì với anh không?"
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Nguyễn Linh nhận ra ý tứ của anh, có chút muốn cười, lại có chút kho" tin.
Diệp Cảnh Trì thực sự sẽ vì Hứa Trừng mà ghen tị, hơn nữa giờ đây anh còn có vẻ như muốn được cô an ủi nữa.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, hiện tại lại đang ở một nơi tuyệt đẹp như vậy, xung quanh hoa nở rộ, hương thơ thoang thoảng.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lên tiếng: "Hiện tại, trong lòng em chỉ có một mình anh."
Lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ động: "Hiện tại?"
Vẻ mặt Nguyễn Linh hết sức tự nhiên: "Đúng vậy, em chỉ có thể đảm bảo hiện tại đɑng thích anh, tương lai thế nào thì không nói trước được."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô chằm chằm một lúc.
Đúng lúc Nguyễn Linh nghĩ rằng anh sẽ còn hỏi gì nữa.
Diệp Cảnh Trì đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn vào mắt cô: "Cũng tốt, ít nhất anh cũng đợi được rồi."
Nguyễn Linh k͙hông hiểu: "Đợi cái gì?"
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: "Đợi em nói cho anh biết, em thích anh, trong lòng có anh."
Giọng điệu của anh không nặng không nhẹ, nhưng Nguyễn Linh nghe thấy mà tim đập loạn nhịp.
Thật ra lúc nói cô cũng không cảm thấy có gì, nhưng Diệp Cảnh Trì nhấn mạnh như vậy, cô đột nhiên cảm thấy hơi nóng mặt.
Nguyễn Linh mím môi: "Em đâu có hứa gì đâu..."
Diệp Cảnh Trì đột nhiên gọi tên cô: "Linh Linh."
Nguyễn Linh: "... Ừm?"
Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn cô, trong mắt có những cảm xúc phức tạp đang dâng trào.
Ánh mắt của anh cũng khiến nhịp tim của Nguyễn Linh đập nhanh hơn.
Linh: "Diệp Cảnh Trì, anh..."
Chưa nói hết câu, Diệp Cảnh Trì đột nhiên hôn nhẹ lên khóe môi cô, cắt lời nói tiếp theo của cô.
Cái này khiến Nguyễn Linh không kịp trở tay, ngẩn ngơ nhìn anh.
Đang nói chuyện ngon lành, sao lại đột nhiên hôn cô?
Kế tiếp, Diệp Cảnh Trì đột nhiên nắm lấy tay cô.
Nguyễn Linh vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngón tay lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Cô nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên cúi xuống nhìn.
Diệp Cảnh Trì đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Đó là chiếc nhẫn mà hai người họ cùng nhau đi đặt cách đây không
Ngày hôm đó đến xưởng làm việc của Kỷ An, sau đó Kỷ An cũng đã trao đổi với Nguyễn Linh một vài chi tiết.
Tiếp theo thì không có thêm tin tức gì, nhưng vì biết rằng việc đặt hàng cần một thời gian khá dài, nên Nguyễn Linh cũng không thúc giục tiến độ.
Nguyễn Linh ngẩn người nhìn tay mình, thấy chiếc nhẫn mà cô cùng tham gia thiết kế, vừa được Diệp Cảnh Trì đeo vào ngón áp út của mình.
Cô nhìn trong một lúc lâu, dường như đang xác nhậ̵n thực tế này.
Nguyễn Linh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn Diệp Cảnh Trì.
Gương mặt của Diệp Cảnh Trì chất chứa nụ cười nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Đưa lòng bàn tay cho anh?"
Nguyễn Linh cảm thấy bản thân giống như trở nên chậm chạp hơn, không thể hoàn toàn hiểu được ý định của Diệp Cảnh Trì.
Nhưng cô vẫn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Lòng bàn tay mát lạnh, Diệp Cảnh Trì đặt chiếc nhẫn đôi còn lại lên trên.
Sau đó anh đưa tay trái ra, hỏi: "Giúp anh đeo vào nhé?"
Nguyễn Linh nhìn Diệp Trì hai giây, từ từ cầm lấy chiếc nhẫn, cũng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
Cho đến khi lại nhìn vào mắt Diệp Cảnh Trì, cuối cùng Nguyễn Linh mới như tỉnh giấc.
Nguyễn Linh: "Diệp Cảnh Trì."
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì tràn ngập nụ cười:
Nguyễn Linh: "Em đoán anh đưa em đến đây không phải chỉ vì chuyện này đúng không?"
Diệp Cảnh Trì gật đầu: "Ừ."
Giọng anh dịu dàng: "Anh vẫn chưa cầu hôn em. Cũng coi như... bù đắp cho những tiếc nuối trước đây."
Nguyễn Linh: "..."
Thấy cô không nói gì, Diệp Cảnh Trì có vẻ hơi căng thẳng.
Anh ngập ngừng: "Em... không thích sao?"
Nguyễn im lặng một lúc.
Chính lúc biểu cảm của Diệp Cảnh Trì trở nên căng thẳng hơn, Nguyễn Linh mới lên tiếng: "Cũng không phải không thích, nhưng... cầu hôn không phải là cần quỳ một chân, lấy nhẫn ra cầu hôn sao?"
Nghe câu đầu tiên, thần sắc của Diệp Cảnh Trì rõ ràng thả lỏng hơn.
Nghe cô nói xong, ánh của người đàn ông lại lay động.
Sau đó, Nguyễn Linh kinh ngạc nhìn Diệp Cảnh Trì quỳ một chân trước mặt mình, sau đó lấy một chiếc hộp đựng nhẫn ra.
Cô chỉ nói bâng quơ một câu, anh... thật sự chuẩn bị rồi sao?
Hộp đựng nhẫn được mở ra, viên kim cương sáng chói khiến Nguyễn Linh hít một hơi vào.
Chiếc nhẫn này hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô về trang sức, viên kim cương hình quả trứng khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn chiếc nhẫn cô từng đeo đi tiệc để khoe khoang với đồng nghiệp.
Thiết kế kiểu dáng cũng đặc biệt và đẹp mắt, Nguyễn Linh chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra phong cách này: Chiếc nhẫn này chắc chắn cũng là do Kỷ An thiết kế.
Lúc đầu, Nguyễn Linh chỉ bàn bạc với Kỷ An về chuyện thiết kế nhẫn đôi, chưa từng bàn bạc về nhẫn cầu hôn, cũng không biết Diệp Cảnh Trì đã nhờ đối phương thiết kế một chiếc nhẫn cầu hôn từ bao giờ.
Viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, thậm chí có chút chói mắt.
Diệp Cảnh Trì cầm lấy tay của Nguyễn Linh, từ từ đẩy chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô, sát cạnh chiếc nhẫn cưới trước đó.
Nguyễn Linh giơ tay lên, nhìn hai chiếc nhẫn đột nhiên xuất hiện trên ngón tay mình, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một câu thoại trong phim:
Let the diamond protect our marriage.
Nhìn nhau, Nguyễn Linh mỉm cười: "Diệp Cảnh Trì, anh nói... nếu kim cương thực sự có thể bảo vệ cuộc hôn nhân thì một viên kim cương lớn như vậy, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt nhỉ?"
Diệp Cảnh Trì lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi khẽ lên tiếng: "Kim cương có bảo vệ được hôn nhân hay không... anh không chắc."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Giọng của Diệp Cảnh Trì trầm thấp, đầy kiên định: "Nhưng anh nhất định sẽ làm được."
Anh nắm chặt tay cô: "Vì vậy... Linh Linh à, em có đồng ý không?"
Hai diễn viên chính của bộ phim đều là người mớᎥ, trong dàn vai phụ cũng không có diễn viên nổi tiếng nào tự mang theo lưu lượng.
Có lẽ điều đáng nhắc đến nhất chính là nam diễn viên chính Hứa Trừng đến từ một nhóm nhạc nam có chút danh tiếng, có được lượng fan nhất định.
Nhưng nhóm nhạc Wind-Runner cũng chưa có thực sự nổi tiếng, độ chú ý chỉ thuộc dạng phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Giờ đây, dù là nhóm nhạc hay là fan cá nhân, hầu hết đều đã rời đi, chỉ còn lại một số fan chân chính.
Lúc đầu, vjệc bộ phim truyền hình kinh phí thấp này lên sóng không gây được sự chú ý gì.
Nhưng sau vài ngày phát sóng, trên các nền tảng mạng xã hội lớn nhỏ liên tục xuất hiện nhiều bài đăng giới thiệu tự phát.
[Tiêu đề: Có ai đɑng xem bộ phim vườn trường này không? Tôi vừa mới vào xem thử thì thấy cặp nam nữ chính có ngoại hình rất ổn đấy!]
[Trả lời 1: Wow, nam chính có chút đẹp trai đấy! Có phải là ảnh chụp trong phim không? Không lẽ lại là ảnh được fan chỉnh sửa rồi giả làm người qua đường để giới thiệu à?]
[Trả lời 2: Tôi cũng đɑng xem bộ phim này gần đây! Nam chính thực sự rất đẹp trai, trẻ trung phong độ! Tôi xin đảm bảo rằng nam chính trong phim còn đẹp trai hơn ảnh tĩnh này nữa!]
[Trả lời 3: Ngoại hình của nữ chính cũng rất ổn đấy! Ít thấy bộ phim trường học nào có cả nam chính nữ chính đều đạt tiêu chuẩn như thế này rồi, tôi đi xem thử đây!]
[Trả lời 4: Thật không ngờ cũng có ngườι đang theo dõi bộ phim này! Bộ phim này thực sự rất hay, không chỉ nam chính nữ chính xinh đẹp, mà nội dung cũng rất tốt! Tôi đã bị cuốn theo rồi, mỗi ngày đều đúng giờ theo dõi tập mớᎥ!]
Nguyễn Linh cũng đang xem phim.
Ngày đầu tiên phim lên sóng, cô đã xem phim trên tivi thông minh ở phòng khách nhà mình.
Sau khi xem xong bốn tập đầu, Nguyễn Linh lập tức có cảm giác muốn đọc lại tiểu thuyết.
Diễn xuất của Ninh Huyên và Hứa Trừng trong phim đều không khiến Nguyễn Linh thất vọng, hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của cô về nhân vật khi đọc tiểu thuyết.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, Nguyễn Linh nằm trên giường, mở tiểu thuyết ra bắt đầu đọc lại.
Tiểu thuyết không quá dài, khoảng hai trăm nghìn chữ, nhưng cũng cần vài tiếng để đọc xong.
Nguyễn Linh thực sự rất thích, xem đến mức mê mẩn.
Khi Diệp Cảnh Trì hỏi cô khi nào định đi ngủ, Nguyễn Linh chỉ lấp liếm trả lời một câu: “Anh ngủ trước đi, em xem một lúc nữa rồi ngủ.”
Dù sao ngày mai cô cũng không cần dậy sớm đi làm, cho dù thức khuya một chút cũng không sao.
Còn ngày mai Diệp Cảnh Trì phải đi công tác, nên phải dậy sớm đi sân bay.
Nói vậy, “tổng tài bá đạo” Diệp Cảnh Trì còn giống nhân viên văn phòng hơn cả cô.
Trả lời Diệp Cảnh Trì xong, Nguyễn Linh lại một lòng một dạ tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Diệp Cảnh Trì khẽ thở dài một tiếng, tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ để chiếu sáng.
Nguyễn Linh không quan tâm đến người đàn ông phía sau, đắm chìm trong sự giằng co chua chua ngọt ngọt giữa nam nữ chính.
Khi cô đang xem say sưa thì một bàn tay ấm áp đặt lên eo cô.
Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh chuyển vào ở chung phòng cũng đã được vài tháng rồi.
Hai người cũng không cố tình ôm nhau khi đi ngủ, nhưng Nguyễn Linh thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, thường xuyên phát hiện Diệp Cảnh Trì đɑng ôm mình.
Do đó, ban đầu Nguyễn Linh không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng đó là hành động vô thức của Diệp Cảnh Trì sau khi ngủ.
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Mặc dù là mùa đông, nhưng hệ thống sưởi trong biệt thự rất đầy đủ, chăn cũng ấm áp, nên Nguyễn Linh chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng.
Bàn tay đó không hề ngoan ngoãn đặt trên eo cô, mà chậm rãi di chuyển theo đường cơ thể cô qua lớp vải lụa.
Khi bàn tay đó ngày càng trở nên táo bạo, Nguyễn Linh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Cô muốn quay lại, nhưng đã bị Diệp Cảnh Trì dùng cánh tay ôm chặt lấy cơ thể.
Tim Linh đập nhanh hơn: đang làm gì vậy?”
Từ phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Không làm gì, chỉ muốn ôm em.”
Nguyễn Linh: “… Sao anh còn chưa ngủ? Không phải ngày mai còn phải đi công tác sao?”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp: “Em không ngủ à?”
Nguyễn Linh hùng hồn nói: “Em đang xem tiểu thuyết! Hơn nữa, ngày mai em cũng không cần dậy sớm.”
Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói: “Bây giờ đã mười hai giờ rưỡi rồi, dù không cần dậy sớm, nhưng thức khuya cũng không tốt cho sức khỏe.”
Nguyễn Linh: “Em còn chưa mệt mà! Hơn nữa, thỉnh thoảng thức khuya một lần, cũng chẳng có gì to tát.”
Diệp Cảnh Trì dường như đã thỏa hiệp, không nói gì nữa.
Chỉ là tư thế quay lưng về phía Diệp Cảnh Trì khiến Nguyễn Linh có chút không an toàn.
Cánh tay của Diệp Cảnh Trì vẫn ôm chặt lấy cô, khiến cô không thể dễ dàng quay người.
Nguyễn Linh mở lời: “Diệp Cảnh Trì, anh…”
Nói chưa dứt lời, bàn tay của người đàn ông đã luồn vào gấu váy ngủ của cô.
Nguyễn Linh run rẩy toàn thân.
The0mo lan tỏa của luận,《Năm Tháng Trôi Qua》 trên mạng cũng ngày càng hot hơn.
Bộ phim vốn không được ai chú ý, dần dần có thêm nhiều khán giả.
Nguyễn Linh đi mua sắm thì nghe thấy nhân viên cửa hàng cũng đang bàn tán về bộ phim này, còn thuộc tên nhân vật trong phim như cháo.
Trên đường về, Nguyễn Linh lướt đïệṅ thoại một lúc, phát hiện bộ phim này hiện đang có khá nhiều từ khóa hot trên bảng xếp hạng.
Chỉ cần nhấp vào một vài cái, đều là những bình luận và thảo luận chân thành của cư dân mạng về cốt truyện.
Nguyễn Linh lại mở một vài trang web chia sẻ video ngắn, sau khi tìm kiếm tên của bộ cô thấy có rất nhiều video được cắt ghép lại.
Rất nhiều video có lượt xem rất cao, có một video đạt hơn 1 triệu lượt xem.
Sau khi về nhà, Nguyễn Linh không nhịn được hỏi Diệp Cảnh Trì: “Anh không có lén em bổ sung đầu tư, để họ mua hot search tiếp thị đó chứ?”
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng phủ nhậ̵n: “Không
Nguyễn Linh thắc mắc: “Vậy bộ phim này sao đột nhiên lại nổi tiếng như vậy? Em vừa mớᎥ xem thử, hot search có mấy cái luôn.”
Diệp Cảnh Trì bật cười: “Em đối với tầm nhìn đầu tư của mình, không có chút tự tin nào sao?”
Nguyễn Linh thành thật nói: “Không phải. Ban đầu em đã thấy cốt truyện này rất hay, chỉ là không ngờ nó lại nổi tiếng đến vậy.”
Diệp Cảnh Trì: “Theo xu hướng hiện tại, lợi nhuận của bộ phim này trong tất cả các khoản đầu tư phim ảnh của Tinh Thịnh năm nay, cũng thuộc hạng một, hạng hai.”
Mắt Nguyễn Linh s̴áng lên: “Thật sao?”
Diệp Cảnh Trì mỉm cười gật đầu, giải thích với cô vài câu đơn giản.
Tinh Thịnh năm nay đầu tư không ít phim điện ảnh và phim truyền hình ăn khách, nhưng số vốn đầu tư ít nhất cũng gấp mấy lần bộ phim của Nguyễn Linh.
Lợi nhuận tổng thể của bộ phim này tuy không thể đứng đầu, nhưng số vốn đầu tư ban đầu ít, nên tỷ suất lợi nhuận chắc chắn đứng đầu.
Nguyễn Linh nghe xong, liền cười tươi, đùa với Cảnh Trì: “Nếu em đầu tư thêm vài bộ phim, có anh nên gọi em là tổng giám đốc Nguyễn rồi không?”
Diệp Cảnh Trì phối hợp: giám đốc Nguyễn, khi nào mời anh và Tiểu Hủ đi ăn một bữa đây?”
Nguyễn Linh: “Không thành vấn đề! Muốn ăn gì, cứ nói!”
……
Không ai ngờ rằng, một bộ phim web drama kinh phí nhỏ như “Năm tháng trôi qua”, lại trở thành con ngựa ô lớn nhất trong năm nay.
Dù là về lượt xem hay độ hot, đều vượt xa các bộ phim truyền hình cùng thời điểm.
Sau khi bộ phim được phát sóng, nội dung bộ phim và độ thảo luận của nam nữ chính đều càng ngày càng cao, cả vai phụ cũng có không ít cư dân mạng đang thảo luận.
Mà với tư cách trúc mã bạch nguyệt quang của nữ chính, vai diễn mời của Diệp Hủ trước khi lên xuất hiện đã có được đông đảo sự mong chờ.
Biên kịch cài cắm thông qua lời thoại của nữ chính và vai phụ, đã không chỉ một lần nhắc tới sự chấn động của trúc mã này.
Bởi vậy trước khi nhân vật này chính thức xuất hiện, trên mạng đã có không ít người chờ mong và lo lắng.
[Nhan sắc của nam chính đã thế này rồi thì trúc mã còn đẹp đến mức nào, mớᎥ có thể khiến nữ chính nhớ mãi không quên!]
[Mấy tập này cứ liên tục cường điệu bạch nguyệt quang của nữ chính đẹp trai đến nhường nào, khiến tôi ngóng quá]
[Chẳng qua, đoàn làm phim này phải tìm diễn viên nào đến, mới có thể diễn ra được cảm giác của bạch nguyệt quang đây?]
[Tôi đoán lúc biên kịch viết lời thoại, cũng không nghĩ tới nhan sắc của diễn viên đóng nam chính sẽ cao như vậy, vô thức viết lố tay]
[Mọi ngườι cũng đừng quá mong chờ làm gì, trúc mã này chỉ là nhân vật khách mời, có lẽ sẽ mời diễn viên không quá đẹp đâu]
[Đúng vậy, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều]
[Tôi thấy không sao cả, dù sao nhan sắc của nam nữ chính đã khiến tôi rất hài lòng rồi, nhân vật khách mời này đừng quá xấu là được]
Nhưng sau khi Diệp Hủ chính thức xuất hiện, lập tức đã xóa bỏ tất cả băn khoăn của khán giả.
[Đột nhiên tôi đã hiểu vì sao nữ chính lại nhớ mãi không quên bạch quang này! Ngoại hình như thế, ai có thể không quên được cậu ấy chứ!”
[Hu hu hu hai chàng trai đều rất đẹp! Nếu tôi nữ chính, tôi cũng không biết nên chọn ngườι nào!]
[Đoàn làm phim này tìm diễn viên ở đâu vậy? Ngay cả một nhân vật khách mời cũng đẹp đến thế?]
[Một phút, tôi muốn toàn bộ tư liệu về nam diễn viên này!]
[Ta hận, vì sao nhân vật đẹp trai như vậy lại logout nhanh thế? Tôi muốn xem cậu ấy đóng nam hai!]
[Đừng nói nam hai, đây quả thực là nam chính chạy trốn trong truyện vườn trường mà!]
Tối hôm đó, cụm từ "nam chính chạy trốn trong truyện vườn trường" đã leo lên top tìm kiếm.
Những phân đoạn khách mời của Diệp Hủ bắt đầu tràn ngập trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
Đặc biệt là hai cảnh có sự góp mặt của Diệp Hủ, Hứa Trừng và Ninh Huyên càng khiến cư dân mạng bàn tán nổi.
Có người tranh luận giữa Diệp Hủ và Hứa Trừng ai đẹp hơn, nhưng phần lớn đều cảm thán, giới giải trí đã lâu rồi không có cảnh chung khung hình nào vừa đẹp mắt lại vừa tràn đầy khí chất thanh xuân như vậy.
Mà tên tuổi của Diệp Hủ cũng nhanh chóng trở thành hiện tượng trên toàn mạng.
Không giống như các diễn viên khác trong đoàn phim, Diệp Hủ không có tài mạng xã hội công khai, ngoài bộ phim này ra thì cũng không có tác phẩm nào khác.
Những cư dân mạng bị thu hút bởi cậu ngoài việc xem đi xem lại các đoạn phim của bộ phim, thì không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào khác liên quan đến Diệp Hủ.
Trong khi độ thảo luận ngày càng tăng, cũng có những người tò mò cố gắng tìm kiếm mọi thông tin liên quan đến Diệp Hủ thông qua những manh mối nhỏ.
Hai ngày sau, có người thông qua một bức ảnh chụp chung trong buổi tốt nghiệp cấp hai của Diệp Hủ, tìm được tài khoản mạng xã hội của bạn cùng lớp cấp hai của Diệp Hủ.
Sau đó lại lần theo danh sách theo dõi, đào được tài khoản blog nghi là của Diệp Hủ.
Tài khoản đã rất lâu không hoạt động, những bài đăng gần đây nhất cũng là ba năm trước.
Mọi người hỏi rất nhiều câu, thấy Diệp Hủ luôn im lặng, cuối cùng mớᎥ dần trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, trong ánh mắt của mọi người, Diệp Hủ khẽ nói: "Tôi không biết gì về những tin đồn linh tinh. Gia đình tôi rất hạnh phúc, còn về mẹ của tôi ——"
Thiếu niên nói từng chữ từng chữ: "Từ khi mẹ xuất hiện, cuộc đời của tôi mới có ánh sáng."
Chiều hôm đó, đoạn phỏng vấn này đã xuất hiện trong mục video hấp dẫn.
Toàn mạng đều xôn xao.
……
Đương nhiên Nguyễn Linh không bị những tin đồn quấy rầy, cô vẫn đang bận rộn kiếm tiền.
Trong những tháng qua, Nguyễn Linh đã thuê một địa điểm lớn hơn để làm studio và tuyển thêm chuyên gia trang điểm và trợ lý nhiếp ảnh.
Giờ đây, Nguyễn Linh chủ yếu phụ trách thiết kế chủ đề chụp ảnh, phần lớn công việc chụp ảnh giao cho nhân viên.
Cửa hàng quần áo cũng đang dần mở rộng quy mô, Nguyễn Linh đã thuê một kho riêng để đáp ứng nhu cầu lưu trữ.
Tối hôm đó khi cả nhà cùng nhau xem TV, Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói với Nguyễn Linh là đã xử lý người tung tin đồn trên mạng.
Người tung tin đồn không phải là người trong giới giải trí, cũng không có mâu thuẫn lợi ích với Diệp Hủ.
Chỉ là trong một cuộc thi trung học, do không thể vượt qua Diệp Hủ, chỉ giành được vị trí thứ hai.
Giờ đây, khi thấy Diệp Hủ đột nhiên nổi tiếng, vì ghen tị với Diệp Hủ và thầm nghĩ có lẽ sẽ không bị phát hiện, nên cậu ta mới đăng bài tố cáo đó.
Sau khi biết chuyện này, Nguyễn Linh mới lờ mờ mở mạng xã hội, đi tìm những bài blog mà Diệp Hủ đã đăng.
Sau khi xảy ra sự cố, Diệp Hủ đã xóa những bài đó, nhưng những bức ảnh chụp màn hình trên mạng đã tràn ngập khắp nơi, chỉ cần tìm một chút là có thể thấy.
Thấy cô cố ý đi tìm, vẻ mặt của Diệp Hủ hết sức khó xử: “Không có gì hay cả, chỉ là lúc không hiểu chuyện có viết mấy dòng linh tinh thôi.”
Nguyễn Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn những bài blog mà Diệp Hủ đã đăng hồi trung học.
Diệp Hủ bên cạnh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Linh, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên: “Mẹ đừng để ý, thật sự toàn là những thứ con viết linh tinh thôi.”
Nguyễn Linh vẫn đɑng chăm chú nhìn một trong những bài blog mà Diệp Hủ đã đăng:
“Tại sao lúc đó, ông trời không mang cả tôi đi cùng?”
Nguyễn Linh đột nhiên hỏi: “Lúc đó… là nào?”
Diệp Hủ sửng sốt.
Cậu không ngờ rằng, Nguyễn Linh không chỉ không chế nhạo sự "đau khổ" của cậu, cũng không hỏi lúc đó cậu đã nghĩ gì.
Mà là... hỏi câu hỏi này.
Diệp Hủ mím môi, có chút bối rối.
Biểu cảm của Diệp Cảnh Trì cũng trở nên trầm tư.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì nhìn Diệp Hủ rồi lên tiếng: "Diệp Hủ..."
...
Dù là Diệp Cảnh Trì hay Diệp Hủ, đều là lần đầu tiên nói chuyện thẳng thắn về chuyện năm đó.
Khi bố mẹ ruột gặp nạn, Diệp Hủ mới bốn tuổi.
Về việc Diệp Hủ được Diệp Cảnh Trì nhận nuôi, lúc đó những người biết chuyện đều giấu kín.
Mà sau khi nhà họ Diệp chuyển nhà, ông bà nội và ông bà ngoại của Diệp Hủ lần lượt qua đời thì chuyện này cũng dần trở thành một bí mật.
Chỉ là khi học trung học, Diệp Hủ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Diệp Cảnh Trì và quản gia, mới biết được thân thế của mình.
Sau quá trình đau khổ giằng xé, Diệp Hủ đã chọn cách tự mình tiêu hóa.
Mà những dòng chữ đó, cũng là do Diệp Hủ viết trong thời điểm đó.
Lúc đó, Diệp Cảnh Trì đã lờ mờ nhận thấy sự thay đổi của Diệp Hủ, nhưng do giao tiếp giữa bố con không thuận lợi, Diệp Hủ lại cố tình né tránh, nên không thể tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ với Diệp Hủ.
Dần dà, thân thế của Diệp Hủ trở thành một chuyện mà cả hai đều biết rõ, lại âm thầm giữ im lặng một cách ăn ý.
Cho đến tối hôm đó, Nguyễn Linh đặt ra câu hỏi này.
Mới thấy việc nói ra không hề khó như tưởng tượng.
Diệp Cảnh Trì kể lại nguyên nhân và kết cục của năm đó——
Kể cả sự cố không may, cùng voệc Diệp Cảnh Trì từ nước ngoài vội vàng trở về tiếp quản tập đoàn Diệp thị, cũng như việc anh đã nhận nuôi Diệp Hủ dưới yêu cầu mạnh mẽ của bà nội Diệp Hủ như thế nào.
Rồi tới Diệp Hủ bày tỏ suy nghĩ của mình một cách vụng về nhưng cũng rất nghiêm túc: “Dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hai người chính là bố mẹ của con, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
……
Cuối tuần, Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ cùng nhau đi chụp một bức ảnh gia
Sắc đẹp vượt trội của cả ba người đã khiến nhiếp ảnh gia khen ngợi không ngớt, dùng tất cả những từ ngữ có thể khen.
Sau khi chụp xong ảnh, cũng không cần chỉnh sửa gì thêm, thợ chụp ảnh chỉ điều chỉnh lại bố cục và tông màu ngay tại chỗ rồi trực tiếp xuất ảnh.
Trên đường về nhà, Nguyễn Linh hài lòng ngắm nhìn thành quả của ngày hôm nay.
nhìn bức ảnh trên điện thoại, mặt không đỏ tim không đập nhanh, tự khen mình: “Em thật xinh đẹp! Không hổ là Nguyễn Linh, mỹ nhân trời sinh!”
Diệp Cảnh Trì cười khẽ: “Chồng em không đẹp sao?”
Nguyễn Linh mím môi mỉm cười, cố ý dùng giọng điệu miễn cưỡng nói: “Cũng đẹp, nhưng so với em, vẫn kém một chút!”
Diệp Hủ: “……”
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, khen ngợi một cách công bằng: “Diệp Hủ cũng đẹp, gần như ngang ngửa với mẹ!”
Sắc mặt thiếu niên thoáng sững sờ, sau đó khóe môi dần cong lên.
Diệp Hủ thầm ném cho bố mình một cái mắt đắc ý.
Một ngườι là “kém một chút”, một người là “ngang ngửa”, rất rõ ràng là cậu đã thắng.
Diệp Cảnh Trì lộ vẻ bất lực, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười xa.
Tuần này Nguyễn Linh không chỉ ra ngoài ăn một lần, ngoài ngày giáng sinh, cô còn cùng Phương Tiểu Dĩnh và các chuyên viên trang điểm mớᎥ tuyển của studio đi ăn đồ nướng.
Hôm qua, Nguyễn Linh lại hẹn gặp tác giả kiêm biên kịch của "Năm tháng trôi qua" là Diêu Thanh Thanh đi ăn buffet.
Ban đầu nếu không phải hai người vừa gặp đã ăn ý thì giờ đây đã không có bộ phim siêu hot này.
Trùng hợp, gần đây Nguyễn Linh đọc cuốn truyện mớᎥ của Diêu Thanh Thanh và thấy rất thích, vì vậy hai người cùng thảo luận về khả năng hợp tác tiếp theo.
Ăn liên tục mấy bữa cá thịt ở bên ngoài, ngay cả một người yêu thích ẩm thực lâu năm như Nguyễn Linh cũng có chút ngán ngẩm.
Nhưng hiếm khi Diệp Hủ chủ động hẹn ra ngoài, hôm nay còn là đêm giao thừa, đúng là phải tổ chức long trọng một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Linh nói: "Hay là... hôm nay chúng ta tự làm một bữa ở nhà đi?"
Nói xong, biểu hiện của Diệp Hủ trở nên hơi phức tạp.
Diệp Hủ thử mở lời thăm dò: "...... Ai làm?"
Nguyễn Linh chớp mắt, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Diệp Hủ.
Ba người nhà họ, dường như thực sự không tìm ra được một người giỏi nấu ăn.
Bản thâᶇ Nguyễn Linh thì khỏi nói, lần trước sinh nhật Diệp Cảnh Trì, mấy món ăn cô làm, thử một miếng đã là một thử thách lớn đối với vị giác rồi.
Còn Diệp Hủ, tuy khả năng tự chăm sóc bản so với người cùng lứa được coi là khá tốt, nhưng hầu như chưa từng nấu cơm.
Điều này cũng không thể trách cậu, từ nhỏ đến lớn trong nhà đều có dì giúp việc làm ngày ba bữa, Diệp Hủ hoàn toàn không có cơ hội luyện tập.
Nếu bắt buộc phải chọn thì có lẽ Diệp Cảnh Trì là người có kỹ năng nấu ăn tốt nhất trong ba người.
Mặc dù bản thân Diệp Cảnh Trì tự nhận mình không biết nấu ăn, nhưng Nguyễn Linh đã từng ăn mì trứng bánh mì sandwich do anh làm.
Có thể nói, ít hương vị cũng ở mức trung bình khá.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh đề nghị: "Hay để bố làm?"
Diệp Hủ do dự một lúc.
Mặc dù tối nay là đêm giao nhưng sáng nay Diệp Cảnh Trì vẫn đi làm như thường lệ.
Hai người ở nhà, chờ một người đang đi làm về nấu bữa tối, dường như hơi kỳ lạ.
Nhưng cô đã nói vậy rồi...
Chưa đợi Diệp Hủ lên tiếng, Nguyễn Linh đã tự thay đổi ý kiến: "Nhưng không biết bố con hôm nay tan làm vào lúc nào, đợi anh ấy về làm thì có thể không kịp. Hay lát nữa chúng ta đi siêu thị mua ít nguyên liệu, cùng nhau nấu lẩu nhé?"
Diệp Hủ gật đầu: "Được."
Vì vậy, sau khi Nguyễn Linh gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì, cô liền dẫn Diệp Hủ đi siêu thị.
Cô rất thích đi siêu thị, đôi khi cũng không cần mua gì, chỉ thích cảm giác được chọn lựa trên kệ hàng.
Vì vậy, mặc dù có thể nhờ người giao hàng tận nhà hoặc để người giúp việc ở nhà đi mua, Nguyễn Linh vẫn quyết định tự mình đi siêu thị một chuyến.
Gần khu biệt thự có một siêu lớn, nhiều cư dân ở đây thường đến đây mua sắm.
Hôm nay là đêm giao thừa, lại là thứ sáu nên trong siêu thị có khá nhiều người.
Nguyễn Linh chỉ huy Diệp Hủ đẩy một chiếc xe đẩy, bắt đầu đi dạo một cách hào hứng.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Linh đã quên mất mục lần này là gì.
Diệp Hủ đẩy xe đẩy, nhìn Nguyễn Linh đang lấy một thùng kem dâu lớn ra khỏi tủ đông.
Nguyễn Linh vẫn đang suy nghĩ, có nên lấy thêm một thùng kem vani không, thì vừa hay quay đầu lại thấy Diệp Hủ có vẻ như muốn nói gì đó.
Cô nhướng mày: "Sao thế?"
Diệp Hủ: "..."
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn quyết định không nên nhắc cô là thực ra họ đến đây để mua nguyên liệu lẩu.
Diệp Hủ hắng giọng: "Đợi đến cuối cùng rồi lấy kem được không? Không khéo đến lúc thanh toán thì nó tan mất."
Nguyễn Linh suy nghĩ một giây: "Có lý."
Cô đặt hai thùng kem trong giỏ hàng trở lại tủ đông, không quên nói với Diệp Hủ: "Vậy lúc thanh toán, con nhớ nhắc mẹ nhé! Nếu quên thì mẹ sẽ trách con đấy."
Diệp Hủ bất đắc dĩ gật đầu: "Được."
Nguyễn Linh lại chỉ vào kệ hàng bên cạnh: "Đi thôi! Mẹ muốn mua thêm chút sô cô la và bánh quy."
Hai người đi một vòng quanh khu vực đồ ăn vặt, giỏ hàng lại thêm nhiều thứ.
Khi chuẩn bị đi đến khu vực đông lạnh, Nguyễn Linh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nguyễn Linh dùng khuỷu tay chọc chọc Diệp Hủ: "Đó có phải là bạn tốt của con không?"
Chưa đợi Diệp Hủ lên tiếng, Trần Tùng Dương cũng đã nhìn thấy Nguyễn Linh.
Mắt Trần Tùng Dương sáng lên, lập tức nhanh chóng bước tới: "Cô, Hủ ca! Thật trùng hợp quá, không ngờ lại có thể gặp hai người ở đây!"
Nguyễn Linh hỏi: "Cháu một mình đến siêu thị à?"
Trần Tùng Dương gật đầu: "Đúng thế! Mẹ cháu chê cháu ở nhà suốt ngày chơi game, nên bắt cháu ra ngoài mua chút đồ. Hai người thì ao?"
Nguyễn Linh: "Bọn cô cũng đến mua nguyên liệu lẩu."
Trần Tùng Dương "ồ" một tiếng: "Vậy hai người đã mua được gì rồi?"
Nói rồi, cậu ấy tò mò thò đầu vào xem giỏ hàng mà Diệp Hủ đɑng đẩy -
Bên tròn chứa đủ loại đồ ăn vặt, kẹo, sô cô la, bánh quy đủ cả, chỉ không có nguyên liệu lẩu như Nguyễn Linh nói.
Chưa đợi Trần Tùng Dương hỏi, Nguyễn Linh đã hùng hồn giải thích: "Bọn cô vẫn chưa bắt đầu mua sắm, chỉ mới chọn một chút đồ ăn vặt, bây giờ đɑng định đi tới khu vực đông lạnh."
Trần Tùng Dương thầm nghĩ, thế này gọi là một chút đồ ăn vặt sao?
Cậu ấy vừa định nói gì đó thì nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Diệp Hủ.
Ánh mắt của Diệp Hủ mang ý tứ rõ ràng: Đừng nhiều lời.
Vì vậy Trần Tùng Dương thu lại câu hỏi thắc mắc ở bên khóe môi, chuyển sang chủ đề khác: "Cô à, tối nay hai người định ăn lẩu sao?"
Nguyễn Linh cười tít mắt: "Phải."
Trần Tùng Dương nở nụ cười: "Hihi, cháu cũng thích ăn lẩu nhất! Hôm nay lại là đêm giao thừa, hay là mọi người cùng nhau ăn cho vui——"
Chưa nói xong, Diệp Hủ đã ngắt lời cậu ấy: "Tôi nhớ đêm giao thừa năm ngoái cậu về nhà muộn, bị mẹ cậu mắng một trận."
Trần Tùng Dương chớp mắt, chuyển hướng: "Cũng đúng, vậy để mai mốt đi, chúng ta cùng nhau đi ăn? Gọi thêm cả Quân Nhược và Kiều Nguyệt nữa, nhắc mới nhớ đã lâu phân đội lẩu uyên ương của chúng ta không tụ tập rồi!"
Nguyễn Linh mỉm cười: "Được thôi."
Sau kỳ nghỉ hè, studio chụp ảnh của cô ngày càng lớn mạnh, cũng tuyển thêm nhân viên mớᎥ.
Studio không còn cần nhóm Tô Quân Nhược đến làm trợ lý như trước nữa, việc học hành của lớp mười một cũng nặng hơn lớp mười, vì vậy mọi người quả thực đã lâu không gặp nhau.
Chỉ thỉnh thoảng vào cuối tuần, mới có thể chơi game cùng nhau.
Nghe thấy Nguyễn Linh đồng ý, Trần Tùng Dương lập tức mừng nói: "Được, cứ quyết định như vậy nhé! Cháu sẽ đi tìm xem gần đây có nhà hàng ngon nào không, hai ngày nữa chúng ta cùng đi ăn!"
Trần Tùng Dương còn phải mua đồ gia đình, nói chuyện vài câu với hai người rồi đi.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cũng cuối cùng đi đến khu đông lạnh, bắt đầu mua nguyên liệu cần thiết cho lẩu.
Siêu thị này rất đầy đủ, trước tiên Nguyễn Linh lấy vài món mình thích ăn: đủ loại thịt bò và thịt viên, còn có cá ba sa thái lát.
Rồi cô lại hỏi Diệp Hủ: "Con có muốn ăn gì không? Cũng lấy một ít đi?"
Diệp Hủ có chút do dự.
Nguyễn Linh lập tức nói: "Không được nói gì cũng được!"
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên lấy một hộp đậu phụ đông lạnh và một phần thanh cua từ tủ đông ra.
Nguyễn Linh nhìn vào giỏ hàng, cảm thấy ngoài những thứ này, thêm một chút rau xanh gì đó là đủ cho một lẩu rồi.
Vì vậy cô hỏi Diệp Hủ: "Có vẻ như đã đủ rồi?"
Diệp Hủ nhìn cô với vẻ lưỡng lự.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Sao vậy?"
Diệp Hủ: "Có cần... mua thứ gì đó bố con thích ăn không?"
Nguyễn Linh chợt hiểu ra: "Đúng rồi! Bảo sao mẹ cứ thấy quên cái gì đó."
Diệp Hủ: "......"
Chàng trai âm thầm thương xót bố mình một giây.
Nguyễn Linh hỏi: "Bố con thích ăn gì?"
Diệp Hủ do dự.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Con không biết?"
Diệp Hủ: "......Trước đây ở nhà ít ăn lẩu, bình thường bố con ăn gì thì con ăn nấy thôi."
Nguyễn Linh nhớ lại, gật đầu đồng ý: "Cũng đúng, bố con hình như không có yêu cầu gì về đồ ăn. thì... không cần đặc biệt mua gì cho bố con nhỉ?"
Diệp Hủ: "......"
Không đợi Diệp Hủ trả lời, Nguyễn Linh lại nói: "Nhưng nghĩ lại, khó khăn lắm mới nhớ ra bố con, không mua thì có vẻ hơi đáng tiếc. Hay là con nhắn tin cho bố, hỏi xem bố con muốn ăn gì đi?"
Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Hủ hơi lóe s̴áng: "Hay là mẹ hỏi đi."
Nguyễn Linh vốn chỉ nói cho vui, thấy vậy, lông mày khẽ động.
Mối quan hệ của hai cha con đã không còn cứng nhắc như trước nữa.
Nhưng do tính cách, hai người vẫn không có giao tiếp nhiều.
Thường thì, đều là Diệp Cảnh Trì chủ động quan tâm đến tình hình hiện tại của Diệp Hủ.
Có lẽ đây cũng là điểm chung của những cậu bé ở độ tuổi này, không quen chủ động giao tiếp với bố của mình.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Trước đó quyết định ăn lẩu là do mẹ nói với bố con, lần này đến lượt con đi."
Nói xong, cô nhìn Diệp Hủ với vẻ đương nhiên.
Diệp Hủ đành rút điện thoại ra.
Nguyễn Linh đứng bên cạnh nhìn cậu gõ chữ.
[Diệp Hủ: Bố, bọn con đang ở siêu thị mua nguyên liệu cho lẩu.]
[Diệp Hủ: Bố muốn ăn gì?]
khi gửi hai câu này, Diệp Hủ có chút ngượng ngùng nhìn Nguyễn Linh: "Có lẽ ông ấy đang bận làm việc, không có thời gian trả lời con."
Tuy nhiên, ngay khi vừa mới nói dứt lời, điện thoại lại nhảy ra tin nhắn mớᎥ.
[Diệp Cảnh Trì: Bố sao cũng được, con mua món con và mẹ thích ăn đi.]
[Diệp Cảnh Trì: Bố sắp tan ca, khoảng nửa tiếng nữa sẽ về nhà.]
Diệp Hủ nghiêng điện thoại về phía Nguyễn Linh, cho cô xem phản hồi của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh nghĩ nghĩ, rồi tiện tay lấy điện thoại, gõ chữ trên đó: [Không được, nhất định phải nói ra vài món!"]
Viết xong tin nhắn, Nguyễn Linh đưa lại điện thoại cho Diệp Hủ.
Tin nhắn vừa gửi đi được vài giây thì bên kia đột nhiên gọi điện tới.
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh đang nhìn ngày sản xuất của một hộp thịt bò nhúng lẩu, nghe thấy tiếng chuông thì tùy ý hất cằm: “Con nghe đi.”
Diệp Hủ do dự rồi nhấn nút nghe.
Bên đầu dây truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Linh Linh?”
Diệp Hủ: “……”
Chàng trai lặng lẽ đưa điện thoại lên tai Nguyễn Linh.
Cậu đã nói, nên để cô nghe máy mà.
Trên TV, người dẫn chương trình bắt đầu nói những lời chúc mừng năm mớᎥ.
Điện thoại của Nguyễn Linh cũng bắt đầu rộn ràng, liên tục hiện thông báo tin nhắn.
Trong danh bạ của cô, ngoài những người bạn cũ và đồng nghiệp cũ, tronɡ nửa năm qua, cô đã thêm rất nhiều người mớᎥ.
Khách hàng đến chụp ảnh, nhân viên phòng làm việc, đối tác cửa hàng quần áo, cũng như nhân viên và diễn viên của đoàn phim.
Nghe thấy điện thoại của Nguyễn Linh cứ reo mãi, Diệp Hủ bị thu hút sự chú ý, nhưng lại ngại ngùng không dám hỏi.
Lúc này Nguyễn Linh đang ăn khoai tây chiên, không muốn dùng tay dính đầy vụn bánh để chạm vào màn hình điện thoại.
Vì vậy, cô hất cằm lên với Diệp Hủ, hào phóng nói: "Hay con đọc cho mẹ nghe đi? Mẹ đang lười biếng không muốn tự mình đọc từng cái một."
Diệp Hủ đồng ý.
Cậu đọc vài tin nhắn chúc mừng năm mới từ nhân viên phòng làm việc của cô, sau đó đột nhiên khựng lại.
Nguyễn Linh nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng: "Hửm? Sao không tiếp tục?"
Diệp Hủ lặng lẽ nhìn Nguyễn Linh, rồi liếc nhìn Diệp Cảnh Trì.
Sau đó mớᎥ chậm rãi mở miệng: "Cô Nguyễn, chúc mừng năm mớᎥ."
Hai từ "Cô Nguyễn" được thiếu niên đọc từng chữ một, với giọng điệu tinh tế.
Nghe có vẻ hơi chua.
Nguyễn Linh vừa lau tay bằng khăn giấy vừa nói: "Mẹ cũng hơi tò mò, rốt cuộc có ai gửi lời chúc năm mớᎥ với con."
"Tất nhiên," Nguyễn Linh cong khoé miệng: “Nếu con không muốn cho mẹ xem thì mẹ cũng không miễn cưỡng."
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe sáng: "Không có gì không muốn cả, con cũng không có gì là không cho mẹ xem."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Thật sao?"
Cô ném cho người đàn ông đang ngồi im lặng ở bên cạnh một ánh mắt: "Anh cũng nghe thấy rồi nhé, con trai anh nói muốn cho em xem tin nhắn của nó."
Diệp Trì bật cười: "Ừ, nghe thấy rồi."
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Nguyễn Linh mày: "Nếu có chuyện gì không thể để mẹ xem, bây giờ rút lui vẫn kịp."
Diệp Hủ quay đầu đi: "Mẹ cứ xem
Nguyễn Linh mỉm cười cầm lấy điện thoại: "Mật khẩu điện thoại là gì?"
Biểu hiện của Diệp Hủ cứng lại, ngay sau đó ánh mắt trở nên hơi mất tự nhiên.
Nguyễn Linh hiểu ý, nói: "Hay con giúp mẹ mở khóa đi."
Diệp Hủ đột nhiên rầu rĩ nói: "1009."
Nguyễn Linh nhíu mày.
Nghe có vẻ như ngày nào đó, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Cô quay đầu nhìn Diệp Cảnh Trì, phát hiện ra trong mắt người đàn ông cũng chút ngạc nhiên.
Nguyễn Linh nhớ ra, đây hình như là ngày Diệp Cảnh Trì cầu hôn với cô.
Nguyễn Linh và Diệp Trì nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Hủ.
Cậu thiếu niên đã mất tự nhiên né tránh ánh mắt, hai má ửng đỏ.
Phản ứng của cậu, đã chứng minh đây không phải là một sự trùng hợp.
Nguyễn Linh có chút buồn cười, trong lòng lại cảm thấy một chút ấm áp.
Ngày cầu hôn này thực ra không phải là một ngày kỷ niệm gì đặc biệt, ngay cả cô cũng phải suy nghĩ vài giây mới nhớ ra.
Nhưng Diệp Hủ lại đặt nó làm mật khẩu điện thoại, chắc hẳn bước ngoặt này rất quan trọng đối với cậu.
Diệp Hủ bề ngoài không nói, nhưng thực tế cũng rất hy vọng mối quan hệ của cô và Diệp Cảnh Trì có thể ổn định.
Thấy Diệp Hủ xấu hổ như vậy, Nguyễn Linh cũng không truy hỏi nữa.
Cô quay lại chủ đề: "Được rồi, vậy mẹ bắt đầu xem nhé?"
Diệp Hủ im lặng gật đầu.
Nguyễn Linh mở giao diện trò chuyện của Diệp Hủ ra.
Cô không có thói quen kiểm tra điện thoại, đừng nói là điện thoại của Diệp Hủ, thậm chí cô còn chưa bao giờ cố ý xem thông tin trên đïệṅ thoại của Diệp Cảnh Trì.
Lần đầu tiên xem, Nguyễn Linh mới phát hiện, hóa ra Diệp Hủ đã đặt tin nhắn của cô và Diệp Cảnh Trì làm tin nhắn ưu tiên.
Ngoài họ ra, còn có một nhóm được đặt làm tin nhắn ưu tiên, chính là nhóm "Phân đội nhỏ lẩu uyên ương".
Không ngờ tuy Diệp Hủ ở trong nhóm ít nói nhưng vẫn khá quan tâm đến hoạt động của nhóm.
Nguyễn Linh tùy ý lướt xuống dưới.
Số lượng chúc mừng năm mới mà Diệp Hủ nhận được ít hơn nhiều so với cô, chỉ có mười mấy tin, rất nhanh đã trượt xuống dưới cùng.
Nguyễn Linh cũng không mở ra xem, chỉ nhìn qua xem là ai gửi.
Mặc dù Diệp Hủ dường như không ngại, nhưng cô cũng không định thật sự xâm phạm quyền riêng tư của cậu.
Hầu hết đều đến từ một số bạn cùng lớp, nhìn tên cũng toàn là con trai.
Chỉ có một cái tên hơi thu hút sự chú ý của Nguyễn Linh: Thẩm Anh.
Hệ thống từng nói với Nguyễn Linh, nữ chính của bộ tiểu thuyết trường học này tên là Thẩm Anh.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh cố ý nói: "Hình như ở đây có một cô gái."
Biểu cảm của Diệp Hủ không chút gợn sóng: "Ý mẹ nói Thẩm Anh?"
Nguyễn Linh nhíu mày: "Sao con biết mẹ đang nói tới ai?"
Không lẽ cuối cùng Diệp Hủ cũng đã tỉnh ngộ rồi sao?
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ tò, phát hiện ra biểu cảm của thiếu niên không có gì đặc biệt.
Giọng điệu của Diệp Hủ hết sức bình tĩnh: "Trong danh bạ của con không có nhiều bạn nữ, ngoài Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, người có thể gửi tin nhắn cho con chỉ có thể là Thẩm Anh."
Nguyễn Linh khẽ nhíu mày, ném cho Diệp Cảnh Trì một ánh mắt tò mò: Không lẽ con trai của anh, thật sự đã bắt đầu rung động rồi sao?
Trong ánh mắt của Diệp Cảnh Trì có chút bất đắc dĩ.
Diệp Hủ sẵn sàng nói những điều này trước mặt họ, Diệp Cảnh Trì thực sự rất vui mừng.
Trước đây, Diệp Hủ tuyệt đối không nói mấy chuyện riêng tư với anh, cũng sẽ không đề cập đến mối quan hệ của mình.
Nhưng bây giờ, Diệp Hủ rõ ràng không ngại nói với hai người họ về những điều này.
Vì vậy, ngay cả khi anh không quan tâm đến cô gái mà Nguyễn Linh nhắc đến, Diệp Cảnh Trì vẫn sẽ mỉm cười lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Nguyễn Linh hứng thú truy hỏi Diệp Hủ: "Tại sao con chỉ kết bạn với mỗi Thẩm Anh?"
Diệp Hủ: "Cô ấy là bạn cùng bàn của con, giáo viên bảo con giúp đỡ cô ấy trong việc học tập."
Nguyễn Linh hỏi: "Vậy bây giờ mối quan hệ của hai người hẳn là rất tốt đúng không?"
Diệp Hủ có chút ngơ ngác: "Tại sao?"
Nguyễn Linh nói có lý có tình: "Nếu muốn kèm cặp bài vở thì hai người chắc chắn phải thường xuyên tiếp xúc riêng. Dần chắc chắn sẽ rất thân thiết."
Nguyễn Linh tiếp tục mỉm cười: "Sau đó sẽ có tiếp xúc cơ thể, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối, đúng là tình tiết kinh điển của tiểu thuyết vườn trường."
Diệp Hủ phủ nhận: "Không có. Nền tảng của cô ấy không tốt, con chỉ giảng cho cô ấy một vài bài toán thì cũng không có nhiều tiến bộ lắm. Cho nên con đã giới thiệu cho cô ấy một cuốn sách tham khảo, để cô ấy tự làm bài tập bên trong trước."
Nguyễn Linh: "..."
Cô thở dài.
Ánh mắt của Diệp Hủ có chút nghi hoặc.
Nguyễn Linh lắc đầu: "Không có gì."
Cô vốn nghe ngóng hóng hớt chút chuyện, nhưng bây giờ xem ra, câu chuyện của hai người này vẫn chưa bắt đầu.
Nguyễn Linh trả lại điện thoại cho Diệp Hủ: "Thôi, không xem nữa!"
Diệp Hủ: "..."
Cô có vẻ rất thất vọng, ban đầu cô muốn tìm thấy gì ở điện thoại của cậu thế?
Nguyễn Linh nhìn đồng hồ treo tường trên tường, còn vài phút nữa là đến nửa đêm.
Cô đề nghị: "Sắp đến năm mới rồi, chúng ta có nên uống một ly để chúc mừng một chút không?"
Nói rồi, Nguyễn Linh đưa mắt nhìn sang Diệp Cảnh Trì.
Trong biệt thự có một tủ rượu chuyên dụng, nhưng vì hai người trong nhà không thích rượu, nên rất ít khi sử dụng.
Diệp Cảnh Trì đứng dậy, thuận tiện nhìn Diệp Hủ: "Để anh đi lấy rượu. Tiểu Hủ, con đi lấy hai cái ly nhé?"
Diệp Hủ gật đầu.
Hai người phân công nhau đi lấy đồ, Nguyễn Linh lại trở thành người cần làm việc.
Diệp Cảnh Trì mang một chai rượu vang đỏ lại, rót vào ly rượu.
Rót không nhiều, mỗi người chỉ có một chút.
Tuy nhiên, lúc Nguyễn Linh đưa ra đề xuất, cô cũng không định uống nhiều, chủ yếu là uống cho có nghi thức thôi.
Hai người cầm ly rượu lên, chạm ly.
Nguyễn Linh mỉm cười nói đầu tiên: "Chúc mừng mớᎥ."
Diệp Cảnh Trì cũng nở nụ cười: "Chúc mừng năm mới."
Nói xong, hai người cùng nhìn về phía Diệp Hủ.
Diệp Hủ: "..."
Cậu còn có thể nói gì nữa, lúc này cũng chỉ có thể phối hợp với họ thôi.
Cậu thiếu niên vẫn còn hơi ngại ngùng với nghi thức này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không: "... Chúc mừng năm mới."
Trong mười mấy năm trước đó, cậu cũng không đặc biệt quan tâm đến ngày giao thừa.
Nhưng cảm giác được ai đó chúc phúc, dường như cũng không tệ.
...
Linh uống hết rượu vang đỏ trong cốc, cảm thấy hơi tiếc nuối.
Không khí tuyệt vời thế này, giờ đi ngủ thì có vẻ hơi đáng tiếc.
Nguyễn Linh hào hứng nói: "Hay chúng ta chơi trò chơi thật hay thách đi?"
Cô lấy một hộp bài tú lơ khơ ra khỏi ngăn kéo bàn trà: "Mọi người từng chơi rồi chứ?"
Nói xong, Nguyễn Linh nhìn hai người còn lại.
Diệp Cảnh Trì: "Chưa."
Nguyễn Linh: "..."
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng giải thích: "Lúc anh đi học thì trò chơi này chưa phổ biến, sau này có tiệc rượu thì cũng không thường chơi loại trò chơi này."
Nguyễn Linh liếc Diệp Cảnh Trì: "Chẳng lẽ anh định nói, trò chơi này quá trẻ con đối với đám người tinh anh như các anh đúng không?"
Diệp Cảnh Trì cười một tiếng: "Anh không có ý này."
Nguyễn Linh hừ một tiếng: "Được rồi, cũng không thể trách anh được, hai người chúng ta có chút khoảng cách thế hệ."
Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cách bất lực.
Nguyễn Linh lại hỏi Diệp Hủ: "Còn con thì sao? Các con tụ tập thì chắc hẳn đã chơi qua rồi chứ?"
Diệp Hủ thành thật nói: "Con rất ít đi những buổi tụ tập như vậy. Lúc họ chơi những hoạt động như vậy, con thường không tham gia."
Nguyễn Linh thở dài, chấp nhận sự thật: "Thôi được rồi, được rồi."
Cha con nhà này quá không ăn nhập với thế gian, ngược lại khiến cô thành người kỳ lạ.
Nguyễn Linh: "Nói chung, quy tắc thì có lẽ mọi người đã nghe qua rồi. Chúng ta rút ba lá bài, người có điểm thấp nhất sẽ phải chịu hình phạt là nói lời thật lòng hoặc nhận thử thách, thấy thế nào?"
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Được."
Diệp Hủ: "..."
Bố cậu đã đồng ý rồi, vậy cậu có ý kiến cũng chẳng có tác dụng gì.
Trò chơi cứ bắt đầu như vậy.
Vòng đầu, Nguyễn Linh được điểm lớn nhất, điểm của Diệp Hủ là nhỏ nhất.
Nhìn thấy kết quả, Nguyễn Linh hớn hở: "Không ngờ ngày đầu tiên của năm mới, vận may của mẹ lại tốt như vậy! Diệp Hủ, con chọn cái nào?"
Diệp Hủ do dự vài giây: "... Nói thật đi."
Nguyễn Linh trợn mắt: "Chơi trò này, ai lại chọn nói thật chứ?"
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh hùng hồn nói: "Mẹ đã nghĩ ra việc muốn bắt con làm rồi. Nhân dịp đầu năm mới, con hát một bài hát chúc mừng đi t?"
...
Diệp Hủ không thể cưỡng lại, đành phải hát một bài "Chúc mừng năm mớᎥ".
Nguyễn Linh cuối cùng cũng tin rằng Chúa rất công bằng, rằng mỗi người trên thế giới đều có những khuyết điểm của riêng mình.
Một ngườι như Diệp Hủ, có ngoại hình xuất chúng, thông minh và còn là nam chính trong tiểu thuyết vườn trường, nhưng lại hát lệch tone.
Thực ra, giọng hát của Diệp Hủ rất hay, trong trẻo sạch sẽ, chỉ là mỗi câu hát đều có thể đi theo những hướng không ngờ đến.
Diệp Hủ có lẽ cũng hiểu trình độ hát của mình, sau khi hát được vài câu thì không chịu hát nữa.
Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì nhìn nhau, đưa ra một đánh giá khách quan: "Diệp Hủ, sau này nếu con muốn theo đuổi con gái, có thể loại trừ cách đàn guitar và hát tình ca cho ngườι ấy."
Diệp Hủ: "..."
Cậu thiếu niên quay mặt đi, không thèm để ý đến cô nữa.
Chỉ có đôi tai là đã đỏ bừng.
Vòng thứ hai, Nguyễn Linh lại rút được điểm cao nhất, lần này người rút được lá bài nhỏ nhất lại là Diệp Cảnh Trì.
Liên tiếp hai lần có vận may quá tốt, khiến Nguyễn Linh cười đến mức lộ hết cả răng.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với mắt cười cong cong: "Anh chọn cái nào?"
Diệp Cảnh Trì: "... Có thể không hát k͙hông?”
Nguyễn Linh chớp mắt một cái, bật cười: "Được, vậy anh chọn nói thật đi."
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh đầy u oán.
Tại sao bố cậu lại có thể chọn nói thật chứ?
Diệp Cảnh Trì khẽ nói: "Ừ, em hỏi đi."
Thấy Diệp Cảnh Trì có vẻ bình tĩnh, dường như không sợ cô hỏi gì, khiến Nguyễn Linh không phục.
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định hỏi ra câu hỏi kinh điển nhất.
"Nếu em và Diệp Hủ cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?"
Diệp Cảnh Trì: "..."
Diệp Hủ: "..."!