Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 46

"Triều thiếu, đại ân này không lời nào có thể cảm tạ hết được, về sau có chuyện gì xin nói với Ngô Hoa tôi một tiếng, tôi nhất định tận lực giúp đỡ."

"Không cần khách khí, tôi chỉ là thuận tay, không phải nghĩ giúp cậu." Anh xác thật không nghĩ giúp, anh cứu Hà Nhu chỉ là không muốn Hà Nhu xảy ra chuyện làm Thích Thất thương tâm, không hơn.

"Ngay cả như vậy, Triều thiếu cũng là ân nhân của tôi và Nhu Nhu." Ngô Hoa vẫn cố chấp như cũ, mặc kệ thế nào, Hàn Triều cứu Nhu Nhu là sự thật.

Hàn Triều không thèm để ý xua xua tay, Hà Nhu ngày thường ở chung với Thích Thất thật tốt, cũng không có ý nghĩ xấu, tìm được người như vậy chơi với Thích Thất cũng không tồi.

Mọi người tìm phòng ở trong nhà đi nghỉ, đây trước mạt thế là một ngân hàng, bên ngoài phòng hộ vững chắc, bọn họ có thể ở chỗ này ngốc một đêm.

Đám người Vương Tiểu Lợi tìm được cái vách ngăn cách, bọn họ có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài lại không thể nhìn tới bọn họ. Phòng VIP bị Hàn Tiến chiếm lĩnh, Bạch Thi Thi cùng Lam Tiểu Điệp sau đó cũng vào phòng đến bây giờ còn chưa ra, những người khác đều đi tìm không gian riêng cho mình, cả đám ngoài nhóm Hàn Tiến đều ở phía sau vách ngăn cách.

Từ buổi chiều tiến vào thành phố M vẫn luôn bị thây ma truy theo, hiện tại thật vất vả có thể nghỉ ngơi, ai cũng đều không muốn động. Khoảng thời gian vừa qua quá mức an nhàn, trên đường chỉ muốn thẳng tiến, căn bản không tìm thây ma rèn luyện thân thủ, nếu không phải bọn họ là bộ đội đặc chủng, có lẽ hôm nay sẽ bị vĩnh viễn lưu lại tại thành phố M.

Cảm giác mọi người đều rất suy sút, lúc trước cho rằng thây ma cũng không có gì đáng sợ, ngay cả sau khi thăng cấp cũng quá lắm là như người thường, không ai có ý thức được, một con thây ma bọn họ có thể nhẹ nhàng giải quyết, vậy mười con, hai mươi con, thậm chí hàng trăm hàng ngàn con thì sao? Bọn họ chung quy quá mức tự phụ, thật sự nếu không đi rèn luyện dị năng của chính mình, không đi rèn luyện thân thủ thì chờ đợi họ chính là bị đào thải, bị hủy diệt.

"Đây là chiều nay khi tôi bổ ra đầu thây ma có vật này rơi xuống, Tiểu Lợi lúc trước xem tiểu thuyết có nói thây ma có tinh hạch, có phải là nó hay không?"

Hàn Triều nhìn biểu tình của mọi người chung quanh, biết thời điểm đã tới, bọn họ rốt cuộc nhận ra được tự thân không đủ sức nên hạ quyết tâm phải thay đổi. Cả nhóm là binh lính, bình thường ở quân đội sức chịu đựng đều là nhất đẳng, đối mặt thây ma ngày hôm nay thật quá nguy hiểm, sức lực tuy không đủ nhưng độ khó so với chấp hành nhiệm vụ lúc trước căn bản không là cái gì cả.

Lúc trước anh không lấy ra tinh hạch, nguyên nhân phần lớn là không nghĩ tới bọn họ tăng cấp dị năng sẽ tự cho mình là quá cao, do đó xem nhẹ thây ma, anh không muốn họ vì phán đoán sai lầm của mình mà vứt bỏ tánh mạng, chỉ có thể ở một thời điểm thích hợp làm cho họ biết chính mình không phải là vô địch.

Đương nhiên anh cũng chỉ có thể cung cấp một quả tinh hạch này mà thôi, muốn có tinh hạch thì chính mình đánh đi, không đạo lý mình quản ăn uống còn cho tiền bọn họ tiêu.

"Ai? Tinh hạch?! Thật sự có thứ này?" Vương Tiểu Lợi nhìn đến tinh hạch Hàn Triều lấy ra, cũng nhớ tới chính mình xem tiểu thuyết, cầm lấy tả hữu nhìn xem, cuối cùng nói: "Có muốn ăn thử hay không, có lẽ có thể làm dị năng tăng trưởng? Tiểu thuyết đều nói như vậy."

Hàn Triều nghe được Vương Tiểu Lợi nóng lòng muốn thử như vậy, trong lòng căng thẳng, trên mặt vẫn là cà lơ phất phơ: "Nói rất đúng, cho cậu đó, ăn thử đi, cậu chính là người thứ nhất dám ăn, có khi không trúng độc mà còn thật phi thường mỹ vị cho mà xem."

Thứ này là không thể ăn, theo lời Thích Thất nói thì năng lượng tinh hạch chỉ có thể dùng dị năng hấp thu, nếu không cẩn thận ăn lập tức sẽ biến thành thây ma.

"Tiếp tục cậu không muốn sống nữa? Cái gì cũng dám bỏ vào miệng ăn! Cậu có thể bảo đảm vận khí mình là tốt hay sao?" Hách Kiến Quốc nghe Hàn Triều nói nghĩ mà sợ, tiến lên đánh vào ót Vương Tiểu Lợi một cái.

"Tôi cũng nói như vậy, trong đầu đầu thây ma làm sao mà tôi sẽ ăn, quá ghê tởm nha. Ha hả..." Vương Tiểu Lợi xấu hổ cười cười, mới vừa rồi chính mình thật sự định ăn, may có người ngăn chặn, ăn vào không biết bị biến thành cái gì cũng không ai biết, nhưng mà: "Bất quá thứ này rốt cuộc là cái gì? Lúc trước cũng không phát hiện trong đầu thây ma có loại đồ vật này."

"Không biết, cảm thấy cứng rắn giống kim cương, để tôi lấy lửa đốt nó, xem nó có thể hòa tan hay không."

Triều Hổ tiếp nhận lấy, nhìn nhìn, thấy mọi người cũng không có ý kiến gì, thả ra dị năng hỏa bao bọc lấy tinh hạch, sau đó nhắm mắt nắm chặt tay, ước chừng mười lăm phút sau, Triều Hổ mới mở to mắt.

Mọi người chờ đợi nãy giờ, nhanh nhanh truy vấn: "Thế nào? Một câu không nói liền nhắm mắt mười lăm phút, mọi người sợ quấy rầy anh nên không dám kêu.

Triều Hổ duỗi tay để mọi người xem tinh hạch trong tay, chỉ thấy tinh hạch đã biến thành một đống bột phấn.

Mọi người khiếp sợ, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Triều Hổ nói: "Tôi có cảm giác dị năng của tôi có tăng trưởng, thả ra ngọn lửa cũng lớn hơn một chút."
Bình Luận (0)
Comment