"id_Top_of_30_chuong_31_xhtml" class="block_5"Chương 31
"block_2">Toàn thân Nguyễn Trì chìm vào trong màn sương đen, hơn nữa lại bị bóng tối bao phủ nên không nhìn rõ người. Nhưng Nhan Như Tinh rất quen thuộc với giọng nói của anh,chỉ cần nghe qua liền biết đó Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì nhìn về phía Văn Tắc, dưới cái nhìn chằm chằm của anh, dù Văn Tắc có không cam lòng cũng có thể đi ra bên ngoài.
Trong chớp mắt trong lều vải chỉ còn hai người Nhan Như Tinh và Nguyễn Trì.
Nhan Như Tinh nhanh nhẹn tiến lên, không ngại ngùng kéo đôi tay của Nguyễn Trì, cô tự động bỏ qua ánh mắt lãnh đạm cùng với lòng bàn tay lạnh lẽo không chút hơi ấm của đối phương, cười làm lành nắm tay anh, đá đá chân ý bảo anh nhìn xem người mình, mềm giọng làm nũng: “Anh A Trì, anh mau nhìn xem em đã khỏe rồi nè, em có thể đứng lên đi lại được rồi.”
Đôi mắt của Nguyễn Trì hơi nheo lại, duỗi tay ôm lấy eo cô, cúi đầu, ở chỗ sâu nhất trong đôi đồng tử màu đen phảng phất chứa hàn ý.
Anh vươn một cái tay khác sửa sang lại một chút mái tóc hỗn độn của cô, ngữ khí thương tiếc ôn nhu nói: “Nhưng mà anh lại thích dáng vẻ ban đầu nằm trên giường bệnh của em hơn.”
Nhan Như Tinh không sợ chút nào, đôi tay ôm cổ anh, không vui nói: “Nhưng mà em không thích.”
“Nếu như anh thích dáng vẻ em nằm trên giường bệnh như thế.” Tròng mắt Nhan Như Tinh vừa chuyển: “Vậy thì chúng ta chia tay đi?”
Hai chữ chia tay vừa được nói ra, Nhan Như Tinh có thể cảm nhân được độ ấm xung quanh giảm đáng kể. Hơn nữa thân thể của Nguyễn Trì đang dán sát vào cô cũng giống như tủ lạnh vậy, vừa lạnh lại vừa cứng như đá.
Nhan Như Tinh cười gượng hai tiếng, thu hồi ý tưởng này, theo thói quen vỗ vỗ bờ vai của anh, dỗ dành: “Em nói đùa thôi, làm sao em có thể chia tay với anh được cơ chứ, anh A Trì chính là người mà em yêu nhất.”
Dù có nói như vậy Nguyễn Trì vẫn rất tức giận, đôi mắt lẳng lặng nhìn cô.
“Bạn trai cũ?”
“Này có tính là cái gì, em còn có một mối tình đầu nữa cơ.” Nhan Như Tinh xua tay, dưới cái nhìn lạnh lùng chăm chú của Nguyễn Trì, không chút e sợ nói: “Mối tình đầu của em là Thẩm Từ, trước kia em rất thích anh ấy.”
“Anh ấy lớn lên vừa cao lại vừa đẹp trai, hơn nữa còn rất có tiền. Anh biết tại sao lần này em ở đây không?” Nhan Như Tinh nhìn về phía anh nhếch miệng cười: “ Đó là do em muốn tìm anh ấy.”
Bên trong sở nghiên cứu, người đang né tránh vật thí nghiệm-Thẩm Từ mũi hơi ngứa, trong lòng thầm kêu không ổn, một giây sau đó liền hắt xì một cái, cả người cứng đơ tại chỗ.
Nhìn thấy vật thí nghiệm sắp rời khỏi đây lại quay trở về, Thẩm Từ mắng một tiếng, nhanh chóng thay đổi vị trí, đồng thời rút súng ra bắn về phía vật thí nghiệm.
——
“Như vậy xem ra, trước kia tinh tinh rất thích mối tình đầu đó?” Nguyễn Trì thầm nghĩ bản thân mình lần trước xuống tay tựa hồ vẫn còn nhẹ.
“Đúng vậy nha.” Nhan Như Tinh gật đầu lia lịa.
“Vậy còn người bên ngoài kia tính là chuyện gì? Tại sao anh ta lại nói anh ta là bạn trai của em, mà trong khi đó anh lại là người yêu cũ?” Nguyễn Trì chịu đựng đau đớn khi bị phó bản ăn mòn, thanh âm lạnh nhạt.
“Em nói xem chúng ta chia tay lúc nào?” Anh đột nhiên nắn mặt của Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh kéo bàn tay đang nắm lấy gương mặt cô ra, nghi hoặc: “Anh ta không nói cho anh biết à?”
“Em cảm thấy anh ta nên nói gì với anh?” Trong nháy mắt khuôn mặt của Nguyễn Trì nứt ra, nhưng rất nhanh sau đó có một màn sương màu đen xuất hiện, bổ sung cho vết nứt đó.
“Trước đó em và anh ta diễn một vở kịch thôi, sau khi ra ngoài sẽ chia tay.” Vừa nói đến ra ngoài, Nhan Như Tinh nhớ đến thân phận của Nguyễn Trì.
Cô không nhịn được tò mò hỏi: “Anh A Trì , anh với Văn Tắc quen biết nhau lúc nào vậy? Sao anh có thể vào trong này được?”
Cô cũng không định hiếu kỳ, nhưng mà ai bảo mình không nhịn được chứ.
“Anh và anh ta…” Nguyễn Trì vừa mới nói được ba chữ thì sắc mặt biến đổi. Anh đột ngột xoay người, đưa lưng về phía Nhan Như Tinh,nói: “Anh phải đi rồi, em không được thân cận với cái tên không biết xấu hổ kia. Anh ta có bệnh, cách xa anh ta một chút.”
Nói xong thân thể anh lung lay một chút, nhanh chóng đi ra bên ngoài chiếc lều.
Tốc độ rất nhanh,căn bản Nhan Như Tinh còn chưa phản ứng kịp.
Chờ đến khi trong lều chỉ còn mình cô, Nhan Như Tinh mở tay ra, bên trong có một viên ngọc châu màu hồng.
Mặt ngoài của viên hồng ngọc với những hạt ngọc trên chiếc vòng tay của cô không khác nhau là bao.Khi sờ vào còn cho người ta cảm giác mềm mại, bên trong giống như có chất lỏng đang lưu động, giống như là một giọt máu vậy.
Không thể nghi ngờ chiếc vòng tay này là Nguyễn Trì đưa cho cô. Nhưng không biết tại sao anh ấy lại cẩn thận đưa cho cô, giống như kiêng kị ai hay điều gì đó.
Nhan Như Tinh đặt viên hồng châu cạnh chiếc vòng của cô, ngay lập tức viên hồng châu và chiếc vòng hồng ngọc tựa hồ như có cảm giác ứng. Không lâu sau đó viên hồng châu hòa vào làm một với chiếc vòng, lúc đầu viên ngọc đó còn ảm đạm thất sắc, sau khi hòa làm một thể khiến nó nhẵn nhụi xinh đẹp lên không ít.
[ Tên đạo cụ : Vòng hồng ngọc.
Cấp bậc: ?
Miêu tả: Nghe nói thời điểm bạn tưởng niệm một người, đối phương sẽ xuất hiện trước mặt bạn.
Ghi chú 1: Không thể tháo xuống.
Ghi chú 2: Trừ tà.
Ghi chú 3: Cần giám định thêm.
Ghi chú 4: Cần giám định thêm.
Ghi chú 5: Cần giám định thêm.]
Nhìn những lời miêu tả của hệ thống, Nhan Như Tinh nghĩ đến cái người đưa cho cô vật này. Trong lòng rất quan tâm đến cô nhưng ngoài mặt lại lạnh tanh chất vấn cô nói chia tay với anh khi nào.
Ai nhaa, đáng yêu quá đi!
Nhan Như Tinh ôm mặt ngồi dưới đất ngẩn người.
Khi Văn Tắc đi vào nhìn thấy cô với bộ dạng này, trong nội tâm không nhịn được có xúc cảm ghen ghét.
“Tiểu Tinh bảo bối.” Văn Tắc ủy khuất gọi một tiếng, đi đến ngồi đối diện với cô: “Sao em có thể đối xử với anh như vậy? Em đây là có niềm vui mới liền quên tình cũ.”
“Anh ta lớn lên còn không đẹp bằng anh đâu.”
“Nói linh tinh cái gì đó, ai là niềm vui mới? Ai là tình cũ? Tôi còn không có nói anh đâu, đột nhiên mất tích thì cũng thôi đi, anh còn đưa anh ấy tới đây. Anh đang dọa ai vậy?”
Nhan Như Tinh không cam lòng trách mắng, không để cho cậu tìm cơ hội phản bác, rảnh rỗi không có việc gì làm muốn kiếm chuyện đúng không.
“Anh…đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.Ai mà biết anh ta sẽ đến đây thật chứ, anh ta còn uy hiếp anh đó, anh không thể không…Anh sai rồi mà, Tiểu Tinh bảo bối à, em tha thứ cho anh đi mà.” Văn Tắc níu lấy tay của Nhan Như Tinh lắc lắc.
*H: chòi oii anh pé này dễ thương ha mí pà~ o(>_<)o
“Tôi hỏi anh một số vấn đề. Anh phải nói thật cho tôi biết.”
“Em nói đi.”
“Anh biết bản thân anh là NPC ,còn tôi là người chơi đúng không? Tôi muốn hỏi anh một chút, bản chất của trò chơi phó bản này…”
[ cảnh cáo! Người chơi không được dò hỏi NPC về tình huống của trò chơi phó bản ! Nếu bị cảnh cáo ba lần ! Người chơi sẽ bị loại trừ! ]
“Tinh Tinh, sao em không nói gì thế?”
Mới hỏi được một nửa thì bị hệ thống trò chơi cảnh cáo, phía trước mắt là Văn Tắc với vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.
Điều này chứng minh lời nói vừa rồi của cô cũng bị hệ thống che chắn.
Nhan Như Tinh không rõ lý do, nhìn chằm chằm Văn Tắc trước mặt mình, thử nhắc tới chuyện lần trước cậu có nhắc đến quan hệ giữa người chơi.
“Anh có nhớ rõ lần trước anh đã nói với tôi, người chơi…”
[ Lần thứ hai cảnh cáo! Nếu như có lần sau, người chơi trực tiếp bị loại trừ! ]
Vẻ mặt Nhan Như Tinh mơ hồ.
Tình huống như này là thế nào?
Rõ ràng lần trước anh ta nói về vấn đề này đều không có xảy ra vấn đề gì, sao đến lượt mình nói thì lại không thể.
“Anh có nhớ lần trước mình đã từng nói với tôi cái đảo này có vấn đề.” Nhan Như Tinh mở miệng đề cập đến chuyện lần trước: “ Tôi nói tôi không sợ, những người khác cũng không sợ, sau đó anh nói gì với tôi?”
“Đúng vậy Tinh Tinh không cần sợ, em cũng không bị nhiễm phóng xạ đâu. Tuy vậy những người khác thì không nhất định cũng miễn nhiễm giống em, hầu như những người có thể sống sót đến bây giờ dù ít dù nhiều cũng sẽ có chút vấn đề.”
Nhan Như Tinh cổ quái mà nhìn anh, hỏi: “Anh còn nhớ rõ những gì anh nói lúc đó không?”
“Lời nói lúc đó sao? Tiểu Tinh bảo bối gợi ý cho anh một chút có được không, hai ngày nay trí nhớ của anh không tốt lắm.” Văn Tắc vỗ vỗ đầu, ảo não nói.
“Không có việc gì, không nhớ cũng không sao. Đúng rồi, anh với Nguyễn Trì có quan hệ gì?” Nhan Như Tinh đột nhiên hỏi.
“Đồng nghiệp.”
“Ồ, các anh là đồng nghiệp sao, chắc chắn quan hệ đồng nghiệp thân đến mức còn có tác dụng khác là giúp nhau xé rách thời không nhỉ.” Nhan Như Tinh ý hữu sở chỉ* nói.
*ý hữu sở chỉ: lời ít ý nhiều.
“Không có đâu, anh ta thường hay xé rách thời không để vào phó bản, thường xuyên đến mức anh còn phải mặt dày mày dạn đi xin thêm kinh phí để sửa lại mấy cái đây nè.” Văn Tắc oán giận lẩm bẩm .
“Xé rách thời không hình như không dễ đến mức như thế đúng không?”
“Đương nhiên rồi, cũng chỉ xé rách được một nửa thôi, mà dù cho cả người có bị cắm đầy thủy tinh có khi cũng không vào được. Nếu như có vào được thì anh ta cũng thảm rồi.” Văn Tắc vui sướng khi có người gặp họa.
“Sao lại thảm?” Nhan Như Tinh sờ vòng hồng ngọc, tiếp tục hỏi.
“Cấp trên muốn tìm anh ta nói về vấn đề sổ sách đó, điều này còn chưa đủ thảm sao? Bởi vì anh ta không tiếp đãi khách hàng hẳn hoi tử tế nên mới bị giáng cấp, nghe nói lần trước còn định thanh toán cả lò nhà người ta, mà điều này là trái với quy định được đặt ra. Hơn nữa còn không trả những khoản thiệt hại được liệt kê trong sổ sách thì không biết còn bị cấp trên điều đến cái nơi xó xỉnh nào làm công trả nợ đâu!” Khóe miệng Văn Tắc cong cong,tâm tình không tồi.
“Vậy còn anh.”
“Anh?” Văn Tắc mê mang: “Đâu có chuyện gì liên quan tới anh đâu?”
“Chẳng lẽ không phải do anh giật dây nên anh ấy mới xé rách thời không tới đây à? Nếu để truy cứu trách nhiệm thì anh cũng không thoát được.”
Văn Tắc:…… hmm! Cậu rất muốn phản bác hai câu, nhưng tiềm thức nói cho cậu biết, Nhan Như Tinh nói không sai.
Hình như cậu cũng phải bị phạt aaaa.
Ngẫm lại chuyện này một chút, cả người đều không khỏe.
Nhưng mà còn sĩ đây nè: “Không có việc gì, anh có tiền, cùng lắm thì lại tiếp tục đi tiếp khách vậy…Anh ta điên rồi sao?”
*Eđít H: Quần què gì zẫy,má ơi mới nghe tưởng ổng làm trai bao đó luôn chòi.
Văn Tắc một giây trước đó còn mơ mộng về một cuộc sống ngày ngày đếm tiền và chill thì giây tiếp theo giống như bị lửa cháy lan đến người, sắc mặt cực kỳ khó coi nhảy dựng lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhan Như Tinh cảm giác mặt đất vừa rung lắc, đang muốn nghe cho rõ thì đã bị phản ứng của Văn Tắc lôi kéo sự chú ý.
“Oa huhu…” Văn Tắc thừa dịp Nhan Như Tinh chưa kịp phản ứng, khóc lóc nhào vào người cô: “Hu hu hu , bảo bối Tiểu Tinh Tinh ơi, anh ta ghen tị với anh, anh ta đang ghen vì anh được em sủng ái, anh ta muốn giết anh kìa..hu hu.”
Nhan Như Tinh vừa định đẩy anh ra nhưng khi nghe đến đây lại chuyển thành để tay lên vai anh ta, nhẹ giọng ôn nhu hỏi: “Ai muốn giết anh?”
Văn Tắc dừng lại, lắc đầu nói: “Không có ai đâu.” Nhìn Nhan Như Tinh, không biết nghĩ thế nào, anh ta ma xui quỷ khiến nói một câu: “Chỉ là một tên điên không ra được ngoài, chỉ có thể âm thầm chịu đựng chúng ta tình cảm tốt mà thôi.”
“Anh ta sao lại muốn giết anh?” Lòng nghi ngờ của Nhan Như Tinh bộc phát.
“Anh ta..” Ánh mắt Văn Tắc phức tạp: “Anh ta ghen tị với anh, không muốn để anh sống yên ổn.”
Nói xong, Văn Tắc tránh đi ánh mắt của Nhan Như Tinh, không thèm để ý nói: “Tinh Tinh không cần lo lắng, anh ta không giết anh được đâu.Chỉ là……”
“Chỉ là nếu có một ngày, anh đã quên mất em, em có đau lòng không?” Hai mắt cậu tràn đầy mong chờ và khẩn trương.
Nhan Như Tinh đang định nói không, nhìn đến ánh mắt đáng thương của cậu, cuối cùng cũng không nỡ để cậu thất vọng, gật đầu có lệ.
“Aizz!” Văn Tắc thấy vậy trên mặt lập tức vui mừng, sinh ra một loại mỹ cảm.
Chỉ là rất nhanh sau đó, nụ cười trên mặt biến mất, đôi mắt hồng hồng như sắp khóc, mang theo vẻ không nỡ và khổ sở khó nói thành lời.
Đột nhiên, cậu bắt lấy tay của Nhan Như Tinh, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí trầm trọng nói: “Bảo bối Tiểu Tinh, em phải cẩn thận, anh không thể đi cùng em nữa rồi. Chiếc vòng tay này em lúc nào cũng phải mang theo, không được tháo ra. Còn có, nếu như em gặp một người có vẻ rất giống anh thì đừng cố gắng đến bắt chuyện làm gì cả, hãy mau chạy đi! Chạy càng xa càng tốt.
“Nhớ kỹ lời anh dặn, người đó không phải là anh, hắn rất nguy hiểm!”
“Nếu em có thể gặp được lúc hắn ta sắp chết, hãy nhân lúc đó một đao giết hắn ta luôn có được không? Không đúng, anh nói sai rồi, bất kể như thế nào em cũng không cần phải để ý đến hắn.Từ bây giờ trở đi, hãy nhớ kỹ những lời anh sắp nói với em.”
“Thứ nhất, không được uống nước, bất luận là nước gì cũng không được uống.”
“Nếu như thật sự không chịu được nữa thì anh có hái trái cây cho em rồi, tổng cộng có bảy quả, anh giấu chúng ở trong sơn động.Mỗi ngày ăn một quả, kiên trì trải qua bảy ngày là em có thể ra khỏi đây rồi.”
“Thứ hai, không được bị thương, nếu có bị thì cũng hãy nhanh chóng băng bó miệng vết thương lại.”
“Thứ ba, không được đến gần bất cứ nơi nào có nước.”
“Thứ tư, nếu như em nhìn thấy kẻ nào có hình thù quái dị thì xin em hãy nhanh chóng rời xa chỗ của bọn họ.”
“Thứ năm, nếu buổi tối có nghe được tiếng hát, hãy nhanh chóng che tai lại, không được nghe cũng không được đáp lại lời nói của bất kỳ ai.”
“Thứ sáu, không được ở một nơi nào quá lâu, tốt nhất là không quá hai canh giờ phải rời khỏi.”
“Thứ bảy, không được tin tưởng bất kỳ ai bên cạnh.”
“Thứ tám, nếu em thật sự không thoát được khỏi nguy hiểm, có thể nhờ Nguyễn Trì giúp, nhưng tốt nhất là không cần.”
“Thứ chín, người ở nơi này sợ lửa, nhưng lại cũng không sợ. Em có thể lợi dụng điểm này để đối phó hoặc tệ hơn là chọc giận bọn họ. Chính vì vậy, trừ khi cần thiết thì mới được dùng lửa.”
“Thứ mười, bọn họ rất ghét tiếng bom, nếu trong trường hợp phải sử dụng đến bom thì em hãy chắc chắn bọn họ sẽ chết hết. Nếu không em sẽ bị bọn họ dùng hết sức để trả thù.”
“Nếu như em có thể làm được những điều mà anh đã nói trên thì chỉ cần chờ đến ngày thứ bảy, nếu không có dị tượng gì sẽ an toàn rời khỏi đây.”
“Tinh Tinh, chờ anh đi rồi, em cũng phải đi ngay lập tức.”
Nói xong câu đó, Văn Tắc trơ mắt nhìn Nhan Như Tinh, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nghe được động tĩnh dưới mặt đất càng ngày càng lớn, cậu muốn dùng chút thời gian ở chung cuối cùng, dùng sức ôm lấy Nhan Như Tinh-người đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu vùi đầu vào vai cô, giọng ồm ồm nói: “Anh không muốn quên em, vậy nên Tinh Tinh à, lần sau em có thể đến tìm anh có được không? Có chiếc vòng tay này, anh có thể không nhớ được em là ai, nhưng anh nhất định không làm hại em…Anh rất dễ gạt, thật đó, lúc gặp được anh rồi thì chỉ cần nói với anh nhiều một chút là có thể lừa được anh rồi…”
Nhan Như Tinh cảm nhận được bên cổ ẩm ướt, nhận thấy được dị thường, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay của cậu. Nhưng cho dù là như vậy, Văn Tắc cũng biến mất giống như trong truyền thuyết về mỹ nhân ngư.
Điểm khác ở đây là cậu không tan biến thành bọt biển, mà hóa thành một vũng nước, đến cả quần áo cũng không thấy dấu vết.
*H: huhu đọc đoạn này cảm động ghê.
Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Những đồ không cần thiết cô cũng không đem theo vì quá nhiều đồ, có khi lại bỏ sót những thứ cần dùng đến. Căn cứ theo lời Văn Tắc dặn dò, cô cất nửa bình nước còn lại vào trong không gian của hệ thống.
Cuối cùng trong balo chỉ có mấy túi bánh, túi ngủ mà một bộ quần áo sạch sẽ.
Nhan Như Tinh mới vừa đeo balo lên lưng thì cách đó không xa truyền đến vài tiếng tiếng súng và tiếng đánh nhau dồn dập .
Cô lập tức không do dự, chạy ra khỏi lều trại,đi sang lều của Trình Lệ đánh thức cô ấy dậy.
Trình Lệ vừa mới tỉnh, đại não vẫn còn mơ mơ hồ hồ.Đến khi Nhan Như Tinh nói một câu thì cô ấy mới tỉnh táo.
“Tranh thủ thời gian thu dọn đồ dùng mau chóng rời khỏi đây.”
Cô vốn dĩ còn muốn hỏi Nhan Như Tinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy đối phương chạy ra ngoài không quay đầu, động tác nhanh chóng mở cửa động chạy đến.
Không cần nhiều lời Trình Lệ cũng cảm nhận được bầu không khí rất khẩn trương.
Cũng vào lúc này, đáy hố cách đó không xa truyền đến động tĩnh khiến lòng cô ấy gợn sóng. Cô ấy không chút nghĩ ngợi, chạy vào trong hang động cầm lấy balo, chạy theo Nhan Như Tinh.
Nhưng tiếng nói quen thuộc ở bên dưới hố sâu truyền đến khiến cô ấy như bị ấn định tại chỗ.
Do dự hai giây, cô ấy vẫn quay đầu lấy ra vũ khí được cất trong không gian hệ thống, đi qua đó xem thử.
Đào Nhiên dùng sức đánh chết một vật thí nghiệm, kề vai tác chiến với Trịnh Uyên, đứng ở giữa một đám vật thí nghiệm.
Hướng thoát khỏi đây ở bên trái, mà bọn họ lại bị một đống vật thí nghiệm dồn về bên phải, hai người bọn họ một bên phải đề phòng bị bọn chúng tấn công, một bên phải tìm cách đi lên.
“Làm sao bây giờ?” sắc mặt Trịnh Uyên trắng bệch, trong tay cầm một sợi chỉ trong suốt.
Kỹ năng chủ động của anh ta là “Xuyên Châm Dẫn Tuyến*” , trong thời gian ngắn có thể giữ chân mục tiêu, đại khái khoảng năm giây.Nhưng bây giờ sức lực của anh ta không đủ, không thể dùng nhiều lần được.
*cái này dịch ra tiếng việt là “Xe Chỉ Luồn Kim” đó mấy bồ, má cái kĩ năng gì đâu nghe là thấy ba chấm rùi.
“Anh còn có thể sử dụng chiêu này mấy lần?” Đào Nhiên thở hổn hển hỏi, đại đao trong tay anh ta nhuốm một loại ánh sáng quỷ dị màu đỏ.
“Ba lần, nhiều nhất là ba lần.” Trịnh Uyên nhìn không dưới năm con vật thí nghiệm trước mắt, có cảm xúc bất lực cùng cực.
Anh ta không biết là bọn họ may mắn hay bất hạnh. Đánh bậy đánh bạ tìm được đường ra, nhưng lại đen đủi bị đám vật thí nghiệm này chặn đường.
Tuy rằng lúc trước bọn họ trùng hợp gặp được những người này, cũng có chút quen biết nhưng đó là trước khi biến thành vật thí nghiệm, bây giờ nói là gặp lại, nhưng anh ta bây giờ chỉ hận không thể giết quách đám người này đi cho xong.
Nhìn thấy một vật thí nghiệm dưới hình dạng Người Đầu Chó đang tiến lại gần đây, lòng bàn tay Trịnh Uyên rịn ra một tầng mồ hôi.
“Nếu Trình Lệ ở đây thì tốt rồi, ít nhất chúng ta còn tranh thủ được một chút thời gian.” Đào Nhiên đầu đổ đầy mồ hôi, nội tâm vô cùng lo lắng.
Nhưng dường như ông trời nghe được tiếng lòng của anh ta, âm thanh của Trình Lệ vang lên ở phía trên hai người họ.
Đào Nhiên tưởng mình ảo giác, ngẩng đầu lên thấy Trình Lệ đang từ trên hố nhìn xuống, anh ta hoảng sợ kêu lên: “ Chúng tôi ở dưới này.”
Trình Lệ nhìn theo hướng âm thanh phát ra, cô ấy ném hai sợi dây thừng xuống, quấn lấy người của Đào Nhiên và Trình Uyên, trực tiếp kéo hai người họ từ dưới hố lên.
Sau khi ra khỏi hố, nghe thấy âm thanh rống lên đầy tức giận của bọn vật thí nghiệm, nội tâm ai nấy cũng đều tăng thêm phần nào bất an.
Anh ta lôi Trình Lệ và Trình Uyên đứng dậy chạy một mạch không ngoảnh đầu nhìn lại.
Trình Lệ vừa chạy vừa hỏi tình huống.
“Nhóm của chị Ôn Nguyệt đâu rồi?”
Đào Nhiên tuy sợ đám vật thí nghiệm đuổi theo phía sau nhưng vẫn tranh thủ nói cho Trình Lệ tình huống lúc bọn họ ở sở nghiên cứu.
“Chúng tôi vừa vào đó một chút thì đã nhanh chóng ra ngoài. Sau đó tôi và Trình Uyên cùng nhau đi vào một căn phòng thí nghiệm, đúng vào thời điểm chúng tôi ra ngoài thì căn phòng chứa những khay nuôi cấy vật thể bị nổ tung.”
“Tôi có thể thề rằng tôi và Trình Uyên chưa từng chạm vào bất kỳ một cái gì ở trong đó. Có thể nói căn phòng đó vô duyên vô cớ bị nổ, sau đó những vật thí nghiệm ở bên trong đó tỉnh lại, đuổi theo tấn công chúng tôi.”
“Tôi và Trình Uyên không có biện pháp nào, chỉ có thể đi đến đâu đánh đến đó. Hơn nữa đám vật thí nghiệm này rất nhiều, mỗi chủng đều có năng lực khác biệt, rất khó đối phó, chúng tôi chỉ có thể vừa đối phó vừa tìm đường ra.”
“Vất vả lắm mới tìm được đường ra nhưng đám người đó vẫn đuổi theo. Cũng may mắn cô đến kịp lúc, nếu không chuyến này chúng tôi lành ít dữ nhiều.” Đào Nhiên xúc động nói.
“Cảm tạ trời đất hôm nay may mà cô không ngủ.” Trịnh Uyên nghĩ mà sợ.
“Không phải đâu.” Trình Lệ xấu hổ nói cho bọn họ biết: “Bây giờ sắp 12h rồi, tôi cũng vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi. Là Kiều Thanh Ngọc gọi tôi dậy.”
“Kiều Thanh Ngọc?” Đào Nhiên có chút xa lạ với cái tên này.
“Là Thanh Thanh đó.”
Cô ấy vừa nhắc đến hai chữ “Thanh Thanh” , Đào Nhiên và Trình Uyên liền biết là ai.
Đối với cái tên mới này, Nhan Như Tinh cũng rất bất lực, kể từ sau khi Thẩm Từ gọi cô thì Hồng Lâm cũng không biết từ lúc nào cũng thích gọi cô là Tinh Tinh, sau khi bị người khác nghe thấy, bọn họ cứ nghĩ tên của cô là Thanh Thanh.
“Cô ấy đâu?” Đào Nhiên nghi hoặc.
“Cô ấy đánh thức tôi dậy, sau đó chạy khỏi đây trước rồi.” Trình Lệ cũng cảm thấy hành động của Nhan Như Tinh không có gì sai, trái ngược cô còn cảm thấy rất hâm mộ.
Kỳ thật nếu không phải hợp tác cùng với đám người Đào Nhiên, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng mạnh nên cô mới làm vậy, nếu không thì cũng chạy.
Khụ khụ!
“Cô ấy chạy luôn ra khỏi sơn động rồi, hai người có muốn ra ngoài luôn không?”
“Đi, chúng ta mau ra ngoài, tôi cảm thấy cái sở nghiên cứu này không thích hợp.” Đào Nhiên thoáng nhìn ra phía sau, chỉ thấy có một đám người quái dị đang nhìn chằm chằm anh ta.
Nhìn cảnh tượng này ai cũng sợ hãi, cả người không còn sức chống đỡ.
“Vậy còn nhóm của chị Ôn Nguyệt thì sao?”
“Chúng ta chạy trốn trước quan trọng, còn có sáu ngày, nếu có thể sống sót, đến khi ra ngoài sẽ thấy bọn họ thôi.”
“Ầm ầm ——”
“Âm thanh gì vậy?”
“Con bà nó, mau chạy đi! Mặt đất hình như sắp nứt ra rồi!”
——
Nhan Như Tinh đã nhanh chóng ra đến bên ngoài sơn động, giống như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nhưng mà cô lại không thấy gì.
Cô không dám chậm trễ, đến hang động mà Văn Tắc đã nói trước đó, cô nép mình vào vách đá, mò mẫm đi vào hang động.
Hang động vẫn còn rất sạch sẽ, giống như ngày nào cũng có người đến quét tước dọn dẹp qua. Nhan Như Tinh không để ý quá nhiều, tìm trái cây mà Văn Tắc đã chuẩn bị, bỏ vào balo phía sau lưng.
Vốn định ở trong hang động này nghỉ ngơi một đêm, nhưng ngẫm lại những lời Văn Tắc dặn dò, tránh hết tất cả những nơi có liên quan đến nước.
Nơi có liên quan đến nước, bao gồm cả nơi này.
Chỉ có thể buồn bực đeo balo rời khỏi hải vực.
Cô rời đi không bao lâu, phía dưới vách đá ngầm, đột nhiên có một hình bóng dị hợm ló ra, trông rất gớm ghiếc, mang hình dạng nửa người nửa cá.
Nửa người dưới của sinh vật này, bắt đầu từ phần eo giống như bị người ta xé rách, rồi sau đó khâu lại với một chiếc đuôi cá màu xám ngoét. Hơn nữa ở cánh tay, mặt sau tai đều có dấu vết được khâu lại. Thoạt nhìn qua có vẻ giống con người nhưng thực chất cơ thể lại như được cải tạo thành nửa người nửa cá.
Đôi mắt màu đỏ sẫm của người cá có chút nghi hoặc, tựa hồ không rõ tại sao mình lại đến nơi này.
Đột nhiên, trên biển truyền đến tiếng sóng quay cuồng. Đáy mắt của người cá xẹt qua một tia sát ý.
Ngay sau đó, hắn thả người nhảy xuống biển, đuôi cá màu xám tạo nên một vòng cung xinh đẹp, biến mất tại chỗ.
——
Tiếng chuông báo thức của đồng hồ điện thoại mới vang lên được một tiếng đã bị Nhan Như Tinh, người đang nằm ngủ ở hốc cây duỗi tay tắt đi.
Rửa mặt uống nước một chút, cô đi ra khỏi hốc cây.
Vừa ra đến ngoài cô đã thấy đau hết cả đầu.
Bởi vì không hiểu sao hôm nay hòn đảo này bị sương mù bao vây.
Hơn nữa sương mù không phải chỗ nào cũng giống nhau, trắng xóa một mảnh.Chỉ cần vươn tay ra là có thể cảm nhận được.
Cô theo thường lệ mở giao diện tin tức xem qua.
Hay lắm, bây giờ đột biến gen đã xâm lấn mỗi ngày một nhiều rồi. Cô cảm khái một câu sau đó sử dụng hệ thống để che chắn.
Nhan Như Tinh đeo khẩu trang lên, che kín hết cả mặt,chỉ để lộ ra đôi mắt.
Đừng nghĩ che chắn của hệ thống bây giờ có thể ngăn được căn bệnh này, nhưng ai mà biết một khi nó đến một khả năng nào đó thì ai có thể ngăn được chứ?
Cẩn thận phòng ngừa không bao giờ là thừa thãi.
Đám sương mù này quả thực đã ngăn trở tầm nhìn của cô.
Ngay cả la bàn hướng bắc cũng không chạy, cứ quay vòng vòng, không biết nơi nào là hướng bắc, nơi nào là hướng nam.
Nhan Như Tinh thở dài trong lòng, nhớ lại ký ức ngày hôm qua.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì phía sau lưng có một trận gió tấn công cô, Nhan Như Tinh theo bản năng chợt lóe, né tránh tấn công bất ngờ.
Đợi đến khi cô tập trung nhìn rõ thì trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Trước mắt cứ tạm coi sinh vật này là “người” đi.
Sinh vật này bên trái là một nửa của con người, bên phải lại là cơ thể của khỉ. Trong khi đó đầu lại là đầu của một con hổ.
Toàn thân trên dưới không chỗ nào lành lặn, tất cả đều được khâu lại như miếng vá, chia năm xẻ bảy, vô cùng kinh dị.
Tứ chi của nó chống dưới đất, đồng từ màu vàng nhìn về phía Nhan Như Tinh vừa sát ý lại điên cuồng.
“Ngao ——” nó kêu lên một tiếng, như một quả bóng lao đến nhào về phía Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh dựa vào thuốc tiến hóa có thể tránh né lần một lần hai, nhưng nếu không tìm thấy biện pháp giải quyết thì sớm muộn gì cũng mất sức, không xoay chuyển được tình thế thì chắc chắn sẽ bị nó vờn chết.
Nghĩ như vậy, Nhan Như Tinh nắm chặt lấy chuôi dao, chờ sinh vật này nhào lên, không tránh né mà lấy cánh tay bị thương của mình làm bia đỡ, thành công cắm được dao vào tim của nó.
“Graooooo Graooooo ——” Người đầu hổ trước khi chết hét lên hai tiếng, sắc mặt Nhan Như Tinh khẽ biến, nhanh chóng rút dao ra, nhanh chóng rời khỏi đây.
Mười phút sau.
Nhan Như Tinh lần nữa tìm một hốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này trên cánh tay trái của cô có vết thương, trên đó chỉ còn lại vết màu nhạt màu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô chiến đấu rồi bị thương.
Từ khi ra khỏi sở nghiên cứu đến nay đã qua ba ngày.
Mấy ngày nay, những sinh vật tấn công cô tuy rằng có xấu chút nhưng thực lực cũng chỉ trong phạm trù của người bình thường.
Nhưng mà sinh vật nửa người nửa khỉ cô gặp hôm nay mới có thực lực không tầm thường. Tốc độ của nó còn nhanh hơn những sinh vật cô gặp trước đó rất nhiều, nhanh đến nỗi sức cô không theo kịp.
Vết thương nhỏ của cô không cần phải chữa trị bằng kĩ năng chủ động cũng có thể tự khôi phục.
Nhìn thời gian, Nhan Như Tinh lấy ra trái cây của ngày hôm nay, vừa mới chuẩn bị ăn thì bên ngoài có một âm thanh hấp dẫn sự chú ý của cô.
“Anh Từ, chúng ta nghỉ một chút đi.”
Trong lòng Nhan Như Tinh thầm nói đúng là oan gia ngõ hẹp, nghĩ nghĩ gì đó, cô nín thở nghe lén.
“Anh Từ, anh nói xem Nhan Như Tinh chắc không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
Nhan Như Tinh:……
Giỏi thật đấy, chỉ cần tôi không ở đây một cái là mấy người lại nói xấu tôi.
“Không có khả năng, chỉ có chúng ta gặp chuyện không may, chứ cô ấy khó có thể gặp chuyện không may.” Ngữ khi Thẩm Từ khẳng định, khiến cho Nhan Như Tinh không thể không hoài nghi anh ta lấy đâu ra loại tin tưởng này với bản thân cô.
“Nhưng bây giờ trên đảo nơi nào cũng là vật thí nghiệm, cô ấy chỉ là một người chơi cấp E bình thường thôi, có thể chống đỡ được bao lâu chứ?” Lâm Vận Nhi không phục.
“Nếu như La Bàn Chỉ Mệnh biểu thị cô ấy còn sống thì nhất định cô ấy vẫn còn sống.” Thẩm Từ vô cùng chắc chắn nói.
“La bàn, lại là la bàn chỉ mệnh, chẳng lẽ la bàn có thể không bị lỗi sao?”
“Khả năng đó rất ít. Có người tới.” Thẩm Từ vừa dứt lời thì có tiếng bước chân và âm thanh nói chuyện truyền đến.
“Sao lại là mấy người!” Âm thanh ghét bỏ của Hồng Lâm truyền đến: “Còn nói cái gì mà không theo dõi tôi.”
“Rõ ràng lần này chúng tôi đi trước anh cơ mà.” Lâm Vận Nhi bị anh ta làm cho tức giận đến mức run rẩy.
“Hồng Lâm, xét giao tình giữa tôi và anh của anh nên tôi không muốn cùng anh tranh cãi. Nhưng mà anh còn hành động như vậy một lần nữa thì đừng có trách tôi không khách khí.” Thẩm Từ lạnh giọng quát lớn.
“Anh không khách khí với tôi thế nào?” Hồng Lâm khinh thường cười nhạo một tiếng: “Đến đây, thử giết tôi xem nào.”
Nhan Như Tinh cảm thấy nếu anh ta đã yêu cầu như vậy thì giúp Thẩm Từ chút đi, dù sao Thẩm Từ cũng chưa chắc làm được.
[ Quả bom may mắn nhắc nhở người chơi,vận khí của người chơi lúc này đạt độ cao nhất! A Trì uy lực 10000 ]
“ Vèo” đột nhiên có một đồ vật theo phương hướng của Hồng Lâm bay tới, Thẩm Từ cảm thấy lúc này chắc chắn anh ta không ngu đến mức ra tay với mình, cũng vì thế đưa tay ra đón lấy vật đang bay tới.
Chờ đến khi anh ta nhìn thấy thứ trong tay mình, chưa kịp mắng tiếng nào đã phải vội vàng khởi động mấy cái đạo cụ phòng ngự.
“Ầm ầm ——”
Đứng cách xa tầm một trăm mét, Hồng Lâm cũng bị ảnh hưởng, từ trên mặt đất xám ngoét bò dậy, mờ mịt nhìn cái hố cách đó không xa.
Thẳng đến khi Thẩm Từ không nhịn được nữa, phải quát lên: “Hồng Lâm, tôi với anh không đội trời chung!”
Hồng Lâm: ????