"id_Top_of_121_chuong_122_xhtml" class="block_5"Chương 122
"block_6">“Được rồi, về sau cũng đâu phải không được gặp nhau. Cờ sau khi công việc kết thúc, nơi này của tôi lúc nào cũng hoan nghênh mọi người mà!” Nhan Như Tinh an ủi Tứ vương tử và A Tắc Nhĩ đang uể oải.
A Tắc Nhĩ không muốn đi, lần này cậu cũng chưa nói chuyện với Tinh Tinh.
Tứ vương tử còn thảm hại hơn, hắn vừa mới đến, mông còn chưa kịp ngồi nóng.
“Không, tôi không muốn đi đào mỏ.” Tứ vương tử quấn lấy Nhan Như Tinh, lần này thế mà Nguyễn Trì không hề tức giận.
“Được rồi, không đi thì không đi, không ai ép anh phải đi cả.” Nhan Như Tinh chiếu lệ.
“Nguyễn Trì ép tôi, Tinh Tinh, cô quản anh ta đi.” Tứ vương tử nói xong, vẻ mặt khó chịu than thở: “Cũng không biết anh ta có phải đàn ông hay không, keo kiệt.”
“Tôi cũng không quản được.” Nhan Như Tinh mệt mỏi: “Không thì các anh đánh thêm trận nữa đi?”
“Tôi mới không đánh anh ta đâu, các tên đó không nói võ đức, toàn đánh vào mặt thôi.” Tứ vương tử sờ sờ khuôn mặt vất vả lắm mới khôi phục lại nhan sắc của mình.
"Vậy anh muốn thế nào?”
“Tôi không muốn đi làm.” Tứ vương tử thật cẩn thận nói.
"Không muốn đi làm thì thôi.”
"Thế..." Tứ vương tử vui mừng khôn xiết, không đợi hắn lên tiếng, A Tắc Nhĩ liền chế nhạo: “Không đi làm á, không phải anh muốn để cho Tinh Tinh nuôi đấy chứ?”
Tứ vương tử:…
“Tôi nuôi không nổi.” Nhan Như Tinh vội vàng nói: “Đại ca Nguyễn Trì của các anh còn nợ rất nhiều.”
Nợ?
Trong lúc nhất thời, mấy người ngồi trong đại sảnh vểnh hết tai lên.
Ngay cả tượng thần có cảm giác tồn tại yếu ớt nhất cũng quay lại nhìn Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì bị mọi người dùng ánh mắt ‘ghét bỏ’ nhìn chằm chằm im lặng hai giây. Anh duỗi tay ra, ôm lấy Nhan Như Tinh, đặt cằm lên vai cô, liếc mắt nhìn bọn họ, u oán nói: “Không phải Tinh Tinh đã đồng ý sẽ hỗ trợ anh sao?"
Mấy ánh mắt tập trung lên người mình trong nháy mắt, Nhan Như Tinh duỗi tay véo đùi anh một cái, cười nói: "Anh ấy vẫn còn đang gánh khoản nợ, em thì lấy đâu ra tiền, nhiều nhất không để cho anh ấy lưu lạc đầu đường xó chợ thôi.”
Này cũng không khác bao nhiêu.
“Cấp trên lại giục tôi đi làm.” Tứ vương tử buồn bực nhìn tin nhắn, nói xong thì hắn kinh ngạc nhìn về phía A Tắc Nhĩ: “Không ai giục cậu à?”
"Hiện tại tôi là tổ trưởng, chức vị cao nhất, ai dám giục tôi?” A Tắc Nhĩ bĩu môi.
Thì ra chức vị cao còn có chỗ tốt như thế này à?
Tứ vương tử đăm chiêu.
Lập tức vô cùng lo lắng nói: “Không được rồi Tinh Tinh, nếu tôi không quay về, thực sự sẽ bị đuổi việc đi đào mỏ.”
"Vậy thì anh đi đi."
Tứ vương tử bất đắc dĩ nhìn cô một cái. Nhưng nghĩ đến mình đã nhớ rõ tọa độ của thế giới này, về sau lúc nào cũng có thể đến thăm cô, ình như cũng không còn khổ sở như vậy nữa.
“Tôi có thể nói riêng với cô đôi câu được không?” Tứ vương tử hỏi.
Nhan Như Tinh đứng dậy, ý bảo hắn đuổi theo.
Nguyễn Trì cũng không ngăn cản, bình tĩnh ngồi tại chỗ. Phản ứng của anh khiến A Tắc Nhĩ vốn dĩ muốn đuổi theo hai người nheo mắt lại, trong lúc suy nghĩ, cậu đã đến bên cạnh Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì nhìn cậu đến gần, không ngạc nhiên chút nào.
“Tần Sở rời khỏi là do anh, đúng không?” A Tắc Nhĩ vẫy vẫy tay ngăn cách một vùng riêng tư màu xanh nhạt, hỏi.
Nguyễn Trì không phủ nhận, nhưng một đôi mắt đen như mực nhìn cậu chằm chằm.
A Tắc Nhĩ bị anh nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, không nhịn được cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?"
Nguyễn Trì không nói chuyện, đưa tay khoét ra một lỗ trên cánh tay của A Tắc Nhĩ. Trong lúc anh đang nghi hoặc, lòng bàn tay Nguyễn Trì nhiều thêm một giọt chất lỏng màu đỏ phiếm ánh vàng.
Khi giọt chất lỏng chảy ra, vết thương trên tay A Tắc Nhĩ đã bắt đầu lành lại, máu xanh lam không thể khống chế mà tuôn về phía giọt chất lỏng trong tay Nguyễn Trì.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h íCùng lúc đó, A Tắc Nhĩ cảm nhận được một hơi thở thân thuộc từ trên giọt chất lỏng này...
…
Sau khi tiễn tứ vương tử trở lại, Nhan Như Tinh nhận ra rằng bầu không khí có gì đó không ổn.
Cô nhìn xung quanh, gọi gấu xám nhỏ đến hỏi thăm tình hình.
Chỉ thấy Nguyễn Trì hăng hái, hình như đã giải quyết được nan đề gì, thản nhiên tự đắc nói: “A Tắc Nhĩ đã về rồi.”
Nhan Như Tinh dừng lại, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Nhưng cô không quên hỏi khi nào anh đi.
“Anh có thể ở lại cho đến sáng mai.” Lông mày của Nguyễn Trì hơi nhíu lại, thanh âm nặng nề.
Tần Sở, tứ vương tử và A Tắc Nhĩ đã mất tích đã đi rồi, công việc tu bổ trong lâu đài không bị đình trệ, ngược lại còn nhanh hơn không ít.
Lúc trước Tần Sở phụ trách trang trí phòng. Nhưng anh ta chỉ sửa một nửa, đồ đạc mua được cũng bị hư hại khá nhiều khi Nguyễn Trì đánh nhau với tứ vương tử.
Hiện tại chỉ có thể làm lại thôi.
Mà tiếp nhận công việc là Tu.
Không có cách nào, nhân lực không đủ, mèo phải ra tay.
Tứ vương tử làm chuyển phát nhanh, còn chưa kịp phân công việc cho hắn, pass.
Tiếp theo là A Tắc Nhĩ, cậu phụ trách bộ phận vệ sinh.
Chút việc này cậu ta đã làm xong rồi, ngay cả các vết nứt trên tường hay trong góc lâu đài đều bị cậu ra cọ sạch đến không còn một hạt bụi. ngay cả đài phun nước bên ngoài cũng được cậu ta sửa sang lại, trào ra một dòng nước trong vắt.
Gấu xam nhỏ làm trụ cột, tiến hành cải tiến thiết kế.
Không đến nửa ngày, tòa lâu đài trông rực rỡ hẳn lên.
Không biết Nguyễn Trì trồng hoa cỏ thế nào mà dù diện mạo lâu đài không thay đổi bao nhiêu, nhưng không khí và hoàn cảnh môi trường xung quanh cũng không giống trước đó nữa.
Những thay đổi này, Phương Triển đều chứng kiến tất cả.
Vốn dĩ anh ta còn muốn phái người đến hỗ trợ, nhưng xem ra hoàn toàn không cần rồi.
Tôn Long đứng bên cạnh anh ta còn muốn cố thuyết phục Nhan Như Tinh quay lại cũng im lặng.
Ngay trước khi rời đi, anh ta vẫn không kìm lòng được, thấp giọng hỏi: "Bọn họ sẽ không bắt nạt cô đấy chứ?"
Nhan Như Tinh liếc nhìn những người phía sau đi theo cô không xa không gần, cười nói: "Sẽ không."
“Thế là tốt.” Tôn Long thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến bộ dạng ngoan ngoãn nghe cô mắng của của mấy người kia.
Anh ta cảm thấy những lo lắng của mình là dư thừa.
"Được rồi, không có chuyện gì, chúng ta trở về đi. Khi nào có thời gian lại đến thăm.”
Nhan Như Tinh gật đầu, nhưng khi nhìn đến Tiểu Thái đang im lặng bên cạnh mình, cô hỏi: "Cậu đảm nhận công việc dọn dẹp trang viên có được không?"
Đôi mắt của Tiểu Thái lập tức sáng ngời, tha thiết gật đầu.
"Được rồi, về sau mỗi tuần đến một lần, cậu làm được không?"
Tiểu Thái nhanh chóng gật đầu.
Sau khi giải quyết xong Tiểu Thái, Nhan Như Tinh nhìn về Phương Triển muốn nói lại thôi.
Phương Triển thấy thế, anh ta vội vàng tiến lên hai bước, kéo người nhỏ giọng nói: "Cái kia, tửu quỷ! Đừng quên."
Tửu quỷ?
Nhan Như Tinh ngây người: “Tửu quỷ anh nói ở đâu? làm sao tôi không phát hiện?”
Phương Triển cũng buồn bực, nhưng anh ta đoán: “Hẳn là những người của Nguyệt Lạc hội dọa hắn chạy rồi. Nhưng chỉ cần rượu trong hầm vẫn còn, hắn sẽ còn quay trở lại."
Nhan Như Tinh ‘ồ’ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
“Còn một chuyện nữa, cô có biết khu vực bị chiếm không?” Phương Triển dựa lưng vào Tôn Long trên lưng, đưa tay che miệng.
Nhan Như Tinh ngay lập tức hiểu anh ta muốn nói gì: “Biết, tôi đang chuẩn bị báo danh.”
Phương Triển vui mừng khôn xiết, lập tức hỏi: "Cô có đồng đội nào không?"
“Nhất định phải tổ đội?” Nhan Như Tinh khó hiểu: "Tổ đội thì an toàn hơn chút, dù sao khu vực bị chiếm rất nguy hiểm, sau lưng có đồng đội cũng dễ thở hơn một chút.”
“Một đội tối đa bao nhiêu người?” Nhan Như Tinh nghĩ đến mấy người phía sau không có việc gì chỉ một lòng lo chuyện yêu đương.
"Nếu không có tổ chức người chơi, tư nhân thành lập đội phân tán tối đa được tám người."
“Tại sao phải chia thành các tổ chức người chơi và các đội phân tán?” Nhan Như Tinh cảm thấy rằng trò chơi đang buộc họ phải đăng ký thành lập tổ chức người chơi.
"Vẫn luôn là như vậy mà, người chơi có tổ chức sẽ dễ dàng hơn trong việc tiêu diệt quái vật trong khu vực bị chiếm đóng. Chỉ cần họ ra tay, đến cuối đều được phân cho không ít điểm tích phân.”
"Thế nào? Nếu không thì cô có muốn tổ đội tạm thời với bọn tôi không?”
Nhan Như Tinh lập tức từ chối: “Tôi sẽ cân nhắc."
“Vậy tôi đây chờ câu trả lời của cô.” Phương Triển hài lòng nói.
Chờ bọn họ đi rồi, Nhan Như Tinh quay đầu lại nhìn về phía sau, nhìn lên không trung.
Bầu trời xám xịt từ lâu đã không còn trong xanh như buổi trưa, lờ mờ thấy được màn đêm chuẩn bị buông xuống.
Thảm thực vật hai bên trang viên xum xuê tươi tốt, sự hoang vu ban đầu đã được thay thế vẻ u tĩnh.
Con đường lát đá xám ngay ngắn kéo dài đến lâu đài tràn ngập ánh sáng nơi xa. Thấy vậy, Nhan Như Tinh cuối cùng cảm thấy lòng mình đã an ổn lại.
Thời khắc này, cô mới có cảm giác mình không phải đang ở trong một cuốn sách, mà là đang sống trong một thế giới chân thật.
“Em đói rồi.” Nhan Như Tinh ôm bụng, nói với Nguyễn Trì.
Không cần Nguyễn Trì căn dặn, những người khác đều tự giác hành động.
Nhìn tòa lâu đài náo nhiệt, Nhan Như Tinh cảm thấy rất hài lòng vui vẻ.
Nếu Tần Sở, tứ vương tử cùng A Tắc Nhĩ cũng ở đây, nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt.
Vừa nghĩ tới ba người này, Nhan Như Tinh liền phát hiện phong thư của Tần Sở đang lóe lên trong không gian hệ thống.
Này có nghĩa anh ta có tin tức mới.
Tiếp theo là bảng thông tin của hệ thống.
‘003: Tinh Tinh, thứ lỗi cho anh đi mà không nói lời từ biệt. Anh có chuyện phải đi kiểm tra lại, cho nên phải đi vội. Nhưng mà anh nghe em nói muốn đến khu vực bị chiếm đóng cho nên cố ý chuẩn bị cho em một bộ trang bị, ở trong không gian của em ấy, em nhớ xác nhận rồi kiểm tra nhé.’
“Không gian?” Nhan Như Tinh mở không gian hệ thống ra, đúng là nhìn thấy trong đó có một gói hàng xa lạ.
Nhưng việc anh ta lặng lẽ đặt gói hàng vào không gian của cô khiến Nhan Như Tinh ngạc nhiên rồi.
‘Nhan Như Tinh: Anh làm sao làm được?’
‘Xin lỗi, khách hàng mà bạn liên hệ không ở trong khu vực phục vụ."
Nhan Như Tinh:?
Không ở trong khu vực phục vụ.
Chạy nhanh như thế à?
Trong lòng bận suy nghĩ, cô không mở gói hàng ra.
Cô quyết định buổi tối khi nào ở một mình mới mở, nếu hiện tại mà mở hàng thì bữa tối hôm nay sợ là cô không ăn nổi mất.
Đến giờ ăn tối.
Nguyễn Trì thấy mấy tên thích đâm chọc bị mình đuổi đi, không khí quả nhiên hài hòa hơn nhiều, trong lòng cũng rất hài lòng.
Tuy rằng vẫn còn vài tên chướng mắt, nhưng mà cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả!
Nguyễn Trì lạnh lùng nhìn Tu không biết xấu hổ biến thành một cục mèo trèo trên đùi Nhan Như Tinh, đưa đĩa đồ ăn đã cắt xong sang cho cô.
Ai biết rằng trên đường đi, đúng lúc đụng phải đĩa đồ ăn gấu xám nhỏ đưa qua.
Một người một gấu ngẩng đầu nhìn nhau.
Lần này gấu xám nhỏ hiếm thấy không nhượng bộ, bình tĩnh nói: "Lúc Tinh Tinh thích ăn thịt, cần ăn cùng một ít rau xanh."
Nguyễn Trì nhìn đĩa đầy thịt của mình, lại nhìn trong đĩa của gấu xám nhỏ nửa thịt nửa rau, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm thấy nguy cơ.
Phải biết hiện tại anh có thể dễ dàng tha thứ cho con gấu này sống sót đến bây giờ, một là do hắn giúp anh chăm sóc Tinh Tinh khi anh vắng nhà.
Thứ hai là, hắn cũng có thể giúp anh xua đuổi một số kẻ theo đuổi vô liêm sỉ. Chứ không phải là để cho hắn thế chỗ anh!
Vào lúc này, Nguyễn Trì đã nổi lên ý hủy diệt đối với gấu xám nhỏ.
Gấu xám nhỏ dường như có cảm giác, vội vàng rụt tay về, trong lòng hối hận sao lại cọc đến tên quỷ hẹp hòi này.
Hắn chỉ muốn thử xem có phải tính khí của anh tốt lên hay không.
Bằng không những người này nhảy tới trước mặt anh khiêu khích lợi hại như thế, anh vậy mà chưa cạo chết tên nào, còn thả cho người chạy.
Ai mà biết quỷ hẹp hòi này vẫn không hề thay đổi, vẫn tàn bạo máu lạnh như trước!
Trong lúc bọn họ mang theo đủ loại tâm tư, Nhan Như Tinh vươn hai tay, kéo cả hai đĩa của một người một gấu về rồi nói với Nguyễn Trì: “Đừng nghe hắn nói linh tinh, chỉ cần đồ ăn không khó ăn em đều thích.”
Nói xong, cô cắm miếng thịt trong đĩa của Nguyễn Trì, cười cười đưa lên miệng.
Ở thế giới trước kia, vì phối hợp làm thí nghiệm với bọn họ mà thức ăn của cô đều là dịch dinh dưỡng đặc biệt.
Khó ăn chết đi được, gần như không nhìn ra hình dạng thức ăn.
Sau khi xuyên, ngày đầu tiên tỉnh lại đã gặp được phó bản thí luyện về ăn uống. vậy nên cô không có yêu cầu cao về thức ăn.
Ăn được là được rồi, miễn là không quá khó ăn. Cô cũng rất ghét lãng phí thức ăn, cho dù ăn không nổi thì cũng phải ăn hết mới được.
Thấy vậy, ánh mắt Nguyễn Trì ấm áp, lại chọn món khác cho cô.
Gấu xám nhỏ cảm động buông tay, hắn biết chắc chắn là Tinh Tinh sợ quỷ hẹp hòi này ghi hận hắn nên mới nói như vậy.
Nhân ngẫu sư ngồi đối diện Nhan Như Tinh, cách quá xa, không thể chăm sóc Tinh Tinh.
Nhưng mà hắn đã chuẩn bị món quá khác.
Nhân ngẫu sư tay cầm bộ váy nhỏ viền ren trên tay, gạt tượng thần sang một bên.
Đôi tay dưới gầm bàn nhanh chóng khéo léo may áo.
Tượng thần nhìn anh chằm chằm, rất muốn cởi váy nhỏ trên người ra.
Nhưng mà váy nhỏ này không biết làm từ cái gì mà chất lượng không phải tốt bình thường, nhất thời kéo cũng không kéo ra được.
Này làm cho nội tâm tượng thần không khỏi líu ríu một trận âm thanh chinh phạt.
Yến Tuy bị bọn họ làm cho phiền không chịu được, không kiên nhẫn nói: “Im hộ đi, rảnh quá còn không bằng nghĩ lại xem làm sao để ra ngoài.”
"Ngươi nghĩ ta không muốn hả? Nhưng bức tượng thần này là lá chắn bảo vệ của chúng ta, lại còn có hạn chế, ra không được thì biết làm sao?”
"Chúng ta sẽ không ở lại đây mãi mãi đấy chứ?”
"Không cần a, đại xinh đẹp của ta, ta còn chưa kịp hảo hảo nói với cô ấy câu từ biệt mà…”
“Hét cái gì mà hét, ta có cách, nói không chứng có thể thành công ra ngoài đấy…” Yến Tuy ngăn hắn lại, bắt đầu nói về kế hoạch tiếp theo của mình.
…
“Anh muốn ngủ với em?” Nhan Như Tinh khiếp sợ ôm meo meo nhìn Nguyễn Trì.
“Trước kia chúng ta vẫn ngủ cùng nhau mà.” Nguyễn Trì bình tĩnh nói.
"Nói thì nói như thế..." Cô còn muốn xem tin nhắn và món quà mà Tần Sở và A Tắc Nhĩ cho cô mà.
Nhan Như Tinh trầm tư hai giây, nghĩ đến sáng mai anh sẽ rời đi, cho nên cô không từ chối: “Được rồi, vào đi."
Phòng của cô rất lớn, là căn phòng lớn nhất và tốt nhất trong lâu đài. Tần Sở tự tay trang hoàng cho cô, khắp nơi đều là màu hồng, giống như phòng công chúa trong truyện cổ tích. Bên trong chứa đầy đồ trang trí tinh xảo đẹp mắt và xa xỉ phẩm.
Hơn nữa căn phòng này còn được chia làm hai, một bên là phòng thay đồ chứa đầy đủ các trang phục phụ kiện.
Một bên là phòng ngủ.
Sàn phòng ngủ được trải một tấm thảm trắng mềm mại tinh xảo, đập vào mắt là chiếc giường công chúa khổng lồ cách đó không xa.
Toàn bộ giường công chúa sử dụng màu hồng nhạt, nếu không phải Nhan Như Tinh không ghét màu sắc này thì sợ là cô không tài nào nằm trên giường được.
Cách giường không xa đặt một bàn trang điểm và một chiếc đèn thủy tinh.
Tiếp theo là cửa sổ vòm khổng lồ trên tường. Cửa sổ hé mở, lộ ra màn đêm đầy sao ngoài cửa sổ. Màn giường màu hồng nhạt tung bay trong gió, giống như làn váy thiếu nữ.
Nhan Như Tinh sờ sờ cánh tay hơi lạnh, nhìn về phía cửa sổ. Giây tiếp theo, Nguyễn Trì vẫn theo phía sau cô chủ động bước tới đóng cửa sổ.
“Em đi tắm.” Nhan Như Tinh nói với Nguyễn Trì đứng bên cửa sổ, nói xong liền đi về phía phòng tắm.
Nguyễn Trì quan sát trong phòng, thuận tiện đuổi con mèo và gấu xám nhỏ không biết xấu hổ ra ngoài.
Nửa giờ sau, Nhan Như Tinh mặc một bộ váy ngủ trắng bằng lụa đi từ phòng tắm ra.
Chỉ thấy Nguyễn Trì mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc hơi ẩm, trên mặt nổi lên hai vệt đỏ khả nghi, đang nằm trên giường từ từ nhắm mắt dưỡng thần.
Nhan Như Tinh nhìn cặp chân dài trắng nõn đang lộ ra bên ngoài.
Lại nhìn dung nhan nửa che trên hông, nhìn như thế nào cũng giống như đang chờ cô đến lâm hạnh.
Nếu đã như vậy thì cô không cần khách khí.
Nhan Như Tinh vừa khẩn trường vừa kích động xoa xoa tay, bước tới ngồi ở mép giường nhỏ giọng gọi: "Anh A Trì?"
Mí mắt anh run rẩy hai cái, cố ý giả vờ như không nghe thấy.
Trong lòng Nhan Như Tinh có một kế hoạch.
Xem ra đêm nay lại là một đêm cô muốn làm gì thì làm, khà khà.
Nhưng đến lúc cởi quần áo, Nhan Như Tinh nghĩ đến ngày mai anh phải đi sớm thì không khỏi chần chừ.
Quên đi, không lăn lộn nữa.
Nhan Như Tinh thở dài, bò vào phía bên trong, lúc nhấc chân xoay vào khó tránh khỏi chạm vào anh.
Chờ khi cô đắp chăn cho mình và Nguyễn Trì chuẩn bị đi ngủ.
Nguyễn Trì đột nhiên nói: "Tinh Tinh, em thay đổi rồi."
Giọng nói này dọa Nhan Như Tinh giật cả mình.
“Anh không ngủ à.” Cô biết rõ còn cố hỏi.
Hiển nhiên Nguyễn Trì cũng biết, ngữ khí có chút u oán: “Anh không ngủ được.”
“Thế thì anh ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ làm đẹp của em.” Nhan Như Tinh từ từ nhắm mắt lại, không hề khách khí nói.
Nguyễn Trì: "Em không thương anh nữa."
“Làm sao anh nhìn ra em còn thương anh không?” Nhan Như Tinh than thở, buồn ngủ quá.
"Em không còn tín thú với cơ thể của anh nữa."
Nhan Như Tinh:???
Cô đột nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi tròn xoe trong bóng tối, rất là khiếp sợ.
Một lúc lâu sau, cô mới quay đầu lại hỏi anh: "Anh học lời này từ ai?"
“Chẳng lẽ không phải à?” Nguyễn Trì đột nhiên lật người lại đè lên người cô.
Nhan Như Tinh nhìn khuôn mặt lờ mờ của anh trong bóng tối, không chắc chắn hỏi: “Anh có thật là anh A Trì của em không đấy?"
Anh A Trì của mình không phải người rất trong sáng cái gì cũng không hiểu sao?
"Có phải hay không em cứ sờ là biết mà?”
Nhan Như Tinh:…
"Nói! Nhà ngươi giấu anh A Trì của ta ở đâu?" Nhan Như Tinh lật người lần nữa áp anh dưới thân, hai mắt sáng rực.
Đáy mắt Nguyễn Trì lóe lên ánh sáng mờ ảo, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị, giọng nói mát lạnh quyến rũ: “Đoán xem."
"Ah ô…" Nhan Như Tinh một phát cắn lên cần cổ yếu ớt của anh.
Phát hiện anh không có dấu hiệu phản kháng, cô cảm thấy an tâm một chút.
Biết rồi cũng không đi xuống, liền tư thế này dựa vào trên người anh tìm một vị trí thoải mái nói: “Ngủ đi.”
Nguyễn Trì:…
Đến khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, anh hoàn toàn không nói nên lời.
Ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực, anh mở to mắt không biết đang nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau.
Nhan Như Tinh tỉnh dậy, mắt còn chưa mở thì cô đã phát hiện giường của mình sai sai. Đưa tay sờ sờ, đụng đến cơ bụng rõ ràng. Cô kinh hãi mở mắt ra, lý trí bị đãi não bỏ quên lần nữa được nhặt về.
Nhưng mà bây giờ là mấy giờ?
Nhan Như Tinh nhéo mũi của Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì rất nhanh tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn có chút mờ mịt.
"Dậy chưa? Anh không sao chứ? Sao anh vẫn chưa đi?" Nhan Như Tinh gé trên người anh hỏi.
“Mấy giờ rồi?” Nguyễn Trì ngơ ngác dụi mắt.
"Bảy giờ hơn."
Bảy giờ?
Nguyễn Trì ôm cô vào lòng, cau mày nói: "Anh cũng phải đi rồi.”
“Đi đi đi, em sẽ nhớ anh.” Nhan Như Tinh ngữ khí vui vẻ nói.
Cho đến khi Nhan Như Tinh đối diện với ánh mắt của anh, tâm tư cô vữa chuyển, nét vui vẻ trên khuôn mặt lập tức được thay bằng buồn bã khổ sở.
“Anh A Trì, anh đừng đi có được không?” Cô lưu luyến không rời nói.
"Được rồi, nếu Tinh Tinh đã không nỡ rời xa anh như thế, vậy thì anh…” Nguyễn Trì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng thẳng của cô, cắn lên mặt cô một cái coi như trút giận.
Nhan Như Tinh che mặt lại, ánh mắt lên án nhìn anh.
“Anh sẽ đợi em ở khu vực bị chiếm đóng.” Nguyễn Trì vươn tay sờ lên khuôn mặt cô, ánh mắt dịu dàng.
Nhan Như Tinh nghe thấy điều này, cô kinh hỉ nói: "Anh cũng đi à?"
Nguyễn Trì không phủ nhận, vuốt vuốt tóc cô, nguy hiểm nheo mắt lại.
Không có vấn đề gì, Nguyễn Trì đã rời đi.
Lúc đi xuống lầu, khóe miệng Nhan Như Tinh gần như căng chặt.
Gấu xám nhỏ vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn ra phía sau cô, khẩn trương hỏi: "Anh ấy đi rồi à?"
“Đi rồi.” Nhan Như Tinh không nhịn được cười ra tiếng.
Không trách được cô cao hứng, lúc chỉ có cô và Nguyễn Trì thì không sao, có người khác một cái là cô phải dỗ anh, sợ anh ghen, mệt lắm.
“Meo meo—” Mèo Tu nhảy vào trong ngực cô, cái đầu xù xù lông dùng sức cọ tay cô, cố gắng làm cho trên người cô dính mùi của mình.
Mãi cho đến khi dưới nhà gọi ăn cơm, bọn họ vẫn duy trì biểu tình vui vẻ.
Ăn sáng xong, Nhan Như Tinh mới có thời gian kiểm tra bức thư mà Tần Sở để lại cho cô ngày hôm qua.
Tần Sở: ‘Bảo bảo, vali của anh để lại chỗ em rồi. nghe nói em muốn đến khu vực bị chiếm đóng, đến lúc đó hẳn là có tác dụng.’
Tần Sở: ‘Ai, bảo bảo em làm gì đấy? Sao hệ thống chủ lại chấp nhận hủy bỏ thân phận người chơi của em?’
Tần Sở: ‘Bảo bảo, em có nói chuyện với hệ thống chủ không?’
Nhan Như Tinh thấy anh ta nhắc tới vali, theo bản năng kêu Lão Vương giúp cô đi tìm.
Nhìn đến hai câu sau, cô cầm bút viết: ‘Em không làm gì cả, thân phận người chơi có thể hủy bỏ à?’
‘Nếu anh đang nói về hệ thống Thiên đường thì em đúng là có nói chuyện với nó, sao thế?’
Phía bên kia, Tần Sở có vẻ không bận rộn lắm, chỉ trong vài giây anh đã trả lời.
‘Chỉ cần có ai đó sẵn sàng bảo đảm cho em thì sau khi thanh toán phí đăng ký sẽ có cơ hội thoát khỏi thân phận người chơi.’ Có điều anh không nói, Điều anh ấy không nói là sau khi thoát khỏi thân phận người chơi, một số đặc quyền của người chơi cũng sẽ không còn.
Chẳng hạn như hệ thống không gian, chức năng phụ trợ bảng điều khiển thông tin, mua các đạo cụ cơ bản, v.v.
Ngoài ra, tác dụng của thuốc đối với người không phải người chơi cũng giảm đi một nửa, tỷ lệ đột biến vượt quá 50%, không thể vào phó bản để tránh né đột biến.
Những điều này nhìn như không phải vấn đề gì lớn, đối với người chơi đã quen với sự tồn tại của hệ thống lại rất chí mạng.
Tuy nhiên Tần Sở tin tưởng, những cái này không là gì với Tinh Tinh.
‘Phí đăng ký? Bao nhiêu vậy anh?’ Nhan Như Tinh thuận miệng hỏi.
‘Không nhiều, 10.000 viên đá không gian.’ Chủ yếu là đảm bảo người nộp phải có một địa vị nhất định.
Giống anh trước kia làm chỉ huy tàu hỏa là chưa đủ.
À, kia đúng là không nhiều.
Dù sao giá trị mặt mũi của cô ở chỗ hệ thống Thiên đường cũng đủ 10.000 viên đá không gian.
‘Tinh Tinh, em và hệ thống nói chuyện là do nó chủ động tìm đến à?’
Nhan Như Tinh: ‘Đúng vậy.’
‘Nó tìm em làm gì? Nếu nó đưa ra yêu cầu quá đáng gì thì em đừng có để ý.’
‘Nó tìm em kiểm tra thân thể, nó nói em có hack, yêu cầu kiểm tra.’
Tần Sở: ‘Mặc kệ nó đi, nó chỉ muốn tìm cớ để phạt thôi.’
Nhan Như Tinh: ‘Hì hì hì, anh đừng lo, nó không thực hiện được. Em lừa nó đi cạo lông con dê khác rồi.’
Tần Sở:?
‘Em đã sớm phát nó keo kiệt rồi mà.’ Bom may mắn dùng cho kiểm tra còn phải mất tiền mua đấy.’
‘Thay vì để nó nhìn em chằm chằm, em sẽ cho nó một cơ hội khác để tăng thu nhập cùng chuyển hướng sự chú ý của nó.’
‘Còn không phải à, ngày hôm qua nó còn xem mặt mũi của em bớt cho Nguyễn Trì 10000 viên đá không gian đấy!’ Nhan Như Tinh đắc ý nói.
Tần Sở: ‘... Em tìm cho nó cơ hội tăng thu nhập gì?’
"Lúc nó kiểm tra cho em còn không quên luyên thuyên về hoạt động sự kiện Oasis đáy à, em thấy nó chuyên nghiệp như thế, cho nên khuyên nó đi tìm đối tác tăng phí quảng cáo.’
Tần Sở:…
Không ngờ em lại là đầu sỏ làm cho tập đoàn Oasis khoảng thời gian trước gióng trống khua chiêng đấy hả???