Không xác định
Chương 104: Vài ba chuyện sống chung (1)
Hứa Nguyện không kịp cản Thẩm Chiếu đã ăn hết đống sườn kia rồi.
Hứa Nguyện thấy niềm vui sướng trong mắt anh như khinh khí cầu bị chọc thủng, tay cầm đũa, ý cười trên khóe miệng nhạt dần: “Không ngon.”
“Ngon mà.”
Thẩm Chiếu là thiên tài học cái gì cũng chỉ cần một chút là hiểu, Hứa Nguyện có thể hiểu được lòng tự trọng của anh chịu đả kích, mỉm cười khuyên nhủ: “Vậy là đã tốt rồi, anh chỉ mới học thôi, không cần yêu cầu quá cao đâu.”
Thẩm Chiếu mím môi không nói gì.
Hứa Nguyện đứng dậy cách bàn sờ trán anh: “Em ăn no rồi, em cảm thấy rất ngon nha, Chiếu Chiếu không muốn để em nấu cơm sao?”
Thẩm Chiếu khẽ lắc đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Chỉ cần em thích, tôi sẽ tiếp tục làm.”
Anh gạt đi sự thất vọng, khi ngước lên nhìn cô trong ánh mắt chuyên chú chỉ còn lại sự dịu dàng.
Anh muốn không cần sự giúp đỡ của người khác mà tự mình chăm sóc vị hôn thê nhỏ nhưng thời gian quá ngắn, không thể học hết mọi thứ, không cho cô những điều tốt nhất được, còn có chút…… ghét bỏ bản thân.
Trói buộc cô bằng hôn ước ở bên cạnh theo ý muốn để thỏa mãn ham muốn của bản thân, như vậy là đã rất quá đáng rồi, anh muốn chăm sóc cô cẩn thận, không để cô chịu chút ủy khuất nào nữa._____________
Sau bữa ăn, Hứa Nguyện bưng một đĩa trái cây ngồi xuống sofa, ngón tay cầm xiên lướt ipad không ngừng, vừa xem xu hướng hôm nay vừa ăn hoa quả.
Thẩm Chiếu rửa bát xong cũng ngồi xuống bên cạnh cô, đặt máy tính lên đùi sửa chữa số liệu.
Không biết sao dáng vẻ của Tây Lê hết sức thích thú với Hứa Nguyện, nó vùi bên chân Hứa Nguyện vui vẻ vẫy đuôi như muốn cọ cọ vào cô.
Hứa Nguyện mặc váy ngắn, đùi và chân đều để trần, bị mũi của chú chó chạm vào mắt cá chân thì vô thức hất nó ra, trước khi Thẩm Chiểu nhìn sang thì cô co chân lên ngồi xếp bằng.
Tây Lê không nghe lời lại muốn leo lên sofa tiếp tục cọ vào cô, đôi móng vuốt đè lên tấm thảm thêu của sofa nhìn Hứa Nguyện.
Hứa Nguyện vừa gật đầu nó đã như nhanh như chớp leo tót lên, chiếc đầu lớn vui vẻ đặt trên tấm nệm, cách mấy tờ văn kiện nhìn Hứa Nguyện đang vẽ những đường hồng hồng xanh xanh kia.
Nó đã ăn một miếng thịt bò Thẩm Chiếu rán cho nó vào buổi tối rồi, lúc này lại duỗi thân ngước mắt nhìn cô, Hứa Nguyện thuận tay lột quả chuối tiêu đưa cho nó, ánh mắt nó sáng lên há mồm ngoạm lấy mới không làm phiền cô nữa.
Vật lộn một ngày Hứa Nguyện có hơi buồn ngủ.
Thẩm Chiếu vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của cô gái nhỏ bên cạnh, cảm giác trên vai nặng xuống, lặng lẽ lấy máy tính ra rồi ôm cô đặt lên đùi.
Thẩm Chiếu không có thiện cảm với những thứ quá mềm mại, ván giường anh ngủ trước giờ rất cứng, bắt đầu từ lúc một tháng tuổi đã cách biệt với trẻ con và những thứ đồ mềm mại, không qua lại với người khác giới cũng là vì có ác cảm với tính cách yếu đuối.