Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực (Dịch Full)

Chương 114

"id_Top_of_113_chuong_114_xhtml" class="block_5"Chương 114 "block_6"> Đối mặt với Yến Tuy, người đã dung hợp tất cả các bức tượng, Thanh Phong đạo trưởng trong lòng thất kinh, nhưng không hoảng sợ.

Nếu ông ta tự mình tới, cũng không nhất định sẽ thua. Hơn nữa, chỉ là một khối tim bằng đá. Còn bị ông ta nghiền thành bột để đắp thành tượng đá, sau khi hấp thu toàn bộ lực lượng chỉ còn lại một chút khí lực, làm sao có thể là đối thủ của hắn.

Đáng tiếc, cuối cùng lại là một sự việc ngoài ý muốn.

Không nên như vậy.

Thanh Phong đạo trưởng thở dài, cảm thấy kế hoạch của chính mình hẳn là hoàn hảo, không có sai sót.

Rốt cuộc, không xảy ra chuyện gì vào lúc khó khăn nhất lại khiến ông ta nảy sinh nghi ngờ.

Điều duy nhất khác với mấy lần trước có lẽ là “người chơi” chăng?

Thanh Phong đạo trưởng nghĩ đến Nhan Như Tinh, Đạo diễn Lý trước đó đã đề cập với ông ta rằng cô ấy có vấn đề, nhưng ông ta không quan tâm.

Theo ý kiến của anh ta, một người chơi như Nhan Như Tinh chỉ là một phần bổ sung mà cái tên Nhạc viên kia tìm tới để uống thuốc độc giải tỏa cơn khát.

Bất kể là cao thủ hay là thứ tự người chơi càng cao, trong mắt những ma quỷ trong chốn thiên đường này của chúng, cho dù là một vị vua xảo quyệt cách mấy cũng không mạnh bằng quỷ vương.

Khi họ tìm thấy lối vào thiên đường trong Chốn thiên đường, những người chơi này sẽ là món khai vị ngon nhất của bọn chúng.

Đó là lý do tại sao chúng có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác việc Thiên đường đoạt thức ăn từ miệng chúng.

Chẳng lẽ người chơi kia thực sự có vấn đề?

Liên hệ những thay đổi của người trước mắt và cuộc đối thoại của những bức tượng thần đó.

Một ý tưởng bất khả thi lóe lên trong đầu Thanh Phong đạo trưởng.

“Ngươi thật sự thích cô ta?” Thanh Phong đạo trưởng né tránh việc Yến Tuy công kích, kỳ quái nhìn anh ta.

Nghe vậy Yến Tuy chỉ cảm thấy ông ta đang nói nhảm.

Thấy vậy, Thanh Phong đạo trưởng nhất thời hưng phấn,kích động thốt lên "Không nghĩ tới nha, ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Không được, ông ta muốn đem tin tức này truyền đi, để bọn họ bắt người phụ nữ đó.

Ngay cả khi anh ta trở lại vào thời điểm đó, nếu anh ta có điểm yếu này thì cũng không cần phải sợ anh ta.

Yến Tuy cau mày, không biết ông ta đang đắc ý chuyện gì, là đang giễu cợt mình hay sao?

Chế giễu vợ anh ta nhảy xuống vách đá, để anh ta trở thành người cô độc?

Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Tuy lóe lên kim quang, lập tức rút ra một cây thước vàng.

Nhìn thấy cây thước vàng, đồng tử Thanh Phong đạo trưởng co rụt lại, thân thể theo bản năng run lên hai lần.

Thanh Phong đạo trưởng lúc trước cũng không nhịn được nữa, vẻ mặt run rẩy khẩn trương hỏi: "Ngươi, ngươi tại sao lại có phán xét thước?"

Chợt phát hiện ra cây thước vàng hư ảo trước mặt mình không phải là cây thước vàng thật, Thanh Phong đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm

. Ông ta nói rằng, phán xét thước sớm đã chia năm xẻ bảy, vụn vỡ đến một mảnh nhỏ cũng không tìm thấy. Đối phương chẳng qua chỉ là một mảnh xương cốt, thì thước vàng từ đâu ra?

Ý thức được điểm này, Thanh Phong đạo trưởng không còn do dự nữa, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Thật trùng hợp, Yến Tuy cũng nghĩ như vậy.

——

[Chúc mừng người chơi đã thành công thoát khỏi phó bản trừng phạt "Tử thần đến"]

[Phó bản trừng phạt được xếp loại thống nhất theo cấp s]

[Phó bản trừng phạt không có phần thưởng nào được phát hành]

[Tên người chơi: Nhan Như Tinh

Tiêu đề: Nữ thần nhân khí

Loại: Người chơi màu trắng

Số: e04301919x

Cấp độ: d (người chơi có thể nâng cấp sau khi đạt được đánh giá cấp s hoặc lần thứ 2 hoàn thành Phó bản cấp d)

Tốc độ tiến hóa: 13

Tỷ lệ dị hóa: 13

Lưu ý: Nếu tỉ lệ dị hóa cao hơn 50 sẽ có dị hóa nguy hiểm

Kỹ năng cơ bản: 1 chiến đấu (tinh thông thành thạo) 2 thiện xạ (cơ bản)

Các đặc điểm kỹ năng đã sở hữu: 1 Trị liệu cực hạn (Cấp 10) 2 Tái sinh từ cái chết (Cấp 2) 3 Quỷ ái (Cấp 10)

Thuốc: ...

đạo cụ: ...

Đạo cụ đặc biệt: …

Đạo cụ nhiệm vụ: Bức ảnh gia đình nhuộm màu x1

Vé vào cửa đôi: Loại E: ...

Loại d:...

Loại đặc biệt: ...

Tiền thiên đường: 51550

Tiền giấy màu xanh: 16200 (+1000)

Bất động sản khác: Giấy chứng nhận bất động sản Vương quốc tình yêu x1]

[Thời gian nghỉ ngơi còn lại: 43 ngày (+4 ngày)]

——

“Nhan tiểu thư, rốt cuộc cô cũng về rồi.” Hai bên đường trống trải và yên tĩnh, Tiểu Thái đang ngồi xổm trên mặt đất canh giữ chiếc xe, nhìn thấy người không biết từ đâu xuất hiện, vội vàng đứng dậy đón lấy và vui vẻ nói.

Nhan Như Tinh gật đầu, nhìn xung quanh, phát hiện chính mình vẫn đang ở trên đường này trước khi rời đi.

Ngoài xe của Tiểu Thái ra, còn có một chiếc xe màu đen khác là đầu sỏ khiến cô tiến vào Phó bản.

Ngay lập tức, Nhan Như Tinh lấy ra quả bom may mắn và cầm nó trong tay.

Tiểu Thái cảm thấy kinh ngạc.

"Tránh xa ra."

Nhan Như Tinh nói, khi bóng dáng chiếc xe màu đen xuất hiện, cô đã ném quả bom ra ngoài.

"Mẹ kiếp!"

Khi Kim Dũng Nghị trở lại, mông còn chưa ngồi vững, đã có một cảm giác nguy hiểm ập đến khiến anh ta vô thức muốn chạy ra ngoài.

Nhưng vẫn chậm một bước.

May mắn thay, anh ta da dầy thịt béo, quả bom vật lý chỉ khiến anh ta bị thương ngoài da.

Nhưng không đợi anh ta thở phào nhẹ nhõm, liền bị hai quả bòng màu đen tấn công. Khóe mắt của Kim Dũng Nghị muốn nứt ra, không dám bất cẩn nữa mà trốn sang bên cạnh.

Bất ngờ, một tiếng súng âm thầm vang lên, anh ta cảnh giác nhìn sang, đồng thời cường hóa cơ thể để chống đạn.

"A--"

Kim Dũng Nghị nắm chặt cánh tay đẫm máu của mình, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Khẩu súng đó thực sự là một vật phẩm đặc biệt?

Nhận ra điều này, anh ta không dám bất cẩn nữa, vung tay lên lấy ra đạo cụ phản kích.

Nhan Như Tinh biết rằng cô đã mất cơ hội vì quả bom may mắn không giết được ai.

Quả nhiên, sau khi đối phương phản ứng lại, hắn di chuyển cực nhanh, trực tiếp tránh đi trung tâm uy lực của quả bom may mắn.

Việc này khiến cho cô thu hồi quả bom may mắn lại, lấy khẩu súng lục không nhắm đúng mục tiêu ra và nhắm vào đối thủ bắn một phát.

Đáng tiếc chỉ có thể bắn khi hắn ta không chú ý.

Nhan Như Tinh tiếc nuối một chút rồi rút ra đường đao.

Hướng về phía người đang nằm trên mặt đất đang dang rộng tứ chi mà chém xuống, một nửa cơ thể của Kim Dũng Nghị đã xuất hiện những biến hóa kỳ lạ.

Tốc độ của cô không nhanh, hơn nữa nhìn thoáng qua động tác cầm đao của cô thì biết ngay cô là người mới học. Vì vậy, Kim Dũng Nghị có thể tránh được, nhưng đường đao trong tay Nhan Như Tinh lại là thứ đao anh ta không quen thuộc, việc này khiến anh ta thoáng sững sờ vài giây.

"Tại sao đao của tôi lại ở chỗ cô?" Kim Dũng Nghị giữ vai bị thương của mình hỏi với giọng sắc bén và giận dữ.

Lúc trước khuôn mặt anh ta khá anh tuấn, giờ phút này giữa lông mày lại có thêm một con mắt màu xanh lam kỳ quái. Đường nét khuôn mặt biến dạng đến không giống người, ngược lại có điểm trông giống như dã thú.

Anh ta nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh,nếu ánh mắt anh ta có thể giết người, chắc hẳn Nhan Như Tinh đã chết mấy lần rồi.

“Đao của anh?” Nội dung và giọng hét chói tai của anh ta nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho Nhan Như Tinh, người không thích nói chuyện trong lúc chiến đấu, sửng sốt hỏi anh ta một câu.

Rồi cúi đầu nhìn xuống Đường đao trên tay.

Theo bản năng hỏi: "Anh có phải đã mất 1 ngàn tiền giấy màu xanh?"

"Làm sao cô biết?" Kim Dũng Nghị buột miệng trả lời, sau đó chợt hiểu ra, nhìn Nhan Như Thanh tức giận nói:

"Cô trộm!"

Lời này khiến Nhan Như Tinh không vui.

"Ai trộm, là tôi nhặt được! Hơn nữa đạo cụ của anh bình thường đều để ở hệ thống không gian đúng không? Một khi đã như vậy, khi mất đồ vật ngươi không đến Thiên đường khiếu nại, dựa vào cái gì nói tôi ăn trộm?" "

Kim Dũng Nghị: ...

"Hãy nhìn đường đao đi!" Nhan Như Tinh lần nữa tiến lên tấn công, Kim Dũng Nghị khinh thường nhìn tốc độ phản ứng của cô.

Anh ta từ trong không gian lấy ra một bao ngón tay khớp móng hổ, tự đeo vào cho bản thân, hạ thấp cơ thể. Chờ đến khi Nhan Như Tinh nhào đến và bổ đao xuống, anh ta dùng tay trái ngăn đao, tay phải bất ngờ vung đến hướng về phía cổ của Nhan Như Tinh.

Nhưng mà khoảnh khắc vừa chạm đến đối phương, khóe mắt anh ta không ngờ lại xẹt qua 1 tia đỏ rực ngang ngực cô, khiến anh ta do dự nữa giây.

Chỉ nữa giây này đã trực tiếp đưa anh ta vào nguy hiểm.

Kim Dũng Nghị vặn người, tránh đòn chí mạng của tiểu Thái với một góc độ và tư thế không thể tin được.

Sau đó, chỉ còn lại một tiếng “Ầm ầm ầm!” như tiếng sét, Kim Dũng Nghị nửa người vặn vẹo trở về nguyên trạng.

Anh ta ghìm cổ và nhìn về phía Tiểu Thái.

Khi phát hiện cậu ấy là người dị chủng băng phôi, trong mắt anh ta hiện lên một tia khinh thường.

Trạng thái của tiểu Thái lúc này không phù hợp.

Đôi mắt vô hồn, đỏ như máu.

Khuôn mặt xinh đẹp ban đầu lúc này bị chia làm hai nửa, một nữa càng thêm xinh đẹp, giống với người trong bức ảnh mà Nhan Như Tinh đã nhìn thấy trước đó. Nửa còn lại kiên nghị soái khí, giống như một người đàn ông.

Di chuyển ánh mắt xuống, cơ thể cậu ấy cũng thế. Giống như một cặp song sinh dị dạng đang cộng sinh trên cơ thể nhau, nó kỳ lạ và không đồng nhất khiến cho mọi người cảm thấy cậu ta nên như thế.

Nhìn thấy cậu ta như vậy, Nhan Như Tinh cũng bị sốc.

Nhưng cô ấy nhanh chóng định thần lại, nhìn sang Kim Dũng Nghị và không muốn chơi với anh ta nữa.

Chỉ là Nhân Ngẫu sư không cùng cô trở về nữa, cho nên hiện tại chỉ có thể sử dụng tay đấm...

Nhan Như Tinh lấy điện thoại ra, trên đó có một vật trang trí nhỏ hình Gấu xám nhỏ.

Chỉ sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại và Gấu xám nhỏ, cô mới nhận ra rằng chiếc điện thoại thực sự là của mình.

Từ cổ rút ra cốt ngọc và gọi Tô Văn Ngọc. Khi cô cảm nhận được một sức mạnh tiềm ẩn di chuyển từ cốt ngọc sang Gấu xám nhỏ. Nhan Như Tinh mới thấy nhẹ nhõm, sau khi ngẫm lại điều đó, cô lấy một sợi tóc xanh lam từ mái tóc của mình xuống, sau đó quay sang Kim Dũng Nghị nói:

"Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."

Kim Dũng Nghị đang muốn động thủ, ánh mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn cô, phớt lờ lời cô nói. Khớp móng hổ trên tay trong đêm tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

“Tôi và anh không quen biết nhau đúng không?” Nhan Như Tinh kéo dài thời gian, cô không nghĩ tự mình động thủ.

Quá mệt mỏi.

Không phải không có sự giúp đỡ.

Nhưng tại sao tối nay Gấu xám lại đến muộn thế?

Nhan Như Tinh trong lòng nghi hoặc, xoay xoay chiếc nhẫn giữa các ngón tay một cách nhàm chán.

Trên tay cô đeo hai chiếc nhẫn, một chiếc là do Quỷ mộng nhân tặng cho, chẳng qua ngày thường ẩn hình không nhìn thấy được.

Một chiếc là Nhân Ngẫu sư đưa cho cô trong phó bản, chỉ có hình thức là chiếc nhẫn, tạo hình rất đơn giản. Nhưng tính chất ngọc xanh biếc như pha lê, trong suốt sáng ngời trông rất đẹp mắt.

Nó rực rỡ nằm trên đôi bàn tay mảnh khảnh của Nhan Như Tinh, thực sự lóa mắt làm cho ai liếc mắt nhìn một cái cũng thực sự khó quên.

Ít nhất trong mắt Quỷ mộng nhân là như vậy.

"Meo meo~"

Tiếng mèo kêu meo meo, bất thình lình và rất rõ ràng, tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên bên con đường tối đen trong đêm và tràn đầy mùi thuốc súng.

Điều này khiến Kim Dũng Nghị ngay lập tức trở nên cảnh giác, nhận ra Nhan Như Tinh có thể đang câu giờ để chuẩn bị cho một cuộc chiến tốc chiến tốc thắng.

Anh ta nheo mắt lại, theo âm thanh nhìn xung quanh tìm kiếm.

Đó là một con mèo với bộ lông trắng mịn với đôi mắt màu vàng tím.

Nó thu mình bên kia đường, lặng lẽ nhìn họ. Như thể nó chỉ là một con mèo hoang bình thường đi ngang qua.

Tuy nhiên, khi Kim Dũng Nghị lần đầu tiên nhìn thấy nó, trong lòng đã cảm thấy bất an.

Nó xuất hiện quá đột ngột, như thể nó xuất hiện từ hư không, không cho anh ta một chút điềm báo nào.

Một cảm giác nguy hiểm ập đến, khiến cho anh ta thu lại lời nói, chậm rãi lui về phía sau.

"Hả? Tại sao anh lại ở đây?" So với sự bất an của anh ta, Nhan Như Tinh có vẻ mừng rỡ.

"Tên Ngốc Điêu kia không rảnh, nên tôi liền tới đây." Mèo trắng đứng dậy vươn vai, đi về phía Nhan Như Tinh, vừa đi vừa thì thầm vào tai cô.

Nhan Như Tinh nhìn trong tay vẫn chưa biết thành hình dạng con chim , vẫn còn trong tình trạng lông vũ, tiếp nhận lời hắn nói.

“Anh đến vừa đúng lúc, anh ta bắt nạt tôi!” Nhan Như Tinh chỉ vào Kim Dũng Nghị, người gần như bỏ chạy sau khi cô nói xong.

Anh ta chạy trốn nhanh đến nỗi, cả xe cũng bỏ lại. Hạ cánh bằng bốn chân thậm chí còn giống một con thú hơn, với những chuyển động khéo léo và bước nhảy vọt hơn mười mét.

Mèo trắng tùy ý để anh ta chạy, đi đến dưới chân Nhan Như Tinh theo ý của mình. Với một cú nhảy nhẹ, Nhan Như Tinh đưa tay ra để bắt hắn theo phản xạ.

Ôm hắn, Nhan Như Tinh cảm thấy hắn mềm mại đến khó tin. Cảm giác của hắn hoàn toàn khác với lông của con gấu xám.

Điều này làm cô nhịn không được vuốt ve mấy cái.

Mèo trắng tìm một tư thế thoải mái trong lòng cô mà nằm xuống, quay đầu kêu "meo" một tiếng. Kim Dũng Nghị vồn đã bỏ chạy, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt họ.

Bản thân Kim Dũng Nghị cũng sững sốt mất 1 lúc, trừng mắt nhìn 1 người 1 mèo mà không thể tin nổi, sau đó lại quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà, nữa phút sau, anh ta lại nhìn Nhan Như Tinh, trong lòng trầm xuống.

Có thể khẳng định, anh ta đã bị lừa.

Mà mấu chốt chắc chắn chính là tiếng mèo kêu.

Ánh mắt Kim Dũng Nghị nặng nề, khuôn mặt biến dị của anh ta hơi méo mó vặn vẹo, nhưng anh ta nhất thời không di chuyển lộn xộn nữa.

Một lúc sau, anh ta nhìn Nhan Như Tinh đang cúi đầu vuốt ve con mèo, đối với anh ta hoàn toàn phớt lờ.

Trong lòng khó tránh khỏi sinh ra khó chịu cùng bất an.

“Tôi và cô chắc chắn không quen biết.” Cuối cùng, anh ta hủy bỏ dị hóa, trong lúc chờ khôi phục lại đột nhiên mở miệng nói.

Những lời của anh ấy chắc chắn là câu trả lời cho câu hỏi trước đó của Nhan Như Tinh.

Nhưng bây giờ Nhan Như Tinh dường như nghiện việc vuốt ve con mèo, vì thế cô ấy phớt lờ câu trả lời của anh ta.

Kim Dũng Nghị lửa giận dâng trào, anh ta đã có gắng áp chế con giận sắp phun trào của mình.

"Em gái tôi và cô biết nhau."

Nhan Như Tinh:?

Cô ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

“Em gái anh là ai?” Nàng tựa hồ cùng người chơi màu đỏ không có mâu thuẫn gì.

“Kim Mẫn.” Kim Dũng Nghị nghiến răng.

Kim Mẫn?

“Là ai?” Cái tên này quá mức xa lạ, Nhan Như Tinh dám chắc chắn rằng cô chưa bao giờ nghe thấy nó .

"Cô đừng giả vờ nữa, trước khi em gái tôi chết, nó đã nói với tôi rằng cô gái đối diện với nó rất xinh đẹp, và nó muốn tôi ở bên cạnh nó ... Dù sao, cái chết của em gái tôi cô cũng không thoát được có liên quan." Kim Dũng Nghị đang nói thì ấp úng, hiển nhiên những lời đó không phải lời nói tốt đẹp gì.

Dưới sự nhắc nhở của cậu ấy, Nhan Như Tinh bỗng nhiên có một ít ấn tượng với người mà anh ta nói đến.

Tiểu Thái tình cờ khôi phục lại lý trí, đã lên tiếng để giúp Nhan Như Tinh chứng thực được suy đoán của mình.

"Một thời gian trước ở phòng 602 đối diện có một người dọn đến ở, người đó cũng họ Kim, nhưng vài hôm trước đã mất tích."

Nhan Như Tinh chắc chắn rằng người mà Kim Dũng Nghị đang nói đến là người cô gặp khi mới dọn vào tiểu khu, ngoại trừ tiểu Trí mà cô gặp trong thang máy, thì người đó là người đầu tiên.

Cô nhớ rõ rằng người ấy mặc một chiếc váy đỏ, trên tay cầm một chiếc túi lớn. Thấy cô bước ra khỏi thang máy, cô ta kinh ngạc và nói một câu gì đó với cô.

"Hóa ra là cô ta!" Cô đã biết đó là ai, có điều, "Tôi chỉ gặp cô ta không đến hai lần, vả lại chúng tôi không có ân oán gì, sao tôi phải giết cô ta?" Nhan Như Tinh dùng ngón tay gãi gãi cằm Mèo trắng, miệng Mèo trắng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ tựa hồ rất thoải mái, đôi mắt càng thêm uể oải lười biếng không muốn mở.

Kim Dũng Nghị thấy vậy, cũng không dám phân thắng bại phen nữa.

"Theo như cách anh ta nói, em gái của anh ta cũng là người chơi màu đỏ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta vẫn là gián điệp ẩn nấp trong tiểu khu hạnh phúc, cô ta chết cũng xứng đáng." Tiểu Thái cười lạnh.

Kim Dũng Nghị trừng mắt tức giận nhìn tiểu Thái.

"Tại sao anh lại chắc chắn rằng tôi đã giết chết em gái anh?" Nhan Như Tinh khó hiểu hỏi.

Trong trí nhớ của cô, hẳn là cô và đối phương không có bất cứ giao tình gì.

“Có lẽ em gái ngươi thấy ngươi quá yếu ớt liền muốn ăn hoang, không nghĩ tới bị rụng răng rồi!” Tiểu Thải suy tư nghĩ gì đó.

Nhưng quả thực lúc đó cô ấy quá nhỏ và yếu ớt, còn đi đứng không tốt. Trong mắt một số người, không thể trở thành một khối thịt béo bở được.

Kim Dũng Nghị bị chế giễu nên đánh mất bình tĩnh, bởi vì sự thật của chân tướng rất có thể là như vậy.

Nhan Như Tinh nghiêm túc nhớ lại một chút, nhưng tiếc là cô vẫn không có chút ấn tượng nào. Nhưng vì chính mình bình an vô sự, điều đó đã nói lên có người nào đó giúp cô giải quyết tất cả phiền toái.

Mà người này rất có thể là Nguyễn Trì.

Cô là người mới ở đây, chỉ có Nguyễn Trì đối xử tốt với cô. Khi rời đi phó bản còn tặng cô không ít đạo cụ.

Sau khi hiểu thông suốt rồi, Nhan Như Tinh không còn thấy rối rắm về chuyện này nữa.

“Giết đi!” Nàng nhẹ giọng bâng quơ nói, sau đó xoay người đi.

Nghe lời cô nói, Kim Dũng Nghị đầu tiên là ngẩn người, sau đó điên cuồng bỏ chạy về phía xa.

Để không bị đưa trở lại trước mặt họ một lần nữa, Kim Dũng Nghị cắn răng lấy ra một đạo cụ mà Nhan Như Tinh không ngờ tới.

“Tượng thần??” Nhan Như Tinh kinh ngạc nhìn tượng đá trong tay anh ta, mi mắt giật giật.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Kim Dũng Nghị đã lấy thần tượng ra, nhẫn tâm dùng máu của mình để kích hoạt nó. Thoáng chốc, anh ta nghe thấy một âm thanh rõ ràng như tiếng thủy tinh nứt toạc.

Kim Dũng Nghị trong lòng mừng như điên, thừa dịp "bầu trời" mở ra một khe hở, liền kích động lao ra ngoài.

Đôi mắt màu tím vàng của Mèo trắng nhận thấy điều khác thường, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Dũng Nghị.

Đôi mắt tím vàng khẽ nhếch lên, Kim Dũng Nghị một giây trước còn đang kích động vì mình có thể rời đi,bây giờ cơ thể cứng đờ, ngay sau đó là ngơ ngác vì bị quăn ngã ra đất.

Anh ta nhảy khá cao, nên ngã cũng khá mạnh.

Khi khi được âm thanh ngã, lập tức liền cảm thấy cả cơ thể đau đớn.

Đây là lần đầu tiên Nhan Như Tinh thực sự nhìn thấy hắn ra tay, và cũng nhìn thấy sức mạnh thực sự của Quỷ mộng nhân mà mọi người đồn đại.

Chỉ có một cảm giác: thật đáng sợ, lời đồn đại không lừa dối cô!

Có ý nghĩa gì nữa khi chỉ cần nhìn chầm chầm, thì kẻ thù sẽ tự gục ngã.

Hôm nay, Nhan Như Tinh xem như đã hiểu.

Sức mạnh của hắn dĩ nhiên còn hơn thế nữa.

Nhìn thấy Kim Dũng Nghị thần sắc hoảng hốt như người mất hồn đứng trước mặt mình, Nhan Như Tinh sững sờ hai giây, rồi quay sang dò hỏi Mèo trắng chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này, Mèo Trắng từ vòng tay cô nhảy ra, đánh ngã Kim Dũng Nghị, dùng móng vuốt rạch vào bụng anh ta.

Ngay lập tức, một tiếng “bang” vang lên kèm theo đó là một bức tượng thần đầy máu rơi trên đất.

Tu nhìn thoáng qua nó với vẻ ghê tởm, tiến lên phía trước hai bước. Nhan Như Tinh đột nhiên ngẩng đầu lên để gọi Tiểu Thái trở lại.

Tu:? ?

Cậu ấy không cam tâm muốn đi xuống, cậu ấy cảm thấy bức tượng có thể giải mã những bất thường trong không gian trong mơ của mình.

“Tinh Tinh.” Hắn đặt chân lên mu bàn tay của Nhan Như Tinh, trịnh trọng nói: “Đạo cụ kia có cấp bậc rất cao.”

Nhan Như Tinh dừng lại.

"Cấp bậc cao bao nhiêu?"

"Có thể phá vỡ không gian trong mơ của ta, ít nhất nó là đạo cụ cấp phổ thông. Siêu cấp S, hẳn là không đến chuẩn cấp X." Bởi vì hắn không cảm giác được hơi thở ý thức độc lập trên pho tượng.

Điều này chứng minh, bức tượng thần trước mắt chỉ là một cái vỏ rỗng, chỉ cần tùy tiện đưa một tia ý thức nào vào bên trong, liền có thể chiếm cứ nó để trở thành đạo cụ trung tâm.

Siêu cấp S?

Nhan Như Tinh đấu tranh nội tâm.

Lý trí không cho cô lấy, trực giác nói với cô sau khi cầm lấy sẽ gặp rắc rối triền miên.

Chính là không nên lấy...

Một cái đạo cụ siêu cấp S cứ như vậy mất đi, thật là phí phạm của trời.

Sau hai giây suy tư, Nhan Như Tinh quyết định nhận lấy.

Quay trở lại lần nữa, cô ấy lấy từ trong không gian ra nửa chai nước dội lên bức tượng thần đẫm máu kia mà cọ rửa.

Bức tượng trước mặt nhìn thế nào cũng chỉ là một bức tượng có hình dáng con người bình thường.

Được tạc từ chất liệu đá màu xám, có thể mơ hồ nhìn thấy hình tượng cao lớn như ngọc, tay áo phấp phới. Chân dẫm lên hoa sen, trong tay cầm nửa thanh "cần câu". Một hình ảnh khó diễn tả khiến người ta có cảm giác tách rời khỏi thế giới trần tục.

Cách chạm khắc của bức tượng này cũng tương tự như những bức tượng khác mà Nhan Như Tinh đã từng thấy, nhưng khí chất này, là thứ mà những bức tượng kỳ quái kia không thể so sánh được.

Cảm giác như các phong cách khác nhau được chạm khắc bởi cùng một người.

Hơn nữa, Nhan Như Tinh cảm thấy rằng bức tượng trước mắt vẫn chưa được hoàn thành xong. Bởi vì đối phương không vẽ mặt. Không chỉ vậy, ở một số nơi khác, cô có thể cảm nhận được người tạc bức tượng hẳn đang rất vội vàng, có vài chỗ đặc biệt làm qua loa cho có lệ.

Nhan Như Tinh cúi xuống nhặt bức tượng lên, rũ bỏ những giọt nước trên đó. Sau đó, cô đưa mắt nhìn vào những đạo cụ khác mà Kim Dũng Nghị đã đánh rơi sau khi chết.

Một trong số đó là bao đốt ngón tay của Kim Dũng Nghị.

Nhan Như Tinh nhặt nó lên, phát hiện ra nó là một đạo cụ cấp bậc không hề thấp là cấp C, vì vậy cô đã thu hồi nó vào không gian hệ thống.

Đối với các đạo cụ khác và các tờ tiền màu xanh lá bị rơi vãi lung tung, Nhan Như Tinh đã để Tiểu Thái lấy chúng.

Khi trở lại tiểu khu thì trời đã gần sáng.

Nói lời tạm biệt với Tiểu Thái, Nhan Như Tinh ôm mèo trở về, đến lầu ba thì gặp Tôn Long.

Thấy cô bình an không xảy ra chuyện gì mà trở về, trong lòng còn ôm theo một con mèo trắng. Tôn Long lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó trịnh trọng gật đầu, chắp tay sau lưng rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là lúc anh ta đi ngang qua Nhan Như Tinh, mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh ta khiến cô hắt hơi hai lần.

Thấy vậy, da mặt Tôn Long khẽ run, cười mỉa 2 tiếng, đầu cũng không quay lại mà rời đi.

Vốn tưởng tránh được một kiếp, không ngờ khi về lại được “tình yêu xoa dịu”.

Sau khi vào cửa, Nhan Như Tinh theo thói quen lấy ra một bình hoa từ không gian hệ thống đặt lên tủ giày ở huyền quan.

Chỉ là lần này bên cạnh chiếc bình hoa còn có thêm một pho tượng.

Thu dọn đồ đạc xong, cô định tắm rửa đi ngủ, chuyện khác chờ cô tỉnh dậy rồi nói.

Tuy nhiên, sau khi tắm rửa xong, cô thấy bầu không khí trong phòng khách có gì đó không ổn.

Vừa đi đến phòng khách, cô nhìn thấy Tu đang giẫm lên người Gấu xám nhỏ mà nhe nanh trợn mắt.

Thấy cô đi tới, Tu quay đầu lại, vung vẩy cái đuôi dài đầy lông của mình, lao về phía Nhan Như Tinh.

“Chờ một chút!” Nhan Như Tình khoang tay ôm lấy ngực cự tuyệt, “Anh đi tắm đi.”

Thấy cô ghét bỏ mình, Tu không vui.

Nhưng ngay sau đó, không biết hắn nghĩ đến chuyện gì. Hai con mắt lấp lánh trong suốt như pha lê hơi lóe lên, không hề kháng cự mà đi vào phòng tắm.

Sau khi hắn đi, Nhan Như Tinh nhìn về phía Gấu xám nhỏ.

Gấu xám nhỏ áy náy mà nấp sau sofa, tránh mặt không dám nhìn đến cô.

Tất cả là lỗi của hắn, nếu hắn ra ngoài sớm hơn, Tinh Tinh sẽ không đến mức thu hút một con mèo biến thái như vậy đến.

"Ra đây đi." Nhan Như Tinh bế hắn lên và phát hiện hắn đang gặp nhiều rắc rối.

Vết thương do Nhân Ngẫu sư gây ra vừa mới khỏi, lúc này trên người lại xuất hiện thêm mấy vết cào cùng dấu răng.

“Tinh Tinh” Gấu xám nhỏ đáng thương ôm bụng.

Có một cái lỗ do con mèo khoét ra, để lộ phần màu trắng bên trong.

Nhan Như Tinh vốn định hỏi hắn tại sao lần này hắn lại chậm chạp như vậy, nhưng khi thấy như vậy, cô đã thay đổi chủ đề: "Không sao, khi nào Lão Vương quay lại, sẽ để hắn ta may cho ngươi, hắn ta sẽ may thật đẹp."

“Lão Vương?” Gấu Xám dừng một chút, “Nhân Ngẫu sư?”

Hắn bị hạn chế ở phó bản cuối cùng, ngoại trừ bản năng bảo vệ Tinh Tinh, thì ký ức lại rất ít.

Hắn chỉ nhớ mang máng, lão Vương chính là Nhân Ngẫu sư.

"Đúng vậy."

Gấu Xám Nhỏ sắc mặt sa sầm, hắn ủy khuất nói: "Hắn sẽ không khâu cho ta, chỉ cần hắn không bắt nạt ta là tốt lắm rồi."

"Ta sẽ bảo hắn khâu cho ngươi, hắn sẽ không từ chối đâu."

Gấu Xám Nhỏ nghe vậy nghĩ nghĩ: "Vậy nếu như hắn sau lưng cô bắt nạt ta thì sao?"

Nhan Như Tinh: "Ngươi cứ đến nói với ta, ta sẽ dạy hắn một bài học."

Gấu xám nhỏ nghe được câu này, nội tâm liền vui vẻ.

“Tinh Tinh.” Gấu xám nhỏ dang rộng hai tay, muốn được cô ôm một cái.

Nhan Như Tinh mở rộng vòng tay và định kéo hắn vào lòng.

Đột nhiên có một người đi tới sau lưng cô, cũng ôm lấy eo cô.

Bởi vì hơi thở quen thuộc, cho nên cô không hề phòng bị.

Nhưng đột ngột có sự đụng chạm xa lạ xảy ra làm cảm xúc của cô cũng theo đó run lên, quay đầu lại nhìn người đó, cô lại quên đẩy ra.

Mái tóc trắng dài ngang hông với hai chiếc tai mèo màu hồng trên đỉnh đầu. Khuôn mặt tinh xảo, đuôi mắt không tô điểm gì mà vẫn ửng hồng, đôi mắt màu vàng tím dường như nửa khép nửa mở, biểu cảm lười biếng mê hoặc, giống như một yêu miêu đầy yêu mị.

Nguy hiểm hơn chính là, toàn thân hắn là hơi nước nóng ấm bao trùm, chỉ có áo ngủ dùng dây thừng buộc lỏng lẻo, lộ ra mảng lớn ngực màu hồng như ngọc, càng thêm mê hoặc.

Nhan Như Tinh: ...

Chịu không nổi rồi!

Gấu xám nhỏ nhìn đến người đó, toàn thân như muốn nổ tung.

Bất chấp việc giả vờ yếu thế, như một con hổ lao tới cào vào mặt hắn.

Tu đảo mắt, Gấu xám nhỏ liền ngã phịch xuống đất.

Ngay khi bị oan không biết phải làm sao mới tốt, đang định đuổi con mèo không biết xấu hổ này đi, Tú đã ôm Nhan Như Tinh trở về phòng.

Ngoài cửa vang lên một tiếng “loảng xoảng”, âm thanh của một vật nặng rơi xuống đồng thời thu hút sự chú ý của cả 2 người và gấu xám nhỏ.

Nhìn thấy tượng thần nằm trên mặt đất, Nhan Như Tinh hoàn hồn, nhìn qua Tu và gấu xám nhỏ lại quay sang nhìn tượng thần.

Mười phút sau, Nhan Như Tinh tay trái ôm con gấu xám nhỏ, tay phải ôm con mèo trắng, trên đầu giường đặt tượng thần.

Nhan Như Tinh cảm thấy không nên bỏ lỡ ai, xua tay: "Tắt đèn đi ngủ!"

Tu, người bị buộc phải biến trở lại thành một con mèo trắng, vẫy đuôi và đèn tắt.

Giây tiếp theo, hắn dùng 1 chân đá gấu xám nhỏ, 1 chân nâng tượng thần.

Gấu Xám nhỏ cũng vậy.

Đáng thương nhất là tượng thần, trực tiếp bị con mèo trắng và con gấu xám đá văng vào chân tường.

Nhan Như Tinh nhắm mắt lại giả vờ như mắt mù tai điếc, gì cũng không nghe thấy.
 
Bình Luận (0)
Comment