Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 8

ứ như vậy Triều Hổ theo chân bọn họ về tới biệt thự. Triều Hổ và Thích Thất giống nhau đều là cô nhi, không giống nhau là Triều Hổ từ nhỏ đã được Triều lão gia thu dưỡng, Triều lão gia đối với anh cũng không kém so với Hàn Triều, sau khi cha mẹ Hàn Triều qua đời, Hàn Triều bị Triều lão gia đem về, Triều Hổ đối với Hàn Triều nhỏ hơn mình vài tuổi liền có cảm giác có đầy trách nhiệm đối với anh.

"Uy uy uy, tôi nói, cô sẽ nấu cơm sao? Thiếu gia của chúng ta từ nhỏ chỉ ăn toàn ăn đồ danh trù làm, miệng thật bắt bẻ không phải bất cứ gì cũng ăn."

Từ khi trở về biệt thự, Triều Hổ bắt đầu bắt bẻ, tìm chuyện khó dễ Thích Thất.

Anh đều cho rằng chính bởi vì Thích Thất, thiếu gia mới không trở về nhà cũ, là cô dính chặt thiếu gia, bằng không anh sẽ không bị lãng phí biết bao nhiêu thời gian ở nhà cũ.

Thích Thất tuy rằng tính cách mềm mại nhưng cô không phải bánh bao, đối mặt với đủ loại bắt bẻ, khiêu khích của Triều Hổ, cô quyết định phản kích.

"Nói đi nói đi, nói đông nói tây, lão nương đây còn không hầu hạ đâu! Thiếu gia nhà anh à, hừ, chờ lão nương tới khu an toàn, một giây đem thiếu gia nhà anh quăng đi, tìm trai trẻ cho tôi tiêu dao mỗi ngày, để thiếu gia nhà anh cứ việc làm chó săn!" Chó săn cho nữ chủ.

Lúc Thích Thất đang mặc sức tưởng tượng, một giọng nói âm u kéo cô trở về hiện thực.

"A ~ em vừa mới nói cái gì?" Đem anh quăng? Đi tìm trai trẻ??

Thích Thất nghe vậy xoay người, nhìn thấy Hàn Triều ôm ngực đứng ở cửa phòng bếp rũ mắt nhìn cô chằm chằm, súc súc đầu.

"Ha hả, ha hả, chưa nói cái gì nha, em nói nên ăn cơm chiều, em đi nấu cơm, nấu cơm!"

Đại nam chủ sẽ không giết ta đi, ánh mắt thật đáng sợ, quả nhiên đàn ông không ai nghĩ đến mang nón xanh, quan hệ không tình yêu, quấy phá chiếm hữu dục, a a...

"Hừ!" Hàn Triều hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy, xoay người tránh ra.

Tự cho là tránh được một kiếp Thích Thất thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật nguy hiểm thật......

Cho đến buổi tối cô mới biết được khẩu khí nhẹ nhõm này là mừng quá sớm, bị đè trên giường hung hăng giáo huấn một đêm, Thích Thất khóc không ra nước mắt, đại nam chủ quả nhiên không thể chọc...

Ngày hôm sau Thích Thất ôm cái eo nhức mỏi mà chậm rãi đi xuống lầu, vừa mới chuyển qua chỗ ngoặc liền thấy Hàn Triều và Triều Hổ ngồi ở sô pha phòng khách không biết đang thương lượng cái gì.

Bọn họ nhìn thấy Thích Thất ngừng lại ở trên thang lầu, Hàn Triều vẫy tay với cô: "Lại đây."

Hừ! Kêu cô qua thì cô qua, tưởng cô là cái gì, chó con? Cô mới không cần đi qua nha...

Nhưng Thích Thất túng, ý tưởng mãi chỉ có thể là ý tưởng, cô chạy lộc cộc về hướng Hàn Triều.

Hàn Triều duỗi tay tiếp cô ôm vào trong lòng ngực, nói: "Ngày hôm qua đi ra ngoài, tình huống em cũng thấy rồi, nội thành sớm muộn gì cũng trở thành địa bàn của thây ma, chúng ta cũng không thể lại ngây người ở đây."

Nói xong anh dừng lại, liếc Thích Thất một cái, nói tiếp: "Cho nên anh quyết định cùng Triều Hổ đi đánh thây ma rèn luyện, thuận tiện thu thập vật tư. Sau đó rời nơi này đi thành phố B."

Thích Thất thật tán đồng lời Hàn Triều nói, cô gật gật đầu, nơi này đích thực không thể ở lâu, thành phố B có căn cứ an toàn lớn nhất sau mạt thế, đi nơi đó tương đối an toàn.

Hàn Triều thấy cô không nghĩ tách ra khỏi mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, anh nói: "Chúng ta nếu đi nội thành không biết sẽ gặp tình huống như thế nào, cũng không biết còn có thể trở lại nơi này hay không, em xem còn cái gì muốn mang theo, chúng ta thu thập một chút rồi lập tức xuất phát."

Vật tư Thích Thất tồn trữ tại biệt thự đã sớm được Hàn Triều thu vào trong không gian.

"Được."

Kết quả cuối cùng chỉ cần đồ vật có thể đem được đều bị Hàn Triều thu vào không gian, Thích Thất thu cái này, không tha cái kia, Hàn Triều vô pháp chỉ có thể đem toàn bộ vật dụng trong phòng đều thu vào, nếu không chờ Thích Thất suy nghĩ, bọn họ hôm nay cũng đừng nghĩ ra tới cửa.

"Phụ nữ chính là phiền toái, cái này không thể kháng cự cái kia không thể chọn, chỉ biết thêm phiền toái, quấy rối."

Ba người Thích Thất mỗi người tay cầm đao đi tiểu khu rửa sạch thây ma. Thây ma du đãng trong tiểu khu không nhiều lắm, thích hợp cho Thích Thất luyện tập.

Hàn Triều xuất thân thế gia quân chính, cha lại là anh hùng bộ đội đặc chủng nổi danh lừng lẫy, anh tuy không lớn lên ở Hàn gia nhưng từ nhỏ đến lớn mỗi kỳ nghỉ đều phải đi huấn luyện trong quân đội, thân thủ so với bộ đội đặc chủng cũng không kém chút nào, thậm chí còn cao hơn.

Triều Hổ càng không cần phải nói, vóc người cao lớn, từ nhỏ đi theo Hàn Triều trà trộn trong quân doanh, sau khi lớn lên lại vào quân đội làm lính mấy năm, nếu không phải Triều lão gia bệnh nặng, có lẽ vẫn còn nhậm chức trong quân đội.

Đối với Hàn Triều và Triều Hổ, chém mấy cái thi thể thây ma cứng đờ cũng không khác gì chém dưa hấu.

Nhưng Thích Thất không phải, Thích Thất tuy rằng là đầu bếp, nhưng chém vật còn sống trước nay đều không có làm, lúc giúp việc bếp núc ở khách sạn cô không cần chém, sau vào học viện bác gái Tôn, nguyên liệu nấu ăn đã có người chuẩn bị sẵn, tảng thịt lớn nhất mà cô chém cho đến thời điểm hiện tại chính là miếng heo sữa nướng.

Cho nên khi Thích Thất nhìn thây ma lắc lư lay động đi đến trước mặt mình, trong đầu cô cái gì cũng nghĩ không ra, đi lên một đường chém loạn xạ, cuối cùng đao bập vào trong cổ thây ma, mắt thấy móng vuốt thây ma cách mình càng gần, càng ngày càng gần, tay cô run, tim cũng run, không biết nên làm gì...

Một lực kéo đột nhiên túm Thích Thất ra khỏi phạm vi công kích của thây ma, sau đó một quả cầu lửa đánh vào đầu thây ma, chờ tới khi cô hoàn hồn lại, cũng chỉ nghe được thanh âm trào phúng của Triều Hổ.

Thích Thất ủy ủy khuất khuất nhìn Hàn Triều đang ôm mình, vừa định khóc lóc kể lể liền nghe được anh không lưu tình chút nào mà mắng: "Em ngu ngốc sao? Thây ma bất động em đều chém không được, chém không được thì thôi, thây ma muốn bắt em cũng không biết chạy sao, ngốc ngốc đứng đây làm gì, ngại mệnh quá dài hay sao, vậy em như thế nào không trực tiếp ngốc chết luôn!"

Thích Thất càng thêm ủy khuất, bĩu môi không nói: sức lực tiểu lại không phải cô sai, cả hai người đều như vậy đối với cô...

Ra khỏi tiểu khu, bọn họ tính toán đi vào trạm xăng dầu ở ngoại ô, trạm xăng rất gần tiểu khu, đi ra tới hướng đông chỉ một hai km là đến. Trước mạt thế Thích Thất chuẩn bị không ít xăng, nhưng cô không biết xe việt dã quân dụng là dùng dầu diesel, cho nên bọn họ muốn đi tìm một ít dầu diesel trữ thêm.

Một đường thật an nhàn tới trạm xăng, trạm này có thể ở vùng ngoại thành, có điểm xa xôi, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa có người tới, bởi vì khi mạt thế tới là ban đêm, ở trạm xăng dầu chỉ có hai công nhân biến thành thây ma.

Chém rớt hai thây ma, bọn họ tiến vào bên trong sưu tầm, Triều Hổ kiểm tra.

"Dầu diesel còn có một ít, xăng một chút cũng đã không còn."

Nghe được Triều Hổ nói, Thích Thất trên mặt mang theo một tia thất vọng, từ mạt thế đến bây giờ không ai đi qua trạm xăng dầu, vốn đang rất cao hứng trạm xăng này không có người đi qua, kết quả cao hứng một hồi, bây giờ một vại xăng cũng không có.

Hàn Triều nhìn đến hai người mất mát, an ủi nói: "Không sao, đi tìm tiếp là được."

Trong không gian của anh có xăng, không phải quá nhiều, nhưng tiết kiệm một chút dùng mấy năm vẫn là có thể.

Trạm xăng dầu lại thêm cửa hàng tiện lợi có rất nhiều vật tư, anh còn từ phía sau trạm xăng thu cái máy phát điện, hơn nữa dầu diesel ở chỗ này cũng không ít.

"Chính là, nơi nào có trạm xăng dầu, bọn họ hoặc đem toàn bộ xăng mang đi, mang không đi liền cố phá hư."

Triều Hổ vì đi tìm Hàn Triều ở thành phố vài ngày ở nhiều chỗ khác nhau, thật bất mãn đối với cách làm của một số người, đem đồ vật đi thì thôi, mang không đi thì thà rằng phá hư cũng không để lại cho người khác.

Hàn Triều đi đến bên hai người, theo thói quen thả ra tinh thần lực quan sát bốn phía: "Không sao, xe bị phá hủy rồi xăng dầu vẫn còn."

"Đúng vậy, có thể lấy ra, nhưng thật là phiền toái." Anh chính là bất mãn với cách làm của những người đó, may mắn loại người này chỉ là cá biệt.

Thu hồi tinh thần lực, Hàn Triều quay đầu nói với Thích Thất hai người: "Đi thôi, đi phía trước nhìn xem, có kinh hỉ." Dứt lời cũng không đợi bọn họ, anh dẫn đầu đi nhanh về phía trước.

Thích Thất cùng Triều Hổ hai mặt nhìn nhau, cái gì nha, thần thần bí bí, sau đó từng người đuổi theo.

Đoàn người đi vào rừng cây bên cạnh trạm xăng dầu, dọc theo đường nhỏ đi về phía trước hai mươi mấy mét, chuyển qua chỗ ngoặc, Thích Thất và Triều Hổ đôi mắt kích động trừng lớn lên. Chỉ thấy phía trước chỗ đất trống chỉnh chỉnh tề tề đậu ba chiếc xe bồn chở xăng.

"Oa, xe bồn chở xăng a!" Thích Thất chỉ vào xe bồn chở xăng, kích động kêu lên.

"Thấy được, thấy được, tôi đi trước nhìn xem có còn xăng hay không."

Triều Hổ hai ba bước chạy lên trước, leo lên thang xe bồn, chờ hai người Hàn Triều đi tới gần liền nghe được thanh âm hưng phấn của Triều Hổ: "Có xăng, có xăng, tràn đầy xăng, cả 3 chiếc đều đầy!"

"Thật sự! Quá tuyệt vời! Hàn tổng Hàn tổng, mau mau, đem chúng đều thu hồi đi."

Xe bồn chở xăng hẳn là trước mạt thế vừa mới đưa xăng dầu lại chỗ trạm này, còn chưa kịp đổ xăng vào hầm, mạt thế đã đến, hiện giờ lại tiện nghi cho Thích Thất bọn họ. Hàn Triều thu xe bồn chở xăng vào không gian, hai chiếc dầu diesel một chiếc xăng, cái này bọn họ sẽ không cần vì xăng mà phát sầu.

Cứ như vậy, bọn họ một đường vừa đi vừa thu thập vật tư, từ cao ốc Thế mậu, trừ bỏ phía dưới lầu một siêu thị, còn lại toàn bộ đều thu, bau gồm tầng bốn rạp chiếu phim cùng tầng sáu công viên trò chơi nhi đồng.

Rạp chiếu phim nguyên bản Thích Thất tính toán thu bắp rang bơ, nhưng nếu đã tới liền thu đi cả.

Còn công viên trò chơi nhi đồng, Thích Thất là tính toán lấy lòng Hàn Triều, tưởng tượng nha, Hàn Triều và nữ chủ ở bên nhau, sau có thể nào mà không có con? Tuy rằng khi tiểu thuyết kết thúc còn không có, nhưng là nam nữ chủ mà, sớm muộn gì đều sẽ có, khi đó đồ chơi nhi đồng đi đâu mà tìm? Cho nên trước chuẩn bị sẵn đi! Nhưng kết quả làm cho cô rất bất mãn, có ánh mắt xem cô một hai phải lấy cái này để làm gì, hừ!

Bọn họ còn đi phố bệnh viện, mạt thế đã hơn mười ngày, bên trong thây ma đã chạy ra ngoài một ít, nhưng đám còn lại thiếu chút nữa cũng gây khó cho bọn họ. May mà mạo hiểm là đáng giá, bọn họ ở đó thu hoạch được rất nhiều, ngoại trừ dược liệu đủ các loại, các thiết bị chữa bệnh cũng được bọn họ thu vào.

Hôm nay bọn họ đi tới đường đi bộ ở trung tâm thành phố C.
Bình Luận (0)
Comment