"id_Top_of_91_chuong_92_xhtml" class="block_5"Chương 92
"block_6">Chờ hình ảnh bị Tôn Long thu hồi, Nhan Như Tinh mới phản ứng lại, bị nhắc lên hứng thú hỏi: "Người này là ai vậy?”
Vì cô không muốn Nguyễn Trì hiểu lầm, nên giải thích nói: "Em chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt nên mới hỏi một chút, không có ý gì khác.”
Nguyễn Trì:…
Nếu không phải mức độ xem ảnh của em quá nghiêm túc, anh sẽ tin.
Trong lòng Nguyễn Trì buồn bã, có chút khó chịu, anh ôm Nhan Như Tinh, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
Nhan Như Tinh dùng sức đẩy người một cái, thật sự đẩy không ra nên tùy anh đi.
Mà lúc này Tôn Long cũng trả lời câu hỏi của cô.
"Đẹp trai không?"
Nhan Như Tinh gật đầu, "Đẹp trai!”
Người đàn ông trong bức ảnh vừa rồi cả người trần truồng. Trần truồng trôi nổi trong chất lỏng nửa trong suốt màu lam nhạt, các bộ phận quan trọng trên cơ thể được bao bọc bởi tóc bạc dài đến mắt cá chân. Hai tay hắn đặt ở trước ngực, gương mặt phảng phất như thần minh khẽ nâng lên, mi mắt dài dày nhạt màu che đậy đôi mắt, cũng thu lại vài phần khí tức thần thánh không rõ ràng.
Hắn tựa như thần minh không cẩn thận rơi vào thế gian, không chỉ Nhan Như Tinh nhìn đến xuất thần.
Trên thực tế Nguyễn Trì cũng nhìn rồi bị đình chỉ mất vài giây, khi nhìn hắn, trong lòng anh sinh ra một tia cảm xúc quỷ dị. Giống như khổ sở lại giống như phẫn nộ bi ai, còn có một loại vô lực tuyệt vọng.
Loại cảm giác này anh không muốn nhớ lại lần thứ hai, anh chỉ muốn ôm Tinh Tinh tận hưởng cảm giác yên bình quanh mình và thỏa mãn về thể xác.
Ý nghĩ của anh, Nhan Như Tinh không biết.
Nhưng có một điểm cô không lừa Nguyễn Trì, cô thật sự cảm thấy người này có chút quen mắt.
Nghĩ lại, cô ngẩng đầu lên, nói với Nguyễn Trì: "Anh nhắm mắt lại.”
Nguyễn Trì không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm mặt anh một lát, tiếp đó nhớ lại hình ảnh vừa rồi, tay theo mi cốt Nguyễn Trì miêu tả một vòng. Nhưng mà cũng không tìm được điểm tương đồng, cô nghĩ thầm muốn Tôn Long gửi lại cho xem một lần nữa.
"Vừa rồi em không thấy rõ, anh gửi lại cho em xem lần nữa đi."
Tôn Long: "Có thể gửi cho cô, nhưng cái người đi cùng cô kia, cô phải chia tay với anh ta."
"Hiện tại anh ấy đang ngồi bên cạnh em, trước khi anh nói những lời như vậy, chưa từng nghĩ đến cảm thụ của người trong cuộc sao?"
Tôn Long: "...Tôi mặc kệ anh ta cảm thấy thế nào, tôi cũng không phải phụ huynh của anh ta.”
"Em không cần nữa."
Tôn Long: "Sao cô lại không nghe khuyên bảo, cô tìm ai không tìm, cô lại tìm quỷ. Quỷ am hiểu mê hoặc người khác, cô đừng để anh ta lừa gạt.”
"Hơn nữa bản thể của quỷ giống bộ dáng trước khi anh ta chết, xấu xí biết bao nhiêu, cô làm sao có thể xuống tay."
Nhan Như Tinh: "..."
Cô quay đầu nhìn Nguyễn Trì, phát hiện Nguyễn Trì còn nhắm mắt lại, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời thật sự làm cho cô hài lòng.
Vì thế phần thưởng cho anh là một nụ hôn.
Khóe miệng Nguyễn Trì nhếch lên, trong lòng cũng không tức giận với người vẫn luôn khuyên Tinh Tinh chia tay với anh.
"Được rồi, mở mắt ra đi." Nhan Như Tinh nói với anh một tiếng, tiếp tục trả lời Tôn Long: "Dù sao anh cũng không cho em xem, em không cần nữa.”
"Cho cô xem, xem đi (hình ảnh)" Tôn Long bất đắc dĩ.
Trong thực tế, bức ảnh này là anh ta nhặt được khi anh ta còn nhỏ.
Đây là lần trước sau khi cô đến nhà anh ta, anh ta bỗng nhiên nhớ ra cô là ai, sau đó lúc lật phòng đựng đồ tìm được ảnh chụp.
Nhan Như Tinh nhanh tay lẹ mắt lưu lại.
Phóng lớn hình ảnh để xem xét kỹ hơn, mới phát hiện bản gốc có thể là một bức ảnh chụp.
Vẫn là một bức ảnh chụp cũ, bởi vì giấy trông hơi vàng, rất có cảm giác niên đại.
"Tôi biết cô đã lưu lại, chỗ tôi có bản gốc, cô có muốn hay không?"
"Không cần." Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm ảnh phóng đại vài lần, khinh thường nhìn lại nói.
Cũng không phải là người đàn ông của cô, cô muốn hình Full HD làm gì
Trả lời xong, cô vô tội hướng Nguyễn Trì lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Ngón tay Nguyễn Trì vừa nhúc nhích, nhìn nụ cười của cô, trong lòng anh ngứa ngáy, nói: "Em muốn thì..."
"Bạn trai em nói anh ấy muốn, anh muốn thế nào mới có thể cho em."
Nguyễn Trì:...
Anh nhìn thấy tin nhắn đã được gửi, mở to hai mắt nhìn Nhan Như Tinh. Chỉ cảm thấy bộ dáng này của cô, quá đáng yêu.
Nhưng mà Tôn Long nhìn thấy tin nhắn của cô chỉ cảm thấy cô bị quỷ mê muội, đã không còn thuốc nào cứu được.
"Quên đi, nếu cô kiên định ở cùng một chỗ với anh ta như vậy, tôi cũng không nói cái gì nữa. Nhưng nếu cô đã nhận mẹ tôi làm mẹ nuôi, vậy khi nào cô đưa anh ta đến gặp chúng tôi?”
Nhan Như Tinh: "Ngày mai em qua, mấy ngày nay em tạm thời sẽ không vào phó bản.”
Tôn Long: "Được rồi, tôi nói mẹ tôi một tiếng, ngày mai sẽ cho cô ảnh chụp."
"Người trong ảnh là ai?" Nhan Như Tinh thấy anh ta không khuyên mình chia tay, nhịn không được tò mò.
"Vị hôn phu của cô."
Cái gì?
Còn có loại chuyện tốt này?
Nhan Như Tinh vui vẻ khóe miệng theo bản năng nhếch lên, đảo mắt ý thức được Nguyễn Trì vẫn còn ở đây. Cô cầm lấy điện thoại di động, từ trên người anh đi xuống mang dép lê xông vào phòng vệ sinh, "Em đi vệ sinh.”
Nguyễn Trì: "Em không cần trốn.”
Nhan Như Tinh đứng ở cửa phòng vệ sinh dừng lại.
Sau đó hậm hực mà cầm điện thoại di động trở lại phòng khách.
Nguyễn Trì thấy biểu tình của cô không đúng, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?”
Hình như anh không có chọc Tinh Tinh tức giận, đúng không?
"Anh ta lừa gạt em." Nhan Như Tinh không vui.
Cô còn tưởng rằng mình thật sự có một vị hôn phu từ trên trời rớt xuống.
Chỉ thấy trên điện thoại di động, hai tin nhắn sau đó của Tôn Long cũng theo qua.
"Lừa gạt cô thôi."
"Nhưng mà ba mẹ cô hẳn là biết hắn là ai?"
Thu hồi chút cảm xúc nhỏ kia, Nhan Như Tinh theo lời anh ta hỏi: "Ba mẹ em?”
"Đúng vậy, bức ảnh này là tôi nhặt được từ rác nhà cô."
Nhan Như Tinh: ??
"Khi đó mẹ cô vứt rác xuống lầu, trùng hợp ảnh từ trong sọt rác rơi ra."
"Lúc đó tôi chơi ở dưới lầu, sau khi nhìn thấy liền nhặt lên."
Nhan Như Tinh: "Lúc ấy anh không đuổi theo hỏi?”
"Tôi có đuổi theo." Tôn Long gãi đầu, "Nhưng lúc ấy phản ứng của cha mẹ cô rất kỳ quái.”
"Sao lại kỳ quái?"
"Sắc mặt đại biến, rất là hoảng sợ. Còn tức giận nói không biết, đuổi tôi ra ngoài.”
"Còn em thì sao, lúc ấy em bao nhiêu tuổi?" Nhan Như Tinh truy vấn, trong tiềm thức cô cảm thấy chuyện này rất quan trọng.
"Cô và tôi không khác nhau lắm, lúc ấy tôi chín tuổi sắp mười tuổi, cô cũng hẳn là tuổi này."
"A, khi đó hình như tôi đã nhìn thấy cô." Những lời này của Tôn Long khiến Nhan Như Tinh đề cao sự chú ý.
"Lúc ấy cô đẩy ra một khe cửa đứng ở trong căn phòng nhỏ nhà cô quan sát tôi."
Nhan Như Tinh: "..."
"Tôi vốn còn muốn chào hỏi cô, nhưng cô 'rầm' một tiếng trở tay đóng cửa lại." Tôn Long càng nói, càng cảm thấy đoạn ký ức kia rõ ràng, hình như vừa mới xảy ra không lâu.
"Lúc đó tôi chỉ cảm thấy nhà các cô thật kỳ quái nên trở về."
"Bức ảnh này, tôi cảm thấy rất đẹp nên vẫn luôn không ném đi."
“Chẳng lẽ hắn là anh trai em?” Nhan Như Tinh bắt đầu suy đoán.
Không không không, nữ chính trong sách là con một. Hơn nữa cốt truyện ngay từ đầu có bối cảnh chính là cha mẹ đều chết, cũng không có quá nhiều giải thích về của gia đình nữ chính.
Nhan Như Tinh phát hiện, cô đã không còn nhớ nhiều lắm về nội dung trong sách.
Qua một thời gian nữa, cô nghi ngờ rằng mình sẽ chỉ nhớ một vài cái tên quan trọng.
Điều này làm cho cô có một chút nhớ Tiểu Sảng.
Cùng Tôn Long đơn giản tán gẫu vài câu, Nhan Như Tinh nhắc tới lúc trở về nhận ra sự khác thường cùng những nội dung anh ta đăng trong nhóm.
"Anh ở trong nhóm nói, mấy ngày nay trong tiểu khu mất tích, bị bắt cóc là chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện này không liên quan đến cô, cô không cần lo lắng." Tôn Long không muốn nói nhiều, tùy tiện nói hai câu thì offline.
Anh ta không nói với cô, nhưng cô có thể hỏi ai đó.
Nhan Như Tinh tìm đến Tiểu Thái, đem vấn đề gửi cho cậu.
"Tiểu Thái: Tôn Long không nói cho cô biết? Vậy tôi..."
"1000 lục sao!" Nhan Như Tinh hào khí nói.
"Tiểu Thái: Thật ra cũng không có gì, chính là gần đây có người đang săn giết dị chủng tan vỡ."
“Săn giết dị chủng tan vỡ?”
“Đúng, cô đi khu khác, hẳn là biết cự linh hạp chứ?"
Nhan Như Tinh giật mình.
Bởi vì cô nhớ tới, không có gì ngoài ý muốn, vừa rồi ở tiệm cơm Lâm Nguyên cho cô quỷ lột xác chính là lấy từ trong cự linh hạp.
Nhan Như Tinh lấy ra quỷ lột xác, đối phương đưa quà xin lỗi, không cần thì phí. Cô còn thuận tay nhận hai cái hộp khác cho Nguyễn Trì và Tứ vương tử.
Cho dù không mở ra, cô cũng cảm thấy đồ vật bên trong không bình thường.
Tiểu Thái còn đang nói cho cô biết chuyện xảy ra mấy ngày gần đây trong tiểu khu.
"Lúc đầu người mất tích trong tiểu khu không nhiều lắm, sau đó nhóm chủ nhận được báo án của mấy chủ sở hữu trong tiểu khu, thống kê lại nhân số mới phát hiện. Trong ba ngày, chủ sở hữu trong tiểu khu đã mất tích ba người, trung bình một người mỗi ngày.”
"Vừa nhìn là biết do mấy người lén chế tác cự linh hạp làm."
"Vì bảo đảm an toàn cho những người khác, nhóm chủ đã hạ lệnh phong tỏa các lối vào tiểu khu, nghiêm cấm bất luận kẻ nào đi ra ngoài."
“Anh có biết những người chế tác cự linh hạp là ai không?” Nhan Như Tinh quan sát cái hộp trong tay, trả lời cậu.
"Người chơi." Tiểu Thái nói xong, bổ sung: "Người chơi màu trắng chiếm đa số, cũng có một ít người chơi màu đỏ, đương nhiên không thiếu một ít người chơi màu đen muốn làm giàu.”
"Người chơi màu trắng săn giết dị chủng tan vỡ, là bởi vì bọn họ muốn chuyển thành người chơi màu đen, nhất định phải tự mình mang theo cự linh hạp đã chế tác xong giả trang thành quỷ lội xác."
"Người chơi màu đỏ săn giết dị chủng tan vỡ, chủ yếu là thèm ăn."
Trong lời kể của cậu, cánh cửa của thế giới mới một lần nữa mở ra cho Nhan Như Tinh.
Đây mới là tình huống chân thực của mấy loại người sau khi trò chơi giáng xuống.
"Bởi vì người chơi màu đỏ không khống chế được sự thèm ăn của mình, người bình thường không bị phó bản hiện thực ăn mòn, lại là người chơi tương lai được luật pháp mới bảo hộ. Bởi vậy người chơi màu đỏ công kích người thường, một khi bị phát hiện sẽ bị cục dị thường đánh chết.”
"Nhưng nếu người chơi màu đỏ công kích dị chủng tan vỡ, là được cho phép."
"Cũng không thể nói là cho phép, chính là không có luật nào quản người chơi. Theo bọn họ thấy, dị chủng tan vỡ không phải người bình thường, cho dù bị người chơi màu đỏ ăn, cũng không liên quan đến bọn họ.”
Tiểu Thái nói những lời này đều rất bình thản, hoàn toàn nhìn không ra có bất kỳ bất mãn nào, dường như đã sớm thành thói quen.
"Hoa Đô coi như tốt một chút, cục dị thường của Hoa Đô áp dụng chính sách tuyệt sát đối với người chơi màu đỏ, còn đặc biệt phân chia mấy khu vực cho dị chủng tan vỡ để chúng nó sinh hoạt."
"Tuy rằng bọn họ mặc kệ chúng nó sinh tồn như thế nào, nhưng so với những nơi khác ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, không chỉ phải tránh né người chơi màu trắng mà còn phải tránh né thành thị của người chơi màu đỏ. Hoa Đô có thể được coi là thiên đường của những kẻ dị chủng tan vỡ.”
Trên thực tế cũng là như vậy, Hoa Đô hiện tại đã trở thành nơi tụ tập lớn nhất của dị chủng tan vỡ.
Quy mô của nó còn lớn hơn người chơi.
“Nói như vậy, tiểu khu của chúng ta coi như an toàn?” Nhan Như Tinh cầm cái hộp chứa quỷ lột xác lắc lắc bên tai.
"Miễn cưỡng có thể, chính là hoàn cảnh sinh hoạt sẽ kém một chút. Nhưng chỉ an toàn trong mấy xã khu nơi tôi làm việc, tiểu khu Hạnh Phúc có thể xếp ba hạng đầu. Không ít dị chủng tan vỡ đều muốn tới đây ở, nhưng giá nhà ở nơi này quá cao, quy củ lại nhiều. Cuối cùng chân chính ở bên này, phần lớn là người dị chủng tan vỡ đến dưỡng lão hoặc là cá muối.”
Nhan Như Tinh tinh mắt nhìn thấy bốn chữ "mấy xã khu".
"Có bao nhiêu xã khu tương tự gần đây?"
"Không bao gồm tiểu khu Hạnh Phúc thì có bốn cái, nghe nói mấy ngày nay trong bốn xã khu cộng lại đã có bốn năm mươi người mất tích." Tiểu Thái nói xong cảm thán một tiếng, "Mấy ngày nay giá nhà ở tiểu khu Hạnh Phúc phỏng chừng sẽ tăng lên.”
Nhan Như Tinh vừa nghe, liền lên tinh thần.
"Tăng bao nhiêu?"
"Mười vạn nhất định là có, như thế nào? Cô vẫn muốn bán chứ?”
"Không bán, nhưng điều này không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của tôi khi ngồi xem giá nhà tăng."
Ngay từ đầu cô thực sự muốn bán, nhưng trải qua phó bản thăng cấp, cô không muốn bán nữa.
"Nghe nói cô mang về một người bạn trai?" Tiểu Thái bỗng nhiên hỏi.
Nhan Như Tinh trong lòng buồn bực, vì sao tin tức mình mang bạn trai trở về truyền nhanh như vậy?
Nhưng mà vẫn vui vẻ trả lời: "Đúng vậy.”
"Vậy bạn trai cô có biết nấu ăn, dọn dẹp nhà không?"
Nhan Như Tinh quay đầu nhìn Nguyễn Trì, nghĩ đến tính cách hiền huệ của anh, trả lời: "Bạn trai tôi toàn năng.”
"Tôi không tin."
Nhan Như Tinh: “?”
"Trừ phi để cho tôi kiểm tra qua."
“???”
Vì vậy, trong vòng chưa đầy nửa giờ, chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra, dáng người cao ráo có thể so với người mẫu của Tiểu Thái đứng thình lình trước cửa.
Hôm nay trên mặt Tiểu Thái vẫn đeo khẩu trang màu đen, không thấy rõ mặt.
Trong tay cậu mang theo dụng cụ quét dọn vệ sinh, nhìn thấy Nguyễn Trì bên cạnh Nhan Như Tinh, ánh mắt chợt lóe lên gật đầu với Nhan Như Tinh: "Xin chào.”
Không đợi cô đáp lại, Tiểu Thái vươn tay phải về phía Nguyễn Trì, "Xin chào, nghe nói anh toàn năng?”
Nguyễn Trì cúi đầu nhìn bàn tay cậu đưa tới.
Trên tay anh đeo găng tay nửa ngón màu xám, lộ ra mấy khớp ngón tay, dài mà mạnh mẽ.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng người đàn ông này đối với anh có loại địch ý.
Chẳng lẽ đây lại là người theo đuổi Tinh Tinh?
Ánh mắt hỏi thăm của Nguyễn Trì rơi vào trên người Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh thản nhiên đối mặt, nói: "Anh ấy chính là Tiểu Thái mà em vừa nói với anh, muốn so năng lực với anh xem ai hơn ai.”
Nguyễn Trì:...
Tiểu Thái cảm thấy lời nói của cô không đúng, lại nói không ra chỗ nào không đúng.
Cậu nhớ những gì cậu đã nói vào thời điểm đó là: trong thời gian quy định ai làm được nhiều việc nhà hơn.
Dù sao Nhan Như Tinh chính là khách hàng VIP của cậu, nếu cậu làm mất lòng cô khách hàng này, chất lượng cuộc sống cũng phải giảm xuống rất nhiều.
"Cô đã nói rõ ràng với anh ta chưa?" Tiểu Thái tìm tòi nghiên cứu hỏi Nhan Như Tinh.
“Nói rõ ràng rồi!” Nhan Như Tinh vẻ mặt tự tin.
"Vậy bắt đầu đi." Tiểu Thái xách dụng cụ đi vào cửa, phát hiện Nguyễn Trì còn ở phía sau không nhúc nhích, nhịn không được chào hỏi, "Lại đây, anh còn sững sờ ở đó làm gì?”
Nguyễn Trì nghĩ đến lời dặn dò Tinh Tinh nói với anh vừa rồi, cùng cậu đi vào.
Khi bọn họ thương lượng làm thế nào quét dọn lại phòng, Nhan Như Tinh bưng một chồng trái cây trong tay tìm một nơi không quấy rầy bọn họ cắt trái cây.
Cuối cùng, đôi mắt cô rơi vào căn phòng nhỏ trong căn nhà này.
Mà căn phòng nhỏ này, cũng là nơi cô nhìn thấy trong phó bản thăng cấp, thuộc về phòng ngủ khi còn bé của "cô".
Nhan Như Tinh liếc mắt nhìn đạo cụ nhiệm vụ trong không gian hệ thống "Ảnh gia đình dính vết bẩn", như bị quỷ thần sai khiến đi qua đẩy cửa ra.
Giống hệt như trong phó bản thăng cấp mà cô nhìn thấy, căn phòng rất hẹp. Song không có giường và bàn học, chỉ có ba thùng carton chứa đầy tạp vật.
Lúc này Tiểu Thái đi vào, nhìn thấy thùng carton chứa đầy tạp vật trong phòng, nói: "Lần trước tôi dọn dẹp cho cô, phát hiện căn phòng này còn rất lộn xộn, sau đó đã thu dọn cho cô một chút.”
"Vậy sao lần trước anh không nói cho tôi biết?" Nhan Như Tinh nhíu mày.
"Tôi tưởng cô biết, bình thường tôi quét dọn nhà, đều là quét dọn toàn bộ phòng, không bỏ qua bất kỳ góc nào." Nói xong, cậu còn khiêu khích liếc mắt nhìn Nguyễn Trì một cái.
Nguyễn Trì cảm thấy cậu bị bệnh.
"Lúc anh quét dọn, phòng này có bàn học không?" Nhan Như Tinh hối hận lúc ấy mình ghét bỏ vào phòng bám đầy bụi bặm, không nhìn kỹ đã nhờ người đến tận nhà quét dọn vệ sinh.
Nhưng mà lúc đó cô cũng không nghĩ tới phòng này còn có bí mật.
"Không có." Tiểu Thái lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Không có sự đồng ý của chủ nhà, tôi sẽ không tự tiện động vào bất cứ thứ gì trong phòng chủ nhà.”
"Đúng rồi, tôi có giữ ảnh trước khi dọn dẹp." Tiểu Thái lấy điện thoại di động ra, đưa ảnh chụp trước khi dọn dẹp vào lần trước cho Nhan Như Tinh xem.
Căn phòng này giống như cậu nói, toàn bộ căn phòng chất đống một lớp bụi thật dày, cộng thêm ba thùng carton rách nát. Nói nó là phòng tạp vật, cũng không có ai nghi ngờ.
Nhan Như Tinh nhớ tới lúc trước mình quả thật đem nó trở thành phòng đựng đồ, cũng không có bao nhiêu chú ý đối với nó.
"Các anh không phải muốn thi đấu quét dọn sao? Tôi sẽ kiểm tra trong vòng mười phút nữa.” Nhan Như Tinh quay đầu lại, cười nói với hai người.
Tiểu Thái vừa nghe, lập tức khẩn trương, vội vàng đi ra ngoài bắt đầu chuẩn bị công việc.
Nguyễn Trì thấy cậu ân cần như vậy, cuối cùng cũng sinh ra một tia cảm giác nguy cơ, anh nhìn Nhan Như Tinh. Sau đó sẵn sàng trận địa đón quân, như lâm đại địch đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời khỏi phòng, Nhan Như Tinh trực tiếp đi về phía ba cái thùng.
Làm cô thất vọng chính là, trong ba cái thùng này, một cái chứa sách giáo khoa trước năm tư tiểu học của nguyên chủ, một cái là sách giáo khoa thời đại học, cái còn lại là sách bài tập về nhà cùng một ít đồ chơi đồ trang sức nhỏ.
Trong thùng carton chứa sách giáo khoa thời tiểu học, có một quyển sách giáo khoa ngữ văn lớp bốn có "ảnh gia đình" trong phó bản thăng cấp.
Nhan Như Tinh nhặt lên, cầm gáy sách lắc lắc như lần trước.
Tuy nhiên, lần này không có bức ảnh bị rơi ra.
Có vẻ như phó bản và thực tế không liên kết với nhau.
Nhan Như Tinh nghĩ thầm, đem quyển sách trong tay ném trở lại thùng carton.
Chỉ là trong khoảnh khắc ném trở lại thùng carton, ánh mắt cô rơi vào thùng carton chứa sách bài tập, chợt sửng sốt.
Ngay lập tức cô do dự nhặt cuốn sách bài tập về nhà của mình.
Bài tập trong tay vốn là sách bài tập tiểu học bình thường, mở ra xem, bên trong không có nội dung.
Ngược lại phía dưới bìa sách bài tập, cột tên viết ba chữ "Nhan Như Tinh" hấp dẫn sự chú ý của cô.
Mặc khác, chữ viết tay này không giống như các chữ viết tay khác trong thời kỳ này.
Thời kỳ này chỉ thời điểm trước lớp bốn tiểu học.
Bởi vì không có sách giáo khoa sau lớp bốn, cho nên ngay từ đầu, khi nhìn thấy chữ viết trên sách giáo khoa thời đại học và chữ viết tay thời tiểu học chênh lệch rất xa, Nhan Như Tinh cũng không để ý.
Sau tất cả, chữ viết tay của con người sẽ thay đổi theo thời gian, chữ viết tay thời đại học và tiểu học không giống nhau là rất bình thường.
Nhưng quyển bài tập này rõ ràng là sách bài tập ở tiểu học, chữ viết tay viết tên trên đó, lại giống như lúc học đại học.
Chẳng lẽ lúc ấy nguyên chủ trở lại nơi này, còn đặt biệt chạy đến phòng này từ bên trong lấy ra sách bài tập của trường tiểu học viết tên mình?
Càng nghĩ Nhan Như Tinh càng thấy không đúng, dứt khoát lấy tất cả sách giáo khoa viết tên và sách bài tập về nhà ra, xếp ở một bên.
Cuối cùng, cô phân loại chúng theo chữ viết.
Một là chữ viết khá non nớt của lớp ba và lớp bốn.
Một là chữ viết từ thời đại học.
Nhưng trong cột chữ viết thời đại học, ngoài cuốn sách bài tập về nhà tiểu học mà cô vừa tìm thấy, còn có một tấm bưu thiếp tốt nghiệp lớp sáu.
Xem nội dung, hẳn là lúc đó giáo viên viết lời chúc phúc cho cô.
Nếu chỉ có lời chúc phúc thì cũng không có gì, lại cứ ở dưới lời chúc phúc, nguyên chủ viết một dòng chữ nhỏ:
"Tôi thích thế giới này, hy vọng tương lai tốt đẹp hơn!"
Có vẻ như câu này không có vấn đề gì!
Một kỳ vọng cho tương lai, tất cả mọi người đều có.
Nhưng vấn đề là, chữ viết tay này giống như chữ viết tay của cô trong thời gian đại học.
Nói cách khác, từ lớp 4 đến lớp 6. Vẻn vẹn một năm, chữ viết của cô đột biến, biến thành chữ viết ở thời đại học mà hiện giờ Nhan Như Tinh nhìn thấy?
Nhìn chữ viết xinh đẹp hoạt bát trên sổ tay đại học, lại nhìn từng nét chữ vuông vắn mượt mà trước năm lớp bốn. Cô nghĩ không ra, chỉ một năm, nguyên chủ đã trải qua những gì?
Tại sao chữ viết tay trước và sau thay đổi lớn như vậy? Hơn nữa... Nhan Như Tinh từ trong thùng carton lấy ra một cây bút, ở chỗ trống phía dưới bưu thiếp, chiếu theo câu nói kia viết lại một lần nữa.
Nhất thời, nhìn thấy chữ viết mượt mà đáng yêu của mình, cô đột nhiên lấy ra chữ viết thời nguyên chủ thời tiểu học so sánh một phen, cảm thấy chữ viết của mình càng giống nguyên chủ sau khi lớn lên.
Đương nhiên, nếu trong khoảng thời gian này nguyên chủ luyện bảng chữ mẫu sẽ khác.
Không hiểu, Nhan Như Tinh cất bưu thiếp, những thứ khác một lần nữa nhét vào thùng carton.
Chờ cô điều chỉnh tâm tình đi ra ngoài, nhìn phòng khách đại biến, Nhan Như Tinh thiếu chút nữa cho rằng đi nhầm phòng.
Chỉ thấy phòng khách đơn giản đơn điệu ban đầu, lúc này từ vách tường đến gạch men, đều là màu hồng phấn.
Giống như bước vào một câu lạc bộ nào đó.
Nhìn Tiểu Thái còn đang cố gắng bố trí, Nhan Như Tinh trầm mặc hai giây xoay người rẽ vào phòng ngủ Nguyễn Trì phụ trách quét dọn.
Khi cô bước vào, cô bị sặc hắt hơi hai cái bởi đầy phòng hoa tươi.
"Anh lấy hoa ở đâu ra vậy?" Cô xoa mũi.
Nguyễn Trì nghe vậy dừng lại, mất tự nhiên mà hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Thích không?”
"Nhiều quá." Nhan Như Tinh ngửi mùi hương khắp phòng, há miệng hắt hơi hai cái.
Nguyễn Trì thấy thế vung tay lên, vội vàng đưa hoa đi.
"Anh tưởng em thích." Nguyễn Trì luống cuống tay chân, khẩn trương nói.
Nhan Như Tinh xoa xoa mũi, anh vội vàng tiến lên đỡ bả vai cô, cúi đầu lấy ra một tờ khăn giấy lau cho cô.
Tiểu Thái hào hứng đến báo cáo với hai người rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ:...
Đột nhiên cảm thấy mình rất dư thừa.
Vì thế cậu lui ra ngoài, cô đơn nhìn phòng khách mình bố trí xong, đi qua dọn dẹp dụng cụ của mình chuẩn bị rời đi.
Lúc cậu sắp ra khỏi cửa, Nhan Như Tinh và Nguyễn Trì tình cờ từ trong phòng đi ra.
Tiểu Thái nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Trì, sờ sờ khẩu trang trên mặt mình.
"Loảng xoảng——"
Tiếng động lạ truyền đến ở cửa khiến Nhan Như Tinh tìm theo tiếng nhìn qua.
"Thật ngại quá, đồ đạc rớt rồi." Nói xong, trong lúc Tiểu Thái lơ đãng, một cái móc không biết từ đâu móc vào khẩu trang của cậu, trực tiếp đem khẩu trang của cậu xuống.
Sau đó lại lơ đãng, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Phía dưới khẩu trang của Tiểu Thái là một gương mặt khiến người ta kinh diễm, khác với dáng người cơ bắp phồng lên của cậu. Khuôn mặt này hết sức tươi mát thoát tục, giống như không cốc u lan, trong rừng phong trúc, yên tĩnh ngạo nghễ.
Đồng thời đối với Nhan Như Tinh mà nói, còn có vài phần quen thuộc.
Nhìn lại, đây không phải là người đàn ông trong bức ảnh sao?
Ngoại trừ màu tóc không giống nhau, không nói diện mạo có mười phần giống nhau, nhưng năm sáu phần là có.
Nhan Như Tinh còn muốn nhìn kỹ, Nguyễn Trì trực tiếp đưa tay che mắt cô. Ngay sau đó chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cửa bị đóng lại, trong phòng một lần nữa trở về bình tĩnh.
Nhan Như Tinh chột dạ mở tay Nguyễn Trì ra, vụng trộm liếc anh một cái.
Thấy ánh mắt anh thâm trầm, bộ dáng không dễ chọc, Nhan Như Tinh há mồm liền nói, "Là anh ta câu dẫn em, tôi không có động lòng.”
Vừa nói xong, âm thanh điện thoại di động rung lên làm cho cô tìm được cơ hội dời đi sự chú ý, vội vàng cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua.
"Tiểu Thái: Số điện thoại của tôi là XXXX, bạn trai cô đi rồi thì liên lạc với tôi."
Nhan Như Tinh: ...
Lặng lẽ ghi nhớ số điện thoại, ngay sau đó cô làm trò xóa người này trước mặt Nguyễn Trì, đưa điện thoại di động qua lời lẽ chính nghĩa nói: "Thật là, sớm biết anh ta nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp của em, có nói cái gì em cũng không cho anh ta đến!”
"Anh A Trì anh xem nè, em đem anh ta xóa rồi."
Nguyễn Trì:...