Không xác định
Chương 65: Không thích nghe anh thổ lộ tình cảm
Sau hơn trăm lần tới lui anh lại thay đổi tư thế thẹn thùng xấu hộ kia. Ở sau váy cô nâng bờ mông lên mạnh mẽ xuất tinh.
Hứa Nguyện vì để cho anh bắn ra mà cả eo và lưng đều đau, hoa huyệt thì sưng tấy lên, đôi chân run rẩy không đứng vững được, vươn tay bám lên cổ Thẩm Chiếu. Anh khom lưng cúi xuống bế cô lên, đi về phía phòng ngủ của cô.
“Tôi phải về Giang Thành sớm, em muốn đi cùng tôi không?”
“Em không muốn.”
Thẩm Chiếu có chút mất mát, nhưng nghĩ đến khi về Giang Thành cũng không có thời gian ở cùng với cô. Mà sẽ rất nhanh thôi tới ngày khai giảng lại có thể mỗi ngày nhìn thấy Nguyện Nguyện nên anh cũng không rối rắm nữa.
Anh nhìn cô gái nhỏ đang chơi đùa những ngón tay ở trong ngực anh, anh ôm cô như ôm một con búp bê Tây Dương mềm mềm. Đi qua một cánh cửa đều đặn và cân xứng mang màu sắc tươi tắn, dáng vẻ khi bước vào cửa đầy khí chất, phong độ cao lãnh.
Chỉ là mới vừa được cô gái trong tay mang đến một niềm yêu thích cực lớn, khóe mắt anh đã mang theo sắc đỏ diễm lệ không giấu được cong cong, giống như mận đỏ trong tuyết vào mùa thu hoạch hay như điểm đỏ chu sa giữa lông mày của Quan Thế Âm.
“Nguyện Nguyện, tôi không biết tôi bị làm sao nữa.”
Hứa Nguyện đang buồn ngủ, mí mắt dính vào nhau gần như mở không ra: “Dạ?”
“Đêm nay tôi rất hạnh phúc…và cả đêm qua, tôi chưa từng hạnh phúc như vậy bao giờ.”
Anh cân nhắc lời nói một chút, rũ mắt nhàn nhạt nhìn xuống cô, không khó để nhìn ra vẻ vui mừng: “Nguyện Nguyện biết tại sao tôi lại như vậy không?”
“Làm tình quá sung sướng. Nếu tôi biết rằng làm tình sướng như vậy, có khả năng tôi đã lên giường với ai đó từ lâu rồi…Này, em đánh mông tôi làm gì.”
“Nhưng mà, xem ra em cũng không phải là ngoại lệ.”
Hứa Nguyện biết anh muốn nói cái gì, xoa xoa đôi mắt cười nhẹ một cái: “Đây không phải biểu hiện của thích một người, nói đúng hơn là anh thích cơ thể của em.”
Thẩm Chiếu nhìn cô cười không nói.
Anh không thích cách nói này, nhưng anh lại lờ mờ phát hiện ra Nguyện Nguyện không thích nghe anh thổ lộ tình cảm.
Hứa Nguyện cảm thấy anh dễ dàng động tâm rất khó để tin sao?
Cô bị Thẩm Chiếu đè lên bệ cửa sổ môi lưỡi triền miên.
Ngoài cửa sổ cây xanh rủ xuống, côn trùng kêu ầm ĩ, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô ánh lên một tầng ánh sáng như cùng hòa với ánh trăng của đêm tối. Khi cô nâng mắt lên mang theo vẻ tâm tư nặng nề chứa đầy tâm sự, mồ hôi tí tách nhỏ giọt xuống ngực và trên đùi của cô.
Nóng bỏng dính nhớp.
Hứa Nguyện chậm rãi từ từ mở mắt, đưa tay chắn lại ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ rọi vào khuôn mặt cô, thần trí dần dần quay về xong vẫn có chút trì độn.
Cô có hơi mơ màng mà đi thay quần lót đã ướt đẫm và mặc quần áo vào. Tống Gia Hòa đã giúp cô để hành lý lên xe trước, Hứa Vi cũng đã ngồi sẵn ở trong xe chỉ chờ cô xuất phát.
“Gia Hòa, việc trong nhà trông cậy vào em rồi.”
“Cô chủ cứ yên tâm mà đi học đi, bà chủ bây giờ không đi làm ở công ty nên việc trong nhà đã có bà chủ quán xuyến rồi.”
Hứa Vi liếc nhìn hai vị chủ tớ đang thâm tình tâm sự bên cạnh, ngáp dài một cái.
“Đi thôi, em ba.”
Hứa Nguyện lưu luyến mà nhìn Tống Gia Hòa đóng cửa lại, vẫy tay chào với cô qua cửa kính ô tô.