Không xác định
Chương 170: Thứ có được dễ dàng sẽ không biết quý trọng
Anh hiểu Nguyện Nguyện, mặt ngoài thì yêu kiều mềm mại lười biếng, được người khác nâng trong lòng bàn tay chiều chuộng che chở nhưng thật chất tính cách không hề yếu đuối. Cô so Hứa Nguyện trong mắt người khác thì càng tài hoa hơn.
“Được rồi.”
Hứa Nguyện sờ sờ trán Thẩm Chiếu, mỉm cười nói: “Đêm nay cảm ơn anh đã lo lắng chuẩn bị, bữa tối dưới ánh nến rất lãng mạn.”
Thẩm Chiếu lấy mắt nhìn cô.
“Nhưng anh không cần cẩn thận với em như vậy, anh Chiếu, em quen nhìn anh tỏa sáng giữa đám đông, cũng quen theo đuổi anh hơn.”
Cho nên, hãy trở lại bộ dáng trước kia…… cô muốn làm tình muốn tùy hứng, cứ chán ghét cô là tốt rồi.
“Em từ nhỏ đã như thế, thứ lấy được quá dễ dàng, em sẽ không biết quý trọng.”
Thẩm Chiếu nghe vậy thì ngẩn người nhìn cô.
Hứa Nguyện đứng dậy chồng chén dĩa lên mâm.
“Nói xong rồi, hôm nay để em rửa chén, anh đi ngủ trước đi.”
Thẩm Chiếu nhớ anh từng đồng ý với cô nên không ngăn cản, chỉ là không yên tâm theo cô vào nên phòng bếp.
“Chén canh cần ngâm một chút, đây là găng tay mới, đây là giẻ lau chén, đây là khăn lau khô.”
“Em biết rồi mà.”
"Em rửa chén được rồi, nồi cứ để anh rửa……”
Thẩm Chiếu nhìn ánh mắt cười như không cười của Hứa Nguyện thì im lặng, giúp cô mang bao tay.
Anh yên lặng nhắc nhở mình, phải cao lãnh như trước kia, không được nói nhiều
Nhưng nếu sau này muốn chia đều việc nhà với cô thì…… Có lẽ ngày mai nên đặt mua một cái máy rửa chén.
Tuy chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới nến cũng không đả động được Hứa Nguyện nhưng Thẩm Chiếu vẫn chăm sóc cô một cách thỏa đáng, còn chú ý nghe theo lời cô nói, giữ khoảng cách với cô.
Giống như không cảm nhận được sự từ cuối của Hứa Nguyện, anh vẫn dịu dàng kiên nhẫn ở bên cạnh cô.
…… điều đó không có khả năng.
Toàn bộ SKK đều cảm nhận được luồng áp suất thấp trên người tổng giám đốc Thẩm làm nhân viên làm việc trong buổi sáng thứ hai càng thêm lo lắng.
Dù cùng ở dưới một mái hiên với Nguyện Nguyện nhưng Thẩm Chiếu vẫn cảm thấy anh cách cô rất xa.
Nếu không phải vẫn được ôm cô mỗi buổi sáng, không được hôn môi cô thì anh sớm đã không áp chế được vẻ mặt âm u của mình rồi.
Thẩm Chiếu siết chặt bút máy trong tay, lơ đãng liếc nhìn thời gian.
Lúc này anh vốn nên đưa Nguyện Nguyện đến trường.
Thẩm Chiếu siết chặt chiếc bút trong tay, sắc mặt lại nặng vài phần…… Đúng rồi, Nguyện Nguyện chưa bao giờ đối diện anh như vậy.
Giám đốc Trần vừa báo cáo vừa dùng dư quang liếc Thẩm Chiếu vừa liên tục xoa xoa mồ hôi không tồn tại.
Không biết bản thân nói sai chỗ nào mà Thẩm Chiếu tuy sắc mặt không tốt nhưng vẫn để ông nói tiếp nên ông chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói.
Tâm trạng hoàn toàn khác với Thẩm Chiếu tâm tình bất định bên kia.