Màn đêm buông xuống, núi rừng càng thêm tĩnh mịch. Vì đã vào đông, muông thú đều đã tìm nơi trú ẩn, bóng đêm yên ắng tựa như nghiên mực bị đánh đổ, loang ra dưới ánh đèn.
Quý Hướng Vũ lim dim mắt ngồi trên bậc đá trong làn nước, vẻ mặt thư thái. Vì là ngâm mình trong hồ nước nhà mình, chị chỉ khoác hờ một chiếc váy đen. Nước hồ khá trong, tà váy bung xòe như một đóa hoa, dập dềnh trong dòng nước, tựa như loài thủy thảo đầy quyến rũ.
"Uống một ly không?" Quý Hướng Vũ khẽ nâng mí mắt, giọng lười biếng hỏi.
"Vâng." Thẩm Ý Thư đáp.
Quý Hướng Vũ một tay cầm lấy ly rượu bên bờ, đưa cho Thẩm Ý Thư. Ly rượu trong suốt đựng đầy rượu nho trắng thanh khiết. Thẩm Ý Thư không phân biệt được rượu ngon dở, chỉ thấy mùi rượu từ trong ly tỏa ra, thấy Quý Hướng Vũ khẽ nhấp môi, đôi môi hồng nhuận mấp máy, lúc cúi đầu còn mơ hồ có thể thấy...
Có lẽ vì ngâm mình lâu quá nên thấy nóng, Quý Hướng Vũ cởi luôn chiếc váy ngay trong nước, bơi vào giữa hồ, lười biếng dựa vào thành hồ, có chút tiếc nuối nói: "Tiếc là hôm nay không có trăng."
Thẩm Ý Thư cảm thấy mình có thể đã say, nếu không sao cổ họng lại khô khốc, đầu óc quay cuồng thế này.
"Mùa đông rất ít khi thấy trăng." Cô nghe thấy giọng mình khô khan đáp lại một câu.
"Nếu có trăng thì hôm nay đã thật hoàn hảo." Quý Hướng Vũ quay đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Mái tóc dài được búi thấp sau gáy, vài lọn tóc buông lơi, khiến chị trông càng thêm thoải mái, tự nhiên. Tấm lưng trần trắng như tuyết, bờ vai hơi gầy nhưng không xương xẩu, vòng eo thon gọn, đường cong quyến rũ, còn đẹp hơn cả tỷ lệ của những con búp bê nhồi bông được tạo ra.
Về cảm giác, Thẩm Ý Thư là người hiểu rõ nhất. "Có trăng mà," Thẩm Ý Thư nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng vì ngâm nước của chị, khẳng định nói, "Có tỷ tỷ là trăng."
Quý Hướng Vũ không hiểu: "Hửm?"
"Tỷ tỷ chính là vầng trăng."
Quý Hướng Vũ đầu tiên là sững sờ một lúc, rồi mới bật cười. Chị bơi tới, ôm lấy cổ Thẩm Ý Thư hỏi: "Khen đến mức chị ngại quá đi."
Đây không phải là lần đầu tiên chị được ví với vầng trăng, dù là đối tác thương hiệu hay người hâm mộ, đều có người dùng ánh trăng để khen chị.
Nhưng lời khen của Thẩm Ý Thư lại khác.
"Đây không phải là lời khen, đây là sự thật," Thẩm Ý Thư bướng bỉnh sửa lại lời của Quý Hướng Vũ, "Trong lòng em, tỷ tỷ còn đẹp hơn cả trăng."
"Là thật lòng chứ?"
"Đúng vậy."
Từ suối nước nóng đến phòng ngủ, bình thường chỉ mất mười phút, nhưng lần này hai người lại đi mất nửa giờ. Áo tắm dài rơi trên sàn, cả hai cũng lười nhặt, hơi ấm trong phòng rất đủ, dẫm trên sàn nhà không cảm thấy lạnh.
Đã lâu không được gặp mặt, cả hai đều rất nhớ nhau.
Hai ngày trước Quý Hướng Vũ vẫn luôn nghỉ ngơi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không phải một giấc ngủ là có thể khỏe lại. Mỗi tối đến giờ, chị liền lên giường ngủ, hoàn toàn không có sức lực cho những hoạt động khác.
Khó khăn lắm mới chờ được đến hôm nay, chờ đến khi cả hai đều có trạng thái tốt.
Trăng không có nhà, vì trăng đã đến thăm người trong lòng.
Chiếc giường lớn mềm mại lún xuống, Quý Hướng Vũ khẽ kêu lên một tiếng. Lòng bàn tay Thẩm Ý Thư lướt qua "tiểu thư", cảm nhận được làn da run rẩy nhè nhẹ, cùng với nhịp tim đập mạnh dưới lớp da, thúc giục, gào thét, giải phóng d*c v*ng trong đêm đen nồng đậm.
Tuyết lại rơi.
Ngoài cửa sổ tuyết bay, hơi lạnh bị ngăn cách bên ngoài, những giọt mồ hôi không ngừng lăn dài. Xa xa thỉnh thoảng có tiếng lá cây cọ xát, chỉ một lát sau đã bị bóng tối nuốt chửng, trở về yên tĩnh.
Tuyết chất đống trong sân, phủ trắng cả một khoảng đất, còn sáng hơn cả ánh trăng. Những đóa hồng mai điểm xuyết, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cánh hoa lại khẽ lay động.
Quý Hướng Vũ thường vào những lúc thế này nói vài lời trêu chọc Thẩm Ý Thư, nhưng bây giờ lại không nói được một câu. Ngay cả việc nhắc nhở Thẩm Ý Thư không được để lại vết cũng không nói được trọn vẹn, đơn giản lựa chọn từ bỏ.
Hiếm khi gặp được khoảnh khắc này, Thẩm Ý Thư buông thả thì cứ buông thả một chút.
Toàn thân đều bị giày vò một lần, chị mới có thời gian rảnh, có kẽ hở để thở và nói chuyện. Chị nhận lấy ly nước mà Thẩm Ý Thư đưa, uống hai ngụm, làm ẩm cổ họng, rồi mới từ từ mở miệng: "Bảo bối."
"Vâng?"
"Đều sờ hết rồi, không sờ nó sao?" Quý Hướng Vũ cầm ly nước hỏi.
Chị đương nhiên là thuận miệng nhắc đến, trên người không chiếm được tiện nghi, thì ít nhất cũng phải chiếm chút tiện nghi ngoài miệng.
Đáng tiếc, tiện nghi không chiếm được.
Thẩm Ý Thư theo hướng chị chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt tối sầm.
Ngày hôm sau, Quý Hướng Vũ gần như cả ngày nằm trên giường, ngay cả ăn cơm cũng là Thẩm Ý Thư làm xong rồi bưng lên. Chị eo đau, chân đau, chỗ nào cũng đau. May mà chị không bảo Lâm Lạc Sanh hôm nay đến, nếu không căn bản không có cách nào gặp người.
Thẩm Ý Thư cũng có chút áy náy, cô thậm chí còn cảm thấy mình đã nương tay. Chỉ là dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của Quý Hướng Vũ quá hiếm có, cô có chút muốn xem thêm một lúc, có thể là thời gian dài hơn một chút.
Quý Hướng Vũ ăn cơm xong, uất ức hỏi: "Bảo bối, ớt của chị đâu?"
Thẩm Ý Thư căng da đầu nói: "Tỷ tỷ, chị bây giờ không thích hợp ăn ớt."
Quý Hướng Vũ u oán nhìn cô một cái.
Chị mặc áo hai dây, trên cổ chi chít vết đỏ, tất cả đều là dấu vết của đêm qua. Thẩm Ý Thư buổi sáng tỉnh dậy mới hậu tri hậu giác có chút ngượng ngùng, nhưng qua một buổi sáng, cô đã hết ngượng, bây giờ miễn cưỡng có thể giả bộ một dáng vẻ đàng hoàng để nói chuyện.
Trên thực tế, lúc nấu ăn vì thất thần, cô đã ném củ khoai tây đã gọt vỏ vào thùng rác.
"Chị ngủ một lát," Quý Hướng Vũ hiếm khi xin tha, "Hôm nay không làm gì cả."
Thẩm Ý Thư thử hỏi: "Cái gì bên trong có bao gồm ôm ấp hôn hít không?"
Quý Hướng Vũ hừ lạnh một tiếng: "Em nghĩ sao?"
Thẩm Ý Thư rất muốn trả lời là không bao gồm, nhưng Quý Hướng Vũ quả thực mệt đến không được, cô cũng ngượng không nhắc lại, dù sao người khiến Quý Hướng Vũ không dậy nổi chính là cô.
"Tỷ tỷ ngủ đi." Cô đành phải trả lời như vậy.
Nhưng buổi tối Quý Hướng Vũ lại chủ động dán lên, lần này Thẩm Ý Thư cuối cùng cũng nương tay.
Dù sao ngày mai Lâm Lạc Sanh nói muốn đến sớm một ngày, vì có thông báo đột xuất về tiệc gia đình, nên chỉ có thể dời thời gian.
Cô không muốn bị Lâm Lạc Sanh đuổi theo hỏi, Lâm Lạc Sanh yêu quý chị gái mình đến mức nào, cô rõ ràng.
Hai ngày sau, Lâm Lạc Sanh mang theo Trịnh Thù đến. Các cô còn vòng đường đi đón Liễu Vân và Quý Hướng Trúc.
Thẩm Ý Thư hỏi Quý Hướng Vũ sao đột nhiên lại nghĩ đến việc cùng nhau đón Tết, Quý Hướng Vũ thẳng thắn nói: "Không có nhiều ngày nghỉ, không muốn lãng phí thêm một ngày để ở cùng người khác."
Thẩm Ý Thư: ...
Rõ ràng là muốn ban ngày tuyên dâm mà không cần lo lắng.
Nhưng cô cũng vậy.
Quý Hướng Vũ bảo Thẩm Ý Thư đi ra cửa đón người, chị phải vào thay quần áo trước.
Người từ trên xe xuống, mọi người đều bình tĩnh xách đồ trên tay.
Liễu Vân biết nhà họ Quý giàu có đến mức nào, bà ở nhà họ Quý mười mấy năm đã gặp không ít những thứ xa xỉ, cũng không ngạc nhiên. Lâm Lạc Sanh và Trịnh Thù càng không cần phải nói, vốn là người sinh ra trong gia đình danh giá, sớm đã quen với những điều này.
Thẩm Ý Thư: ...
Hóa ra dáng vẻ chưa trải sự đời của cô lúc xuống xe là quê mùa nhất.
"Biểu tỷ sao không ra đón chúng em?" Lâm Lạc Sanh và Trịnh Thù không mang nhiều đồ, cô mỗi năm đều đến ở với Quý Hướng Vũ hai ngày, tự nhiên biết Quý Hướng Vũ không ở đây lâu.
"Chị ấy... có chút việc." Thẩm Ý Thư tùy tiện tìm một lý do.
Không thể nào nói xương quai xanh và trên cổ vẫn còn vết, phải che một chút đi. Lâm Lạc Sanh có lẽ lâu lắm không gặp Quý Hướng Vũ, sáng sớm đã xuất phát, làm cho cô và Quý Hướng Vũ không kịp trở tay, người sắp đến mới tỉnh.
"Vậy à," Lâm Lạc Sanh không nghĩ nhiều, "Em còn tưởng biểu tỷ không muốn gặp chúng em."
Thẩm Ý Thư trầm mặc, Trịnh Thù nhìn cô một cái, Thẩm Ý Thư nhận được tín hiệu của cô, có lệ đáp một câu: "Sao có thể chứ?"
Thực ra Quý Hướng Vũ quả thực không muốn vào lúc này làm chương trình đoàn viên gia đình.
Cuối năm hai ba tháng lịch trình liên tục làm Quý Hướng Vũ đa số thời gian đều không về được nhà, thậm chí bay khắp nơi, ra nước ngoài tham dự hoạt động của trụ sở chính thương hiệu. Trực tiếp dẫn đến Quý Hướng Vũ muốn tự mình nghỉ ngơi một thời gian. Chỉ là Lâm Lạc Sanh hàng năm đều đến, Quý Hướng Vũ cũng không muốn làm Lâm Lạc Sanh không vui, vẫn là để các cô tìm một thời gian đến, thuận tiện đón Liễu Vân qua, coi như là cùng nhau tụ tập, mấy ngày sau để chị nghỉ ngơi thật tốt.
"Đều đến rồi." Quý Hướng Vũ mặc áo hoodie, ngáp một cái đi ra.
Mọi người đồng thời ngước mắt nhìn qua.
Để che đi những vết đỏ chi chít, Quý Hướng Vũ cố ý mặc áo dài tay, dùng kem che khuyết điểm che đi những vết răng quá rõ ràng trên cổ, còn lại thì để mặc.
"Biểu tỷ!"
"Đường tỷ!"
Một lớn một nhỏ hai người chạy như bay đến, Lâm Lạc Sanh tuổi lớn hơn chạy nhanh hơn, vài bước đã vọt đến bên cạnh Quý Hướng Vũ, ôm cánh tay chị: "Biểu tỷ, lâu rồi không gặp."
Quý Hướng Trúc tuổi nhỏ, chạy chậm, chỉ có thể ôm được chân.
Quý Hướng Vũ: ...
Chị dở khóc dở cười: "Thôi buông chị ra, vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh lắm."
Chị vừa nói, Lâm Lạc Sanh mới phát hiện chị chỉ mặc một chiếc áo hoodie, vội vàng đẩy người vào. Quý Hướng Trúc cũng ngoan ngoãn buông tay, Quý Hướng Vũ đành phải tay trái dắt một đứa nhỏ, tay phải dắt một đứa lớn, dẫn hai người vào.
Liễu Vân thấy nhiều không trách, Quý Hướng Trúc yêu nhất là dính lấy Quý Hướng Vũ. Trước đây chỉ có thể thỉnh thoảng thấy một lần, hơn nữa vì Quý Văn Hoa và bà, Quý Hướng Vũ đều không muốn ở lại lâu đã đi, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngồi cùng nhau thật tốt.
Trịnh Thù càng là quen thuộc, cô hàng năm đều cùng Lâm Lạc Sanh đến, ban đầu là nhà họ Lâm lo lắng Lâm Lạc Sanh một mình đi không an toàn, cũng để bồi dưỡng tình cảm của hai đứa nhỏ, mới để Trịnh Thù cùng Lâm Lạc Sanh đến.
Thoắt cái đã bảy tám năm trôi qua.
Ủy khuất chỉ có Thẩm Ý Thư, người đang giúp Liễu Vân xách đồ.
Cô cũng muốn dán vào người tỷ tỷ!
Cùng ngày giữa trưa là Liễu Vân xuống bếp, Thẩm Ý Thư muốn phụ giúp, đều bị Liễu Vân đuổi ra, bảo các cô, những đứa nhỏ, cùng nhau chơi, một mình bà có thể lo liệu được.
Quý Hướng Vũ phải ngồi trên sofa cùng Quý Hướng Trúc trò chuyện. Lâm Lạc Sanh có chút ghen, nhưng cô cũng biết Quý Hướng Trúc tuổi nhỏ lại gặp phải một người cha tồi tệ, lại không muốn ở cùng Trịnh Thù nhiều, cô gọi Thẩm Ý Thư, đi ra ngoài tản bộ.
Quý Hướng Vũ bảo Trịnh Thù đi cùng, dặn các cô chú ý an toàn.
Ngọn núi này thực ra rất lớn, không chỉ có một mình nhà Quý Hướng Vũ, mà có tổng cộng năm gia đình phân tán ra.
Lâm Lạc Sanh vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lúc xây dựng em đã theo đến xem nhà, lúc đó em còn nhỏ, vừa xem xong phim ma, cảm thấy bên này đặc biệt kinh khủng, đến gần là khóc, người nhà em đành phải mang em về."
"Nếu biết sau này biểu tỷ sẽ ở đây, em mới không khóc. Cô cũng vậy, năm đó sao không mua nhà ở đây!"
Thẩm Ý Thư hai ngày nay mới biết, ngọn núi này lật qua một ngọn núi khác có một ngôi chùa, truyền thuyết là ngôi chùa linh thiêng nhất kinh thành, hương khói không ngớt, vẫn là một khu du lịch cấp 5A, nên giá nhà ở đây mới đắt đến mức phi lý như vậy.
"Ngôi nhà trên cùng đã bị mua rồi, ba em nói không thể để người khác đè đầu." Lâm Lạc Sanh nói gì, Trịnh Thù đều có thể tiếp lời.
"Ai mua vậy, cô biết không?" Lâm Lạc Sanh thuận miệng hỏi.
"Nhà họ Thời." Trịnh Thù cho một câu trả lời.
Tim Thẩm Ý Thư nhảy dựng.
Cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.
Đi một đoạn, đã đến khu đất công. Cả ngọn núi đều được khai phá theo tiêu chuẩn của một điểm du lịch, trên sườn núi có không ít con đường lát đá.
Mấy gia đình ngày thường rất ít khi đến, tỷ lệ gặp người trong núi gần như là không.
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, ba người liền gặp được người.
Thẩm Ý Thư nhắm mắt lại, đi đầu lên tiếng: "Thời tổng."
Thời Kiều đang cãi nhau với anh trai mình, Thời Huy. Thời Huy cảm thấy đã tìm được Thẩm Ý Thư sao không mang về nhà, Thời Kiều lại cảm thấy Thời Huy không thể nói lý. Thẩm Ý Thư rõ ràng không muốn được nhận về nhà họ Thời, làm gì có chuyện ép buộc người ta về nhà.
Thời Huy nói lợi dụ vô dụng, vậy thì c**ng b*c. Thời Kiều mắng anh ta có thể thu lại vẻ mặt của một kẻ có tiền ghê tởm không, đừng động một chút là nghĩ đến vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Hai người ồn ào đến mê mẩn, hoàn toàn không nhận ra có người đến.
Cho đến khi Thẩm Ý Thư gọi Thời Kiều một tiếng.
"..." Thời Kiều quay đầu, cô phản ứng rất nhanh, vừa định hỏi Thẩm Ý Thư sao lại ở đây, nhớ lại năm đó mua nhà có một căn của nhà họ Quý, Quý Hướng Vũ ở đó, Thẩm Ý Thư ở đó cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô liếc Thời Huy một cái, không cho Thời Huy nói chuyện, rồi mới quay đầu hỏi: "Cùng quý lão sư đón Tết à?"
Thẩm Ý Thư gật đầu.
Lâm Lạc Sanh và Trịnh Thù đều quen biết Thời Kiều, Trịnh Thù đã từng hợp tác với Thời Kiều, còn khá quen thuộc. Các cô đồng thời chào hỏi Thời Kiều, Thẩm Ý Thư lịch sự chào tạm biệt Thời Kiều, rồi lập tức rời đi.
Lâm Lạc Sanh vừa đi vừa kỳ quái hỏi: "Tôi nhớ quan hệ của người nhà họ Thời đều khá tốt mà, sao Tết nhất lại cãi nhau?"
Trịnh Thù cũng không nghe rõ, chỉ phỏng đoán: "Có thể là đang thảo luận chuyện của bà nội nhà họ Thời."
Thẩm Ý Thư thì nghe rất rõ. Vì Hoa Vũ, cô và Thời Kiều thường xuyên phải tiếp xúc, đối với giọng nói của Thời Kiều vô cùng quen thuộc. Thế nên khi chuyển qua, cô gần như là lập tức nghe ra giọng của Thời Kiều, đang tranh cãi về chuyện của cô.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Lạc Sanh hỏi.
"Nghe nói bà nội nhà họ Thời gần đây sức khỏe không tốt lắm, đang tìm bác sĩ khắp nơi trong nước, không tìm được nói không chừng phải ra nước ngoài chữa trị." Trịnh Thù đáp.
Thẩm Ý Thư nghiêng tai nghe, đoàn người trở về.
Lâm Lạc Sanh hỏi xong chuyện này liền dời chủ đề, chuyện nhà người khác cô luôn không tiện hỏi quá nhiều.
Đi một đoạn đường trở về, cơm cũng đã nấu xong.
Tay nghề của Liễu Vân không tệ, làm vài món mà Quý Hướng Vũ thích ăn. Thẩm Ý Thư nhìn mặt đoán ý, ghi nhớ tên các món ăn vào đầu.
Ăn xong cơm, cô cùng Quý Hướng Vũ nhắc đến chuyện hôm nay gặp người nhà họ Thời. Quý Hướng Vũ gật đầu, chỉ hỏi cô: "Em có muốn nhận họ không?"
Thẩm Ý Thư lắc đầu.
Người nhà họ Thời mỗi lần xuất hiện đều phải nhắc nhở cô, "Thẩm Ý Thư" này không phải là Thẩm Ý Thư thật sự. Huống hồ cô hiện tại sống rất tốt, có Quý Hướng Vũ bên cạnh, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng.
Cô cảm kích Thời Kiều đã cho cô cơ hội, nhưng thực sự không muốn nhận lại.
"Cứ ở bên cạnh chị là được," Quý Hướng Vũ sờ đầu cô, "Không ai có thể cướp em đi khỏi chị."
Thẩm Ý Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi nghỉ trưa, Quý Hướng Vũ tiếp tục cùng Quý Hướng Trúc và Lâm Lạc Sanh chơi. Lâm Lạc Sanh nhất quyết dính lấy Quý Hướng Vũ, Trịnh Thù đành phải đi cùng cô.
Thẩm Ý Thư thì lẻn vào nhà bếp, hỏi Liễu Vân học cách làm mấy món ăn vừa rồi.
Liễu Vân có chút kinh ngạc, bà lau tay vào tạp dề, hỏi: "Con muốn làm cho Hướng Vũ ăn à?"
Thẩm Ý Thư gật đầu.
Cô nghe Quý Hướng Vũ nói khi còn nhỏ thích đến nhà Liễu Vân ăn cơm, suy đoán đồ ăn của Liễu Vân chắc chắn hợp khẩu vị của Quý Hướng Vũ. Vừa rồi trên bàn ăn, Quý Hướng Vũ cũng ăn nhiều hơn một chút.
"Tôi tưởng các con đều không mấy khi vào bếp." Liễu Vân xoa tay, bảo Thẩm Ý Thư đến đây, bà chuẩn bị khẩu thuật một chút.
"Đúng là không thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn tự mình làm." Thẩm Ý Thư không dám nói là vì cảm thấy mình ở nhà không có tác dụng gì, cũng muốn để Quý Hướng Vũ cảm thấy mang cô về nhà còn có tác dụng khác.
Nếu không, cô và một viên thuốc ức chế không có tác dụng phụ có gì khác nhau.
Liễu Vân không hỏi nhiều nữa.
Bà bỏ hết bát đũa vào máy rửa chén, sau đó bắt đầu nghiêm túc nói với Thẩm Ý Thư những điều cần chú ý.
Thẩm Ý Thư nghe mà mê mẩn, không chú ý đến người đến sau.
Quý Hướng Vũ bảo Quý Hướng Trúc vẽ tranh, chị nhẹ nhàng đi vào, nghe thấy hai người đang thảo luận về thực đơn, mỗi món đều là khẩu vị mà chị yêu thích.
Trên thế giới này, người duy nhất biết khẩu vị của Quý Hướng Vũ, chính là Liễu Vân.
Sau hôm nay, con số một này sẽ biến thành hai.
"Buổi tối ăn nướng BBQ," Quý Hướng Vũ đi vào nói, "Quản gia lát nữa sẽ mang đồ đến."
Thẩm Ý Thư nghiêng đầu, phát hiện kem che khuyết điểm trên cổ Quý Hướng Vũ đã bị cọ đi không ít, đã có những vết đỏ rõ ràng lộ ra. Liễu Vân thần sắc chưa biến, cùng Quý Hướng Vũ tùy tiện trò chuyện vài câu về thực đơn buổi tối.
Đợi đến khi cả hai nói chuyện xong, Thẩm Ý Thư nắm tay Quý Hướng Vũ đi ra ngoài, cô nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, vết trên cổ lộ ra rồi."
Quý Hướng Vũ cũng nhỏ giọng nói: "Lộ ra thì lộ ra."
Rõ ràng là ở nhà mình, phòng ở còn lớn như vậy, hai người nói chuyện lại giống như đang làm trộm. Thẩm Ý Thư chính mình nói ra âm thanh khi đều cảm thấy buồn cười.
"Không sợ các cô ấy thấy sao?" Cô lại hỏi.
Quý Hướng Vũ nói: "Thấy thì thấy, em dám làm không dám nhận à?"
Nhận thì dám nhận, chỉ là bị người quen phát hiện có chút ngượng ngùng.
Quý Hướng Vũ da trắng, trên người có một chút màu sắc khác với màu da đều rất rõ ràng, cố tình còn đặc biệt dễ để lại vết. Thẩm Ý Thư có chút phiền muộn, cả hai đều là người có nghề nghiệp cần lên hình, hiện tại nghỉ còn đỡ, đợi đến khi chính thức khởi công sau, cô phải khắc chế lại khắc chế.
Nghĩ đến đây cô không khỏi thở dài, nhìn Quý Hướng Vũ với ánh mắt tối sầm.
Quý Hướng Vũ không chú ý đến thần sắc của cô, chị bề ngoài nói không để ý, nhưng vì Tiểu Trúc vẫn định che một chút.
Chị không muốn lát nữa Tiểu Trúc hỏi chị có phải bị người ta đánh vào cổ mới có một đống vết, rất khó giải thích với trẻ con.
Trước khi trời tối, quản gia mang đồ đến.
Thịt dê, thịt bò tươi đã ướp, còn có mấy chậu than. Quý Hướng Vũ đi kho hàng lấy ra cái giá nướng BBQ đã để một năm, đặt lên trong tuyết.
Hai ngày nay nhiệt độ ở kinh thành hơi tăng trở lại, chỉ là trong núi lạnh, đặc biệt là sau khi vào đêm càng lạnh hơn. Mỗi người đều mặc quần áo dày hơn, để tránh bị cảm.
Khói bốc lên, than hồng xua tan cái lạnh xung quanh. Đèn cảnh quan và đèn đường sáng trong, chiếu đến sân phảng phất như ban ngày. Những đóa hồng mai điểm xuyết, hương thơm lan tỏa.
Thẩm Ý Thư và Lâm Lạc Sanh ở trong sân trò chuyện, không biết nói đến chủ đề gì, Lâm Lạc Sanh đột nhiên cao giọng, Thẩm Ý Thư nhấc chân liền chạy. Quý Hướng Trúc đang chơi tuyết. Mất đi cha đối với cô bé phảng phất như đã tháo xuống một tầng gông xiềng, sau cơn đau ngắn ngủi, cô bé đã nhanh chóng hồi phục.
Quý Hướng Vũ ngồi bên giá nướng, khói có chút lớn, Liễu Vân đuổi chị đi, bảo chị không cần ngồi ở đây bị hun, không tốt cho mặt. Quý Hướng Vũ đành phải đổi vị trí, ngồi dưới hành lang.
Trịnh Thù chuyên tâm nướng thịt, cô biết khẩu vị của Lâm Lạc Sanh, tự tay làm, tận tâm tận lực. Đợi Lâm Lạc Sanh đi tới, cô đưa qua một xiên thịt dê đã nướng xong.
Thẩm Ý Thư hiếm khi bị người khác cho ăn cơm chó, cô đặng đặng đặng dẫm lên tuyết đến tìm Quý Hướng Vũ, trên người còn có tuyết mà Lâm Lạc Sanh vừa ném. Quý Hướng Vũ giúp cô phủi tuyết trên áo lông vũ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Thẩm Ý Thư ngồi xuống.
Trong sân nhiều người như vậy, nói nhiều chỉ có Lâm Lạc Sanh và Quý Hướng Trúc hay lẩm bẩm, muốn lấp đầy khoảng sân rộng lớn là không thể. Nhưng Quý Hướng Vũ cảm thấy trong lòng rất đầy, những khoảng trống nhiều năm phảng phất như đã được lấp đầy trong lúc vô tình, gió lạnh lùa vào, không biết khi nào đã ngừng.
Thẩm Ý Thư cùng Quý Hướng Vũ nói chuyện một lúc, rồi chạy đi nướng thịt. Một lúc sau cô ngẩng đầu, Quý Hướng Vũ tại chỗ lại không còn nữa.
Cô cho rằng Quý Hướng Vũ đi lấy đồ, không để tâm, cúi đầu tiếp tục nướng thịt.
Giờ phút này, Quý Hướng Vũ đang dựa vào cửa lớn, cùng một vị khách không mời mà đến của nhà họ Thời trò chuyện.
"Ta biết bà nội Thời sức khỏe không tốt, các người muốn nhận lại Thẩm Ý Thư để dỗ bà vui, ta có thể hiểu," Quý Hướng Vũ dựa vào tường, nhìn người đàn ông lớn hơn mình một vòng tuổi, nhàn nhạt nói, "Nhưng Thẩm Ý Thư không vui, ta không thể làm chủ cho các người."
Thời Huy ban ngày bị Thời Kiều mắng một trận, lúc này đã thu lại không ít khí thế kiêu ngạo, anh ta không kiên nhẫn hỏi: "Nhận về nhà họ Thời có điểm nào không tốt cho nó sao?"
Quý Hướng Vũ châm chọc cười: "Sớm làm gì đi?"
Chị thay đổi tư thế, dù mặc đồ rất giản dị, không nhìn ra chút dáng vẻ của một nữ minh tinh, nhưng khí thế vẫn còn. Chị nhìn thẳng vào mắt Thời Huy, trào phúng nói: "Các người có thể cho, tôi cũng có thể cho. Thẩm Ý Thư ở bên cạnh tôi sống rất vui vẻ. Nếu không có lý do đặc biệt, ngoài Thời Kiều ra, xin các người đừng tùy ý quấy rầy cuộc sống bình thường của cô ấy."
"Tốt, đi không tiễn, chúc mừng năm mới." Quý Hướng Vũ nói xong liền đóng cửa lại, cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Thời Huy.
Thẩm Ý Thư cầm xiên thịt bò vừa nướng xong của mình, chạy chậm một đoạn, thấy Quý Hướng Vũ từ cửa lớn đến. Cô có chút nghi hoặc, nhưng xiên thịt bò sắp nguội, trước hết phải để Quý Hướng Vũ ăn được xiên thịt bò do chính tay cô nướng là quan trọng nhất.
Hai người dẫm lên tuyết, đi một đoạn đường trở về. Lâm Lạc Sanh đang cùng Trịnh Thù nói về chuyện tiệc gia đình: "Cô không thể để họ nhìn ra quan hệ của chúng ta tốt, nếu không họ sẽ thúc giục tôi kết hôn. Tôi không muốn kết hôn, tôi còn muốn chơi thêm vài năm, kết hôn ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi." Cô nói gì Trịnh Thù cũng đồng ý, dường như không có chút tính tình nào.
Nếu không phải Thẩm Ý Thư biết nội dung nguyên tác, cô nói không chừng sẽ thật sự cho rằng Trịnh Thù là một người tốt tính. Trên thực tế, ban ngày ở tiệc gia đình của nhà họ Lâm giả vờ không thân với Lâm Lạc Sanh, lái xe về nhà liền thay đổi một bộ dạng khác.
Chậc, thật giống cô.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Lạc Sanh lưu luyến kéo tay Quý Hướng Vũ, không nỡ đi. Nhưng nhà họ Lâm có tiệc gia đình, cô không thể không về, dù không nỡ cũng phải đi.
Không nỡ còn có Quý Hướng Trúc.
Quý Hướng Vũ đã cùng cô bé chơi hai ngày, chơi đến Quý Hướng Vũ cũng mệt mỏi. Trẻ con có sức lực vô tận, ngày đầu tiên Quý Hướng Vũ còn có thể theo suốt, ngày hôm sau đã phải để Thẩm Ý Thư giúp trông, chị muốn đi nằm một lúc.
Đường về kinh thành xa, không tiện ngồi xe, vẫn là Trịnh Thù đưa người về.
Nhìn theo xe rời đi, Quý Hướng Vũ nhẹ nhàng thở ra. Chị phiền muộn nhìn những ngọn núi xa mờ sương, nói: "Ở cùng trẻ con nhà người khác hai ngày, cuối cùng cũng có thể cùng trẻ con nhà mình yên ổn ở bên nhau."
Lại qua hai ngày, liền đến đêm giao thừa.
Điện thoại có rất nhiều tin nhắn chúc mừng, thậm chí còn nhận được tin nhắn ký tên là Quý Văn Thụy. Chị đã sớm chặn hết người nhà họ Quý, không biết Quý Văn Thụy sao lại không biết xấu hổ mà tìm đến cửa. Ngày Tết, không thể dính đen đủi, chị xóa tin nhắn, chặn luôn số điện thoại xa lạ này.
Đầu dây bên kia, Thẩm Ý Thư cũng nhận được điện thoại của người nhà họ Thẩm. Cô vừa nhấc máy nghe thấy giọng nói của đối phương, liền không chút do dự cúp máy. Thời gian tốt đẹp như vậy, cô cùng tỷ tỷ cùng nhau đón năm mới, không thể để đám người này làm hỏng tâm trạng.
Kinh thành sớm đã cấm đốt pháo hoa, ngay cả đêm giao thừa cũng không được.
Nhưng hai người cũng không hiếm lạ gì việc đốt pháo hoa.
10 giờ tắt đèn. Tối nay không có tuyết, nhưng lại có tiếng nước tuyết tan chảy. Đêm yên tĩnh, phảng phất như ngay cả tiếng run rẩy cũng có thể nghe thấy.
Dưới lớp da thịt là sự thôi thúc, đầu ngón tay là hơi ấm quen thuộc của nhau, năm ngón tay siết chặt ga trải giường, ngay cả tiếng r*n r* cũng bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở.
Trong thành phố, hàng ngàn hàng vạn người vây quanh ở khu trung tâm thương mại, bắt đầu đếm ngược mười giây, chờ đợi khoảnh khắc 0 giờ đến, bước vào năm mới, mở ra một chương mới.
Ngoại ô, chùa miếu xa xa vang lên tiếng chuông, nhắc nhở chim bay trong núi năm mới đã đến.
Hơi ấm thúc giục mồ hôi, nửa tấm ga trải giường đã ướt đẫm. Quý Hướng Vũ không kìm được tiếng khóc nức nở, nhưng giọng điệu lại là đang cười, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, chúc mừng năm mới."
Thẩm Ý Thư chôn vào ngực chị, nghe nhịp tim đập, thỏa mãn vô cùng: "Tỷ tỷ, sang năm cũng cùng nhau đón Tết nhé."
Quý Hướng Vũ nhắm mắt lại. Chị khó có thể tự chế mà run rẩy, năm ngón tay bị Thẩm Ý Thư khấu vào gối đầu mềm mại, ngay cả tần suất hô hấp cũng không điều chỉnh được. Nhưng lại có một sự sảng khoái vô cùng, dường như mọi mệt mỏi của năm qua đều tan biến trong cuộc tình phong nguyệt này.
Chị nhẹ giọng đáp: "Được, sang năm cũng cùng nhau."
Không dám hứa hẹn lâu dài, chỉ tham lam một năm.
Mùng năm chính thức đi làm.
Lần này Quý Hướng Vũ cho nhân viên văn phòng nghỉ một kỳ nghỉ dài, còn phát một khoản thưởng cuối năm rất lớn, mỗi người trở lại làm việc đều hân hoan.
Không mấy vui vẻ chỉ có Quý Hướng Vũ, chị còn muốn chơi thêm hai ngày.
May mà mới vừa trở lại làm việc, công việc không nhiều, chị mỗi ngày vui vẻ tan làm về nhà tìm Thẩm Ý Thư.
Tết Âm lịch vừa qua, ngày vào đoàn cũng đã gần, cả hai đều đang đẩy nhanh tiến độ xem kịch bản, để tránh vào đoàn bất ngờ. Trần đạo khi hiền lành thì rất hiền lành, khi không hiền lành có thể mắng người đến khóc cả ngày.
Đời này còn chưa từng làm học sinh cá biệt, Thẩm Ý Thư cũng không muốn làm mất mặt trước Quý Hướng Vũ, cô chỉ có thể gấp bội nỗ lực học tập.
Tuần cuối của tháng Hai, 《Trâm Vàng Trâm Bạc》 chính thức phát sóng.
Thẩm Ý Thư cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu khỏi kịch bản, dù sao cũng là bộ phim đầu tiên của cô. Nếu bộ phim này thành tích không tệ, cô cũng coi như có một chút thành tích thực tế.
Quý Hướng Vũ đang chạy show, đã báo trước hôm nay sẽ về nhà muộn. Thẩm Ý Thư đành phải tự mình tìm một trang web có bình luận trực tiếp, để việc xem phim của mình không quá cô đơn.
Cư dân mạng đối với bộ phim này kỳ vọng rất cao. Thẩm Ý Thư liếc qua, ngày thường xuất hiện đều là fan trung thành, khi phim sắp phát sóng, các fan kịch qua đường sôi nổi nổi lên mặt nước, chờ đợi phim lên sóng.
Buổi tối 8 giờ, nền tảng phát sóng trực tuyến đã tung ra hai tập đầu tiên.
Thẩm Ý Thư cầm một ly nước, bắt đầu xem.
Cốt truyện cô sớm đã hiểu rõ, chỉ là muốn xem đánh giá của người xem về cô, và dáng vẻ của mình khi diễn kịch từ góc nhìn của người thứ ba.
Đợi đến khi Quý Hướng Vũ về nhà, mới phát hiện Thẩm Ý Thư đang ôm gối, rầu rĩ tức giận. Quý Hướng Vũ đặt áo khoác lên móc treo, dẫm lên dép lê đi tới ôm Thẩm Ý Thư hỏi: "Sao vậy?"
Giọng Thẩm Ý Thư u oán: "Tỷ tỷ, họ nói em là một người mới mà diễn tra nữ tốt như vậy, có phải là bản sắc diễn xuất không?"
Cô đã vất vả quên đi cái danh hiệu này, cư dân mạng lại một lần nữa mang ra thảo luận.
So với việc thật sự tức giận, cô chỉ là có chút phiền muộn. Cái nhãn này một khi đã cố định trên người, rất lâu cũng không rửa sạch được. Cô nghe nói trong giới thường xuyên có người vì diễn một loại nhân vật quá xuất thần, dẫn đến con đường diễn xuất bị hạn chế, sau này những nhân vật tìm đến đều là loại này.
《Trường Hạ》 đã được định, nhưng cô lo lắng cho con đường diễn xuất sau này của mình.
"Em là tra nữ chị cũng thích em," Quý Hướng Vũ xoa mặt cô, "Dù sao chị cũng là lụy tình."
Trên mạng đối với Quý Hướng Vũ khen chê không đồng nhất, phần lớn cảm thấy chị không nên nhận loại kịch bản này nữa, nên thử những cái mới.
Đối với Thẩm Ý Thư thì đánh giá lại thiên về tốt, cảm thấy cô là một người mới có thể diễn đến mức mọi người đều cảm thán, nếu không xem qua nguyên tác thật sự sẽ bị gương mặt này lừa gạt, trình độ rất lợi hại.
Sau khi phát sóng bốn tập, đoàn phim 《Trường Hạ》 thông báo có thể chuẩn bị vào đoàn. Đoàn phim 《Trâm Vàng Trâm Bạc》 thông báo các diễn viên chính chuẩn bị cho buổi họp mặt fan. Vì đây là nội dung đã được viết sẵn trong hợp đồng, Quý Hướng Vũ quyết định chạy xong buổi họp mặt fan sẽ trực tiếp vào đoàn, không về nhà giữa chừng.
Thẩm Ý Thư không có ý kiến.
Ở đâu không quan trọng, quan trọng là ở bên cạnh Quý Hướng Vũ.
Bên phim nói Khương Vu không đến, cô ta đã quyết đoán chi trả một khoản tiền vi phạm hợp đồng, nói rằng sau này sẽ không tham gia các hoạt động tuyên truyền nữa. Dù Quý Hướng Vũ đối với Khương Vu không có chút hảo cảm nào, cũng cảm thấy kỳ quái. Những năm đầu, Khương Vu rất bốc đồng, nhưng nếu nói về sự chăm chỉ thì không thua chị.
Chị không cảm thấy Khương Vu sẽ vì vấn đề vai diễn của 《Trường Hạ》 mà rút lui khỏi giới giải trí. Chị không hỏi những người trong giới, không muốn dính dáng đến tên của Khương Vu một chút nào, chỉ bảo người đại diện nếu có mối quan hệ thì hỏi một chút, không đúng sự thật thì thôi.
Buổi họp mặt fan không ở kinh thành, mà được định ở một thành phố ven biển phát triển kinh tế. Dù là nơi quay phim 《Trường Hạ》 hay thành phố ven biển, đầu tháng Ba đều đã nóng lên, hai người thu dọn vài món áo khoác mỏng rồi xuất phát.
Ven biển tháng Ba đã có dấu hiệu của mùa hè, vừa xuống máy bay một luồng khí nóng ùa đến, làm Thẩm Ý Thư còn có chút ngơ ngác. Nhưng chỉ hai phút sau, cô đã quen, thời tiết không nóng không lạnh là thoải mái nhất.
Tuy là đến để tham dự buổi họp mặt, nhưng họ đã xuất phát sớm hai ngày, tuyên bố là lịch trình riêng tư, không cho fan đến đón, để tránh gây hỗn loạn trật tự. Chỉ là cả hai đều quá nổi bật, từ khi lên máy bay đến khi xuống máy bay, dọc đường đều có người chụp ảnh.
Uông Tinh thuê xe, Chu Ly ngồi ghế phụ, lại là nhóm bốn người quen thuộc.
Vì 《Trường Hạ》, đa số các thông cáo không cần thiết cả hai đều đã đẩy, định quét sạch đầu óc, sau khi vào đoàn sẽ phải hoàn toàn nhập vai.
Hai ngày này liền trở thành thời gian nghỉ ngơi hiếm có của cả hai.
Quý Hướng Vũ quá nổi tiếng, nổi đến mức vừa ra khỏi cửa là có thể thấy mặt chị ở khắp nơi. Điều bất ngờ đối với Thẩm Ý Thư là, quảng cáo của Hoa Vũ cũng không ít, vừa nhìn là biết đã tốn một khoản tiền lớn cho tuyên truyền.
Hai ngày sau buổi tối, buổi họp mặt fan chính thức bắt đầu.
Khương Vu vắng mặt, lý do đưa ra là bị bệnh. Lâm Lạc Sanh cũng có mặt, cộng thêm mấy vai phụ có nhiều cảnh quay. Khi trang điểm ở phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Quý Hướng Vũ, Thẩm Ý Thư cũng nghe được một tai.
"Nghe nói là thật sự muốn rút lui khỏi giới, ra nước ngoài du học." Chuyên viên trang điểm có chút mối quan hệ.
"..." Quý Hướng Vũ rất khó đánh giá.
"Cô ấy đã nỗ lực nhiều năm như vậy, nói không làm là không làm sao?" Thẩm Ý Thư hoài nghi hỏi.
Khương Vu không có nhiều thiên phú về diễn xuất, có thể đi đến ngày hôm nay tất cả đều là nhờ sự chăm chỉ và nỗ lực. Cứ như vậy mà bỏ cuộc.
"Không biết nữa," giọng của chuyên viên trang điểm lộ ra, "Đội ngũ của cô ấy đã giải tán một nửa, chị em tôi là chuyên viên trang điểm trong đội ngũ của cô ấy, tháng trước vừa nhận tiền bồi thường rồi đi."
Quý Hướng Vũ như có điều suy nghĩ.
Buổi họp mặt fan hôm nay chủ đề là 《Trâm Vàng Trâm Bạc》, ba người đều thay đồ diễn. Sau khi trang điểm xong liền chờ đợi người dẫn chương trình gọi bắt đầu.
Bốn năm tháng không thấy Chu Dịch, Thẩm Ý Thư chợt nhìn còn có chút hoảng thần. Quý Hướng Vũ chỉ cần hơi điều chỉnh thần sắc, phảng phất như đã quay về những ngày tháng ở đoàn phim mùa hè năm ngoái.
Còn có chút hoài niệm.
"Sau đây xin mời các diễn viên vào bàn." Giọng của người dẫn chương trình hưng phấn, phía dưới fan một mảnh hoan hô.
Thẩm Ý Thư căng thẳng lên.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều fan như vậy ở ngoài đời.
Buổi họp mặt lần này bao trọn một nhà hát, đen kịt một mảnh người, còn có những tấm bảng đèn. Khương Vu không đến, đa số đều là tên của Quý Hướng Vũ, có người dùng bảng đèn led, có người lại giơ bảng trắng, dùng những cách khác nhau để cổ vũ cho nghệ sĩ nhà mình.
Thẩm Ý Thư mắt sắc, thấy có người giơ bảng đèn led có tên cô, phụ đề lăn lộn, Thẩm Ý Thư tập trung nhìn.
【 Thiên tuyển Lý Cẩn Thẩm Ý Thư 】
Thẩm Ý Thư:?
Tiếp theo đều là quy trình kịch bản bình thường, nói vài câu lời thoại, nói một chút về nội dung đặc sắc, trả lời câu hỏi của fan.
Đa số fan sẽ không hỏi những câu hỏi quá k*ch th*ch, dù sao cũng là ở đây đều là fan. Nếu hỏi đến mức nghệ sĩ không xuống đài được, nói không chừng ra cửa sẽ bị chính mình mắng trước.
Có người hỏi Quý Hướng Vũ lần này sau khi đóng máy, chậm chạp không vào đoàn, có phải là có chuẩn bị mới không. Quý Hướng Vũ gật đầu, nói sẽ có kinh hỉ mang đến cho fan, hy vọng fan sẽ ủng hộ nhiều hơn.
Có người hỏi Thẩm Ý Thư, mới ra mắt đã nổi tiếng, có cảm thấy áp lực tâm lý không. Thẩm Ý Thư cười nói, còn sớm lắm, chưa thể gọi là nổi tiếng.
Mọi người đều cười rộ lên, người dẫn chương trình hỏi cô có phải đang đặt mục tiêu là Quý Hướng Vũ không. Thẩm Ý Thư không nói gì, tất cả đều ở trong sự im lặng.
Có người được chọn để đặt câu hỏi, nhân viên công tác chạy chậm qua đưa micro. Fan hắng giọng, giọng nói trong trẻo xuyên qua loa công suất cao, vang vọng khắp nhà hát.
"Quý lão sư, đều nói Thẩm lão sư là tra nữ trời sinh, bản sắc diễn xuất. Là người bên cạnh Thẩm lão sư, ngài chắc chắn là người rõ nhất, xin hỏi ngài có cảm thấy Thẩm lão sư thật sự là bản sắc diễn xuất không?"
Mặt Thẩm Ý Thư đã tê dại, cười cũng không phải là chính mình đang cười, cảm giác như có người đã vẽ một khuôn mặt tươi cười lên mặt cô.
Quý Hướng Vũ cầm micro, hỏi lại: "Cô thật sự muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này sao?"
Fan cuồng gật đầu.
Cô chính là mang theo sứ mệnh của nhóm fan CP đến đây. Chính chủ là tình yêu thật sự, không nắm bắt thời gian này để hung hăng "ship" thì còn chờ khi nào. Hợp tác tiếp theo xa xa không hẹn, nhân lần hợp thể này phải phát đường nhiều hơn.
"Trong nguyên tác, Lý Cẩn là một người rất có mị lực, Thẩm lão sư cũng là một diễn viên rất có mị lực. Nếu nói về bản sắc diễn xuất, Thẩm lão sư quả thực đã thể hiện ra được mặt hấp dẫn của Lý Cẩn."
Khi chị nói về Thẩm Ý Thư, trong giọng nói có thêm vài phần dịu dàng mà ngay cả chính chị cũng không nhận ra. Khóe miệng hơi cong, hoàn toàn khác với nụ cười buôn bán thường ngày, là sự thể hiện hạnh phúc chân thật.
"Còn về việc tra ta..." Quý Hướng Vũ nghiêng đầu cười, làm cho phía dưới một tràng thét chói tai, "Các người có cảm thấy ai có thể tra được ta không?"
Fan rất nể tình: "Không có ai!!"
Thẩm Ý Thư liên tục nghiêng đầu nhìn Quý Hướng Vũ, ánh mắt mềm đi rất nhiều.
Đêm đó sau khi buổi họp mặt kết thúc, ảnh động của hai người đã lên hot search.
Đây là lần đầu tiên hai người lên hot search với hình ảnh ngoài phim, là sự thể hiện tình cảm không cần phải diễn. Bình luận khu một đống người có kinh nghiệm yêu đương hiện thân nói, loại ánh mắt này rất khó diễn, là mùi vị của tình yêu thật sự.
Khi hai người rời khỏi hiện trường, họ nắm tay nhau. Thẩm Ý Thư giúp Quý Hướng Vũ mở cửa xe, che khung xe lại để tránh Quý Hướng Vũ đụng đầu. Đến khi cửa đóng lại hoàn toàn, dọc đường đều có người chụp ảnh.
Toàn bộ nền tảng hô to "ship" đến ngất, sự tồn tại của nữ phụ Khương Vu bị người ta phai nhạt. Quý Hướng Vũ vẫn có chút cảnh giác, chị suy nghĩ một chút, rồi dùng số của Uông Tinh gọi cho người đại diện của Khương Vu.
Người nhận điện thoại là người đại diện của Khương Vu, đối phương gần đây bận rộn giải quyết công việc cho nhân viên, có chút tiều tụy. Chợt nghe thấy giọng của Quý Hướng Vũ còn chưa phản ứng lại.
"Tôi muốn hỏi, tình hình của Khương Vu." Quý Hướng Vũ suy nghĩ một chút để tìm từ.
Chị bật loa ngoài, để Thẩm Ý Thư an tâm.
Thẩm Ý Thư cúi mắt, yên tĩnh nghe đối phương nói.
"Tôi chuyển máy cho Khương lão sư nhé, vừa vặn cô ấy sắp đi rồi." Âm thanh nền của điện thoại là giọng nữ thông báo chuyến bay ở sân bay, thông báo cho hành khách của một chuyến bay nào đó lên máy bay.
"Sư tỷ, có việc gì không?" Giọng của Khương Vu nghe lại rất bình tĩnh, không có một chút tiều tụy nào.
"Thật sự rút lui khỏi giới à?"
"Cũng gần như vậy," Khương Vu hỏi, "Tôi nhớ hôm nay là buổi họp mặt fan, đã kết thúc chưa?"
Hai người hiếm khi nói chuyện không kẹp dao giấu kiếm, phảng phất như đang kéo việc nhà.
"Kết thúc rồi, sự nghiệp mười năm, nói không cần là từ bỏ sao?" Quý Hướng Vũ lại hỏi.
"Từ bỏ," Khương Vu rất phóng khoáng nói, "Nếu chị vì Thẩm Ý Thư mà đến chế giễu tôi, thì thật sự không cần thiết. Tôi sau này sẽ không hoạt động trong giới nữa, sẽ không còn cản đường hai người các ngươi."
Thẩm Ý Thư nhíu mày, phản bác cô ta: "Đừng nghĩ ai cũng xấu xa như cô."
Quý Hướng Vũ xoa đầu Thẩm Ý Thư, hỏi câu cuối cùng: "Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi," Khương Vu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Không nói nữa, tôi phải lên máy bay rồi. Sư tỷ, chúc chị hạnh phúc."
Nói xong cô ta cúp điện thoại.
Thẩm Ý Thư nhận ra Khương Vu chỉ nói chúc chị hạnh phúc, chứ không nói chúc các ngươi hạnh phúc. Lòng dạ hẹp hòi đến bây giờ vẫn là lòng dạ hẹp hòi, Thẩm Ý Thư mắt trợn trắng.
Quý Hướng Vũ không suy nghĩ sâu hơn. Mối tình cùng trường diễn kịch của chị và Khương Vu đã sớm bị tiêu tan trong những năm qua. Bây giờ Khương Vu rút lui khỏi giới, sau này họ sẽ không còn bất kỳ giao thoa nào, tự nhiên cũng không còn tình cảm gì hơn người xa lạ.
Khương Vu trả lại điện thoại cho người đại diện, ngẩng đầu nhìn trời.
Có một chiếc máy bay vừa mới cất cánh, thân máy khổng lồ từ từ biến thành một chấm nhỏ, rồi biến mất trong bóng đêm.
Cô vào giới giải trí ban đầu chỉ là để chơi, đừng nói đến việc có thành tích gì, cô đều không có ý định ở lại lâu. Cô không có nhiệt huyết với diễn xuất, kiên trì nhiều năm như vậy, tất cả đều là để tiếp cận một người, để có thể đứng bên cạnh chị.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng có thể đến bên cạnh chị, mới phát hiện mình đã mắc thêm lỗi lầm trong nhiều năm qua, sớm đã đẩy người ra xa.
Kết cục đã định, nghề nghiệp không đủ nhiệt huyết này cô cũng nên từ bỏ.
Nhớ lại mười năm trước, đối phương hiếm khi cười với cô một cái. Nụ cười đó làm hoa mắt cô, một cái nhìn đó, chính là mười năm.
Buổi tối 11 giờ, trang đầu đăng thông báo Khương Vu rút lui khỏi giới.
Thẩm Ý Thư có chút thổn thức, cô cũng không biết nội tình. Bỏ qua ân oán với Khương Vu, cô cảm thấy tiếc nuối, tranh đấu nhiều năm như vậy nói từ bỏ là từ bỏ.
Nhưng cô không thể bỏ qua ân oán, bất kỳ ai cướp đi tỷ tỷ của cô đều là kẻ thù.
Vừa vặn Hoa Vũ đã trải quảng cáo của cô ở vài thành phố lớn ở nước ngoài. Cô tuy không biết Khương Vu sẽ đi quốc gia nào, nhưng nếu Khương Vu vận khí không tốt, vừa xuống máy bay đã thấy mặt cô, vậy thì không phải là điều cô có thể kiểm soát.
Một tuần sau, Thẩm Ý Thư và Quý Hướng Vũ chính thức vào đoàn 《Trường Hạ》