Không xác định
Chương 33: “Nguyện Nguyện…… Chồng sai rồi.”
Hứa Nguyện biết khóc không dùng được lúc này nhưng nước mắt sinh lý hoàn toàn ngăn cản không được. Thẩm Chiếu vừa liếm sạch một chuỗi nước mắt rơi đến cằm cô thì rất nhanh giọt nước mắt tụ lại to như hạt đậu tí tách rơi xuống.
“Nguyện Nguyện, nhịn một chút.”
Đau dài không bằng đau ngắn, tên đã lên dây, Thẩm Chiếu không có khả năng dừng lại, chỉ có thể quyết tâm làm cầm thú một lần. Một bên tiến vào âm đạo nhỏ hẹp một bên vỗ về an ủi cô.
Cảm giác đau đớn nhất không phải lúc màng trinh mỏng manh bị phá tan, hoa huyệt đổ máu thê thảm mà là lúc nguyên cây gậy thịt thô dài của anh tiến vào. Mạnh mẽ căng ra những nếp gấp ở địa phương chưa từng có ai đặt chân đến.
Chỗ sâu trong huyệt đạo còn chật hẹp hơn bên ngoài hoa môi, khả năng co dãn cũng kém hơn rất nhiều. Thẩm Chiếu khai thác thân thể cô một cách triệt để, cưỡng ép cô mở ra nơi sâu nhất trong thân thể, đè ép nội tạng, giống như muốn thao thủng cơ thể cô vậy.
Hứa Nguyện đau đến không nói nên lời.
Thẩm Chiếu cũng bị kẹp đến nhíu mày, mồ hôi của anh lẫn vào nước mắt cô cùng nhau rơi xuống xương quai xanh tinh xảo khéo léo.
Thân côn thịt không bị kẹp chặt như quy đầu, quy đầu đút sâu trong hoa huyệt giống như bị kìm sắt gắt gao cắn chặt. Vô số nếp uốn như cái miệng nhỏ nhắn đóng mở liếm mút quy đầu khiến Thẩm Chiếu vừa sướng vừa đau, như sắp bị bấm gãy.
Anh đoán cô còn phải chịu tội nhiều hơn mình. Cảm giác thỏa mãn sau khi ngang ngược phá thân cô lúc này đều hóa thành cảm giác đau lòng chưa từng có.
Thẩm Chiếu cố gắng nhịn xúc động muốn mặc kệ tất cả mà xỏ xuyên cô xuống, cúi người liếm liếm cánh môi trắng bệch của cô, sự hối hận không cần nói cũng biết: “Nguyện Nguyện…… Chồng sai rồi.”
Hứa Nguyện nhỏ giọng khụt khịt, âm sắc nhu ngọt khóc đến buồn bã: “Em ghét anh, anh chỉ muốn cơ thể em thôi, không quan tâm đến cảm nhận của em.”
Trái tim Thẩm Chiếu phản ứng còn nhanh hơn não bộ, tiếng khóc cô vừa cất lên đã khiến anh đau lòng muốn chết.
Lúc nghe cô mềm mại thổ lộ vui sướng bao nhiêu thì hiện tại đau lòng bấy nhiêu.
Vị hôn thê nhỏ bé của anh chán ghét anh.
Không…… Không phải, cô chỉ đau quá nên mới nói vậy, thật ra cô vẫn thích anh.
Trong lòng Thẩm Chiếu suýt chút nổi cơn điên nhưng nét mặt vẫn dịu dàng như trước dỗ dành cô: “Không phải, chồng thương Nguyện Nguyện, ngoan, là chồng sai rồi.”
Dương vật đã bị nộn huyệt kẹp lấy, anh sợ lại làm cô bị thương nên không dám mạnh mẽ rút ra. Tay sờ xuống miệng huyệt nhẹ nhàng xoa xoa giúp cô thả lỏng: “Không làm nữa, em đừng kẹp, tôi rút ra ngay…… Chúng ta không làm nữa nhé.”
Hạ thân Hứa Nguyện đã đau đến chết lặng. Nhưng bị ngón tay anh sờ một cái thì phản ứng vẫn lớn như trước. Huyệt khẩu được anh ôn nhu dỗ dành một lượt từ trong ra ngoài đã đỡ đau hơn nhiều. Sau đó lại được anh sờ soạng qua lại mười mấy lần liền thích ứng được kích thước khổng lồ của vật đang chôn sâu trong cơ thể mình.
Thẩm Chiếu nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của cô, lòng bàn tay dùng sức đè đè thịt non bên trong.