Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 70 - Chương 70: Bị Chơi

Không xác định Chương 70: Bị chơi
Người mới gặp Thẩm Chiếu ở đại học Z lần đầu đều cho rằng anh là nam thần học đường đẹp trai như ngọc nhưng chỉ có những người thật sự tiếp xúc với anh mới biết khi giao tiếp với người ngoài Thẩm Chiếu luôn đeo một cái mặt nạ lễ phép khách sáo.

Nếu có thể cảm nhận được sự lãnh đạm bên dưới lớp mặt nạ lễ độ ấy thì mới ý thức được sự lãnh đạm sâu bên trong con người anh. Trừ những dịp giao lưu bắt buộc, Thẩm Chiếu tuyệt đối không muốn tốn nhiều tâm tư vào những mối quan hệ không cần thiết.

Chương trình học của anh đều là tư học, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong tổ viết luận án. Tỷ lệ xuất hiện ở phòng học và thư viện không cao và trò chuyện thông thường với anh sẽ không có hiệu quả. Ngay cả bạn tốt kiêm cộng sự của anh sau khi hoàn thành dự án hơn một tháng mà không chủ động liên lạc thì cũng bị anh xóa bay khỏi đầu.

Hồi đầu năm nhất còn có rất nhiều nữ sinh yêu đơn phương anh rồi lượn lờ bên cạnh làm đủ các trò để tiếp cận anh nhưng cuối cùng tất cả đều bị thái độ bất động của anh đánh cho lui hết.

Sinh viên đại học Z lặng lẽ tiếp thu một sự thật rằng, một đóa hoa cao lãnh thì nên rời xa hồng trần, lớn lên ở cành cao trên vách núi hiểm trở. Người phàm như bọn họ đừng nên với lấy cành hoa, vọng tưởng hái được đóa hoa cao quý ấy.

Cục diện trước mắt vì vậy mà tạo thành.

Bình thường Thẩm Chiếu sẽ không tham gia vào mấy hoạt động giải trí này. Người trong tổ không biết nên hòa nhập với anh như thế nào nên không ai nói chuyện với anh. Vì thế Thẩm Chiếu luôn chọn một cái bàn trong góc khuất xa xa để ngồi làm việc.

Nơi đó cách Hứa Nguyện một khoảng.

Không biết là vô tình hay cố ý mà anh đến một lúc lâu cũng không có giao tiếp tầm mắt với Hứa Nguyện đang làm tâm điểm trong đám người. Giống như cả hai là người xa lạ không hề liên quan đến nhau vậy.

Hứa Nguyện chỉ vô thức đưa tay lấy thẻ nhân vật của mình.

Cô có thể lý giải được ít nhiều tâm trạng của anh khi bị chơi.

Nhưng ai bảo anh tự nhiên bỏ mặc nữ chính rồi chạy tới đây làm gì.

Hứa Nguyện không thèm liếc anh một cái, yên lặng để Bách Văn đeo miếng bịt mắt cho mình.

Ngón tay Bách Văn linh hoạt vòng ra sau cô cột chặt mảnh vải.

“Nguyện Nguyện muốn chơi à?” Anh ta nhỏ giọng hỏi cô.

Hứa Nguyện vừa định quay đầu lại, anh ta liền bưng kín đầu cô rồi tiến đến bên tai cô, giọng nói thanh thanh triệt triệt của nam sinh khàn khàn vang lên bên tai cô: "Lát nữa thay quần áo, đi lên từ ống thông gió.”

Hứa Nguyện hiểu rõ ý anh ta, vui vẻ đồng ý: “Được.”

Các công nhân không tham gia trò chơi với bọn họ, Bách Văn đi tuốt đằng trước dẫn họ vào phòng, bọn họ xếp thành một hàng đi phía sau anh ta.

Hứa Nguyện theo sát sau lưng Bách Văn, vì dẫm phải một hố xi măng trên mặt đất nên bị chậm một chút nhưng chưa kịp ngã sấp mặt đã được một cánh tay ôm lấy.

“Cảm ơn.”

 

Bình Luận (0)
Comment