Không xác định
Chương 214: Tiều tụy
Trong khay vẫn còn hai hộp nhung, trước những ánh mắt ghen tị của các cô gái trao nhẫn đính hôn, sự sôi động bên trong đại sảnh cũng dần kết thúc.
“Lần này thì tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh rồi.” Thẩm Chiếu vô cùng vui vẻ, cúi đầu ôm lấy Hứa Nguyện, chỉ sợ người khác không nhìn ra mình đang ôm vợ trong lòng.
“Vị hôn thê, không phải vợ.”
Hứa Nguyện chỉnh lại khuôn mặt của anh, thế nhưng lại bị ôm đến thích thú.
“Mau đứng thẳng lên, còn phải đi kính rượu nữa đó.”
“Bận rộn cả một buổi sáng rồi, em có mệt không?”
“Có chút.” Hứa Nguyện liếc mắt nhìn anh: “Nếu như tối qua anh không trêu chọc em thì bây giờ tinh thần của em sẽ càng tốt hơn.”
Thẩm Chiếu nghe xong càng cảm thấy hạnh phúc, lòng bàn tay cách một lớp quần áo chạm vào bụng cô, còn có điều gì thỏa mãn hơn so với ý nguyện và dục vọng đều đạt được của anh không?
“Vậy kính rượu vài bàn rồi nghỉ ngơi đi, nghi thức mà thôi, hôm nay đã làm đủ rồi.” Thẩm Chiếu không để ý những nghi thức này, vì để mọi mặt của Hứa Nguyện được chu toàn mới cố ý sắp xếp rườm rà, đề phòng những người rảnh rỗi ở sau lưng nói có nói không.
Hứa Nguyện gật đầu, sau đó đi đến phòng thay đồ để trang điểm lại.
Thần sắc của cô có chút không ổn, toàn bộ đều dựa vào lớp trang điểm mới có thể thể hiện được khí sắc vui tươi.
Vừa trang điểm xong, lại cầm điện thoại lên lướt. Hai vai bất chợt chùng xuống.
"Thẩm thiếu phu nhân, tôi đến rồi đây.”
Trong phòng trang điểm có nhiều thêm một người, Hứa Nguyện thế nhưng cũng không thấy bất ngờ.
Cô đưa mắt nhìn vào gương, Triệu Lan trong bộ tây trang ôm lấy vai hướng về phía cô cười.
“Đều nói người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, một tháng không gặp, tôi thấy Thẩm thiếu phu nhân dường như có chút tiều tụy.”
Triệu Lan cúi người, ngón tay vuốt tóc mai của Hứa Nguyện lên, nhìn cô ở trong gương.
Hứa Nguyện hơi hơi nghiêng đầu né tránh.
Triệu Lan trong nguyên tác coi trọng lợi ích, không thể hướng đến, cô lựa chọn tiếp cận một con rắn độc để chờ một cơ hội…nhưng cô bắt buộc phải dựa vào thực lực của anh ta, hoàn thành mắt xích cuối cùng của kịch bản.
Đã diễn lâu như vậy rồi, để có thể thoát khỏi hệ thống, rời khỏi nơi này, bất kể phải hy sinh ai cô đều không ngần ngại.
Đôi mắt Hứa Nguyện kiên định.
Cô xoay người theo chiếc ghế xoay, bàn tay đang đặt trên vai kia tuột ra.
Dựa vào bàn trang điểm, Hứa Nguyện đôi mắt sáng ngời cười nói: “Triệu tổng hãy gọi tôi là cô Hứa.”
“Cô Hứa?”
Triệu Lan nghe xong, khóe miệng nhếch lên: “Tuy rằng chỉ là cái tên thế nhưng nghe đến cũng lạ. Tôi một đường đến đây, nghe thấy mọi người đều nói em kết hôn với người nhà họ Thẩm, tại sao bản thân em ngược lại không tình nguyện?”