"id_Top_of_45_chuong_46_xhtml" class="block_5"Chương 46
"block_2">Mở góc nhìn của thượng đế, Địch Ốc Tư kiểm tra những người xung quanh hắn ta rất đơn giản.
Trong trường hợp bình thường, hắn ta sẽ không xóa ký ức của bọn họ trước khi lấy được gen Adam Eve, nếu như vậy thì các hồ sơ sẽ về không.
Và, rất có thể điều đó sẽ hạ thấp các thuộc tính của bọn họ.
Ồ hố?
Địch Ốc Tư đột nhiên nhìn về phía Mạt Lị. Mạt Lị buộc bản thân mình bình tĩnh. Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn ta, cô vẫn an tĩnh nghe lời như trước.
Cô ấy để đầu óc mình trống rỗng, ánh mắt tập trung, thái độ thong dong. Chờ khi Địch Ốc Tư dời mắt đi, cô cũng không dám bất cẩn dù chỉ một chút.
“Quốc chủ, tôi có thể phát sóng trực tiếp không?” Lúc này, Nhan Như Tinh đột nhiên lên tiếng, khiến cho mọi người tại hiện trường chú ý.
Địch Ốc Tư hoàn toàn chuyển ánh mắt nghi ngờ của mình khỏi Mạt Lị, cười nói với Nhan Như Tinh: “Đương nhiên có thể.”
Hắn ta có thể nhân cơ hội này củng cố lại địa vị của mình.
Khi Nhan Như Tinh mở chương trình phát sóng trực tiếp trên điện thoại ra một lần nữa, những người xem đã chờ đợi từ lâu sốt ruột tiến vào.
“Rốt cuộc chờ tới rồi, còn tưởng rằng sẽ thất bại!”
“A a a, vừa rồi tại sao lại tắt phát sóng trực tiếp? Thành thật giải thích, hai người ở trong xe có phải làm cái chuyện gì không thể để cho người khác biết, đúng hay không?”
“Vãi, đây là đâu vậy? Chẳng lẽ chính là cung điện mà quốc chủ đại nhân ở?”
“Hả? Người đàn ông trước mắt là quốc chủ à? Nhìn thật thân thiết mà.”
“Thì ra quốc chủ đại nhân là như này, cảm thấy còn không đẹp bằng bác sĩ Tô, hơi thất vọng.”
“Nhưng tôi lại thấy quốc chủ đại nhân thế này rất tuyệt, nhìn rất có uy nghiêm.”
“Nơi này hoàn toàn thỏa mãn ảo tưởng của tôi về cung điện mà quốc chủ đại nhân ở. Quá đẹp, cũng thật xa hoa.”
Còn có mấy người chơi vội vàng nhắc nhở Nhan Như Tinh.
Phó bản này sau khi người chơi thất bại trong nhiệm vụ thông quan, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một cái bảng ghi dòng chữ ‘Đóng phó bản. Đếm ngược:’
Chỉ còn lại hai tiếng, còn sau hai tiếng nữa, phó bản đóng của lại, bọn họ sẽ thế lại thì không ai dám nghĩ tới.
“Ngôn Thanh, còn lại một tiếng, cô đang làm cái quái gì vậy!”
“Tôi không muốn ở lại đây! Please, cầu xin cô dùng chút sức lực của mình đi, đợi ra ngoài tôi sẽ phát bao lì xì cho cô.”
“Giết chết con chó Nhật kia…”
Nhan Như Tinh đóng phần bình luận lại và nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Địch Ốc Tư, cô ngượng ngùng nói: “Như này sẽ rõ ràng hơn.”
Địch Ốc Tư vừa muốn nói gì, thì giây tiếp theo, một vài giọng tranh cãi truyền vào tai họ.
“Thanh Thanh!” Giang Triều nhìn thấy Nhan Như Tinh, giống nhìn như thấy người yêu đã thất lạc nhiều năm. Anh ta hưng phấn chạy tới trước mặt cô, trong mắt không còn chứa được ai khác.
“Em thực sự đã tìm thấy chị. Em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại chị nữa.” Tuyến nước mắt của Giang Triều rất nhạy cảm, nói khóc liền khóc được ngay.
Không đợi anh ta tố khổ xong, trên vai xuất hiện một cái tay đẩy anh ta ra bên cạnh.
“Thanh Thanh, đã lâu không gặp, anh rất nhớ em.” Lâm Thư Vọng thâm tình nhìn Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh buồn bực, tự hỏi hai người này chui từ đâu ra vậy?
Cô nhìn về phía hai người cùng tiến vào, là Vân Phong và vợ Triệu Đan Đan.
Tâm tình Vân Phong không tốt lắm. Vừa vào cửa, ánh mắt chứa đầy thù hằn của anh ta đã đặt đúng chuẩn trên người Địch Ốc Tư.
“Chị, hai người họ nói quen biết chị cho nên em mang bọn họ tới đây.” Triệu Đan Đan chắn trước người Vân Phong, quay đầu khẩn cầu nhìn anh ta một cái, giải thích với Nhan Như Tinh.
“Mang theo từ đâu?” Đối với Vân Phong của bây giờ, Nhan Như Tinh hiểu thì hiểu, nhưng vẫn cảm thấy rất đau đầu.
May mà Mạt Lị nhận thấy không ổn, kịp thời nói chuyện với Địch Ốc Tư, rồi đi tời trước mặt Vân Phong.
“Lúc ở sân bay, sau khi mọi người rời đi không bao lâu, hai người họ ồn ào nhốn nháo từ sân bay ra ngoài. Em thấy bọn họ nhắc đến tên của chị, cho nên…”
Triệu Đan Đan mím môi, mắt trông mong nhìn lại đây Mạt Lị.
Mạt Lị lại không để ý tới cô ấy, lạnh giọng nói với Vân Phong: “Xin thứ lỗi, mấy người không thuộc về khách quý được mời đến hôm nay, mời mọi người rời khỏi nơi này.”
Vân Phong không muốn đi, nhưng anh ta vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí. Anh ta biết, tình huống hiện tại anh ta không giúp được gì thì đã đành, còn rất dễ tạo thêm phiền phức.
Nhan Như Tinh nghe xong cũng không cầu tình, Vân Phong trầm mặc hai giây, thỏa hiệp: “Tôi chờ cô ở bên kia.”
Anh ta rời xa chỗ này đi tới một góc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Địch Ốc Tư.
Địch Ốc Tư bất mãn, đang muốn kêu tinh linh xóa ký ức của Vân Phong thì Mạt Lị tới đúng lúc, nói một câu trào phúng như thật như đùa khiến hắn ta thấy hứng thú, cũng bắt đầu chờ mong màn biểu diễn của đám bộ chó nhỏ này.
Bên kia, Nhan Như Tinh còn đang cảm thấy nghi ngờ về sự xuất hiện của Giang Triều và Lâm Thư Vọng. Cô hỏi thằng: “Hai người đi tới đây như thế nào?”
Tô Văn Ngọc cũng muốn biết bọn họ tới đây bằng cách nào.
Trước đó là do anh ta bất cẩn để hai người này chạy mấy. Anh ta quyết định, sau này nhất định sẽ giám sát chặt chẽ hơn, tuyệt đối không thể qua loa.
“Anh cũng không biết! Hai bọn anh ngủ một giấc, tỉnh dậy không hiểu tại sao đã đến chỗ này.” Lâm Thư Vọng trả lời.
Nhan Như Tinh nhìn về phía Địch Ốc Tư.
Trong lòng Địch Ốc Tư mắng quản gia tinh linh. Mỗi lần mang người tới đây cũng không biết tìm lý do nào đó nhét vào trong trí nhớ bọn họ gì cả.
Nghĩ đến chuyện quản gia tinh linh nhờ hắn ta làm, hắn ta quan sát tất cả người ở đây, ánh mắt đảo qua đỉnh đầu của từng người một.
Giang Triều: “Hình như chị bất công, quên mất em, không vui.”
Lâm Thư Vọng: “Lần này tên kia không có tới, ha ha ha, Thanh Thanh là của mình.”
Tô Ngọc: “Cần tìm một cơ hội giết chết hai kẻ đoạt vợ mình.”
Khóe miệng Địch Ốc Tư run rẩy, cười nói với Lâm Thư Vọng: “Tôi nhớ cậu là biên tập truyện tranh của Ngôn Thanh? Tôi rất thích truyện tranh của Ngôn Thanh, cho nên mới cố ý mời cậu tới làm khách. Cậu quên rồi à?”
Lâm Thư Vọng ngẩn ra, trong mắt có chút mờ mịt. Nhưng anh ta mau chóng bừng tỉnh đại ngộ* gật đầu: “Không sai, là ngài mời tôi tới.”
Nhan Như Tinh nhìn thẳng vào mắt Địch Ốc Tư, lập tức cảm thấy không đúng lắm.
Địch Ốc Tư thấy thế, hơi buồn bực. Nếu có thể, hắn ta thật sự không muốn xóa ký ức của cô sớm đến vậy.
Ngay lúc hắn ta muốn kêu quản gia tinh linh xóa ký ức của Ngôn Thanh, Địch Ốc Tư nhìn chằm chằm vào khung thoại tiếng lòng trên đỉnh đầu cô, ngây ngẩn cả người.
“Thích truyện tranh của mình, lại mời mình biên tập. Quốc chủ này, rốt cuộc là thích mình, hay là thật sự coi trọng biên tập của mình.”
Địch Ốc Tư:……
Thôi, vẫn nên xem lại đi.
“Trước đó tôi đã xem qua chương trình phát sóng trực tiếp của cô.” Địch Ốc Tư nói với Nhan Như Tinh, vẻ mặt hiền lành kèm theo tán thường: “Cô là người rất có mị lực. Nghe nói trước đây có rất nhiều người yêu thích cô, rất nhiều lần vì cô mà tranh đoạt tình cảm. Vậy còn cô thì sao? Có yêu thích người nào không?”
Không đợi Nhan Như Tinh trả lời, Địch Ốc Tư lại nói: “Đừng lo về quá khứ của cô, tôi có thể cho cô đặc quyền ly hôn. Hiện tại tôi tuyên bố, cô đã trở về trạng thái độc thân.”
“Cảnh cáo: Bác sĩ Tô, người được đề cử Adam sinh ra sát ý với người chơi. Kiến nghị xóa ký ức, trả hồ sơ về không.”
Địch Ốc Tư đột nhiên quay đầu, đối diện với một khuôn mặt đang đeo mặt nạ chắc, không nhìn thấy biểu cảm cụ thể.
“Làm sao dám!!! Hắn ta dựa vào cái gì khiến vợ chồng mình ly hôn!”
Nhìn sát khí trên người anh ta càng ngày càng nghiêm trọng, Địch Ốc Tư hãi hùng khiếp vía kêu tinh linh mau chóng xóa ký ức của anh, rồi lại âm thầm mắng trong lòng: Ông đây khiến Ngôn Thanh ly hôn với chồng sau đó kết hôn với anh, không phải đúng ý anh rồi sao?
Anh ta phát điên cái gì vậy!?
“Lần xóa ký ức này cần một trăm nghìn giá trí tín ngưỡng, xin hỏi có đổi hay không?”
Một trăm nghìn!
Địch Ốc Tư nheo mắt.
Nhưng mà nhìn thấy sát khí gần như sắp ngưng thành thật trên người Tô Ngọc, hắn ta biết, anh ta sắp ra tay với hắn.
“Đổi đổi!”
“Đang trong quá trình xóa ký ức…”
Tô Văn Ngọc vừa mới bước một chân về phía Địch Ốc Tư, đột nhiên dừng lại.
Anh mờ mịt nhìn xung quanh, dường như không rõ tại sao mình lại ở chỗ này.
Mãi đến khi anh ta nhìn thấy Nhan Như Tinh.
“Cô gái xinh đẹp yêu kiều này, tôi cảm giác tôi thích em. Tôi muốn yêu đương với em và lấy kết hôn làm mục tiêu cuối cùng.”
Nhan Như Tinh một lời khó nói hết nhìn Tô Văn Ngọc đột nhiên nhảy tới trước mặt cô, nói hồ ngôn loạn ngữ*.
“Anh đừng mơ! Mau cút ra sau xếp hàng đi, muốn kết hôn cũng là tôi kết hôn trước!” Lâm Thư Vọng tiến lên chắn trước người Nhan Như Tinh.
Giang Triều bị lãng quên cũng ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn hai người đang đối chọi gay gắt. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lén lút tới sau Nhan Như Tinh, duỗi tay kéo áo cô.
Nhan Như Tinh quay đầu lại, nhìn đến anh ta thì sửng sốt hai giây.
Giang Triều nhìn quá nhỏ, mặt bánh bao, đáng yêu cực kỳ.
“Chị, chị đã nói, cả đời này chỉ thích em.” Khuôn mặt trắng nõn của Giang Triều hơi hồng hồng, hai mắt đẫm nước lại không hề khóc. Đôi lông mi thon dài hơi run run theo tiếng nước nở khiến cho anh thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa đáng thương. Làm người ta cảm thấy đau lòng, đồng thời lại nhịn không được đặt tay lên tim tự nói phải đối tốt với anh.
Lực sát thương này…
Hai người đang tranh phong đột nhiên ngoảnh đầu lại, phân biệt tóm chặt hai cánh tay trái phải của Nhan Như Tinh.
“Thanh Thanh, em nhìn anh đi. Chúng ta đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Thì ra em tên là Thanh Thanh? Tên hay thật đấy. Tôi quyết định, về sau em chính là bà xã của tôi.” Tô Ngọc Văn nói một câu khiến Nhan Như Tinh phát giác ra điều không đúng.
Cô dùng khóe mắt nhìn Địch Ốc Tư ở bên cạnh vẻ sống chết mặc bây, trong lòng đã có so đo.
“Mọi người đừng cãi nhau nữa, tôi đã thích người khác rồi.” Nhan Như Tinh hất tay hai người đang ôm và người đằng sau đang chọc chọc cô ra. Nhân lúc bọn họ không để ý, cô chạy về phía Địch Ốc Tư, ôm lấy một cánh tay của hắn ta, nâng cằm cao ngạo nhìn những người khác, nói: “Tôi thích quốc chủ đại nhân, và cũng chỉ có quốc chủ đại nhân mới xứng với vẻ đẹp của tôi. Muốn cưới tôi ư, mấy người cũng không xem lại bản thân có xứng không!”
Tuyệt cú mèo, những lời này của cô trực tiếp kéo đầy thanh giá trị thù hận cho Địch Ốc Tư.
Địch Ốc Tư vốn muốn tránh khỏi tay cô, vừa nghe đã khiếp sợ quên cả động tác.
Nhan Như Tinh thấy vậy, trong mắt lập lòe ánh mắt mờ nhạt, chuẩn bị không ngừng cố gắng.
Mà lúc này Địch Ốc Tư đột nhiên hất tay cô và ra khỏi chỗ đó.
Ngay sau đó, đầu óc Nhan Như Tinh ong một tiếng.
“Nhận thấy ký chủ đang bị sinh vật không xác định xâm lấn vào tinh thần. Xác suất quấy nhiễu xâm lấn tinh thần lần này: 15%”
“Kiểm tra đo lường phát hiện ký chủ có được kỹ năng bị động ‘Thoát chết trong gang tấc’. Xin hỏi có kích hoạt trạng thái tránh nguy hiểm khẩn cấp hay không!”
Trong chớp mắt, Nhan Như Tinh lấy lại tinh thần, lòng còn sợ hãi mà nhìn kỹ năng bị động ‘thoát chết trong gang tấc’ đã ở trạng thái CD, đồng thời thư hồi cảm xúc dư thừa.
Mới vừa rồi, để giúp cô tránh khỏi sự xâm lấn tinh thần của sinh vật không xác định, hệ thống lưu trữ đã kích hoạt kỹ năng tránh nguy hiểm khẩn cấp. Tránh nguy hiểm khẩn cấp có thể giúp cô lâm vào trạng thái chết giả trong khoảnh khắc để kích hoạt kỹ năng bị động thoát chết trong gang tấc, miễn đi tất cả thương tổn.
Nhưng cứ như vậy, không có kỹ năng bảo mệnh bị động này, sau này chỉ có thể cẩn thận hơn.
Quả bom này không đào ra được. Vừa rồi khi cô đang lấy bom đã bị đối phương đẩy ra.
Xem ra, có vẻ như năng lực của người kia trong lời Mạt Lị khó đối phó hơn tưởng tượng.
Dẹp hết mớ suy nghĩ lộn xộn trong lòng, nghĩ đến trạng thái vừa rồi của Tô Văn Ngọc, Nhan Như Tinh mê mang nhìn về phía Địch Ốc Tư, trên mặt lộ ra nụ cười đơn thuần vô tri, vừa ý lại và vừa yêu say đắm. Cô ngập ngừng đi về phía Địch Ốc Tư.
“Sao tôi cảm thấy anh có phần giống với chồng của tôi? Anh là chồng tôi à?”
Vào lúc này, cho dù là Tô Văn Ngọc cảm thấy cảm thân không thích hợp, hay là Lâm Thư Vọng bị bóp méo ký ức hạ ám chỉ trung thành với Địch Ốc Tư khi nhìn về phía hắn ta, ánh mắt đều tràn ngập thù địch.
Nhưng bọn họ không có gan lớn như Giang Triều. Nhan Như Tinh nhìn thấy Giang Triều không biết từ khi nào đã chạy ra phía sau Địch Ốc Tư, trong tay còn cầm một con dao hung tợn đâm về phía Địch Ốc Tư, tim cô suýt chút nữa nhảy lên cổ họng.
Nhưng mà, không hề nghi ngờ, anh ta thất bại.
Con dao vẫn còn cách Địch Ốc Tư một khoảng thì hắn ta đột nhiên xuất hiện tại một chỗ khác.
Tuy nhiên, động thái của Giang Triều khiến hắn ta bị dọa không nhẹ.
Địch Ốc Tư thẹn quá thành giận, không màng tinh linh phản đối, mạnh mẽ diệt trừ Giang Triều khỏi địa bàn của hắn.
Chưa từng có ai có thể ở địa bàn của hắn tổn thương đến hắn được. Con ả đàn bà Triệu Toàn kia không được, Giang Triều lại càng không được.
Chỉ là một kẻ được đề cử Adam thôi, còn có hai người lựa, hắn ta sợ cái gì!
Khi cơ thể Giang Triều hóa thành những đốm sáng xanh lam và biến mất ngay trước mắt Nhan Như Tinh, cô ngây ngẩn cả người.
Có lẽ Giang Triều biết Địch Ốc Tư làm gì cô, cho nên mới tức giận đến muốn giết đối phương như vậy.
Chỉ là anh ta quá yếu…
Lúc này Địch Ốc Tư mới chú ý tới cô ‘ngu si’, nghĩ là cô đã bị tinh linh xóa ký ức, toàn tâm toàn ý trung thành với hắn ta. Cuối cùng không nhìn được nói với Nhan Như Tinh: “Lại đây!”
Nhan Như Tinh nghe lời đi qua.
Tô Văn Ngọc thấy vậy, muốn đi ngăn cản. Nhưng trong thân thể anh dường như vẫn còn tồn tại một ý thức khác vẫn luôn ngăn cản anh, khuyên anh đừng đối nghịch với chủ nhân.
Chủ nhân chó má gì chứ? Hắn ta xứng à?
Trong mắt Tô Văn Ngọc lập lòe ánh đỏ. Tuy nhiên, trừ lực lượng này ra, còn có một lực lượng mạnh hơn cả tựa như khóa, khóa chặt hành động của anh lại.
Nhìn thấy Nhan Như Tinh bị Địch Ốc Tư khống chế, Vân Phong nhịn không được muốn đi qua. Kết quả Triệu Đan Đan như đoán được ý tưởng của anh ta, từ phía sau ôm chặt lấy anh ta, không cho anh đi tới.
Vân Phong gấp gáp, không quan tâm xem có làm ai bị thương hay không, dùng sức bẻ cánh tay cô ấy ra.
Đúng lúc này, Mạt Lị chặn trước mặt anh ta.
“Ở trước mặt chủ nhân, anh vẫn nên tiết kiệm sức lực đi.”
Vân Phong vừa muốn chửi ầm lên, Mạt Lị đã gật đầu với Ngải Tình ở chỗ tối.
Giây tiếp theo, Vân Phong trực tiếp bị Ngải Tình đột ngột xuất hiện phía sau đánh ngất.
Sau đó Mạt Lị nhìn về phía một góc khác. Nơi đó, có một người đang đứng.
Triệu Đan Đan nhìn thấy đối phương, ôm chỗ bị thương trên cánh tay, ấm ức gọi một tiếng ‘pa pa’.
Triệu Trường Minh thoạt nhìn như là một người đàn ông trung niên nghiêm túc, khó ở chung. Khi nghe thấy giọng Triệu Đan Đan, đôi mắt đang lạnh nhạt của anh ta ấm lên trong khoảnh khắc.
Mạt Lị và Ngải Tình đang đỡ Vân Phong cảnh giác nhìn Triệu Trường Minh đang chậm rãi đi tới.
“Đưa người này cho tôi đi.” Triệu Trường Minh vươn tay về phía Ngải Tình.
Ngải Tình nhíu mày, nhìn về phía Mạt Lị.
Mạt Lị mặt vô biểu cảm, không nói chuyện.
“Tôi sẽ đưa người này đi khỏi đây.” Triệu Trường Minh lại nói, nhìn Mạt Lị chần chờ: “Tôi không biết mấy người là ai. Nhưng, tôi sẽ không khiến hắn bị thương.”
“Là tôi có lỗi với A Toàn. Tôi chỉ là, không muốn để cô ấy rời đi…”
Vốn nghĩ rằng cho dù anh ta nói bất cứ cái gì, Mạt Lị đều cảm thấy không tức giận. Nhưng cố tình, những lời này của anh ta khiến cô tức cười.
“Nếu ông thật sự yêu cô ấy sâu đậm, vậy tại sao trước đây lại đưa cô ấy cho hắn?”
Triệu Trường Minh cúi đầu: “Mệnh lệnh của chủ nhân, tôi không thể chối từ.”
“Vậy hiện tại ông làm bộ áy náy này là cho ai nhìn?”
Triệu Trường Minh muốn nói lại thôi. Bỗng nhiên, anh ta ôm ngực, vẻ mặt khó tin ngã xuống. Mạt Lị sửng sốt, đang định trào phúng mấy câu, ngực chợt tê rần, lượng lớn ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc chợt tái hiện, còn có giao diện hệ thống quen thuộc kia…
Vào lúc này, trên hòn đảo nhỏ Tình Yêu, tất cả người chơi đã bị thuốc tẩy não lâm vào hôn mê.
Mà người chơi và NPC gen phục chế càng thảm hơn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cơ thể mình hóa thành từng đốm sáng xanh lam rồi biến mất.
Tất cả những biến cố này là do quốc chủ vương quốc Tình Yêu của bọn họ, Địch Ốc Tư bị cắm một con dao vào ngực.
Mặt đầy ý cười, Nhan Như Tinh dưới ánh mắt khiếp sợ của Địch Ốc Tư, ôm lấy đối phương, sau đó lại đâm sâu con dao vào tim.
“Ông xã, em yêu anh muốn chết, cảm nhận được tình yêu của em với anh không?”
Địch Ốc Tư chỉ tay vào cô, há mồm dường như muốn nói gì đó, nhưng mà ngực lại đau đến tê dại, lượng lớn máu tươi từ khoang miệng chạy ra.
Hắn ta đều đã sắp chết, thế mà trong lòng vẫn mắng chửi quản gia tinh linh.
“Cậu mau chóng chữa trị nhanh lên. Đau quá, cậu rốt cuộc đang lề mà lề mề cái gì vậy!”
“Cảnh cáo: Trong cơ thể người chơi có vật thể lạ, không thể tiến hành trị liệu. Xin người chơi hãy loại bỏ vật thể lạ ra khỏi cơ thể.”
Địch Ốc Tư: “Tôi cũng muốn, nhưng mà… Sức lực của con đàn bà điên này quá lớn, ôm chặt tôi không buông!”
Quản gia tinh linh đã thu hồi sức mạnh tồn tại trong những người cải tạo gen đó để tục mệnh cho hắn ta. Nhìn thấy hơi thở của hắn ngày càng yếu, không thể cứu được nữa, nó cũng không muốn làm ăn buôn bán lỗ vốn nên chuyển sang một mục tiêu khác.
Vì vậy, khi Địch Ốc Tư phát hiện vết thương của mình càng ngày càng đau, cơ thể đang dần lạnh đi, hắn ta dường như nhận ra điều gì đó, trong mắt cuối cùng cũng hiện lên một tia sợ hãi.
“Không, mày không thể! Mày đã nói sẽ trợ tao thành thần… Tinh linh, mày không thể đi… Mau quay lại đây…”
Quản gia tinh linh nói thầm: Nếu ông đây có thể trợ giúp chú thành thần, còn sẽ bị chủ nhân ghét bỏ sao?
Nó phải tìm một vật chứa mới trước khi người giám sát Thiên Đường tới.
Vì thế nó lựa chọn Nhan Như Tinh.
Nó đã thèm người phụ nữ này rất lâu. Có nhiều người thích cô ta đến vậy, nếu lên kế hoạch tốt chắc chắn có thể thu hút được nhiều người chơi chất lượng tốt đi vào giấc mộng cung cấp cho sự trưởng thành của nó.
“Phát hiện có vật thể lạ xâm lấn, có đuổi… Vật thể lạ đã bị thôn tính…”
Nhan Như Tinh:???
Vừa rồi cô trơ mắt nhìn thấy một thứ gì đó màu trắng trắng từ ngực Địch Ốc Tư chui vào trong cơ thể mình. Cô vừa đại kinh thất sắc*, đồng thời lại lo lắng hệ thống lưu trữ có thể ngăn thứ này lại hay không.
Kết quả, trong nháy mắt, thứ kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhan Như Tinh đang lo lắng không biết chuyện này là thế nào, đột nhiên nghe được sâu trong óc truyền đến tiếng thét chói tai kèm theo vẻ tuyệt vọng: Không thể nào, không thể… Sao trong cơ thể cô sẽ có một tồn tại mức này…
Nhan Như Tinh vểnh tai lên nghe, nhưng mà giọng nói này đột ngột kêu lên cũng dừng đột ngột.
Không lâu sau, cô nghe được chỗ sâu trong ý thức truyền đến một tiếng ợ no nê, cực kỳ quỷ dị.
Nếu lúc này cô mở giao diện thông tin lên, liền sẽ phát hiện kỹ năng chủ động ‘Hồi phục cực hạn’ đã tăng lên năm cấp.
[Kiểm tra đo lường, phát hiện phó bản ‘vợ chồng mẫu mực’ đã sụp đổ. Mười hòn đảo nhỏ Tình Yêu, siêu một trăm nghìn cư dân sẽ trở về vương quốc Tình Yêu trong vòng mười phút]
[Chú ý: Bởi vì phó bản này trước đây đã bị ảnh hưởng bởi vật phẩm truy nã cấp A ‘Quỷ linh Mộng Mô’, Thiên Đường sẽ bồi thường cho tất cả người chơi bị tàn hại, mỗi người một cơ hội lựa chọn lại một lần nữa]
[Đối tượng bồi thường: Tất cả người chơi]
“Vậy người đã chết thì sao?” Vân Phong vừa tỉnh lại đã nghe được câu cuối cùng từ hệ thống trò chơi Thiên Đường, nhịn không được mất khống chế nói.
[Người chơi lựa chọn rời khỏi vương quốc Tình Yêu trở về hiện thực, có mười phút để suy xét]
[Người chơi lựa chọn sống ở vương quốc Tình Yêu, sau khi nhận được công việc tái thiết tập đoàn Lục Châu có tỷ lệ hợp nhất vào tập đoàn Lục Châu]
[Chúc mừng người chơi thành công giúp bắt đối tượng truy nã cấp A. Hiện tại người chơi có hai lựa chọn]
[Một: Nộp đối tượng truy nã cấp A lên, Thiên Đường không bắt buộc thu hồi, cũng khen thưởng cho người chơi một lọ thuốc Hoàn Mỹ]
[Hai: Người chơi tự mình giữ lại, nhưng rất có khả năng sẽ bị vật chủ của đối tượng truy nã đuổi giết]
“Đối tượng truy nã này còn có chủ nhân?” Nhan Như Tinh nghi hoặc. Cô vốn dĩ không nghĩ rằng hệ thống trò chơi Thiên Đường sẽ trả lời, không ngờ đối phương thế mà đáp lại.
[Đúng vậy! Sau khi điều tra, chủ nhân đối tượng truy nã là tội phạm truy nã cấp S ‘Kẻ thao túng giấc mơ’. Mức độ nguy hiểm cực cao, lấy cấp bậc hiện giờ của người chơi, một khi bị phát hiện thì khả năng chạy thoát không cao]
[Đề xuất người chơi nộp lên]
“Không có.” Nhan Như Tinh phát hiện Tô Văn Ngọc và Lâm Thư Vọng tỉnh. Trái tim đang treo cáo cuối cùng có thể buông xuống.
[…… Xin hỏi, người chơi quyết định lựa chọn tự mình giữ lại đối tượng truy nã sao? ]
“Ừm.”
[OK, chúc người chơi có một chuyến đi vui vẻ]
“Thanh Thanh!” Tô Văn Ngọc sau khi tỉnh lại, ánh mắt nhìn Nhan Như Tinh đầy ảo não và tự trách, còn có vài phần sợ hãi.
Anh ta không biết lúc đấy bản thân bị gì nữa, anh cảm thấy cơ thể của mình có lẽ xuất hiện vấn đề.
“Thanh Thanh.” Lâm Thư Vọng lúc này cũng lấy lại tinh thần, khẩn trương bắt lấy tay Nhan Như Tinh.
“Tô Văn Ngọc, mình ly hôn đi.”
Nhan Như Tinh nhìn về phía Tô Văn Ngọc, bình tĩnh nói.
Lời nói ra lại khiến Tô Văn Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt.
“Anh có thể giải thích.” Tô Văn Ngọc vội vàng biện giải cho mình.
“Thực xin lỗi.” Nhan Như Tinh nói xong, nhấn vào lựa chọn rời khỏi phó bản.
“Tôi đã nói rồi. Tôi chưa từng thính mấy anh, trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy.”
“Là bởi vì Giang Triều sao?” Lúc này, Lâm Thư Vọng đột nhiên mở miệng. Trong mắt có một tia sáng cô không thể hiểu.
Nhan Như Tinh ngẩn ra, lắc đầu, cảm thấy anh ta rất kỳ quái.
Mãi đến khi rời khỏi, cô như suy tư nhìn thẳng vào mắt Tô Văn Ngọc, ánh mắt kia, khiến tim cô đập nhanh hơn.
Không ai có thể ngờ rằng một nửa số người chơi chọn ở lại vương quốc Tình Yêu.
Sau khi tập đoàn Lục Châu tiếp quản công viên tái thiết thế giới vương quốc Tình Yêu, các loại cao ốc building đột ngột mọc lên từ trên mặt đất.
Vào ngày này, trung tâm việc làm tập đoàn Lục Châu vương quốc Tình Yêu tiếp nhận một vị khách mời đặc biệt.
“Ngài Tô, tôi không hiểu ý của ngài. Ngài có thể lặp lại lần nữa không?”
“Ách, ý của ngài Tô là, anh yêu cầu đi phó bản thế giới khác tìm kiếm tài liệu nghiên cứu y học đúng không? Là thế này, tập đoàn Lục Châu chúng tôi cố ý phê duyệt thông đạo màu xanh cho nhân tài giới y học như ngài. Làm phiền mời ngài xem mình đang thiếu tài liệu nghiên cứu gì, chúng tôi có thể điều từ tổng bộ tới đây cho ngài.”
“Ngài Tô không nói cho chúng tôi biết thì sao biết chúng tôi không có chứ?”
“Cái gì? Tim? Xin lỗi ngài Tô, tập đoàn Lục Châu chúng tôi cấm mua bán nội tạng cơ thể người.”
“Tim của ngài? Ngài Tô đừng nói đùa mà, chỗ này của tôi rất bận. Nếu ngài không còn việc gì nữa thì xin đừng quấy rầy công việc của tôi.”
“Đây là… Giấy thông hành cấp S? Xin lỗi ngài Tô, xin hỏi ngài có yêu cầu trợ giúp gì không? Tim phải không? Ngài yêu cầu trái tim thế nào, chỗ tôi lập tức điều ra kho nội tạng ở công ty chi nhánh của tập đoàn cho ngài, đảm bảo ngài vừa lòng…”
“A…… Trong hoàn cảnh bình thường, tình huống như của ngài Tô đây là không được cho phép tự tiện rời khỏi nơi này… Đương nhiên, ngài Tô không tầm thường, tôi lập tức đi xin giấy thông hành phó bản khác cho ngài…”
“Xin hỏi tọa độ phó bản ngài Tô muốn đi là… Không biết? Không biết thì rất phiền toái… Không thể xác nhận tọa độ, chúng tôi cũng rất khó xử.”
“À… Chỗ chúng tôi không phải trung tâm giám định. Nếu ngài Tô muốn biết nơi sản xuất cái vương miện này, xin mời đi tới trung tâm giám định ở bên cạnh… Bộ lễ phục này rất quen mắt… Hình như là mẫu mới ở Ái Lệ Nhi trong năm nay. Nhưng tôi chưa nghe nói rằng được bán công khai, sao ngài lại có nó?”
“Của người khác? Vậy người có được bộ lễ phục này chắc chắn là một cô gái rất xinh đẹp. Hơn nữa người đưa cho cô gái bộ lễ phục này cũng chắc chắn rất yêu cô ấy… Đột nhiên tôi cảm thấy cái vương miện này nhìn quen quen, để tôi nhìn kỹ lại… Quả nhiên, trời ạ! Thế mà là thật!”
“Ngài Tô nhìn thấy viên ngọc bích trên vương miện này không? Tên của nói là ‘Màu xanh của biển sâu’. Đây là vương miện đặc chế được làm bởi phu nhân Mary trong năm nay, có nghĩa là bảo vệ. Còn có tên gọi khác là ‘Tình yêu biển sâu’.”
“Ngài Tô dừng tay! Bị nhăn rồi… Đá quý, sao đá quý cũng bị nứt rồi… Thật xin lỗi ngài, tôi không cố ý… Cảm ơn ngài đã hiểu cho, tôi lập tức giúp ngài điều tra xem ai đã đặt trước bộ lễ phục Ái Lệ Nhi này…”
“A, tìm được rồi……”
“Ngài Tô đi thong thả.”
“Hoan nghênh, dựa vào ý muốn tìm việc của ngài Lâm, ngài Lâm muốn tìm một phần công việc có thể ra ngoài, vất vả chút cũng không sao.”
“Kia ngài cảm thấy, công việc thợ mỏ thế nào?”
“Vâng, tôi lập tức giúp ngài chuẩn bị xin nhập chức.”
“Ngài nói ngài Tô à? Ngài Tô và ngài không giống nhau. Ngài Tô có bản lĩnh, còn có bối cảnh… Ngài thì sao, phế, phế vật là tôi. Ngài là, ngài là…”
“Đại khái chính là như vậy, sau khi ngài Tô hỏi một số thông tin liền rời đi. Nhưng mà tôi cũng không nói cho ngài ấy quá nhiều tin tức của ngài…”
“Xin lỗi, chủ hệ thống. Tôi cảm thấy đuổi theo người phụ nữ của hắn càng ngầu hơn so với việc giết người phụ nữ của hắn nhiều! Ngài thấy sao?”
“…… Giám sát Lâm xin đừng yêu đương trong công vụ… Nếu không tôi sẽ đăng báo chủ hệ thống triệu hồi…”
“Còn có, nhiệm vụ giao cho chúng ta là ngăn cản hai người họ ở bên nhau, nhân tiện điều tra xem cô ta có vi phạm quy định nào hay không. Ví dụ như là xác suất bom vận may. Để tránh phá hư sự cân bằng trong phó bản, không phải để anh giết cô ta.”