Không xác định
Chương 44: Mặt mềm như này, có sẹo sẽ không đẹp nữa.
Bách Văn phất phất tờ giấy mới, mỉm cười nói: “Nghe giống như anh kiếm được lợi từ em, nhưng không biết tại sao em lại làm vậy?”
“Coi như tôi có lòng hư vinh, muốn lấy danh nghĩa bạn gái anh. Không phải anh cũng vì thứ gì đó mà tiếp cận tôi hay sao?”
Hứa Nguyện không muốn nhiều lời, đặt bút ký tên trên hợp đồng cho hắn rồi nhàn nhạt nói: “Ký tên đi.”
Bách Văn cầm lấy cây bút còn vương hơi ấm cô, ngón tay xoay chuyển, tươi cười ngả ngớn: “Nguyện Nguyện, hiện tại anh thật sự có hứng thú.”
Hứa Nguyện không dao động: “Về sau quan hệ của chúng ta chỉ có thể là người ủy thác và người được ủy thác.”
“Lạnh lùng thế à.” Bách Văn nhìn cô, nụ cười thoáng chốc mở rộng, cúi đầu đặt bút vào chỗ mình cần ký tên.
Đầu bút bi xẹt qua sàn sạt, anh ta lưu loát ký tên rồi đưa một bản hợp đồng cho cô.
Hứa Nguyện duỗi tay tiếp nhận lại bị anh ta nắm lấy.
“Nguyện Nguyện, hôm nay là em đề ra hợp đồng kết giao, sau này, anh sẽ khiến em chính tay xé bỏ nó.”
Giọng nói của Bách Văn rất bình thường, giống như đang bàn về vấn đề thời tiết nhưng bàn tay nắm lấy cô lại nóng như lửa, mang theo khí thế không thể nào bỏ qua.
Anh ta chậm rãi buông lỏng tay ra, Hứa Nguyện mới yên lặng rút tay về.
“Tôi sẽ không.”
“Vậy à……Không biết đã có ai từng nói cho em biết, em nói những lời như vậy với đàn ông thì chẳng khác nào kích thích ham muốn chinh phục của họ.” Bách Văn vừa nói, tầm mắt vừa rơi xuống sườn mặt cô và băng gạc quấn quanh cổ chân cô.
"Tối qua em thật sự không đi đánh nhau với người ta chứ?”
“Không có.” Hứa Nguyện nghĩ đến tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng theo phản xạ có điều kiện mà ửng đỏ, eo và chân nhỏ cũng mềm nhũn ra.
Thật là một trận điên cuồng.
Sự việc chỉ vừa diễn ra mấy giờ trước đó, bây giờ đùi cô vẫn còn đau đây.
Hứa Nguyện da thịt mịn màng căng mọng, lần đầu nếm trải trái cấm lại bị người nào đó bắt lấy lăn lộn suốt mấy giờ. Cho dù để cô nằm trên giường cả ngày cũng chưa chắc khôi phục lại. Hiện tại lết được đến đây đều dựa vào ý chí chống đỡ mà thôi.
“Không có là được.”
Bách Văn nhìn nét kiều mị vô tình toát lên trên gương mặt cô thì cơn giận bỗng nhiên biến mất. Bàn tay trong túi quần móc ra một lọ thuốc mỡ đưa cô.
Vừa rồi anh ta không định để cô dùng.
“Em đến đây.”
Anh ta nâng gương mặt cô rồi nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương: “Mặt mềm như này, có sẹo sẽ không đẹp nữa.”
Hứa Nguyện kinh ngạc nhìn anh ta bôi thuốc cho mình.
Tối qua cô chỉ thuận miệng nhắc tới mà anh ta lại nhớ kỹ sao?
Hơn nữa thuốc này tác dụng nhẹ nhàng không gây đau rát nên giá cả rõ ràng rất đắt…..Gia cảnh anh ta bình thường, trong nguyên tác, lúc Bách Văn hẹn hò với cô cũng chưa từng mua tặng cô thứ gì.
Hứa Nguyện rũ mi xuống, thái độ của anh ta với cô hình như hơi khác, không giống trước đây.