Không xác định
Chương 100: Thẩm · lòng dạ hẹp hòi · Chiếu (4)
Hứa Nguyện phát hiện Thẩm Chiếu luôn dùng những lời đáng xấu hổ này để nói chuyện mỗi khi cưỡng bách cô. Tứ chi giao triền, dương vật tương liên, mỗi một phản ứng dù là rất nhỏ của cô đều không tránh khỏi được tầm mắt anh.
Giọng nói mềm mại của cô có hơi khàn:“Đều không phải.”
“Vậy thì tại sao?”
Hứa Nguyện không nói lời nào, chỉ chông khuôn mặt đỏ hồng vào trong ngực anh không ngừng cọ cọ.
Thẩm Chiếu chỉ cảm thấy những nơi bị cô cọ đều trở nên mềm nhũn nên lập tức vớt cô gái nhỏ mang suy nghĩ phạm quy trốn tránh này lên: “Nói chuyện.”
“Rất xấu hổ mà ……”
Đầu quả tim Thẩm Chiếu rung lên, dán bên tai cô, hô hấp phả trên vành tai trắng nõn, không tự chủ được mềm giọng dỗ dành: “Cho tôi một lý do thuyết phục thì tôi sẽ không thao em ở chỗ này nữa.”
“Chỉ là em cảm thấy rất xấu hổ rất lúng túng…… có rất nhiều nữ sinh đại học Z thích anh……”
“Thành tích của em cũng không được tốt, lại không phải là người xinh đẹp nhất, gia thế của em ở đại học Z cũng chỉ coi là bình thường mà thôi, nếu như mọi người biết chúng ta đang ở bên nhau…” Hứa Nguyện nhăn mặt lại nói: “Anh xuất sắc như vậy bọn họ đều sẽ cảm thấy em không xứng với anh.”
“Không có không xứng gì cả.”
Thẩm Chiếu cau mày, từ khi anh bắt đầu phát triển quan hệ thân thiết với vị hôn thê nhỏ này thì đã coi cô là tốt nhất rồi, cũng chưa từng nghĩ cô sẽ đồng ý với cách nhìn này.
Đương nhiên cô là tốt nhất rồi…… nếu không làm sao anh lại vừa gặp thì tim đã đập nhanh tới phát hoảng được.
“Xin lỗi Nguyện Nguyện, tôi không hề nghĩ đến việc này, nhưng bọn họ không có tư cách để nói như vậy.” Thẩm Chiếu dùng giọng điệu như khi dỗ cô ngủ dịu dàng đỡ lấy khuôn mặt cô nói nhưng chất giọng lại kiên định: “Tôi cũng sẽ không cho phép những loại âm thanh kia tồn tại.”
Hứa Nguyện ôm cổ anh dụi nước mắt.
“Nhưng anh không thể thay đổi được cách nhìn của bọn họ, bọn họ đều sẽ nghĩ như vậy.”
“Chỉ cần em nghĩ tới loại chuyện này thì cảm thấy rất sợ hãi……”
Hứa Nguyện co người lại thì thầm bên tai anh.
“Cũng không muốn ở bên anh Chiếu nữa.”
Hô hấp Thẩm Chiếu chợt nặng nề, đưa cánh tay dài ôm chặt cô vào ngực: “Nguyện Nguyện.”
Anh muốn trách cô không nên nói những lời này nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng, chỉ giữ lấy môi cô dùng sức hôn một cái.
“…… Nếu em không muốn thì chúng ta công khai muộn chút.”
Hứa Nguyện gật đầu lia lịa, sự vui mừng thấp thoáng hai chiếc má lúm: “Anh Chiếu, anh là tốt nhất.”
Thẩm Chiếu nói tiếp: “Còn có một điều kiện nữa.”
Hứa Nguyện nghi hoặc: “Cái gì vậy?”
“Sau này dọn ra ngoài sống chung với tôi.” Thẩm Chiếu nhẹ nhàng phủ lên cánh môi cô nói.