Không xác định
Chương 87
Hứa Nguyện phải cần anh moi lộng mới có thể chảy ra ngoài được.
“Nhiều thật, lần trước cũng không ra hết được, phải mất một ngày mới trôi sạch.” Hứa Nguyện dựa lên cánh tay anh giọng nói êm dịu oán trách anh.
Yết hầu của anh lăn lăn, vị hôn thê nhỏ này lại đang câu dẫn anh.
“Được rồi.”
Hứa Nguyện phun ra một lần thì cảm thấy bụng bớt trướng hơn rất nhiều, lấy hai ngón tay của mình tách hoa môi để mặc phần còn lại chảy ra.
“Anh Chiếu, em đau quá, anh không thể lại thao em nữa đâu.”
Xem ra là biết đau thật rồi, dặn đi dặn lại nhiều lần như vậy.
Thẩm Chiếu thấp giọng đáp lại “Ừm” rồi cởi chiếc váy bị bẩn xuống, cầm vòi hoa sen giảm bớt nước, rửa sạch giữa hai chân cho cô.
“Đau lưng à? Bây giờ xoa bóp giúp em nhé?”
“Xoa đi.”
Anh mở vòi nước, nước nóng chảy tràn ra, làn da ấm áp thư giãn, bàn tay nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô không nặng không nhẹ nắn bóp, Hứa Nguyện thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, tôi không kiềm chế được.”
Nghe thấy vậy, con ngươi Hứa Nguyện không chút dao động ngước nhìn về phía anh.
Dường như lúc nào vẻ mặt của anh cũng như vậy, tuy xin lỗi là như vậy, nhưng ngay cả khi làm tình động tác cũng rất kịch liệt mà vẻ mặt lại lạnh như tuyết, cô cũng không rõ lúc anh nói xin lỗi rốt cuộc có mấy phần là áy náy thật sự.
“Chiếu Chiếu, hôm nay có phải anh rất tức giận không.”
Cô giống như con mèo cụp tai duỗi dài đệm mèo bám lấy cánh tay anh, lông mi dày mịn phe phẩy như chiếc quạt nhỏ, muốn cào xé tới trái tim của anh.
Thẩm Chiếu rũ mắt nhìn cô, vị hôn thê nhỏ không mảnh vải che thân nõn nà nằm trong bồn tắm, vòng eo nhỏ mềm mại, nũng nĩu mềm nhũn ở trong vòng tay anh.
Thật đúng là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Nhưng cô có tính toán của mình, sẽ dỗ dành anh, lừa được anh, quan trọng nhất chính là……
Đầu ngón tay anh cứng đờ, nghĩ đến việc cô cũng cũng sẽ dựa vào ngực nũng nịu với người khác như vậy.
“Không phải như anh nghĩ đâu.” Hứa Nguyện cũng không để ý tới người mình đang ướt, câu lấy cổ anh cọ xát vào áo sơ mi.
“Anh Chiếu, anh biết Nguyện Nguyện thích anh mà.”
Thẩm Chiếu vô thức ôm lấy vai cô, mặc kệ cả người của cô dính nước, áo sơ mi thấm ướt, ánh mắt buồn bã: “Nhưng em cũng sẽ thích người khác.”
“Không có, em không thích anh ta.” Hứa Nguyện cảm giác anh dùng lực bóp bả vai của mình, trong lòng có phần tự tin.
Cô nép vào ngực anh giọng thẹn thùng dáng vẻ giống như vì anh mà hốt hoảng: “Nguyện Nguyện gạt anh đấy, anh đừng chọc tức em có được không.”
“Em với anh ta thật ra chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, khi đó Nguyện Nguyện không hiểu chuyện, muốn qua lại với một người bạn trai nên mới ở bên cạnh anh ta.”