Không xác định
Chương 67: Mở phòng
“Nó giống như là một phần bù được thiết lập số lần lặp lại của hình dáng pháo hoa.”
“Đó không phải là mật mã Ceasar sao? Để tôi nghĩ xem…”. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa tính ra nhanh nhất, nhanh chóng buột miệng thốt lên: “4527?”
“Thử nhập vào xem.”
“Này, mở được rồi…một tờ báo?”
Mấy cô gái đại học Z phấn chấn ngó nhìn vào xem còn Hứa Nguyện dựa vào rào chắn bên cạnh đứng nhìn các cô giải câu đố.
Trong tay cô đang ôm một con mèo đen, nó đang nằm cuộn tròn lại trên tấm vải, những ngón tay của cô nhẹ nhàng lên xuống vuốt ve bộ lông mịn màng.
Con mèo đen này được nuôi ở đây để gợi ra chủ đề của căn phòng kiểu Nhật Bản này. Ban đầu khi cô mới chạm vào nó, nó còn trừng mắt nhìn cô bằng con ngươi màu xanh lam nhạt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Nhưng rất nhanh nó liền cảm thấy ngón tay của cô gái đang vuốt ve nó rất mềm mại đã vậy còn cắt móng tay gọn gàng cẩn thận không làm đau đến nó, cho nên thực thoải mái mà xoay người lại nằm ngửa trên tấm vải, thích ý mà lộ ra cái bụng của mình cho cô sờ lên.
Hứa Nguyện bỗng nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn chằm chằm vào một bóng đen trong góc, mãi cho đến khi không thể trốn được nữa, anh ta mới từ từ bước ra.
“Sao anh cũng tới đây?”
Bách Văn dần dần tiến tới từ trong bóng tối, vừa đi vừa kéo xuống cái mũ đen mà NPC đội trên người xuống.
Hứa Nguyện ôm lấy con mèo rồi đứng thẳng lên: “Anh còn ở đây làm việc ở chỗ này hả?”
“Ừm, học kỳ này anh trở thành cửa hàng phó, tiền lương theo giờ cao hơn nên vẫn làm ở đây.”
Bách Văn có ý định xin đi học tại Bắc Mỹ, với trình độ và sơ yếu lý lịch của anh ta thì không khó để xin, chỉ là vấn đề học phí cần phải chuẩn bị sớm.
Anh ta thuận tay đặt tay lên vai Hứa Nguyện rồi đưa cô vào phòng nghỉ: “Các bạn trong nhóm của Trần Nhất Vân cũng đến chơi ở đây, đều là anh chị em thân thiết cả, anh bận quá nên không hỏi em khi nào thì đến. Đã vậy em còn không nói trước với anh một câu đột nhiên lại tới bất ngờ, là Mạch Cách Lâm bên kia có việc gì sao?"
Hứa Nguyện lắc đầu: “Bên kia mọi việc đều tốt, là tôi muốn tìm anh nói chuyện riêng.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh đã từng làm chuyện đó với ai chưa?”
Bạch Văn ban đầu còn không hiểu gì, hai giây sau sắc mặt đột nhiên đỏ lên: “…Là cái mà anh đang nghĩ đến sao?”
Hứa Nguyện vuốt vuốt lông mèo, hơi đưa nó dịch lên cánh tay, con mèo con xinh xắn bị di chuyển chỗ nằm cũng không có phản ứng, ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng cô nhưng trong đôi con ngươi xanh lam nhạt đột lên ánh một tia cảnh giác.
Bách Văn bỗng nhiên cảm thấy kì lạ, sao tự nhiên một người một mèo lại trở nên giống nhau đến vậy.
Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn về phía Bách Văn: “Chắc là vậy.”
“…Chưa từng.”
Bách Văn ho khan một tiếng, cởi xuống áo khoác rồi đặt lên trên bàn, sau nó vươn tay rót cho cô một cốc nước: “Sao hả, em đã nghĩ thông rồi, cảm thấy anh hết sức quyến rũ nên muốn làm chuyện đó với anh à?”
Hứa Nguyện nhếch miệng cười, hiển nhiên là không tin: “Anh thay đổi bạn gái rất nhiều lần rồi sao chưa từng làm được?”
“Không phải người nào đó đã nói trước mặt cả sinh viên năm nhất rằng sẽ không đụng vào hàng đã qua tay sao?”
Đó là nguyên chủ nói.