Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222: Trống Không

Không xác định Chương 222: Trống không
"Cô Hứa có điều không biết, ba mẹ tôi là nông dân bên Giang Thành, tất cả những gì mà tôi có ở Giang Thành đều do tôi tự mình kiếm lấy. Thực tế những gì tôi đã nghe và đã thấy những năm này, quan hệ thông gia cũng không phải những chuyện hoang đường như các em nghĩ đâu.”

“So với việc chịu đựng sự sắp xếp của người khác, nhìn sắc mặt của người ta thì không bằng đem quyền lực nắm trong tay mình.”

Anh ta chỉ vào màn hình trước mặt, giá cổ phiếu của Giang Thẩm dưới những ảnh hưởng của các tin xấu liền nhanh chóng biến động, đường xanh lá cây nhanh chóng đi xuống.

“Em nhìn xem, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cho dù là nhà họ Thẩm cũng sẽ không tồn tại mãi.”

“Đây chỉ là bắt đầu, là một doanh nghiệp gia đình, phát triển lớn rồi sẽ luôn có một số vấn đề chung, nhà họ Thẩm bề mặt luôn biểu hiện vẫn đang phát triển, thế nhưng bên trong…”

Những ngón tay của Hứa Nguyện không ngừng túm chặt lấy gấu váy.

Triệu Lan liếc nhìn Hứa Nguyện với ánh mắt không thiện cảm, không tiếp tục bàn luận về nhà họ Thẩm nữa, quay sang cười: “Phương Lan vẫn còn rất nhiều kế hoạch hợp tác với Minh Dương sau này, tiếp theo Minh Dương cũng sẽ mở thêm cửa hàng ở Giang Thành, phổ cập thêm một số ngành mới.”

Triệu Lan nói nhưng ánh mắt vẫn luôn dán vào cánh tay trắng nõn của Hứa Nguyện. Cô chủ nhà họ Hứa này đúng thật là một cái bình hoa không biết gì, anh ta mới chỉ dỗ dành, uy hiếp một chút thôi liền bán đứng chồng của mình.

Có điều có thể làm tốt một bình hoa cũng coi như là giá trị của cô. Hơn nữa cô đi theo Thẩm Chiếu, theo như anh ta biết, có thể khiến cho Thẩm Chiếu nâng trong tay như nâng ngọc thiết nghĩ đối với nội bộ chắc cũng biết không ít.

Thẩm Chiếu từ pháp viện trở về, không nhìn thấy Hứa Nguyện, anh liền thấy có linh cảm chẳng lành.

Đến đêm, định vị mà anh cài cho cô cũng không thấy hoạt động.

Cơn mưa mùa thu nặng hạt, bắn tung tóe xuống phía ngoài cửa sổ, Thẩm Chiếu đứng tựa bên cửa sổ, mặc cho mưa nhu trút thấm ướt hết người.

Một vệ sĩ mặc đồ đen đi tới bên cửa, nhìn theo bóng lưng trầm mặc trước cửa sổ cúi đầu nói: “Theo như điều tra camera giám sát quả thật cô Hứa lúc trưa có tiến vào bệnh viện.”

Vu Phần chau mày hỏi: “Tiến vào rồi nhưng không đi ra?”

“Quả thật không phát hiện cô ấy ra ngoài. Lúc đó chúng tôi được nhận được lệnh đưa cô Hứa đi, từ lúc đó liền phát hiện cô Hứa mãi không ra chúng tôi liền lập tức phong tỏa cả tòa lầu, đến từng phòng tìm kiếm.”

“Không tìm thấy?”

“Không thấy, có điều chúng tôi ở nhà vệ sinh tầng một tìm thấy cái này, theo như phán đoán vân tay trên đó…”

Vệ sĩ đưa ra một chiếc điện thoại màn hình đen. Vu Phần nhìn chiếc điện thoại quen thuộc đó trong lòng có điều khó hiểu, đang định cầm lấy.

Thẩm Chiếu xoay người, nhanh hơn một bước cầm lấy nó từ tay vệ sĩ.

Là điện thoại của Nguyện Nguyện.

Không phải điện thoại chống nước, ngâm nước lâu như vậy đã không thể dùng được nữa rồi.

Thẩm Chiếu gần như vội vàng tìm cách mở khe cắm thẻ.

Trống không.

Thẻ bị lấy đi rồi, cũng có thể là bị hủy rồi.

Sắc mặt của Thẩm Chiếu ngay lập tức trắng bệch như tờ giấy, hai tay chống đỡ mặt bàn nổi hết cả gân xanh lên.

 

Bình Luận (0)
Comment