"id_Top_of_36_chuong_37_xhtml" class="block_5"Chương 37
"block_2">Vừa tiến vào thế giới phó bản, Nhan Như Tinh liền có cảm giác không đúng. Mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa.
Bỏ qua sự chán ghét khi bị theo dõi, Nhan Như Tinh nằm im tiếp nhận thông tin về thân phận và bối cảnh của phó bản mà hệ thống truyền tải cho cô.
"Ngôn Thanh, nữ, nội trợ kiêm họa sĩ truyện tranh."
Tô Văn Ngọc, nam, bác sĩ phụ sản. Đúng vậy, lần này phó bản lại cấp cho cô ta một anh bạn trai rồi, à không, là cấp cho một anh chồng.
Thông tin thân phận có mỗi chừng này, ít hơn bình thường.
Nhan Như Tinh ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, bỗng trông thấy trên chiếc bàn uống trà bằng kính trước mặt, có một quyển sổ ghi chép để mở.
"6h sáng: ngủ dậy, làm bữa sáng cho chồng (ps: bữa sáng chồng thích ăn trứng chiên với 2 lát bánh mì, thêm một bình sữa thanh trùng mới được giao)"
"7h30 sáng: gọi chồng dậy (ps: tuy rằng mỗi lần đi gọi thì chồng đã dậy mất rồi)"
"8h sáng: tiễn chồng đi làm (ps: Ăn nhăng nhăng nhăng, nhớ chồng chết mất, nhưng mà chồng phải đi kiếm tiền nuôi gia đình)"
"8h30 sáng: ăn sáng xong, đi xem hội (ps: nếu như ở nhà, ăn sáng xong sẽ quét dọn vệ sinh (´Д`))"
"10h sáng: giật mình tỉnh giấc (ps: cả buổi sáng không quét dọn gì, cảm thấy bất an, sao chồng giờ này vẫn chưa về?)"
"10h30 sáng: phải nấu cơm trưa cho chồng rồi (ps: khách sạn bắt đầu từ hôm nay không cung cấp nguyên liệu nấu ăn miễn phí nữa rồi, không biết nhờ chồng đem về một ít anh ấy có giận vk* không)"
*từ "vợ" viết bằng teencode.
"11h30 sáng: chồng đã tan làm, sắp về rồi."
"12h trưa: chồng đã về, tranh thủ sửa sang lại một chút ra đón chồng!"
"13h chiều: dọn dẹp bàn ăn, chồng đi nghỉ trưa. (ps: chồng hôm nay có vẻ không vui lắm, hay là anh ấy không hài lòng với cơm trưa mình nấu chăng?)"
"14h30 chiều: phải đi gọi chồng dậy thôi (ps: ok, chồng đã dậy rồi)"
"15h chiều: chồng đi làm rồi (ps; chồng bảo tối nay tăng ca, khả năng là sẽ về muộn)"
"15h30 chiều: hôm nay không vẽ thêm được trang truyện nào (ps: nhớ chồng)"
"16h30 chiều: không có chồng, không có hứng vẽ."
"17h chiều: chồng không về nhà, tự ăn qua loa một chút."
"18h tối: . . . . . ."
Nhan Như Tinh nhìn sang cái đồng hồ trong phòng, đã hơn 6 giờ rồi, thảo nào mặt sau không có ghi chép gì.
Thật ra thì ghi chép ở mặt trước, toàn bộ nội dung đại khái đều giống nhau, cũng không ghi chép gì về ngày hôm nay.
Ngoài ra cô ta còn cảm thấy cuốn sổ ghi chép này nó cứ kì quái thế nào ấy.
Không biết nói cụ thể như nào, chỉ là cảm giác quái đản không biết nói ra làm sao.
Đúng vào lúc này, chiếc điện thoại màu hồng đặt trên bàn rung lên hai tiếng.
Nhan Như Tinh cầm lên dùng vân tay mở khóa, phát hiện thân phận mà lần này hệ thống sắp xếp cho cô có vòng bạn bè trống trơn.
Ngay cả bạn thân cũng chỉ mới có hơn 30 người. Không khác gì số tài khoản mà cô vừa mới đăng ký lại ở thế giới thật.
Sở dĩ lúc nãy điện thoại vang lên, là bởi vì trong cái nhóm duy nhất trong vòng xã hội có người nhắn.
Tên của nhóm này là "Vợ chồng kiểu mẫu".
"Trần Chanh: hơi chán nhỉ mọi người, muốn chơi trò gì không? Muốn chơi thì bíp bíp* để tôi add vào nhóm."
*滴滴: âm tin nhắn của app, biểu thị ý “rep lại tôi đi”.
Người này vừa nói xong, phía dưới đã có người bíp bíp lại, Nhan Như Tinh suy nghĩ chút rồi cũng giơ tay theo.
Lát sau, có người add Nhan Như Tinh vào nhóm.
"Trần Chanh mời bạn gia nhập 'Nhóm chat game'."
Sau khi Nhan Như Tinh chấp nhận, phát hiện trong nhóm đã có 6 người.
"Trần Chanh: newbie cho xem mặt đi! Hihi, đùa thôi, cơ mà cô biết chơi trò gì?"
"Ngôn Thanh: làm ruộng."
"Trần Chanh: cụ thể coi nào?"
"Ngôn Thanh: mọi người thích chơi cái gì thì tôi thích chơi cái đó."
"Tiễn Minh Xuyên: được rồi được rồi, người tiếp theo."
Người này nói xong, Trần Chanh không nói tiếp nữa, Nhan Như Tinh cũng bật chế độ tàu ngầm. Ngồi nhìn Trần Chanh add thêm người vào, rồi dò hỏi họ.
Rất nhanh, nhóm đã có 10 người rồi.
Trần Chanh lúc này mở miệng thông báo cho cả nhóm, "phiền mọi người thay đổi biệt hiệu nhóm theo định dạng danh thiếp của tôi."
Nhan Như Tinh liếc nhìn danh thiếp đã đổi của cô ta, và cũng đổi biệt hiệu của mình giống như những người khác trong nhóm.
"d3015 Trần Chanh: hiện tại có ai ở khách sạn không? Tụ tập ở phòng tôi đi!"
"e6310 Chu Gia: khóc mất, tôi vẫn còn đang tăng ca??? Sống trên đời sao lại khổ như thế này. Tăng ca không nói đi, tại sao lại còn bị tăng ca trên livestream!!"
Cứ lười lười là lượng người xem lại đông. Mà lại ko dám nghỉ ngang vì mấy cái ái tâm trị, hắc tâm trị trong profile.
"d2008 Điền Điềm: tôi tới rồi!"
"d5018 Vương Thành Ý: đã đến trước cửa."
". . . . . ."
Nhan Như Tinh nhìn căn phòng trống rỗng, xoay người với lấy trái táo trên bàn, cầm theo điện thoại bước ra cửa.
"Phòng 3015"
Ngoài 4 người chơi vẫn còn đi làm ở bên ngoài, những người khác đều đã đến.
Không biết là trùng hợp hay gì, vừa đúng 3 nam 3 nữ.
Trần Chanh là một cô nàng loli tóc nhuộm vàng, mặt như búp bê, trông rất dễ thương. Đặc biệt cô ấy còn mặc một chiếc váy lolita màu cam, như một nàng công chúa vậy.
Thấy mọi người nhìn mình, Trần Chanh nắm vạt váy, cầm chiếc quạt nhỏ che mặt nói nhỏ nhẹ, "Đây là do chồng tôi phối cho, mọi người thấy đẹp không?"
Cô ấy vừa nói xong, một cô gái dáng người cao ráo đang ngồi trên sofa trong phòng khách nói vọng ra: "Rất đẹp, nhưng chồng tôi lại thích một người phụ nữ phong cách trưởng thành như tôi hơn."
Đợi cô ta nói xong, những người khác trong phòng nhìn qua Nhan Như Tinh. Nhan Như Tinh cân nhắc một chút, gật đầu khen ngợi, "Đẹp lắm, đáng tiếc là đối với chồng tôi thì vẫn không bằng một bữa cơm."
Mọi người: . . . . . .
Nhan Như Tinh nhìn ngang nhìn dọc giả bộ ngây thơ.
Bó tay rồi, manh mối về thân phận này chỉ có chừng đó. Đối với người chồng mà phó bản sắp xếp cho cô kia, cô cũng chỉ biết rằng anh ta thích ăn trứng chiên uống sữa tươi, hết.
Lúc này, ba người đàn ông trong phòng bắt đầu nói.
Đầu tiên là anh chàng ăn vận lịch lãm ngồi đối diện cô nàng sành điệu, anh ta nâng kính mắt lên, nói: "Vợ tôi thích người đàn ông có sự nghiệp."
Tiếp theo là cậu trai mặt búng ra sữa ngồi cạnh anh ta, "Tôi là 'phi công' của vợ tôi."
Cuối cùng là một người đàn ông trung niên, trông khá mập mạp, ông ta bẽn lẽn nhìn mọi người, chần chừ nói: "Vợ tôi thích được tôi phục vụ."
Mọi người lại rơi vào trầm tư.
"Được rồi". Lần này, vẫn là Trần Chanh chủ động đứng dậy, phá tan bầu không khí ngượng ngùng, "Đầu tiên chúng ta làm quen một chút, tôi là Trần Chanh, là một người mẫu. Chồng tôi là một nhà thiết kế phục trang, sau này mọi người có kiểu dáng nào ưng ý, cứ đến tìm tôi, tôi sẽ bảo chồng tôi giảm giá cho mọi người."
Cô nàng sành điệu: "Tôi họ Điền, tên là Điền Điềm, mọi người cũng có thể gọi tôi là Điềm Điềm, họa sĩ minh họa. Chồng tôi là một nhà văn, ai muốn xin chữ ký thì cứ tìm tôi nha."
Nhan Như Tinh: "Ngôn Thanh, nội trợ kiêm họa sĩ truyện tranh. Chồng là bác sĩ phụ khoa, mọi người sau này nếu muốn sinh con, tôi có thể gặp chồng tôi. . . . . ."
"Cô có thể dừng được rồi." Trần Chanh xấu hổ ngắt ngang lời của Nhan Như Tinh, ý bảo anh trai lịch lãm nói tiếp.
Chàng trai lịch lãm hắng giọng chậm rãi nói, "Tiễn Minh Xuyên, chuyên viên dựng hình 3D. Vợ tôi là chuyên viên dựng mẫu thử, mọi người thích nhân vật 2D nào cứ đến gặp tôi sẽ tư vấn cho."
Chàng cún con* cười nói, "Minh Châu, nhà phê bình ẩm thực. Vợ tôi là đầu bếp món Tây, mọi người muốn ăn món gì có thể đặt trước với tôi."
*Chàng cún con: mấy cậu trai trẻ được các chị lớn tuổi thích.
Cuối cùng người đàn ông trung niên thoạt nhìn có chút lo lắng, đứng ngồi không yên. Nhưng dưới ánh mắt tò mò của mọi người, ông ta đành cố gắng nói: "Vương Thành Ý, huấn luyện viên boxing. Vợ tôi là vận động viên của tôi."
Mọi người thu lại ánh mắt, chỉ là cảm thấy biểu hiện căng thẳng của ông ta thật khó hiểu.
Chỉ có Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm ông ta và cau mày.
Quả nhiên không lâu sau, Vương Thành Ý đề cập đến một vấn đề hơi đặc biệt.
"Đằng kia. . . . . ." Vương Thành Ý giơ tay lên, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía, tìm không ra máy quay, nhìn mọi người nói một cách mơ hồ, "Tôi muốn đi WC, có ai đi cùng không?"
Vừa nghe thấy thế, những người chơi khác nhất thời hiểu ra vấn đề, có thể ông ấy có manh mối quan trọng muốn nói với bọn họ nên cần tránh camera livestream.
Nhưng làm cho ông ấy thất vọng rồi, bọn họ cũng không có cách nào, thậm chí tìm không ra vị trí của camera.
Vương Thành Ý thấy thế rất thất vọng.
Cuống quýt một lát, ông ta quyết tâm xắn tay áo lên, để lộ một vết bầm tím mờ nhạt trên cánh tay, ra vẻ tự hào nói: "Đây là 'Dấu ấn quyền Anh yêu thương' mà vợ tôi lưu lại, các người có không?"
Mọi người nhìn vào ông ta, ngoại trừ cánh tay ra thì còn có những vết bầm tím khác được cố tình để lộ ra, nhìn người đàn ông này, cảm giác cứ như ông ta sắp khóc đến nơi.
Nhất thời trong lòng đề cao cảnh giác.
Phó bản này, nếu đã cấm đạo cụ, chứng tỏ rằng độ khó của nó cơ bản không cao. Ngoài ra dựa vào thể lực của người chơi thì việc giải quyết một npc có lẽ khá dễ dàng.
Nhưng thương tích này của ông ta thì lại là hàng thật giá thật.
Đương nhiên, vết thương này có thể là ông ta đã bị trước khi đến đây rồi.
Đến khi chàng cún con Minh Châu nãy giờ vẫn ngồi cười, bàn tay trái với ngón út ngắn tủn móc ra một sợi dây chuyền bằng xương trên cổ, nhìn mọi người bình thản đáp: "Tôi cũng có."
Điều cậu ta không nói chính là, ngón út của cậu ta đã bị người vợ trên danh nghĩa đầu bếp món Tây kia đem đi nấu thịt ăn rồi. Xương cũng bị đối phương làm thành đồ trang sức đeo trên cổ.
Còn cái mà bản thân anh ta mang là thuộc về đối phương.
Chàng trai lịch lãm Tiễn Minh Xuyên thì đẩy gọng kính lên, đưa cổ tay ra, trên mặt không chút biểu cảm.
Trên cổ tay rõ ràng có một vết sẹo khá sâu.
"Vợ tôi dùng máu của tôi để làm cho tôi một con figure, hãy ghen tỵ đi." Anh ta nói.
Thấy lời nói của họ càng lúc càng hắc ám, Nhan Như Tinh cố nhớ lại xem lúc tỉnh lại cô có bỏ qua điều gì không.
"Chồng tôi ngoại trừ thích lấy tôi làm mẫu ra thì cũng khá tốt." Sắc mặt Trần Chanh hơi tái nhợt đi, hai tay vô thức nắm lấy đầu gối.
Cô nàng sành điệu Điền Điềm dường như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt ngượng ngùng nhất thời nghiêm nghị nói: "Chồng tôi nghiện sự hồi hộp, anh ấy thường tạo hiện trường vụ án ở nhà, anh ấy cũng nói rằng tâm nguyện lớn nhất của mình là tạo ra một tội ác hoàn hảo."
Thấy rằng sắp đến lượt mình, Nhan Như Tinh cố gắng hết sức để nhớ lại những manh mối duy nhất mà cô có, cuối cùng cô lắc đầu bất lực, "Chồng tôi có vẻ khá bình thường."
Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn cô đều thay đổi.
Lại nhớ đến công việc của chồng cô ta là bác sĩ sản khoa.
Mọi người cùng nhìn vào cái bụng phẳng lỳ của Nhan Như Tinh, cảm thấy ngưỡng mộ.
Sau khi trao đổi thông tin, mọi người đều cảm thấy sâu sắc rằng đây không phải một cái phó bản yêu đương bình thường. Không những vậy, bọn họ đều không có chút manh mối nào về ái tâm trị, hắc tâm trị được đề cập đến trong bối cảnh.
Lại còn mấy cái camera livestream lẩn khuất khắp nơi như lưỡi đao treo trên đầu bọn họ, sáng chói đầy khiếp sợ.
Chia tay với mọi người, Nhan Như Tinh về phòng, bắt đầu lục tìm manh mối khắp phòng.
10 phút sau, trông thấy căn phòng bị mình xáo tung lên, Nhan Như Tinh ngao ngán.
Không thể thu thập được cái gì, cô quyết định gọi điện cho "anh chồng" của phó bản này.
Tiếng chuông reo mau chóng ngưng, đầu dây bên kia nghe máy.
"Nói."
Nhan Như Tinh nghe giọng nói lạnh lùng nhưng quyến rũ của đối phương, nhịn không được sờ sờ lỗ tai, ánh mắt hơi sáng lên, bóp giọng làm nũng, "Chồng ơi, khi nào anh về vậy, người ta nhớ anh quá~"
Người ở đầu bên kia tựa hồ bị âm thanh làm nũng thấy gớm này của cô dọa sợ, im lặng một hồi lâu.
Chưa hết, khi Nhan Như Tinh chuẩn bị làm lại lần nữa, thì từ đầu bên kia vang lên một giọng nói còn lạnh lùng hơn trước.
"Chẳng phải nói là sẽ tăng ca rồi cơ mà."
"Nhưng mà, một mình em ở căn phòng to thế này, em sợ! Còn nữa, chồng quát em à? Em giận rồi, không để ý anh nữa, trừ phi đêm nay anh về với em!" Nhan Như Tinh nói xong cúp máy một cách dứt khoát.
Bỏ điện thoại xuống, cô vào phòng tắm rửa mặt.
Về hay không thây kệ, cứ đi ngủ trước đã.
Phía đầu dây còn lại, Tô Văn Ngọc nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp, đôi mắt sâu hoắm ngày càng tối sầm lại.
Ngẫm một chút, anh ta đứng lên cởi chiếc áo blouse trắng và khoác thường phục vào. Anh ta chuẩn bị quay về xem xem người phụ nữ kia rốt cuộc đang bày trò quỷ gì!
"Ủa? Bác sĩ Tô, chẳng phải tối nay anh ngủ lại bệnh viện sao?"
Tô Văn Ngọc lạnh lùng khoát khoát tay, bỏ đi ko thèm ngoái đầu lại.
"Chậc chậc, tí nữa là tôi còn tưởng rằng Tô tiên sinh không yêu tiểu thư Ngôn Thanh."
"Eo ôi, hôm nay các cậu lại chuẩn bị ủng hộ cặp nào vậy? Dù tớ rất thích Tô tiên sinh, nhưng cái cặp cún con kia lại rất hợp ý tớ. Tình yêu của đôi ta như xương với thịt mãi không lìa xa, a - tớ chết mất."
"Xí, tớ thích cặp giáo sư Chi Tử với vợ ông ta hơn, lấy máu của cả hai làm thành figure của hai người, thật là lãng mạn~"
"Phỉ phui đi, tình yêu của Chanh Chanh và giáo sư Neville mới là hoàn mỹ nhất! Hơn nữa nghe nói giáo sư Neville đang chuẩn bị cho một tác phẩm tuyệt mỹ, gọi là Người tình mãi không tách rời. Cái tên này vừa nghe phát đã khiến tớ chết chìm trong cái tình yêu đáng ghét này. . . a. . . . . . giáo sư Neville mãi là một vị thần!"
"Không ai ủng hộ Tiểu Điềm Điềm nhà ta sao?"
------
8 giờ rưỡi tối, Nhan Như Tinh đắp mặt nạ trên mặt, nghe thấy tiếng mở khóa từ cửa vọng vào.
Cô giữ mặt nạ ngước lên, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng cao ráo bước vào cửa.
Anh ta bước vào cửa, nhìn căn phòng bừa bộn, cau mày tức giận.
Anh ta vừa định gọi Nhan Như Tinh thì đối phương đã chạy ra.
"Chồng." Nhan Như Tinh phóng tới, ôm eo người đàn ông, giọng đắc ý nói: "Em biết là chồng sẽ không bỏ rơi em một mình ở nhà đâu."
Tô Văn Ngọc: . . . . . .
Mặt anh ta càng lạnh hơn, có chút không kiên nhẫn. Anh ta đẩy Nhan Như Tinh ra, nhăn mặt lạnh lùng kèm theo một chút chán ghét nói: "Em lại định làm gì?"
Nhan Như Tinh nhìn anh ta, há hốc mồm, "Anh cảm thấy em định làm gì?"
Tô Văn Ngọc vừa nghe, lườm cô một cái, nhìn căn phòng bừa bộn thắc mắc, "Tốt nhất là em giải thích cho anh đi."
"Em tìm đồ, tìm không ra, nên nó như vậy." Nhan Như Tinh hùng hồn nói.
"Em không định dọn sao" Tô Văn Ngọc nhìn căn phòng với vẻ khó chịu.
"Không dọn!"
"?"
"Em nói cái gì?" Tô Văn Ngọc tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng Nhan Như Tinh tỏ vẻ rằng anh nghe không nhầm đâu.
"Em nói là em không dọn."
"Em làm cái trò gì vậy hả?" Tô Văn Ngọc cảm thấy bản thân không hiểu gì cả, cô ta trước đây chẳng phải để giữ gìn hình ảnh nên quyết định sẽ ở nhà cả ngày để tập luyện sao?
Vậy mà ngày đầu tiên còn chưa kết thúc mà đã lật mặt rồi?
"Mặt nạ của em đủ thời gian rồi, em đi tháo mặt nạ đây, căn phòng này nhờ chồng vậy." Nhan Như Tinh vỗ vỗ vai anh ta, nhưng anh ta hơi cao, với không tới, đành chuyển qua vỗ ngực.
Nhìn người phụ nữ xoay người bỏ đi, trong lòng Tô Văn Ngọc có chút dị thường.
Dọn dẹp xong căn phòng Tô Văn Ngọc bước vào phòng ngủ, phát hiện Nhan Như Tinh đã ngủ rồi, âm thanh khi ngủ khác khác so với mọi khi.
Nháy mắt, Tô Văn Ngọc trong lòng gợn sóng.
Anh ta bước tới, lấy từ trong tay áo ra một con dao mổ nhỏ và tinh xảo, ngồi trên đầu giường, khua qua khua lại trên mặt Nhan Như Tinh, dường như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Vốn dĩ anh muốn chơi đùa với cô, nhưng nhìn cô ta anh dường như càng thêm chán ghét.
Đồng thời, những khán giả đang xem đến cảnh này đều vô cùng phấn khích và phát điên lên.
"Đến rồi đến rồi, thật không ngờ, bác sĩ Tô xem ra không yêu tiểu thư Ngôn Thanh cho lắm. So với những người khác thì ra tay có phần vội vã!"
"Tớ đã hiểu lầm bác sĩ Tô rồi, ánh mắt 'cố chấp', nhìn ngắm một cách 'thâm tình', động tác 'lúng túng' này, rõ ràng anh ta yêu say đắm tiểu thư Ngôn Thanh."
"Rất thích xem thứ tình yêu 'Đến chết cũng không đổi' của người khác, luôn đem đến một cảm xúc tuyệt vời!"
"Ôi. . . . . . Đã đến lúc được chứng kiến khoảnh khắc đẹp nhất của tình yêu rồi, háo hức quá!"
"Tớ cũng rất háo hức, nhanh nào, ra tay đi, sờ soạng cái gì vậy!"
"Ủa? Tại sao anh ta lại hạ dao xuống? Ý anh ta là gì? Đ*t m* anh, phí tình cảm của tôi. 1 hắc tâm trị, khỏi cảm ơn!"
"Hứ! Lướt hắc tâm qua cho tớ với, thật quá đáng, đúng là lừa tình mà."
------
Tô Văn Ngọc cất con dao đi vì anh nghĩ đến một điều. Nếu có thể lợi dụng một chút, có thể một mũi tên trúng hai đích, giết chết cô ta và hai tên tình nhân kia.
Nhưng đợi đến ngày thứ 2, anh ta liền hối hận.
Nhìn căn bếp lạnh lẽo, Tô Văn Ngọc nhíu mày, bật bếp tự nấu cho mình một bát mỳ.
Đồ ăn vừa bưng lên bàn, anh quay đi lấy đũa. Quay lại liền phát hiện Nhan Như Tinh đang ngồi ở chỗ anh ta, tay cầm bát mỳ quen thuộc, ngồi húp nước ngon lành.
Thấy anh ta đi đến, cô ta thậm chí còn chìa tay ra nói: "Cám ơn chồng đã lấy đũa cho em."
"Tô Văn Ngọc: . . . . . ."
"Ngôn Thanh." Anh ta híp mắt lại gọi.
"Gọi là Thanh Thanh." Nhan Như Tinh giương mắt nhìn anh ta - trên tay cầm chiếc đũa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tô Văn Ngọc chuyền đôi đũa qua.
Nhan Như Tinh vui vẻ cầm lấy, bắt đầu hút mì "sùm sụp".
"Chồng ơi, mỳ hơi nhạt đó, lần sau cho thêm xíu muối nha."
Tô Văn Ngọc: "Ngôn Thanh!"
"Gọi là Thanh Thanh." Nhan Như Tinh không lay động, ăn mỳ một cách ngon lành.
"À thêm nữa, em muốn ăn trứng - trứng chiên." Nhan Như Tinh nhe răng cười với Tô Văn Ngọc mặt đang tối sầm lại.
"Ngôn Thanh!"
"Gọi là Thanh Thanh."
Tô Văn Ngọc run lên vì mất bình tĩnh.
"Hôm nay em dậy muộn." Anh ta không gọi tên cô, thẳng thừng tỏ thái độ bất mãn.
"Có muộn đâu, em không đi làm, dậy sớm làm cái gì cơ chứ?" Nhan Như Tinh từ tốn húp một ngụm nước mỳ, nói.
Tô Văn Ngọc: "... Em đã quên lời em nói từ đầu à?"
Nhan Như Tinh dừng lại, hay vậy ta, chẳng lẽ còn manh mối nào được che dấu sao?
"Ớ, em quên rồi!" Cô sảng khoái thừa nhận, "Hay là chồng nhắc lại một chút cho em nhớ nhỉ?"
"Sau khi cưới em lo việc nhà, anh đi làm kiếm tiền về cho em tiêu." Tô Văn Ngọc bất mãn nói.
"Ly hôn đi!' Nhan Như Tinh buông bát xuống, trả lời đanh thép.
Thế nhưng Tô Văn Ngọc không chút sợ hãi cười lạnh nói, "Xem ra đầu óc em không được bình thường rồi, em quên là Đảo tình yêu chỉ có ở góa chứ không có được ly hôn."
Nhan Như Tinh: . . . . . .
"Vậy anh không sợ em tìm người đàn ông khác sao?" Cô ta nghiêm túc cẩn thận hỏi.
Tô Văn Ngọc nhíu mày, anh chỉ cảm thấy rằng hôm nay Ngôn Thanh đã chạm đến tận cùng giới hạn của anh ta.
"Em cũng đừng có ngại, cứ tìm thoải mái, anh không để ý đâu."
Tô Văn Ngọc thản nhiên liếc cô ta một cái, trong mắt như có một luồng thâm ý xẹt qua.
Thấy anh không để ý tới mình, xoay người đi vào bếp, Nhan Như Tinh ở sau lưng anh ta nói vọng: "Chồng ơi, trứng chiên!"
Tô Văn Ngọc nhấc cái chảo lên, không để ý tới.
Thế nhưng 10 phút sau.
Nhan Như Tinh thấy đĩa trứng chiên đặt trước mặt mình, kinh ngạc nhìn gương mặt không chút biểu tình của Tô Văn Ngọc, hét lên, "Cảm ơn chồng nha!"
Tô Văn Ngọc mặt mày căng thẳng, lỗ tai khẽ đỏ lên. Anh ngồi đối diện, cử chỉ tao nhã, tư thế hoàn hảo thưởng thức món ăn, mỗi một động tác đều vô cùng bắt mắt.
Cái người mà trước giờ luôn khiến anh ám ảnh, thế mà giờ đây anh lại toàn tâm toàn ý chiên trứng cho ăn.
"Ngon lắm." Đôi mắt Nhan Như Tinh cong lên, ngoác mồm ra cười với anh.
"Trưa nay em muốn ăn thịt, thịt gì cũng được, anh làm cho em đi." Cô nói.
Tô Văn Ngọc sầm mặt lại, anh lại nghĩ, người phụ nữ này bộ định biến hắn thành đầu bếp ư!
"Hôm nay trưa anh tăng ca, không về nhà."
"Ừm." Nhan Như Tinh lần này không vòi vĩnh nữa.
Tô Văn Ngọc không biết sao trong lòng đột nhiên không thoải mái, dễ chịu chút nào.
Anh nhìn hai mắt Nhan Như Tinh, nhưng khi đối phương ngẩng đầu thắc mắc, liền quay mặt đi.
Nhan Như Tinh: ?
Cảm giác lần này người chồng mà phó bản cấp cho có gì đó khác thường.
8 giờ sáng.
Tô Văn Ngọc đứng nghiêng vào cửa, nhìn người phụ nữ ngồi xem TV trên sofa trong phòng khách, mất kiên nhẫn nói lớn, "Anh đi làm đây!"
Nhan Như Tinh không nhúc nhích, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy, đáp cho có, "Đi sớm về sớm."
Tô Văn Ngọc: . . . . . .
Anh nhìn ra ngoài, nghĩ đến việc bản thân thì bận rộn ở bệnh viện, lại nhìn Nhan Như Tinh xem TV cười hô hố trong phòng khách, trầm mặc bước ra khỏi cửa.
Anh ta đi rồi, khung cảnh bỗng nhiên có chút vắng vẻ.
Nhan Như Tinh ôm đồ ăn vặt trước ngực, xem TV ngon lành.
Đến 9 giờ, một tiếng nhạc chát chúa đột nhiên vang lên trên TV, tiếp theo là một người đàn ông mặc bộ vest hồng nở nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng, tay cầm micro xuất hiện trên TV.
"Xin chào tất cả quý khán thính giả, tôi là người dẫn chương trình 'Tình yêu', hôm nay tôi sẽ công bố với các bạn cặp đôi mẫu mực hấp dẫn nhất ngày hôm qua, cùng với cặp đôi mẫu mực gây khó chịu nhất."
“Mời nhìn sang đây.” MC chương trình Tình yêu mỉm cười chỉ sang bên cạnh. Dưới sự chỉ dẫn của anh ta, một biểu đồ thống kê hình chữ nhật được đánh dấu bằng trái tim màu đỏ hiện ra trước mặt mọi người.
“Đúng vậy, cặp đôi mẫu mực thú vị nhất ngày hôm qua chính là nhóm số bảy của chúng ta, ‘Bá tước ma cà rồng’ và nô lệ máu nhỏ nhắn của hắn!” Với tiếng hét cao của MC chương trình Tình yêu, màn hình TV lóe lên, một hình ảnh đáng lo ngại hiện ra.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, một người đàn ông tà ác và quyến rũ mặc áo choàng đen, mái tóc dài trắng muốt đang ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao bọc da màu nâu đỏ. Đối diện với anh ta là một thiếu nữ đang quỳ gối, hai tay bị trói bằng xiềng xích, ngồi trên mặt đất, sững sờ ngẩng đầu lên trong một động tác nhục nhã, miệng há hốc.
Làn da của người phụ nữ trắng và mềm mại, cơ thể trần truồng, trên cơ thể đầy vết máu và vết ửng đỏ bởi những sợi dây thừng buộc chặt, khiến cô ấy dường như có một loại sức hút khác thường. Chỉ những người chơi mới có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng và bàng hoàng trong ánh mắt cô.
Lúc này, người luôn rất mặn mà với nhiệm vụ như Nhan Như Tinh, không thể không chăm chú vào màn hình TV.
Cho đến khi người đàn ông ăn mặc kỳ lạ trên TV đứng dậy, đi tới chỗ người phụ nữ và ngồi xổm xuống, giống như một kẻ biến thái, say sưa bởi mùi hương của người phụ nữ. Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của người phụ nữ, anh ta bước tới và cắn vào những vết răng cũ trên cổ người phụ nữ.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, mê mẩn xoa đầu người phụ nữ, mặc kệ sự vùng vẫy bất lực của cô ta, nói với vẻ diên dại: "Vợ à, em đẹp quá, vẻ đẹp của em khiến anh không kiềm được ham muốn hòa làm một với em, em yêu anh như vậy, chắc là cũng muốn như vậy đúng không?"
Cùng lúc đó, vô số bình luận "Ở bên nhau" của khán giả đột nhiên xuất hiện trên màn hình TV, ai không biết còn tưởng đây là một cảnh tỏ tình rất nghiêm túc.
Ngay khi người đàn ông đang kích động hút máu người phụ nữ, cô ta dần hấp hối thì một tiếng “ầm” lớn vang lên, khiến màn hình TV rung lên vài lần.
Khi người đàn ông bối rối quay đầu lại, tất cả mọi người đều nhìn thấy người phụ nữ đẹp không thể tả mặc bộ lễ phục xanh nhạt đứng ở cửa, khẽ nâng chân, nghiêng cằm lên.
Người phụ nữ nhìn vào trong cửa với nụ cười trên môi, nhìn người đàn ông đang lơ đãng của mình, lớn tiếng chất vấn, "Tên anh là gì."
"Anh trông thật đẹp trai, đẹp đến nỗi em vừa nhìn đã thấy thích, liệu anh có cảm thấy như thế với em không?"
"Cá------"
Tô Văn Ngọc, người bị ép xem buổi phát sóng trực tiếp này cố kiềm nén cơn giận, bóp gãy cây bút trong tay!
Bộ cô ta nghĩ rằng anh chết rồi sao?
Bí mật nuôi hai tên tình nhân không đủ, lại còn dám cắm sừng anh ta trước mặt mọi người ở Tiểu Đảo!